Tác giả:

Trong không gian rộng lớn, xung quanh một màu trắng toát đến nỗi có thể khiến loá mắt, có một cô gái trẻ. Cô trông rất xinh đẹp, mắt phượng mày ngài, khuôn mặt tròn trịa nước da hồng hào như một con búp bê trong tủ kính. Mắt cô dần dần mở ra. Cô ngạc nhiên nhìn xung quanh. Trong lòng thì nghĩ thầm: mình đang ở đâu đây nhỉ? Chợt có một tiếng nói hơi nhỏ vang lên:" Xin chào kí chủ. Chào mừng kí chủ đến không gian hệ thống" Cô giật mình nhìn lại quanh mình. Giọng nói đó có phần trẻ con lại vang lên: " Kí chủ ở đây. Dưới chân ngài đây này". Nhàn Vũ cúi xuống thì thấy một chú thỏ trắng muốt,mượt mà. Ánh mắt cô tràn đầy sự cảnh giác nhưng khi nhìn thấy nó thì lại đầy sự cưng chiều. Cô bế nó lên, vuốt lông nó với vẻ mặt thỏa mãn. Nhưng chú thỏ trắng nào đó lại vô cùng khổ sở thoát thân khỏi cái ôm đó. Trong mắt nó bây giờ thì kí chủ như ác mộng giày vò nó vậy. Nó vội vàng lên tiếng nhằm thu hút sự chú ý và chạy:"Kí chủ không thắc mắc đây là đâu sao?" Cô trông vô cùng bình tĩnh đáp:" Có chứ…

Chương 110: Nữ Vương Thần Minh (12)

