Mưa rả rích suốt mấy ngày mấy đêm trắng trời trắng đất, một cô gái dáng người thanh mảnh đứng ở cửa sổ của phòng bệnh đặc biệt, cả căn phòng mang gam màu trắng đơn điệu và buồn tẻ, trên người cô gái kia thì đều đầy rẫy vết thương, đôi mắt của cô được quấn bởi một lớp băng trắng, gương mặt cô có những vết sẹo khiến người khác giật mình sợ hãi, bây giờ người quen mà gặp chắc cũng không nhận ra cô là Kiều Uyển Vũ của ngày nào đâu. Có tiếng tin nhắn, cô y tá tên Tiểu Nhu liền cầm đọc cho Kiều Uyển Vũ nghe: “Kiều tiểu thư lại có tin nhắn từ bạn cô nè người đó nhắn [Uyển Vũ, cậu gặp mình một lát có được không, một lần thôi cũng được], cô có muốn nhắn lại điều gì không tôi giúp cô”. Kiều Uyển Vũ nghĩ nghĩ rồi đáp: “Không cần đâu, cảm ơn cô”. Cô y tá kia nhíu mày hỏi: “Kiều tiểu thư cô đừng trách tôi nhiều chuyện nha, trong khoảng thời gian 3 tháng cô hôn mê hình như ngày nào người bạn đó cũng nhắn tin nói muốn gặp cô hết tôi cảm thấy người bạn này thật sự rất quan tâm đến cô, tại sao cô lại…
Chương 498
Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa KhóiTác giả: Hạ Tường LamTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMưa rả rích suốt mấy ngày mấy đêm trắng trời trắng đất, một cô gái dáng người thanh mảnh đứng ở cửa sổ của phòng bệnh đặc biệt, cả căn phòng mang gam màu trắng đơn điệu và buồn tẻ, trên người cô gái kia thì đều đầy rẫy vết thương, đôi mắt của cô được quấn bởi một lớp băng trắng, gương mặt cô có những vết sẹo khiến người khác giật mình sợ hãi, bây giờ người quen mà gặp chắc cũng không nhận ra cô là Kiều Uyển Vũ của ngày nào đâu. Có tiếng tin nhắn, cô y tá tên Tiểu Nhu liền cầm đọc cho Kiều Uyển Vũ nghe: “Kiều tiểu thư lại có tin nhắn từ bạn cô nè người đó nhắn [Uyển Vũ, cậu gặp mình một lát có được không, một lần thôi cũng được], cô có muốn nhắn lại điều gì không tôi giúp cô”. Kiều Uyển Vũ nghĩ nghĩ rồi đáp: “Không cần đâu, cảm ơn cô”. Cô y tá kia nhíu mày hỏi: “Kiều tiểu thư cô đừng trách tôi nhiều chuyện nha, trong khoảng thời gian 3 tháng cô hôn mê hình như ngày nào người bạn đó cũng nhắn tin nói muốn gặp cô hết tôi cảm thấy người bạn này thật sự rất quan tâm đến cô, tại sao cô lại… “Lúc chị đi đã giao cho Thiên Hoa làm nhà thiết kế chính rồi nên em cứ hợp tác với cô ấy là được, thời gian gần đây chị cũng tạm hoãn hết những dự định kế hoạch công việc lại để dành thời gian chăm sóc cho Lăng Hạo rồi vì vậy chắc là lâu lắm mới có bộ sưu tập mới”.Triệu Tích gật đầu: “Hai người đã dành quá nhiều thời gian cho công việc rồi cũng đến lúc nghỉ ngơi tận hưởng cuộc sống”.Kiều Uyển Vũ tán đồng: “Chị cũng nghĩ vậy đời có bao lâu đâu mà cứ lao đầu vào công việc cũng nên dành thời gian tự thưởng cho mình những ngày tiêu dao”.