Tác giả:

- Anh yêu em! Đồng ý lấy anh nhé! Hai năm trước - Chào mọi người tôi là Lương Yên, mọi người hay gọi tôi là Yên Yên. Tôi vừa mới tốt nghiệp thôi nhưng phải đi kiếm việc làm ngay rồi vì nhà tôi nghèo mà. Khổ nỗi lại chả công ty nào nhận tôi cả, mọi người biết vì sao không, vì học lực tôi trung bình mà còn mới ra trường nên không nơi nào nhận ấy mà. Nhưng không sao tôi vừa nhận được tin có công ty nhận tôi rồi(vui sướng). Chả hiểu sao họ lại nhận tôi nhỉ? Mà kệ đi có việc làm là được còn giờ thì đi ngủ đã. Sáng hôm sau: "reng reng reng". Tiếng chuông báo thức cứ reo liên hồi rồi dần lan tỏa khắp căn phòng. Trong cơn mơ màng cô với tay lên lấy chiếc đồng hồ. - Hửm? Sáu giờ! Còn sớm chán ngủ tí nữa đã. Rồi cứ thế, cô sắp trễ giờ làm. - Bảy rưỡi! Ờ.....aaaaa sắp trễ giờ rồi. Nhanh chóng cô ra khỏi giường làm vệ sinh cá nhân, sửa soạn để kịp giờ. Cô chạy thật nhanh ra khỏi nhà, leo lên chiếc xe đạp điện đã cũ và nhanh đi làm. Vừa đi cô vừa nhìn đồng hồ thì bỗng!! - "Rầm". Xe cô đã tông phải…