Nữ Phụ Công Lược TruyệnTác giả: Băng LiênTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong không gian rộng lớn, xung quanh một màu trắng toát đến nỗi có thể khiến loá mắt, có một cô gái trẻ. Cô trông rất xinh đẹp, mắt phượng mày ngài, khuôn mặt tròn trịa nước da hồng hào như một con búp bê trong tủ kính. Mắt cô dần dần mở ra. Cô ngạc nhiên nhìn xung quanh. Trong lòng thì nghĩ thầm: mình đang ở đâu đây nhỉ? Chợt có một tiếng nói hơi nhỏ vang lên:" Xin chào kí chủ. Chào mừng kí chủ đến không gian hệ thống" Cô giật mình nhìn lại quanh mình. Giọng nói đó có phần trẻ con lại vang lên: " Kí chủ ở đây. Dưới chân ngài đây này". Nhàn Vũ cúi xuống thì thấy một chú thỏ trắng muốt,mượt mà. Ánh mắt cô tràn đầy sự cảnh giác nhưng khi nhìn thấy nó thì lại đầy sự cưng chiều. Cô bế nó lên, vuốt lông nó với vẻ mặt thỏa mãn. Nhưng chú thỏ trắng nào đó lại vô cùng khổ sở thoát thân khỏi cái ôm đó. Trong mắt nó bây giờ thì kí chủ như ác mộng giày vò nó vậy. Nó vội vàng lên tiếng nhằm thu hút sự chú ý và chạy:"Kí chủ không thắc mắc đây là đâu sao?" Cô trông vô cùng bình tĩnh đáp:" Có chứ… Nằm trên long sàng, Nhàn Vũ thở ra một hơi. Cố làm sao chính mình chìm vào sâu trong giấc ngủ. Sáng hôm sau, Nhàn Vũ lại tiếp tục cho người thay long bào cho mình.Lên triều sớm lại tiếp tục là những cuộc tranh chấp giữa các triều thần. Nhàn Vũ thấy mà chán khôn tả xiết. Bộ các tranh chấp kiểu này có thêm bổng lộc sao?Không hiểu sao nguyên chủ chịu được chuyện này mỗi buổi sáng nữa. Thật mệt mỏi.Nhức đầu. Nhàn Vũ đập tay một cái xuống ghế rồng.- Im lặng hết cho ta!Ẩn trong lời nói đầy tức giận cùng uy áp. Đám người kia liền đều im hết không dám nói gì nữa.Nhàn Vũ đứng phắt dậy, lấy tay chỉ xuống dưới đám người kia, khó chịu nói:- Lũ người các ngươi chỉ biết tranh chấp thôi sao? Biết làm cái gì tốt hơn cho quốc gia của ta không? Không thì cút.Đám người kia tiếp tục im lặng. Nhàn Vũ cũng không ngừng mà tiếp tục phát tiết. Tâm trạng hôm nay của cô không hề tốt tí nào mà đám người này không biết nhìn mặt mà đoán tâm trạng hay sao nữa. Bộ cô ngồi trên vị trí này làm cảnh chắc?Nói xong, Nhàn Vũ tiếp tục lạnh lùng mà ngồi xuống ghế rồng nhìn đám người kia bằng nửa con mắt.Đám người kia đến một lúc sau mới được Nhàn Vũ cho đứng dậy. Do quỳ quá nhiều nên đều tê hết chân, các vị quan thần đều cố dìu nhau đứng dậy.Nhàn Vũ thấy vậy liền phấn chấn liền nói một câu khiến suýt chút nữa thì lại quỳ sụp xuống:- Bắt đầu từ ngày mai, các vị ái khanh liền đến sớm từ canh tư quỳ trước điện để rèn thể lực đi. Chứ hôm nay mọi người mới quỳ hơn hai khắc mà các ngươi đã sắp ngã đến nơi khiến ta thương tiếc. Các vị quan lớn tuổi quỳ nửa canh giờ, người trẻ tuổi quỳ một nén hương. Còn gì thì dâng tấu sớ. Bãi triều.- Bãi triều.Nữ quan lặp lại lời Nhàn Vũ rồi nhanh chân nhanh tay theo cô về tẩm cung. Đám nữ quan kia khóc không ra nước mắt.Hôm nay nữ hoàng bị đến tháng hay sao mà lại khó chịu vậy. Đút lót cho nô tì thân cận thì họ lại nhận được tin không phải. Rốt cuộc cô bị làm sao mà khó chịu đến vậy chứ???Nhàn Vũ quả rất là khó chịu. Cô vẫn khó chịu vì phải tìm cách làm sao để đuổi đám mĩ nữ trong hoàng cung đi để có thể danh ngôn chính thuận đưa Hoàng Sư vào trong cung.Càng nghĩ càng rối. Thiết lập nhân vật lần này thật sự quá gây khó khăn cho người chơi đi. Còn chẳng bằng để cô biến thành nam nhân đào hoa trêu hoa ghẹo nguyệt. Mà lại là một nữ nhân cơ chứ.Càng nghĩ lại thấy khó chịu thêm trong người. Giờ làm sao mà đòi đưa Hoàng Sư vào cung được chứ?- Trước hết kí chủ à. Cô nghĩ đây là trò chơi sao?- Đúng vậy. Bộ chẳng lẽ không phải?- ......Cảm thấy có chút đau thương. Rốt cuộc nó tạo nghiệp gì mà lại bị vướng vào vị kí chủ khó dây dưa như thế này vậy? Rõ ràng những hệ thống khác đều dễ dàng điều khiển kí chủ của họ. Họ đều phải dựa vào hệ thống mà sống.Vậy mà kí chủ này của nó thì.....Nhẹ nhàng coi đây là trò chơi ảo nhiều cấp. Hệ thống là nó lúc nào cũng bị mắng vô dụng. Cô còn chỉ để ý đến đúng một người còn lại đều là người qua đường mà thôi.Đau thương khóc ngập mặt.Bạch Miên bi đát lên trang trao đổi với các hệ thống khác.# Cách chung sống hòa bình với kí chủ.##Cách để cứu kí chủ khỏi việc chuyên đá xéo, cà khịa hệ thống.##Cách để trở lên mạnh mẽ hơn kí chủ. Tránh bị vùi dập. #....Nhưng dù tra hỏi thế nào, Bạch Miên cũng chỉ nhận được nhưng câu như:Ẩn danh 1: Không làm gì được đâu chấp nhận thôi.Ẩn danh 2: Chủ lầu thiệt khổ sở nhưng....đều là số mệnh cả rồi.Qqqqqq: Cố lên đi có kí chủ mạnh mẽ cũng có cái tốt mà. Không như tôi phải mệt mỏi chỉ từng chút từng chút mới xong được nhiệm vụ. Cảm giác thật muốn trốn đi luôn..........Masumi: Đáng thương thật. Tôi có vị kí chủ vừa tốt vừa thương tôi cơ. Tuy lúc đầu có hơi xa cách nhưng giờ thì sống rất tốt, rất ổn định. Chia buồn với chủ lầu.......Bạch Miên đau khổ. Rốt cuộc nó trông chờ gì vào đám người này chứ???Hừ. Một đám khoe khoang.Cứ nghĩ, Bạch Miên lại càng thấy xót xa thay cho chính mình.Oa oa oa. Nó quá đáng thương đi mà.Trong khi đó, Nhàn Vũ lại thay đổi tư trang ra khỏi cung.Nhìn cái bầu không khí tấp nập nhộn nhịp của kinh đô đúng là không có gì để chê.Giờ mới chính thức là cuộc sống náo động. Thường thì cũng sẽ không ồn ào tấp nập như này nhưng lại sắp đến tết trung thu rồi nên mới có bầu không khí vui tươi như thế này.Đi lượn vài vòng, mua một số loại đồ ăn cổ ngon lành rồi đánh chén. Nhàn Vũ thấy bức xúc của mình cũng đỡ hơn nhiều rồi.Quả nhiên đồ ăn có thể khiến con người trở lên vui vẻ hơn. Ăn mỗi món, nếu thấy ngon cũng như phù hợp với chế độ ăn uống của tiểu phu quân nhà mình, Nhàn Vũ đều lấy thêm một phần để mang về.