“Nhìn chị và anh Hạo trở về bên nhau ai cũng vui hết”.Kiều Uyển Vũ như nhớ ra điều gì đó liền hỏi: “Còn em và Kỳ Nam thế nào rồi? Khi nào hai người kết hôn chị sẽ thiết kế tặng riêng em một bộ váy cưới thật là hoành tráng luôn nè”.Nhắc đến chuyện kết hôn với Tề Kỳ Nam thì Triệu Tích có chút thẫn người sau đó cô qua loa đáp: “Em vẫn chưa nghĩ tới, em đang trên đà phát triển đỉnh cao của sự nghiệp nếu bây giờ kết hôn sinh con phải vắng bóng một thời gian thì e rằng khó mà lấy lại được hào quang đang có”.Kiều Uyển Vũ gật đầu ra chiều thông cảm bởi vì cô cũng từng xem sự nghiệp là tất cả, khi còn ở Pháp mặc dù sống chung năm năm nhưng cô vẫn không muốn sinh con với Tề Lăng Hạo, giờ nghĩ lại cô cảm thấy vô cùng hối tiếc.“Tự do thì cô đơn, hạnh phúc thì buộc lòng phải ràng buộc…muốn có cái này thì phải chấp nhận đánh đổi bằng cái khác thôi nhưng mà hai đứa vẫn còn trẻ cứ từ từ đi không vội đâu”.Triệu Tích gật đầu: “Em cũng nghĩ vậy”.Hàn Côn Nhị mon men đi tới gần Tề Lăng Hạo rồi lên tiếng kể công: “Này Lăng Hạo cậu có ngày hôm nay là phải cảm ơn ông đây một tiếng đó nha nếu không nhờ tôi thì Uyển Vũ đã không quay về bên cạnh cậu rồi, có nên xem xét cho tôi thăng chức hay lên lương gì không hả?”.Tề Lăng Hạo hừ nhẹ một tiếng: “Chưa g**t ch*t cậu là may lắm rồi đó ở đây mà đòi trả công, tôi đã dặn là không được cho Uyển Vũ biết chuyện của tôi rốt cuộc cậu lại đem toàn bộ đi nói với cô ấy…tôi đúng là không nên tin vào lời hứa gió thoảng mây bay của cậu mà”.Nhiếp Thần lên tiếng nói đỡ cho Hàn Côn Nhị: “Cái miệng nhiều chuyện này của cậu ta thì không thể tha thứ nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại cũng nhờ cậu ta kể hết mọi chuyện với Uyển Vũ nên hiểu lầm giữa hai người mới được gỡ bỏ, theo tôi nghĩ cậu nên xem xét không thăng chức tăng lương thì cũng nên thưởng nhẹ cái gì đó mới đúng nha”.Tề Lăng Hạo gật đầu: “Nhiếp Thần nói cũng đúng đi, với tính cách cà lơ phất phơ của cậu nếu bổ nhiệm lên vị trí cao hơn chắc chắn sẽ lại than vãn vậy đi tôi tặng cậu căn penhouse ở trung tâm thành phố làm quà có được không hả?”.Hàn Côn Nhị mắt chữ a mồm chữ o: “Cái gì…cái gì cơ…cậu thật sự tính tặng tôi căn penhouse đó sao? Mắc tiền lắm đó nha suy nghĩ kỹ chưa vậy hả?”.Tề Lăng Hạo liền lên tiếng đáp lại ngay: “Mắc tiền cách mấy cũng không mua được tình nghĩa anh em giữa chúng ta, không thể mua lại được tình yêu với Uyển Vũ…với tất cả những gì mà cậu làm cho tôi thì cậu xứng đáng nhận căn penhouse đó mà, thêm nữa căn hộ đó Mạc Hy Nhi từng sống qua một thời gian nên tôi không có ý định đưa Uyển Vũ đến đó đâu”.Hàn Côn Nhi liền bĩu môi: “Hóa ra là chê có mùi người cũ nên mới đem cho”.Tề Lăng Hạo nhếch môi lên: “Nếu cậu không lấy thì tôi đem cho người khác cũng được mà”.Hàn Côn Nhị liền xoắn xít lên: “Lấy chứ…lấy chứ…tuổi của tôi cũng không còn nhỏ nữa nên cần an cư để thành gia lập thất rồi”.Tề Lăng Hạo và Nhiếp Thần cùng kinh ngạc thốt lên: “Cậu vừa bảo thành gia lập thất sao? Hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây à”.Hàn Côn Nhị dẩu môi: “Các cậu đừng có coi thường tôi nữa được không hả? Trước đây có quá nhiều việc để làm tôi đâu có thời gian mà yêu đương bây giờ thì rãnh rỗi rồi cũng nên nói chuyện yêu đường với ai đó rồi cùng xây dựng gia đình hạnh phúc của riêng mình chứ”.Nhiếp Thần khẽ lắc đầu: “Cậu nửa đời trước ăn chơi sa đọa nửa đời sau để xem ai dám gả cho cậu chứ”.Tề Lăng Hạo lại ủng hộ Hàn Côn Nhị: “Nếu cậu kết hôn tôi sẽ lo toàn bộ chi phí xem như cảm ơn cậu”.