Trong không gian rộng lớn, xung quanh một màu trắng toát đến nỗi có thể khiến loá mắt, có một cô gái trẻ. Cô trông rất xinh đẹp, mắt phượng mày ngài, khuôn mặt tròn trịa nước da hồng hào như một con búp bê trong tủ kính. Mắt cô dần dần mở ra. Cô ngạc nhiên nhìn xung quanh. Trong lòng thì nghĩ thầm: mình đang ở đâu đây nhỉ? Chợt có một tiếng nói hơi nhỏ vang lên:" Xin chào kí chủ. Chào mừng kí chủ đến không gian hệ thống" Cô giật mình nhìn lại quanh mình. Giọng nói đó có phần trẻ con lại vang lên: " Kí chủ ở đây. Dưới chân ngài đây này". Nhàn Vũ cúi xuống thì thấy một chú thỏ trắng muốt,mượt mà. Ánh mắt cô tràn đầy sự cảnh giác nhưng khi nhìn thấy nó thì lại đầy sự cưng chiều. Cô bế nó lên, vuốt lông nó với vẻ mặt thỏa mãn. Nhưng chú thỏ trắng nào đó lại vô cùng khổ sở thoát thân khỏi cái ôm đó. Trong mắt nó bây giờ thì kí chủ như ác mộng giày vò nó vậy. Nó vội vàng lên tiếng nhằm thu hút sự chú ý và chạy:"Kí chủ không thắc mắc đây là đâu sao?" Cô trông vô cùng bình tĩnh đáp:" Có chứ…
Chương 105: Nữ Vương Thần Minh (9)
Nữ Phụ Công Lược TruyệnTác giả: Băng LiênTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong không gian rộng lớn, xung quanh một màu trắng toát đến nỗi có thể khiến loá mắt, có một cô gái trẻ. Cô trông rất xinh đẹp, mắt phượng mày ngài, khuôn mặt tròn trịa nước da hồng hào như một con búp bê trong tủ kính. Mắt cô dần dần mở ra. Cô ngạc nhiên nhìn xung quanh. Trong lòng thì nghĩ thầm: mình đang ở đâu đây nhỉ? Chợt có một tiếng nói hơi nhỏ vang lên:" Xin chào kí chủ. Chào mừng kí chủ đến không gian hệ thống" Cô giật mình nhìn lại quanh mình. Giọng nói đó có phần trẻ con lại vang lên: " Kí chủ ở đây. Dưới chân ngài đây này". Nhàn Vũ cúi xuống thì thấy một chú thỏ trắng muốt,mượt mà. Ánh mắt cô tràn đầy sự cảnh giác nhưng khi nhìn thấy nó thì lại đầy sự cưng chiều. Cô bế nó lên, vuốt lông nó với vẻ mặt thỏa mãn. Nhưng chú thỏ trắng nào đó lại vô cùng khổ sở thoát thân khỏi cái ôm đó. Trong mắt nó bây giờ thì kí chủ như ác mộng giày vò nó vậy. Nó vội vàng lên tiếng nhằm thu hút sự chú ý và chạy:"Kí chủ không thắc mắc đây là đâu sao?" Cô trông vô cùng bình tĩnh đáp:" Có chứ… Ở trong không gian, để đánh giá thì nhất định được coi là tiên cảnh. Chứ nếu không thì cũng phải là những cảnh đẹp của thiên nhiên. Hoa lá nhiều màu làm tôn lên nhau chứ không quá lòe loẹt càng chứng tỏ được rằng người gieo hạt rất có tâm hồn.Nhàn Vũ nhìn cây lá đong đưa như chào mừng cô đến. Đi qua rừng cây, đến một ngôi nhà cổ nhỏ, bên cạnh còn có một khu vườn cùng một cái đình nhỏ.Trước lối đi vào ngôi nhà, bên ngoài sân còn có một cây đại thụ, bên trên cây có một chiếc đồng hồ màu vàng, mặt trong của chiếc đồng hồ đó có hình của hoa bỉ ngạn.Cùng đằng sau bông hoa thì lại có màu xanh. Nhưng khi ngoảnh lại sau khi đi vào nhà sẽ thấy là hai màu ngược lại.