Nằm trên long sàng, Nhàn Vũ thở ra một hơi. Cố làm sao chính mình chìm vào sâu trong giấc ngủ. Sáng hôm sau, Nhàn Vũ lại tiếp tục cho người thay long bào cho mình.

Lên triều sớm lại tiếp tục là những cuộc tranh chấp giữa các triều thần. Nhàn Vũ thấy mà chán khôn tả xiết. Bộ các tranh chấp kiểu này có thêm bổng lộc sao?

Không hiểu sao nguyên chủ chịu được chuyện này mỗi buổi sáng nữa. Thật mệt mỏi.

Nhức đầu. Nhàn Vũ đập tay một cái xuống ghế rồng.

- Im lặng hết cho ta!

Ẩn trong lời nói đầy tức giận cùng uy áp. Đám người kia liền đều im hết không dám nói gì nữa.

Nhàn Vũ đứng phắt dậy, lấy tay chỉ xuống dưới đám người kia, khó chịu nói:

- Lũ người các ngươi chỉ biết tranh chấp thôi sao? Biết làm cái gì tốt hơn cho quốc gia của ta không? Không thì cút.

Đám người kia tiếp tục im lặng. Nhàn Vũ cũng không ngừng mà tiếp tục phát tiết. Tâm trạng hôm nay của cô không hề tốt tí nào mà đám người này không biết nhìn mặt mà đoán tâm trạng hay sao nữa. Bộ cô ngồi trên vị trí này làm cảnh chắc?

Nói xong, Nhàn Vũ tiếp tục lạnh lùng mà ngồi xuống ghế rồng nhìn đám người kia bằng nửa con mắt.

Đám người kia đến một lúc sau mới được Nhàn Vũ cho đứng dậy. Do quỳ quá nhiều nên đều tê hết chân, các vị quan thần đều cố dìu nhau đứng dậy.

Nhàn Vũ thấy vậy liền phấn chấn liền nói một câu khiến suýt chút nữa thì lại quỳ sụp xuống:

- Bắt đầu từ ngày mai, các vị ái khanh liền đến sớm từ canh tư quỳ trước điện để rèn thể lực đi. Chứ hôm nay mọi người mới quỳ hơn hai khắc mà các ngươi đã sắp ngã đến nơi khiến ta thương tiếc. Các vị quan lớn tuổi quỳ nửa canh giờ, người trẻ tuổi quỳ một nén hương. Còn gì thì dâng tấu sớ. Bãi triều.

- Bãi triều.

Nữ quan lặp lại lời Nhàn Vũ rồi nhanh chân nhanh tay theo cô về tẩm cung. Đám nữ quan kia khóc không ra nước mắt.