“Xem như cậu còn có lương tâm nha”.Tề Kỳ Nam ở đâu đi tới ngồi xuống rồi lên tiếng nói: “Người có tình yêu quả nhiên vui vẻ tính tình thoải mái phóng khoáng khác hẳn ra nha”.Tề Lăng Hạo cũng không phủ nhận: “Phải đó rồi có sao không? Còn em tính khi nào kết hôn với Triệu Tích đây?”.Chuyên trang đọc truyện { TRUMtruye n.N ET }Ánh mắt của Tề Kỳ Nam có chút lãnh đạm: “Em cầu hôn rồi nhưng cô ấy không chấp nhận lúc nào cũng bảo vì sự nghiệp hết em cũng thật không biết trong lòng của Triệu Tích có chỗ nào dành cho em không nữa”.Hàn Côn Nhị lên tiếng chăm chọc Tề Kỳ Nam: “Này thì cho hết cái tội đi yêu minh tinh nổi tiếng ha, anh đây không bao giờ dính vào mấy cô gái đó đâu chỉ cần một người ngoan hiền biết nấu ăn ngon chờ anh mỗi ngày là được rồi”..
“Lúc chị đi đã giao cho Thiên Hoa làm nhà thiết kế chính rồi nên em cứ hợp tác với cô ấy là được, thời gian gần đây chị cũng tạm hoãn hết những dự định kế hoạch công việc lại để dành thời gian chăm sóc cho Lăng Hạo rồi vì vậy chắc là lâu lắm mới có bộ sưu tập mới”.
Triệu Tích gật đầu: “Hai người đã dành quá nhiều thời gian cho công việc rồi cũng đến lúc nghỉ ngơi tận hưởng cuộc sống”.
Kiều Uyển Vũ tán đồng: “Chị cũng nghĩ vậy đời có bao lâu đâu mà cứ lao đầu vào công việc cũng nên dành thời gian tự thưởng cho mình những ngày tiêu dao”.
“Nhìn chị và anh Hạo trở về bên nhau ai cũng vui hết”.
Kiều Uyển Vũ như nhớ ra điều gì đó liền hỏi: “Còn em và Kỳ Nam thế nào rồi? Khi nào hai người kết hôn chị sẽ thiết kế tặng riêng em một bộ váy cưới thật là hoành tráng luôn nè”.
Nhắc đến chuyện kết hôn với Tề Kỳ Nam thì Triệu Tích có chút thẫn người sau đó cô qua loa đáp: “Em vẫn chưa nghĩ tới, em đang trên đà phát triển đỉnh cao của sự nghiệp nếu bây giờ kết hôn sinh con phải vắng bóng một thời gian thì e rằng khó mà lấy lại được hào quang đang có”.
Kiều Uyển Vũ gật đầu ra chiều thông cảm bởi vì cô cũng từng xem sự nghiệp là tất cả, khi còn ở Pháp mặc dù sống chung năm năm nhưng cô vẫn không muốn sinh con với Tề Lăng Hạo, giờ nghĩ lại cô cảm thấy vô cùng hối tiếc.
“Tự do thì cô đơn, hạnh phúc thì buộc lòng phải ràng buộc…muốn có cái này thì phải chấp nhận đánh đổi bằng cái khác thôi nhưng mà hai đứa vẫn còn trẻ cứ từ từ đi không vội đâu”.
Triệu Tích gật đầu: “Em cũng nghĩ vậy”.
Hàn Côn Nhị mon men đi tới gần Tề Lăng Hạo rồi lên tiếng kể công: “Này Lăng Hạo cậu có ngày hôm nay là phải cảm ơn ông đây một tiếng đó nha nếu không nhờ tôi thì Uyển Vũ đã không quay về bên cạnh cậu rồi, có nên xem xét cho tôi thăng chức hay lên lương gì không hả?”.