Chương 113

Tổng Tài Thật Ngọt NgàoTác giả: Thiên HiệnTruyện Ngôn Tình- Anh yêu em! Đồng ý lấy anh nhé! Hai năm trước - Chào mọi người tôi là Lương Yên, mọi người hay gọi tôi là Yên Yên. Tôi vừa mới tốt nghiệp thôi nhưng phải đi kiếm việc làm ngay rồi vì nhà tôi nghèo mà. Khổ nỗi lại chả công ty nào nhận tôi cả, mọi người biết vì sao không, vì học lực tôi trung bình mà còn mới ra trường nên không nơi nào nhận ấy mà. Nhưng không sao tôi vừa nhận được tin có công ty nhận tôi rồi(vui sướng). Chả hiểu sao họ lại nhận tôi nhỉ? Mà kệ đi có việc làm là được còn giờ thì đi ngủ đã. Sáng hôm sau: "reng reng reng". Tiếng chuông báo thức cứ reo liên hồi rồi dần lan tỏa khắp căn phòng. Trong cơn mơ màng cô với tay lên lấy chiếc đồng hồ. - Hửm? Sáu giờ! Còn sớm chán ngủ tí nữa đã. Rồi cứ thế, cô sắp trễ giờ làm. - Bảy rưỡi! Ờ.....aaaaa sắp trễ giờ rồi. Nhanh chóng cô ra khỏi giường làm vệ sinh cá nhân, sửa soạn để kịp giờ. Cô chạy thật nhanh ra khỏi nhà, leo lên chiếc xe đạp điện đã cũ và nhanh đi làm. Vừa đi cô vừa nhìn đồng hồ thì bỗng!! - "Rầm". Xe cô đã tông phải… Tập trước:- Đúng thật là nơi này rất tuyệt, ở thành phố thì kiếm đâu ra được nơi như vậy đúng chứ, không khí trong lành, thoải mái mọi người ở đây sống cũng không quá vội họ cứ từ từ rồi hưởng thụ cuộc sống thích thật.Yên Yên cười vui vẻ, thật không ngờ rằng nơi Chí Vương đưa cô tớ lại là quê của Yên Yên.Yên Yên và Chí Vương hai người họ đã vui vẻ cùng nhau nghỉ ngơi tận hưởng cuộc sống yên bình, nhẹ nhàng ở nơi này được một tuần và hôm nay là ngày cuối cùng họ ở lại đây.Chẳng hiểu vì lý do gì mà ngay từ sáng sớm Chí Vương đã ra ngoài anh chỉ để lại một tờ giấy nhỏ có ghi:- " Hôm nay anh có hẹn bạn ra ngoài nên không thể đi chơi với em được, tự ăn uống hay làm gì thì tùy em. À chiều anh mới về em cũng không cần gọi điện thoại đâu."Anh chỉ để lại một lời nhắn như vậy rồi biến mất, Yên Yên gọi điện thoại anh cũng không nghe.- Chuyện gì vậy chứ? Không nói không rằng để lại một tờ giấy như thế là sao? Bỏ mình một mình như vậy rồi cứ thế đi chơi với bạn à chả nhẽ không cho mình đi theo được hay sao. Còn hẹn bạn ra ngoài chơi nữa, anh mà cũng có bạn ở đây á thật không thể tin được. Chắc chắn làm chuyện gì mờ ám rồi giấu mình đây mà.Yên Yên rất tức giận với hành động của Chí Vương. Bỏ cô đi không nói một tiếng chỉ để lại một mảnh giấy với lời nhắn khô khốc. Chẳng nhẽ đi chơi với bạn mà không thể cho cô đi cùng sao? Anh không muốn giới thiệu cô với bạn bè của mình đến vậy à hay là còn có chuyện gì khác mà Yên Yên không hề biết? Điều quan trọng hôm nay là sinh nhật của Yên Yên nhưng Chí Vương không nhớ cứ thế ra ngoài chơi với bạn mà bỏ Yên Yên một mình.Nguyên một buổi sáng hôm đó Yên Yên cứ đi đi lại lại trong phòng rồi không ngừng gọi điện cho Chí Vương nhưng kết quả vẫn chẳng ai nghe máy.Đã chín giờ nhưng Chí Vương vẫn chưa về, không biết anh đã đi đâu từ sáng tới tối đến một cuộc điện thoại cũng không thể gọi được. Yên Yên mới đầu là tức giận nhưng cho đến bây giờ thì cô bắt đầu lo lắng cho anh vì sợ rằng đã có chuyện gì xảy ra với Chí Vương rồi.Chẳng phải trong thư anh nói là chiều sẽ về sao nhưng đến giờ vẫn chẳng thấy đâu, Yên Yên lo lắng tính đi báo cảnh sát nhưng rồi đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng " Cốc cốc cốc". Yên Yên đi ra mở cửa thì không thấy ai ở ngoài nhưng vừa nhìn xuống dưới chân thì lại có một mảnh giấy, cô nhặt lên xem.- " Đi xuống nhà hàng của khách sạn này."Một câu nhắn không biết là từ ai nhưng muốn cô đi tới nhà hàng của khách sạn cô đang ở. Yên Yên cũng miễn cưỡng mà đi theo lời mảnh giấy nói mặc dù trong lòng có hơi sợ hãi vì không biết chuyện gì đang xảy ra.Khi đi xuống tới nơi Yên Yên nhìn vào nhà hàng lại chẳng thấy ai chỉ một màu tối đen như mực. Mang một tâm trạng sợ hãi cô từ từ lấy điện thoại ra để tìm kiếm một chút ánh sáng hi vọng từ điện thoại, rồi cô vô tình nhìn thấy những những dấu mũi tên được dán dưới đất. Cô chậm rãi đi từ từ theo hướng mũi tên ấy cuối cùng nó dẫn cô ra một khu vườn của khách sạn. Trong tích tắc đèn đã được bật, quang cảnh trước mắt cô lúc này thật khó tả, mọi thứ rất lung linh, lộng lẫy. Yên Yên lúc này còn đang choáng ngợp với những thứ trước mắt mình thì từ trong góc khuất Chí Vương âm thầm bước đến sau lưng Yên Yên.- ( Giọng trầm trầm, ấm ấm anh cất tiếng gọi cô) Yên Yên!- ( Cô giật mình quay lại nhìn).....!?Cảnh tượng này thật bất ngờ khiến Yên Yên ngạc nhiên đến không nói thành lời.

Tập trước:

- Đúng thật là nơi này rất tuyệt, ở thành phố thì kiếm đâu ra được nơi như vậy đúng chứ, không khí trong lành, thoải mái mọi người ở đây sống cũng không quá vội họ cứ từ từ rồi hưởng thụ cuộc sống thích thật.

Yên Yên cười vui vẻ, thật không ngờ rằng nơi Chí Vương đưa cô tớ lại là quê của Yên Yên.