Hôm nay nữ hoàng bị đến tháng hay sao mà lại khó chịu vậy. Đút lót cho nô tì thân cận thì họ lại nhận được tin không phải. Rốt cuộc cô bị làm sao mà khó chịu đến vậy chứ???

Nhàn Vũ quả rất là khó chịu. Cô vẫn khó chịu vì phải tìm cách làm sao để đuổi đám mĩ nữ trong hoàng cung đi để có thể danh ngôn chính thuận đưa Hoàng Sư vào trong cung.

Càng nghĩ càng rối. Thiết lập nhân vật lần này thật sự quá gây khó khăn cho người chơi đi. Còn chẳng bằng để cô biến thành nam nhân đào hoa trêu hoa ghẹo nguyệt. Mà lại là một nữ nhân cơ chứ.

Càng nghĩ lại thấy khó chịu thêm trong người. Giờ làm sao mà đòi đưa Hoàng Sư vào cung được chứ?

- Trước hết kí chủ à. Cô nghĩ đây là trò chơi sao?

- Đúng vậy. Bộ chẳng lẽ không phải?

- ......

Cảm thấy có chút đau thương. Rốt cuộc nó tạo nghiệp gì mà lại bị vướng vào vị kí chủ khó dây dưa như thế này vậy? Rõ ràng những hệ thống khác đều dễ dàng điều khiển kí chủ của họ. Họ đều phải dựa vào hệ thống mà sống.

Vậy mà kí chủ này của nó thì.....Nhẹ nhàng coi đây là trò chơi ảo nhiều cấp. Hệ thống là nó lúc nào cũng bị mắng vô dụng. Cô còn chỉ để ý đến đúng một người còn lại đều là người qua đường mà thôi.

Đau thương khóc ngập mặt.

Bạch Miên bi đát lên trang trao đổi với các hệ thống khác.

# Cách chung sống hòa bình với kí chủ.#

#Cách để cứu kí chủ khỏi việc chuyên đá xéo, cà khịa hệ thống.#

#Cách để trở lên mạnh mẽ hơn kí chủ. Tránh bị vùi dập. #

....

Nhưng dù tra hỏi thế nào, Bạch Miên cũng chỉ nhận được nhưng câu như:

Ẩn danh 1: Không làm gì được đâu chấp nhận thôi.

Ẩn danh 2: Chủ lầu thiệt khổ sở nhưng....đều là số mệnh cả rồi.

Qqqqqq: Cố lên đi có kí chủ mạnh mẽ cũng có cái tốt mà. Không như tôi phải mệt mỏi chỉ từng chút từng chút mới xong được nhiệm vụ. Cảm giác thật muốn trốn đi luôn.

.........

Masumi: Đáng thương thật. Tôi có vị kí chủ vừa tốt vừa thương tôi cơ. Tuy lúc đầu có hơi xa cách nhưng giờ thì sống rất tốt, rất ổn định. Chia buồn với chủ lầu.

......

Bạch Miên đau khổ. Rốt cuộc nó trông chờ gì vào đám người này chứ???

Hừ. Một đám khoe khoang.

Cứ nghĩ, Bạch Miên lại càng thấy xót xa thay cho chính mình.

Oa oa oa. Nó quá đáng thương đi mà.

Trong khi đó, Nhàn Vũ lại thay đổi tư trang ra khỏi cung.

Nhìn cái bầu không khí tấp nập nhộn nhịp của kinh đô đúng là không có gì để chê.

Giờ mới chính thức là cuộc sống náo động. Thường thì cũng sẽ không ồn ào tấp nập như này nhưng lại sắp đến tết trung thu rồi nên mới có bầu không khí vui tươi như thế này.

Đi lượn vài vòng, mua một số loại đồ ăn cổ ngon lành rồi đánh chén. Nhàn Vũ thấy bức xúc của mình cũng đỡ hơn nhiều rồi.

Quả nhiên đồ ăn có thể khiến con người trở lên vui vẻ hơn. Ăn mỗi món, nếu thấy ngon cũng như phù hợp với chế độ ăn uống của tiểu phu quân nhà mình, Nhàn Vũ đều lấy thêm một phần để mang về.