Tề Lăng Hạo hừ nhẹ một tiếng: “Chưa g**t ch*t cậu là may lắm rồi đó ở đây mà đòi trả công, tôi đã dặn là không được cho Uyển Vũ biết chuyện của tôi rốt cuộc cậu lại đem toàn bộ đi nói với cô ấy…tôi đúng là không nên tin vào lời hứa gió thoảng mây bay của cậu mà”.
Nhiếp Thần lên tiếng nói đỡ cho Hàn Côn Nhị: “Cái miệng nhiều chuyện này của cậu ta thì không thể tha thứ nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại cũng nhờ cậu ta kể hết mọi chuyện với Uyển Vũ nên hiểu lầm giữa hai người mới được gỡ bỏ, theo tôi nghĩ cậu nên xem xét không thăng chức tăng lương thì cũng nên thưởng nhẹ cái gì đó mới đúng nha”.
Tề Lăng Hạo gật đầu: “Nhiếp Thần nói cũng đúng đi, với tính cách cà lơ phất phơ của cậu nếu bổ nhiệm lên vị trí cao hơn chắc chắn sẽ lại than vãn vậy đi tôi tặng cậu căn penhouse ở trung tâm thành phố làm quà có được không hả?”.
Hàn Côn Nhị mắt chữ a mồm chữ o: “Cái gì…cái gì cơ…cậu thật sự tính tặng tôi căn penhouse đó sao? Mắc tiền lắm đó nha suy nghĩ kỹ chưa vậy hả?”.
Tề Lăng Hạo liền lên tiếng đáp lại ngay: “Mắc tiền cách mấy cũng không mua được tình nghĩa anh em giữa chúng ta, không thể mua lại được tình yêu với Uyển Vũ…với tất cả những gì mà cậu làm cho tôi thì cậu xứng đáng nhận căn penhouse đó mà, thêm nữa căn hộ đó Mạc Hy Nhi từng sống qua một thời gian nên tôi không có ý định đưa Uyển Vũ đến đó đâu”.
Hàn Côn Nhi liền bĩu môi: “Hóa ra là chê có mùi người cũ nên mới đem cho”.
Tề Lăng Hạo nhếch môi lên: “Nếu cậu không lấy thì tôi đem cho người khác cũng được mà”.
Hàn Côn Nhị liền xoắn xít lên: “Lấy chứ…lấy chứ…tuổi của tôi cũng không còn nhỏ nữa nên cần an cư để thành gia lập thất rồi”.
Tề Lăng Hạo và Nhiếp Thần cùng kinh ngạc thốt lên: “Cậu vừa bảo thành gia lập thất sao? Hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây à”.
Hàn Côn Nhị dẩu môi: “Các cậu đừng có coi thường tôi nữa được không hả? Trước đây có quá nhiều việc để làm tôi đâu có thời gian mà yêu đương bây giờ thì rãnh rỗi rồi cũng nên nói chuyện yêu đường với ai đó rồi cùng xây dựng gia đình hạnh phúc của riêng mình chứ”.
Nhiếp Thần khẽ lắc đầu: “Cậu nửa đời trước ăn chơi sa đọa nửa đời sau để xem ai dám gả cho cậu chứ”.
Tề Lăng Hạo lại ủng hộ Hàn Côn Nhị: “Nếu cậu kết hôn tôi sẽ lo toàn bộ chi phí xem như cảm ơn cậu”.
“Xem như cậu còn có lương tâm nha”.
Tề Kỳ Nam ở đâu đi tới ngồi xuống rồi lên tiếng nói: “Người có tình yêu quả nhiên vui vẻ tính tình thoải mái phóng khoáng khác hẳn ra nha”.
Tề Lăng Hạo cũng không phủ nhận: “Phải đó rồi có sao không? Còn em tính khi nào kết hôn với Triệu Tích đây?”.
Chuyên trang đọc truyện { TRUMtruye n.
N ET }
Ánh mắt của Tề Kỳ Nam có chút lãnh đạm: “Em cầu hôn rồi nhưng cô ấy không chấp nhận lúc nào cũng bảo vì sự nghiệp hết em cũng thật không biết trong lòng của Triệu Tích có chỗ nào dành cho em không nữa”.
Hàn Côn Nhị lên tiếng chăm chọc Tề Kỳ Nam: “Này thì cho hết cái tội đi yêu minh tinh nổi tiếng ha, anh đây không bao giờ dính vào mấy cô gái đó đâu chỉ cần một người ngoan hiền biết nấu ăn ngon chờ anh mỗi ngày là được rồi”.