Đi vào trong phòng, trên chiếc giường cỡ đến hai người nằm vào được, có một nam nhân nhìn đang có chút đau khổ nhăn lại cả khuôn mặt.Khuôn mặt hắn phải gọi là xinh đẹp hơn cả nữ nhân. Khuôn mặt mộc mạc, nhưng đôi mắt nhíu chặt lại, cả mặt trắng bệch như không còn chút huyết sắc nào.Nhàn Vũ tuy thưởng thức nhưng cũng không ngơi chân ngơi tay mà cứu người. Mà đối tượng ra tay cứu vớt lại là tiểu phu quân lại càng không thể lơ là.Tuy thấy khá dễ nhưng trong người Hoàng Sư hình như còn một loại độc nào đó. Nhàn Vũ thử đối ứng với cốt truyện thì.... đến cuối nam chính đại nhân Hoàng Sư này lại chết sớm.Hít vào một hơi, Nhàn Vũ xem lí do thì thấy:Thật ra mà nói thì đây không phải thế giới hoàn chỉnh. Cái kết hạnh phúc kia chỉ là một phần của truyện. Đến khi lên ngôi nữ hoàng, Họa Lan đang sống cuộc sống hạnh phúc thì bỗng dưng Hoàng Sư phát bệnh. Là một loại độc mãn tính. Vì đã ngấm sâu vào trong máu thịt nên không thể cứu được.Vì mọi người đều nghĩ là HE (happy ending) nên đều cho là đến đoạn nữ chính nên ngôi, sau truyền ngôi sống ẩn cư là kết thúc. Nhưng thật ra là lúc đó, Hoàng Sư bắt đầu phát bệnh. Nghĩ là do mình không quá thích sống trong hoàng cung nên bảo Họa Lan sống nơi ẩn dật qua ngày.Không ngờ tốt hơn vài tuần lại phát bệnh nằm liệt giường đau đớn mà ra đi. Lúc đó thì Họa Lan đau khổ trở lại hoàng cung xem xét cho hai đứa con mình thì thấy chúng cũng trúng độc.Vì còn khá trẻ, cơ thể hai đứa còn tốt độc chưa ngấm được sâu nên vẫn cứu được. Rồi Họa Lan còn mời thần y, đồ đệ thân truyền của mình đến bắt mạch cho mình. Vì thầy thuốc đâu thể tự bắt bệnh cho mình đúng không?Phát hiện mình cũng bị trúng độc, Họa Lan tự kê đơn thuốc cho mình cùng các con. Cũng may là hai đứa trẻ đều chưa thành thân nếu không thì phân tán nữa.Tuy đều chữa trị thành công nhưng đầy đau khổ vì Hoàng Sư mất.Trước khi anh mất còn nở một nụ cười yếu ớt, vén mái tóc cô ta lần cuối rồi bảo cô phải chăm sóc bọn trẻ nên Họa Lan mới không có ý định đi theo anh.Cuối cùng, Họa Lan chỉ có thể nhìn dáng vẻ của anh qua khuôn mặt hai đứa trẻ nhà mình mà sống trong nỗi buồn chỉ còn lại nhưng đứa con mà không có người chia sẻ những thứ mà mình muốn nói nhất cho đến tận cuối đời.Vì cái kết quá bi đát nên tác giả không giữ lại mà cắt giảm đi.Nhưng trong thế giới thì tất nhiên vẫn đi theo trình tự đã đặt ra của nó dù bạn có muốn hay không.Vậy nên trong người Hoàng Sư đang có độc dược. Nhưng vậy thì sao chứ, đối với Nhàn Vũ cô vẫn còn là truyện cỏn con. Cô gọi tiểu hỏa cùng lấy châm Bích Băng ra.- Ký chủ!!! Cô mà làm thế thì tiểu phu quân của cô sẽ chết đó.Bạch Miên như nghĩ đến gì đó, nó vội vàng nói lớn. Nhàn Vũ thấy tai mình như sắp thủng cả màng nhĩ mất thôi.Cô cản nói lại rồi lạnh giọng nói:" Ngươi nghĩ ta làm gì hắn?"" Chắc cô định dùng hai thứ đó lên người hắn sao? Hắn đang yếu ớt thế này mà cô định dùng châm Bích Băng cùng tiểu hỏa chính là không phải muốn g**t ch*t hắn sao hả?"Nhàn Vũ nhìn Bạch Miên với ánh mắt nhìn thiểu năng. Cô thấy hệ thống nhà mình quá không hiểu kí chủ là cô đây, lại còn có chút ngốc nữa chứ.Nhàn Vũ lấy dược liệu cùng dược đỉnh ra, dùng tiểu hỏa làm lửa, dùng