Nữ Phụ Công Lược TruyệnTác giả: Băng LiênTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong không gian rộng lớn, xung quanh một màu trắng toát đến nỗi có thể khiến loá mắt, có một cô gái trẻ. Cô trông rất xinh đẹp, mắt phượng mày ngài, khuôn mặt tròn trịa nước da hồng hào như một con búp bê trong tủ kính. Mắt cô dần dần mở ra. Cô ngạc nhiên nhìn xung quanh. Trong lòng thì nghĩ thầm: mình đang ở đâu đây nhỉ? Chợt có một tiếng nói hơi nhỏ vang lên:" Xin chào kí chủ. Chào mừng kí chủ đến không gian hệ thống" Cô giật mình nhìn lại quanh mình. Giọng nói đó có phần trẻ con lại vang lên: " Kí chủ ở đây. Dưới chân ngài đây này". Nhàn Vũ cúi xuống thì thấy một chú thỏ trắng muốt,mượt mà. Ánh mắt cô tràn đầy sự cảnh giác nhưng khi nhìn thấy nó thì lại đầy sự cưng chiều. Cô bế nó lên, vuốt lông nó với vẻ mặt thỏa mãn. Nhưng chú thỏ trắng nào đó lại vô cùng khổ sở thoát thân khỏi cái ôm đó. Trong mắt nó bây giờ thì kí chủ như ác mộng giày vò nó vậy. Nó vội vàng lên tiếng nhằm thu hút sự chú ý và chạy:"Kí chủ không thắc mắc đây là đâu sao?" Cô trông vô cùng bình tĩnh đáp:" Có chứ… Nằm trên long sàng, Nhàn Vũ thở ra một hơi. Cố làm sao chính mình chìm vào sâu trong giấc ngủ. Sáng hôm sau, Nhàn Vũ lại tiếp tục cho người thay long bào cho mình.Lên triều sớm lại tiếp tục là những cuộc tranh chấp giữa các triều thần. Nhàn Vũ thấy mà chán khôn tả xiết. Bộ các tranh chấp kiểu này có thêm bổng lộc sao?Không hiểu sao nguyên chủ chịu được chuyện này mỗi buổi sáng nữa. Thật mệt mỏi.Nhức đầu. Nhàn Vũ đập tay một cái xuống ghế rồng.- Im lặng hết cho ta!Ẩn trong lời nói đầy tức giận cùng uy áp. Đám người kia liền đều im hết không dám nói gì nữa.Nhàn Vũ đứng phắt dậy, lấy tay chỉ xuống dưới đám người kia, khó chịu nói:- Lũ người các ngươi chỉ biết tranh chấp thôi sao? Biết làm cái gì tốt hơn cho quốc gia của ta không? Không thì cút.Đám người kia tiếp tục im lặng. Nhàn Vũ cũng không ngừng mà tiếp tục phát tiết. Tâm trạng hôm nay của cô không hề tốt tí nào mà đám người này không biết nhìn mặt mà đoán tâm trạng hay sao nữa. Bộ cô ngồi trên vị trí này làm cảnh chắc?Nói xong, Nhàn Vũ tiếp tục lạnh lùng mà ngồi xuống ghế rồng nhìn đám người kia bằng nửa con mắt.Đám người kia đến một lúc sau mới được Nhàn Vũ cho đứng dậy. Do quỳ quá nhiều nên đều tê hết chân, các vị quan thần đều cố dìu nhau đứng dậy.Nhàn Vũ thấy vậy liền phấn chấn liền nói một câu khiến suýt chút nữa thì lại quỳ sụp xuống:- Bắt đầu từ ngày mai, các vị ái khanh liền đến sớm từ canh tư quỳ trước điện để rèn thể lực đi. Chứ hôm nay mọi người mới quỳ hơn hai khắc mà các ngươi đã sắp ngã đến nơi khiến ta thương tiếc. Các vị quan lớn tuổi quỳ nửa canh giờ, người trẻ tuổi quỳ một nén hương. Còn gì thì dâng tấu sớ. Bãi triều.