.
Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa KhóiTác giả: Hạ Tường LamTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMưa rả rích suốt mấy ngày mấy đêm trắng trời trắng đất, một cô gái dáng người thanh mảnh đứng ở cửa sổ của phòng bệnh đặc biệt, cả căn phòng mang gam màu trắng đơn điệu và buồn tẻ, trên người cô gái kia thì đều đầy rẫy vết thương, đôi mắt của cô được quấn bởi một lớp băng trắng, gương mặt cô có những vết sẹo khiến người khác giật mình sợ hãi, bây giờ người quen mà gặp chắc cũng không nhận ra cô là Kiều Uyển Vũ của ngày nào đâu. Có tiếng tin nhắn, cô y tá tên Tiểu Nhu liền cầm đọc cho Kiều Uyển Vũ nghe: “Kiều tiểu thư lại có tin nhắn từ bạn cô nè người đó nhắn [Uyển Vũ, cậu gặp mình một lát có được không, một lần thôi cũng được], cô có muốn nhắn lại điều gì không tôi giúp cô”. Kiều Uyển Vũ nghĩ nghĩ rồi đáp: “Không cần đâu, cảm ơn cô”. Cô y tá kia nhíu mày hỏi: “Kiều tiểu thư cô đừng trách tôi nhiều chuyện nha, trong khoảng thời gian 3 tháng cô hôn mê hình như ngày nào người bạn đó cũng nhắn tin nói muốn gặp cô hết tôi cảm thấy người bạn này thật sự rất quan tâm đến cô, tại sao cô lại… “Lúc chị đi đã giao cho Thiên Hoa làm nhà thiết kế chính rồi nên em cứ hợp tác với cô ấy là được, thời gian gần đây chị cũng tạm hoãn hết những dự định kế hoạch công việc lại để dành thời gian chăm sóc cho Lăng Hạo rồi vì vậy chắc là lâu lắm mới có bộ sưu tập mới”.Triệu Tích gật đầu: “Hai người đã dành quá nhiều thời gian cho công việc rồi cũng đến lúc nghỉ ngơi tận hưởng cuộc sống”.Kiều Uyển Vũ tán đồng: “Chị cũng nghĩ vậy đời có bao lâu đâu mà cứ lao đầu vào công việc cũng nên dành thời gian tự thưởng cho mình những ngày tiêu dao”.“Nhìn chị và anh Hạo trở về bên nhau ai cũng vui hết”.Kiều Uyển Vũ như nhớ ra điều gì đó liền hỏi: “Còn em và Kỳ Nam thế nào rồi? Khi nào hai người kết hôn chị sẽ thiết kế tặng riêng em một bộ váy cưới thật là hoành tráng luôn nè”.Nhắc đến chuyện kết hôn với Tề Kỳ Nam thì Triệu Tích có chút thẫn người sau đó cô qua loa đáp: “Em vẫn chưa nghĩ tới, em đang trên đà phát triển đỉnh cao của sự nghiệp nếu bây giờ kết hôn sinh con phải vắng bóng một thời gian thì e rằng khó mà lấy lại được hào quang đang có”.Kiều Uyển Vũ gật đầu ra chiều thông cảm bởi vì cô cũng từng xem sự nghiệp là tất cả, khi còn ở Pháp mặc dù sống chung năm năm nhưng cô vẫn không muốn sinh con với Tề Lăng Hạo, giờ nghĩ lại cô cảm thấy vô cùng hối tiếc.“Tự do thì cô đơn, hạnh phúc thì buộc lòng phải ràng buộc…muốn có cái này thì phải chấp nhận đánh đổi bằng cái khác thôi nhưng mà hai đứa vẫn còn trẻ cứ từ từ đi không vội đâu”.Triệu Tích gật đầu: “Em cũng nghĩ vậy”.Hàn Côn Nhị mon men đi tới gần Tề Lăng Hạo rồi lên tiếng kể công: “Này Lăng Hạo cậu có ngày hôm nay là phải cảm ơn ông đây một tiếng đó nha nếu không nhờ tôi thì Uyển Vũ đã không quay về bên cạnh cậu rồi, có nên xem xét cho tôi thăng chức hay lên lương gì không hả?”