châm Bích Băng làm đóng băng vài loại thảo dược.Sau khi lò được nóng, Nhàn Vũ theo thứ tự ném dược liệu vào trong. Sau một thời gian đun nóng lên, dược liệu trong lò hóa thành đan, tỏa ra mùi thơm đầy cả không gian.Nhàn Vũ bắt nhanh đan dược, mang vào trong ngôi nhà, đút cho Hoàng Sư nhưng anh thì vừa vào đến miệng cũng không chịu nuốt xuống.Nhàn Vũ bực bội cực độ. Cô mất bao nhiêu sức để chế tạo thuốc giờ tên ngốc này lại không chịu uống thì chẳng phải là cô quá thừa sức sao?Tức giận, Nhàn Vũ nhét viên thuốc vào miệng mình, dùng một nụ hôn đẩy vào miệng anh.Dù sao sau này cũng vậy thì sao bây giờ không làm được chứ?Đến tận khi Hoàng Sư chịu nuốt xuống, Nhàn Vũ mới tha cho anh. Bạch Miên nhìn thấy thì hốt hoảng. Trong lòng gào thét sao cô có thể mạnh tay như thế chứ. Không sợ hắn chết sao!!!!!Tuy trong lòng đầy hoang mang nhưng là một hệ thống có thống cách cao, Bạch Miên vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, lạnh lùng, cố làm lơ đi mọi thứ trước mặt mình dù cái màn hình cậu xem nó còn rõ nét hơn cả thật đến nơi mất. Thật đau mắt.
Ở trong không gian, để đánh giá thì nhất định được coi là tiên cảnh. Chứ nếu không thì cũng phải là những cảnh đẹp của thiên nhiên. Hoa lá nhiều màu làm tôn lên nhau chứ không quá lòe loẹt càng chứng tỏ được rằng người gieo hạt rất có tâm hồn.
Nhàn Vũ nhìn cây lá đong đưa như chào mừng cô đến. Đi qua rừng cây, đến một ngôi nhà cổ nhỏ, bên cạnh còn có một khu vườn cùng một cái đình nhỏ.
Trước lối đi vào ngôi nhà, bên ngoài sân còn có một cây đại thụ, bên trên cây có một chiếc đồng hồ màu vàng, mặt trong của chiếc đồng hồ đó có hình của hoa bỉ ngạn.
Cùng đằng sau bông hoa thì lại có màu xanh. Nhưng khi ngoảnh lại sau khi đi vào nhà sẽ thấy là hai màu ngược lại.
Đi vào trong phòng, trên chiếc giường cỡ đến hai người nằm vào được, có một nam nhân nhìn đang có chút đau khổ nhăn lại cả khuôn mặt.
Khuôn mặt hắn phải gọi là xinh đẹp hơn cả nữ nhân. Khuôn mặt mộc mạc, nhưng đôi mắt nhíu chặt lại, cả mặt trắng bệch như không còn chút huyết sắc nào.
Nhàn Vũ tuy thưởng thức nhưng cũng không ngơi chân ngơi tay mà cứu người. Mà đối tượng ra tay cứu vớt lại là tiểu phu quân lại càng không thể lơ là.
Tuy thấy khá dễ nhưng trong người Hoàng Sư hình như còn một loại độc nào đó. Nhàn Vũ thử đối ứng với cốt truyện thì.... đến cuối nam chính đại nhân Hoàng Sư này lại chết sớm.
Hít vào một hơi, Nhàn Vũ xem lí do thì thấy:
Thật ra mà nói thì đây không phải thế giới hoàn chỉnh. Cái kết hạnh phúc kia chỉ là một phần của truyện. Đến khi lên ngôi nữ hoàng, Họa Lan đang sống cuộc sống hạnh phúc thì bỗng dưng Hoàng Sư phát bệnh. Là một loại độc mãn tính. Vì đã ngấm sâu vào trong máu thịt nên không thể cứu được.
Vì mọi người đều nghĩ là HE (happy ending) nên đều cho là đến đoạn nữ chính nên ngôi, sau truyền ngôi sống ẩn cư là kết thúc. Nhưng thật ra là lúc đó, Hoàng Sư bắt đầu phát bệnh. Nghĩ là do mình không quá thích sống trong hoàng cung nên bảo Họa Lan sống nơi ẩn dật qua ngày.