- Bãi triều.Nữ quan lặp lại lời Nhàn Vũ rồi nhanh chân nhanh tay theo cô về tẩm cung. Đám nữ quan kia khóc không ra nước mắt.Hôm nay nữ hoàng bị đến tháng hay sao mà lại khó chịu vậy. Đút lót cho nô tì thân cận thì họ lại nhận được tin không phải. Rốt cuộc cô bị làm sao mà khó chịu đến vậy chứ???Nhàn Vũ quả rất là khó chịu. Cô vẫn khó chịu vì phải tìm cách làm sao để đuổi đám mĩ nữ trong hoàng cung đi để có thể danh ngôn chính thuận đưa Hoàng Sư vào trong cung.Càng nghĩ càng rối. Thiết lập nhân vật lần này thật sự quá gây khó khăn cho người chơi đi. Còn chẳng bằng để cô biến thành nam nhân đào hoa trêu hoa ghẹo nguyệt. Mà lại là một nữ nhân cơ chứ.Càng nghĩ lại thấy khó chịu thêm trong người. Giờ làm sao mà đòi đưa Hoàng Sư vào cung được chứ?- Trước hết kí chủ à. Cô nghĩ đây là trò chơi sao?- Đúng vậy. Bộ chẳng lẽ không phải?- ......Cảm thấy có chút đau thương. Rốt cuộc nó tạo nghiệp gì mà lại bị vướng vào vị kí chủ khó dây dưa như thế này vậy? Rõ ràng những hệ thống khác đều dễ dàng điều khiển kí chủ của họ. Họ đều phải dựa vào hệ thống mà sống.Vậy mà kí chủ này của nó thì.....Nhẹ nhàng coi đây là trò chơi ảo nhiều cấp. Hệ thống là nó lúc nào cũng bị mắng vô dụng. Cô còn chỉ để ý đến đúng một người còn lại đều là người qua đường mà thôi.Đau thương khóc ngập mặt.Bạch Miên bi đát lên trang trao đổi với các hệ thống khác.# Cách chung sống hòa bình với kí chủ.##Cách để cứu kí chủ khỏi việc chuyên đá xéo, cà khịa hệ thống.##Cách để trở lên mạnh mẽ hơn kí chủ. Tránh bị vùi dập. #....Nhưng dù tra hỏi thế nào, Bạch Miên cũng chỉ nhận được nhưng câu như:Ẩn danh 1: Không làm gì được đâu chấp nhận thôi.Ẩn danh 2: Chủ lầu thiệt khổ sở nhưng....đều là số mệnh cả rồi.Qqqqqq: Cố lên đi có kí chủ mạnh mẽ cũng có cái tốt mà. Không như tôi phải mệt mỏi chỉ từng chút từng chút mới xong được nhiệm vụ. Cảm giác thật muốn trốn đi luôn..........Masumi: Đáng thương thật. Tôi có vị kí chủ vừa tốt vừa thương tôi cơ. Tuy lúc đầu có hơi xa cách nhưng giờ thì sống rất tốt, rất ổn định. Chia buồn với chủ lầu.......Bạch Miên đau khổ. Rốt cuộc nó trông chờ gì vào đám người này chứ???Hừ. Một đám khoe khoang.Cứ nghĩ, Bạch Miên lại càng thấy xót xa thay cho chính mình.Oa oa oa. Nó quá đáng thương đi mà.Trong khi đó, Nhàn Vũ lại thay đổi tư trang ra khỏi cung.Nhìn cái bầu không khí tấp nập nhộn nhịp của kinh đô đúng là không có gì để chê.Giờ mới chính thức là cuộc sống náo động. Thường thì cũng sẽ không ồn ào tấp nập như này nhưng lại sắp đến tết trung thu rồi nên mới có bầu không khí vui tươi như thế này.Đi lượn vài vòng, mua một số loại đồ ăn cổ ngon lành rồi đánh chén. Nhàn Vũ thấy bức xúc của mình cũng đỡ hơn nhiều rồi.Quả nhiên đồ ăn có thể khiến con người trở lên vui vẻ hơn. Ăn mỗi món, nếu thấy ngon cũng như phù hợp với chế độ ăn uống của tiểu phu quân nhà mình, Nhàn Vũ đều lấy thêm một phần để mang về.

Chương 110: Nữ Vương Thần Minh (12)