.Tề Lăng Hạo hừ nhẹ một tiếng: “Chưa g**t ch*t cậu là may lắm rồi đó ở đây mà đòi trả công, tôi đã dặn là không được cho Uyển Vũ biết chuyện của tôi rốt cuộc cậu lại đem toàn bộ đi nói với cô ấy…tôi đúng là không nên tin vào lời hứa gió thoảng mây bay của cậu mà”.Nhiếp Thần lên tiếng nói đỡ cho Hàn Côn Nhị: “Cái miệng nhiều chuyện này của cậu ta thì không thể tha thứ nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại cũng nhờ cậu ta kể hết mọi chuyện với Uyển Vũ nên hiểu lầm giữa hai người mới được gỡ bỏ, theo tôi nghĩ cậu nên xem xét không thăng chức tăng lương thì cũng nên thưởng nhẹ cái gì đó mới đúng nha”.Tề Lăng Hạo gật đầu: “Nhiếp Thần nói cũng đúng đi, với tính cách cà lơ phất phơ của cậu nếu bổ nhiệm lên vị trí cao hơn chắc chắn sẽ lại than vãn vậy đi tôi tặng cậu căn penhouse ở trung tâm thành phố làm quà có được không hả?”.Hàn Côn Nhị mắt chữ a mồm chữ o: “Cái gì…cái gì cơ…cậu thật sự tính tặng tôi căn penhouse đó sao? Mắc tiền lắm đó nha suy nghĩ kỹ chưa vậy hả?”.Tề Lăng Hạo liền lên tiếng đáp lại ngay: “Mắc tiền cách mấy cũng không mua được tình nghĩa anh em giữa chúng ta, không thể mua lại được tình yêu với Uyển Vũ…với tất cả những gì mà cậu làm cho tôi thì cậu xứng đáng nhận căn penhouse đó mà, thêm nữa căn hộ đó Mạc Hy Nhi từng sống qua một thời gian nên tôi không có ý định đưa Uyển Vũ đến đó đâu”.Hàn Côn Nhi liền bĩu môi: “Hóa ra là chê có mùi người cũ nên mới đem cho”.Tề Lăng Hạo nhếch môi lên: “Nếu cậu không lấy thì tôi đem cho người khác cũng được mà”.Hàn Côn Nhị liền xoắn xít lên: “Lấy chứ…lấy chứ…tuổi của tôi cũng không còn nhỏ nữa nên cần an cư để thành gia lập thất rồi”.Tề Lăng Hạo và Nhiếp Thần cùng kinh ngạc thốt lên: “Cậu vừa bảo thành gia lập thất sao? Hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây à”.Hàn Côn Nhị dẩu môi: “Các cậu đừng có coi thường tôi nữa được không hả? Trước đây có quá nhiều việc để làm tôi đâu có thời gian mà yêu đương bây giờ thì rãnh rỗi rồi cũng nên nói chuyện yêu đường với ai đó rồi cùng xây dựng gia đình hạnh phúc của riêng mình chứ”.Nhiếp Thần khẽ lắc đầu: “Cậu nửa đời trước ăn chơi sa đọa nửa đời sau để xem ai dám gả cho cậu chứ”.Tề Lăng Hạo lại ủng hộ Hàn Côn Nhị: “Nếu cậu kết hôn tôi sẽ lo toàn bộ chi phí xem như cảm ơn cậu”.“Xem như cậu còn có lương tâm nha”.Tề Kỳ Nam ở đâu đi tới ngồi xuống rồi lên tiếng nói: “Người có tình yêu quả nhiên vui vẻ tính tình thoải mái phóng khoáng khác hẳn ra nha”.Tề Lăng Hạo cũng không phủ nhận: “Phải đó rồi có sao không? Còn em tính khi nào kết hôn với Triệu Tích đây?”.Chuyên trang đọc truyện { TRUMtruye n.N ET }Ánh mắt của Tề Kỳ Nam có chút lãnh đạm: “Em cầu hôn rồi nhưng cô ấy không chấp nhận lúc nào cũng bảo vì sự nghiệp hết em cũng thật không biết trong lòng của Triệu Tích có chỗ nào dành cho em không nữa”.Hàn Côn Nhị lên tiếng chăm chọc Tề Kỳ Nam: “Này thì cho hết cái tội đi yêu minh tinh nổi tiếng ha, anh đây không bao giờ dính vào mấy cô gái đó đâu chỉ cần một người ngoan hiền biết nấu ăn ngon chờ anh mỗi ngày là được rồi”..