Không ngờ tốt hơn vài tuần lại phát bệnh nằm liệt giường đau đớn mà ra đi. Lúc đó thì Họa Lan đau khổ trở lại hoàng cung xem xét cho hai đứa con mình thì thấy chúng cũng trúng độc.
Vì còn khá trẻ, cơ thể hai đứa còn tốt độc chưa ngấm được sâu nên vẫn cứu được. Rồi Họa Lan còn mời thần y, đồ đệ thân truyền của mình đến bắt mạch cho mình. Vì thầy thuốc đâu thể tự bắt bệnh cho mình đúng không?
Phát hiện mình cũng bị trúng độc, Họa Lan tự kê đơn thuốc cho mình cùng các con. Cũng may là hai đứa trẻ đều chưa thành thân nếu không thì phân tán nữa.
Tuy đều chữa trị thành công nhưng đầy đau khổ vì Hoàng Sư mất.
Trước khi anh mất còn nở một nụ cười yếu ớt, vén mái tóc cô ta lần cuối rồi bảo cô phải chăm sóc bọn trẻ nên Họa Lan mới không có ý định đi theo anh.
Cuối cùng, Họa Lan chỉ có thể nhìn dáng vẻ của anh qua khuôn mặt hai đứa trẻ nhà mình mà sống trong nỗi buồn chỉ còn lại nhưng đứa con mà không có người chia sẻ những thứ mà mình muốn nói nhất cho đến tận cuối đời.
Vì cái kết quá bi đát nên tác giả không giữ lại mà cắt giảm đi.
Nhưng trong thế giới thì tất nhiên vẫn đi theo trình tự đã đặt ra của nó dù bạn có muốn hay không.
Vậy nên trong người Hoàng Sư đang có độc dược. Nhưng vậy thì sao chứ, đối với Nhàn Vũ cô vẫn còn là truyện cỏn con. Cô gọi tiểu hỏa cùng lấy châm Bích Băng ra.
- Ký chủ!!! Cô mà làm thế thì tiểu phu quân của cô sẽ chết đó.
Bạch Miên như nghĩ đến gì đó, nó vội vàng nói lớn. Nhàn Vũ thấy tai mình như sắp thủng cả màng nhĩ mất thôi.
Cô cản nói lại rồi lạnh giọng nói:" Ngươi nghĩ ta làm gì hắn?"
" Chắc cô định dùng hai thứ đó lên người hắn sao? Hắn đang yếu ớt thế này mà cô định dùng châm Bích Băng cùng tiểu hỏa chính là không phải muốn g**t ch*t hắn sao hả?"
Nhàn Vũ nhìn Bạch Miên với ánh mắt nhìn thiểu năng. Cô thấy hệ thống nhà mình quá không hiểu kí chủ là cô đây, lại còn có chút ngốc nữa chứ.
Nhàn Vũ lấy dược liệu cùng dược đỉnh ra, dùng tiểu hỏa làm lửa, dùng châm Bích Băng làm đóng băng vài loại thảo dược.
Sau khi lò được nóng, Nhàn Vũ theo thứ tự ném dược liệu vào trong. Sau một thời gian đun nóng lên, dược liệu trong lò hóa thành đan, tỏa ra mùi thơm đầy cả không gian.
Nhàn Vũ bắt nhanh đan dược, mang vào trong ngôi nhà, đút cho Hoàng Sư nhưng anh thì vừa vào đến miệng cũng không chịu nuốt xuống.
Nhàn Vũ bực bội cực độ. Cô mất bao nhiêu sức để chế tạo thuốc giờ tên ngốc này lại không chịu uống thì chẳng phải là cô quá thừa sức sao?
Tức giận, Nhàn Vũ nhét viên thuốc vào miệng mình, dùng một nụ hôn đẩy vào miệng anh.
Dù sao sau này cũng vậy thì sao bây giờ không làm được chứ?
Đến tận khi Hoàng Sư chịu nuốt xuống, Nhàn Vũ mới tha cho anh. Bạch Miên nhìn thấy thì hốt hoảng. Trong lòng gào thét sao cô có thể mạnh tay như thế chứ. Không sợ hắn chết sao!!!!!
Tuy trong lòng đầy hoang mang nhưng là một hệ thống có thống cách cao, Bạch Miên vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, lạnh lùng, cố làm lơ đi mọi thứ trước mặt mình dù cái màn hình cậu xem nó còn rõ nét hơn cả thật đến nơi mất. Thật đau mắt.