Yên Yên và Chí Vương hai người họ đã vui vẻ cùng nhau nghỉ ngơi tận hưởng cuộc sống yên bình, nhẹ nhàng ở nơi này được một tuần và hôm nay là ngày cuối cùng họ ở lại đây.

Chẳng hiểu vì lý do gì mà ngay từ sáng sớm Chí Vương đã ra ngoài anh chỉ để lại một tờ giấy nhỏ có ghi:

- " Hôm nay anh có hẹn bạn ra ngoài nên không thể đi chơi với em được, tự ăn uống hay làm gì thì tùy em. À chiều anh mới về em cũng không cần gọi điện thoại đâu."

Anh chỉ để lại một lời nhắn như vậy rồi biến mất, Yên Yên gọi điện thoại anh cũng không nghe.

- Chuyện gì vậy chứ? Không nói không rằng để lại một tờ giấy như thế là sao? Bỏ mình một mình như vậy rồi cứ thế đi chơi với bạn à chả nhẽ không cho mình đi theo được hay sao. Còn hẹn bạn ra ngoài chơi nữa, anh mà cũng có bạn ở đây á thật không thể tin được. Chắc chắn làm chuyện gì mờ ám rồi giấu mình đây mà.

Yên Yên rất tức giận với hành động của Chí Vương. Bỏ cô đi không nói một tiếng chỉ để lại một mảnh giấy với lời nhắn khô khốc. Chẳng nhẽ đi chơi với bạn mà không thể cho cô đi cùng sao? Anh không muốn giới thiệu cô với bạn bè của mình đến vậy à hay là còn có chuyện gì khác mà Yên Yên không hề biết? Điều quan trọng hôm nay là sinh nhật của Yên Yên nhưng Chí Vương không nhớ cứ thế ra ngoài chơi với bạn mà bỏ Yên Yên một mình.

Nguyên một buổi sáng hôm đó Yên Yên cứ đi đi lại lại trong phòng rồi không ngừng gọi điện cho Chí Vương nhưng kết quả vẫn chẳng ai nghe máy.

Đã chín giờ nhưng Chí Vương vẫn chưa về, không biết anh đã đi đâu từ sáng tới tối đến một cuộc điện thoại cũng không thể gọi được. Yên Yên mới đầu là tức giận nhưng cho đến bây giờ thì cô bắt đầu lo lắng cho anh vì sợ rằng đã có chuyện gì xảy ra với Chí Vương rồi.

Chẳng phải trong thư anh nói là chiều sẽ về sao nhưng đến giờ vẫn chẳng thấy đâu, Yên Yên lo lắng tính đi báo cảnh sát nhưng rồi đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng " Cốc cốc cốc". Yên Yên đi ra mở cửa thì không thấy ai ở ngoài nhưng vừa nhìn xuống dưới chân thì lại có một mảnh giấy, cô nhặt lên xem.

- " Đi xuống nhà hàng của khách sạn này."

Một câu nhắn không biết là từ ai nhưng muốn cô đi tới nhà hàng của khách sạn cô đang ở. Yên Yên cũng miễn cưỡng mà đi theo lời mảnh giấy nói mặc dù trong lòng có hơi sợ hãi vì không biết chuyện gì đang xảy ra.

Khi đi xuống tới nơi Yên Yên nhìn vào nhà hàng lại chẳng thấy ai chỉ một màu tối đen như mực. Mang một tâm trạng sợ hãi cô từ từ lấy điện thoại ra để tìm kiếm một chút ánh sáng hi vọng từ điện thoại, rồi cô vô tình nhìn thấy những những dấu mũi tên được dán dưới đất. Cô chậm rãi đi từ từ theo hướng mũi tên ấy cuối cùng nó dẫn cô ra một khu vườn của khách sạn. Trong tích tắc đèn đã được bật, quang cảnh trước mắt cô lúc này thật khó tả, mọi thứ rất lung linh, lộng lẫy. Yên Yên lúc này còn đang choáng ngợp với những thứ trước mắt mình thì từ trong góc khuất Chí Vương âm thầm bước đến sau lưng Yên Yên.

- ( Giọng trầm trầm, ấm ấm anh cất tiếng gọi cô) Yên Yên!

- ( Cô giật mình quay lại nhìn).....!?

Cảnh tượng này thật bất ngờ khiến Yên Yên ngạc nhiên đến không nói thành lời.