Nữ Phụ Công Lược TruyệnTác giả: Băng LiênTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong không gian rộng lớn, xung quanh một màu trắng toát đến nỗi có thể khiến loá mắt, có một cô gái trẻ. Cô trông rất xinh đẹp, mắt phượng mày ngài, khuôn mặt tròn trịa nước da hồng hào như một con búp bê trong tủ kính. Mắt cô dần dần mở ra. Cô ngạc nhiên nhìn xung quanh. Trong lòng thì nghĩ thầm: mình đang ở đâu đây nhỉ? Chợt có một tiếng nói hơi nhỏ vang lên:" Xin chào kí chủ. Chào mừng kí chủ đến không gian hệ thống" Cô giật mình nhìn lại quanh mình. Giọng nói đó có phần trẻ con lại vang lên: " Kí chủ ở đây. Dưới chân ngài đây này". Nhàn Vũ cúi xuống thì thấy một chú thỏ trắng muốt,mượt mà. Ánh mắt cô tràn đầy sự cảnh giác nhưng khi nhìn thấy nó thì lại đầy sự cưng chiều. Cô bế nó lên, vuốt lông nó với vẻ mặt thỏa mãn. Nhưng chú thỏ trắng nào đó lại vô cùng khổ sở thoát thân khỏi cái ôm đó. Trong mắt nó bây giờ thì kí chủ như ác mộng giày vò nó vậy. Nó vội vàng lên tiếng nhằm thu hút sự chú ý và chạy:"Kí chủ không thắc mắc đây là đâu sao?" Cô trông vô cùng bình tĩnh đáp:" Có chứ… Ở trong không gian, để đánh giá thì nhất định được coi là tiên cảnh. Chứ nếu không thì cũng phải là những cảnh đẹp của thiên nhiên. Hoa lá nhiều màu làm tôn lên nhau chứ không quá lòe loẹt càng chứng tỏ được rằng người gieo hạt rất có tâm hồn.Nhàn Vũ nhìn cây lá đong đưa như chào mừng cô đến. Đi qua rừng cây, đến một ngôi nhà cổ nhỏ, bên cạnh còn có một khu vườn cùng một cái đình nhỏ.Trước lối đi vào ngôi nhà, bên ngoài sân còn có một cây đại thụ, bên trên cây có một chiếc đồng hồ màu vàng, mặt trong của chiếc đồng hồ đó có hình của hoa bỉ ngạn.Cùng đằng sau bông hoa thì lại có màu xanh. Nhưng khi ngoảnh lại sau khi đi vào nhà sẽ thấy là hai màu ngược lại.Đi vào trong phòng, trên chiếc giường cỡ đến hai người nằm vào được, có một nam nhân nhìn đang có chút đau khổ nhăn lại cả khuôn mặt.Khuôn mặt hắn phải gọi là xinh đẹp hơn cả nữ nhân. Khuôn mặt mộc mạc, nhưng đôi mắt nhíu chặt lại, cả mặt trắng bệch như không còn chút huyết sắc nào.Nhàn Vũ tuy thưởng thức nhưng cũng không ngơi chân ngơi tay mà cứu người. Mà đối tượng ra tay cứu vớt lại là tiểu phu quân lại càng không thể lơ là.Tuy thấy khá dễ nhưng trong người Hoàng Sư hình như còn một loại độc nào đó. Nhàn Vũ thử đối ứng với cốt truyện thì.... đến cuối nam chính đại nhân Hoàng Sư này lại chết sớm.Hít vào một hơi, Nhàn Vũ xem lí do thì thấy:Thật ra mà nói thì đây không phải thế giới hoàn chỉnh. Cái kết hạnh phúc kia chỉ là một phần của truyện. Đến khi lên ngôi nữ hoàng, Họa Lan đang sống cuộc sống hạnh phúc thì bỗng dưng Hoàng Sư phát bệnh. Là một loại độc mãn tính. Vì đã ngấm sâu vào trong máu thịt nên không thể cứu được.Vì mọi người đều nghĩ là HE (happy ending) nên đều cho là đến đoạn nữ chính nên ngôi, sau truyền ngôi sống ẩn cư là kết thúc. Nhưng thật ra là lúc đó, Hoàng Sư bắt đầu phát bệnh. Nghĩ là do mình không quá thích sống trong hoàng cung nên bảo Họa Lan sống nơi ẩn dật qua ngày.Không ngờ tốt hơn vài tuần lại phát bệnh nằm liệt giường đau đớn mà ra đi. Lúc đó thì Họa Lan đau khổ trở lại hoàng cung xem xét cho hai đứa con mình thì thấy chúng cũng trúng độc.Vì còn khá trẻ, cơ thể hai đứa còn tốt độc chưa ngấm được sâu nên vẫn cứu được. Rồi Họa Lan còn mời thần y, đồ đệ thân truyền của mình đến bắt mạch cho mình. Vì thầy thuốc đâu thể tự bắt bệnh cho mình đúng không?Phát hiện mình cũng bị trúng độc, Họa Lan tự kê đơn thuốc cho mình cùng các con. Cũng may là hai đứa trẻ đều chưa thành thân nếu không thì phân tán nữa.Tuy đều chữa trị thành công nhưng đầy đau khổ vì Hoàng Sư mất.Trước khi anh mất còn nở một nụ cười yếu ớt, vén mái tóc cô ta lần cuối rồi bảo cô phải chăm sóc bọn trẻ nên Họa Lan mới không có ý định đi theo anh.Cuối cùng, Họa Lan chỉ có thể nhìn dáng vẻ của anh qua khuôn mặt hai đứa trẻ nhà mình mà sống trong nỗi buồn chỉ còn lại nhưng đứa con mà không có người chia sẻ những thứ mà mình muốn nói nhất cho đến tận cuối đời.Vì cái kết quá bi đát nên tác giả không giữ lại mà cắt giảm đi.Nhưng trong thế giới thì tất nhiên vẫn đi theo trình tự đã đặt ra của nó dù bạn có muốn hay không.Vậy nên trong người Hoàng Sư đang có độc dược. Nhưng vậy thì sao chứ, đối với Nhàn Vũ cô vẫn còn là truyện cỏn con. Cô gọi tiểu hỏa cùng lấy châm Bích Băng ra.- Ký chủ!!! Cô mà làm thế thì tiểu phu quân của cô sẽ chết đó.Bạch Miên như nghĩ đến gì đó, nó vội vàng nói lớn. Nhàn Vũ thấy tai mình như sắp thủng cả màng nhĩ mất thôi.Cô cản nói lại rồi lạnh giọng nói:" Ngươi nghĩ ta làm gì hắn?"" Chắc cô định dùng hai thứ đó lên người hắn sao? Hắn đang yếu ớt thế này mà cô định dùng châm Bích Băng cùng tiểu hỏa chính là không phải muốn g**t ch*t hắn sao hả?"Nhàn Vũ nhìn Bạch Miên với ánh mắt nhìn thiểu năng. Cô thấy hệ thống nhà mình quá không hiểu kí chủ là cô đây, lại còn có chút ngốc nữa chứ.Nhàn Vũ lấy dược liệu cùng dược đỉnh ra, dùng tiểu hỏa làm lửa, dùng châm Bích Băng làm đóng băng vài loại thảo dược.Sau khi lò được nóng, Nhàn Vũ theo thứ tự ném dược liệu vào trong. Sau một thời gian đun nóng lên, dược liệu trong lò hóa thành đan, tỏa ra mùi thơm đầy cả không gian.Nhàn Vũ bắt nhanh đan dược, mang vào trong ngôi nhà, đút cho Hoàng Sư nhưng anh thì vừa vào đến miệng cũng không chịu nuốt xuống.Nhàn Vũ bực bội cực độ. Cô mất bao nhiêu sức để chế tạo thuốc giờ tên ngốc này lại không chịu uống thì chẳng phải là cô quá thừa sức sao?Tức giận, Nhàn Vũ nhét viên thuốc vào miệng mình, dùng một nụ hôn đẩy vào miệng anh.Dù sao sau này cũng vậy thì sao bây giờ không làm được chứ?Đến tận khi Hoàng Sư chịu nuốt xuống, Nhàn Vũ mới tha cho anh. Bạch Miên nhìn thấy thì hốt hoảng. Trong lòng gào thét sao cô có thể mạnh tay như thế chứ. Không sợ hắn chết sao!!!!!Tuy trong lòng đầy hoang mang nhưng là một hệ thống có thống cách cao, Bạch Miên vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, lạnh lùng, cố làm lơ đi mọi thứ trước mặt mình dù cái màn hình cậu xem nó còn rõ nét hơn cả thật đến nơi mất. Thật đau mắt.