Tổng Tài Thật Ngọt NgàoTác giả: Thiên HiệnTruyện Ngôn Tình- Anh yêu em! Đồng ý lấy anh nhé! Hai năm trước - Chào mọi người tôi là Lương Yên, mọi người hay gọi tôi là Yên Yên. Tôi vừa mới tốt nghiệp thôi nhưng phải đi kiếm việc làm ngay rồi vì nhà tôi nghèo mà. Khổ nỗi lại chả công ty nào nhận tôi cả, mọi người biết vì sao không, vì học lực tôi trung bình mà còn mới ra trường nên không nơi nào nhận ấy mà. Nhưng không sao tôi vừa nhận được tin có công ty nhận tôi rồi(vui sướng). Chả hiểu sao họ lại nhận tôi nhỉ? Mà kệ đi có việc làm là được còn giờ thì đi ngủ đã. Sáng hôm sau: "reng reng reng". Tiếng chuông báo thức cứ reo liên hồi rồi dần lan tỏa khắp căn phòng. Trong cơn mơ màng cô với tay lên lấy chiếc đồng hồ. - Hửm? Sáu giờ! Còn sớm chán ngủ tí nữa đã. Rồi cứ thế, cô sắp trễ giờ làm. - Bảy rưỡi! Ờ.....aaaaa sắp trễ giờ rồi. Nhanh chóng cô ra khỏi giường làm vệ sinh cá nhân, sửa soạn để kịp giờ. Cô chạy thật nhanh ra khỏi nhà, leo lên chiếc xe đạp điện đã cũ và nhanh đi làm. Vừa đi cô vừa nhìn đồng hồ thì bỗng!! - "Rầm". Xe cô đã tông phải… Tập trước:- Đúng thật là nơi này rất tuyệt, ở thành phố thì kiếm đâu ra được nơi như vậy đúng chứ, không khí trong lành, thoải mái mọi người ở đây sống cũng không quá vội họ cứ từ từ rồi hưởng thụ cuộc sống thích thật.Yên Yên cười vui vẻ, thật không ngờ rằng nơi Chí Vương đưa cô tớ lại là quê của Yên Yên.Yên Yên và Chí Vương hai người họ đã vui vẻ cùng nhau nghỉ ngơi tận hưởng cuộc sống yên bình, nhẹ nhàng ở nơi này được một tuần và hôm nay là ngày cuối cùng họ ở lại đây.Chẳng hiểu vì lý do gì mà ngay từ sáng sớm Chí Vương đã ra ngoài anh chỉ để lại một tờ giấy nhỏ có ghi:- " Hôm nay anh có hẹn bạn ra ngoài nên không thể đi chơi với em được, tự ăn uống hay làm gì thì tùy em. À chiều anh mới về em cũng không cần gọi điện thoại đâu."Anh chỉ để lại một lời nhắn như vậy rồi biến mất, Yên Yên gọi điện thoại anh cũng không nghe.- Chuyện gì vậy chứ? Không nói không rằng để lại một tờ giấy như thế là sao? Bỏ mình một mình như vậy rồi cứ thế đi chơi với bạn à chả nhẽ không cho mình đi theo được hay sao. Còn hẹn bạn ra ngoài chơi nữa, anh mà cũng có bạn ở đây á thật không thể tin được. Chắc chắn làm chuyện gì mờ ám rồi giấu mình đây mà.Yên Yên rất tức giận với hành động của Chí Vương. Bỏ cô đi không nói một tiếng chỉ để lại một mảnh giấy với lời nhắn khô khốc. Chẳng nhẽ đi chơi với bạn mà không thể cho cô đi cùng sao? Anh không muốn giới thiệu cô với bạn bè của mình đến vậy à hay là còn có chuyện gì khác mà Yên Yên không hề biết? Điều quan trọng hôm nay là sinh nhật của Yên Yên nhưng Chí Vương không nhớ cứ thế ra ngoài chơi với bạn mà bỏ Yên Yên một mình.Nguyên một buổi sáng hôm đó Yên Yên cứ đi đi lại lại trong phòng rồi không ngừng gọi điện cho Chí Vương nhưng kết quả vẫn chẳng ai nghe máy.Đã chín giờ nhưng Chí Vương vẫn chưa về, không biết anh đã đi đâu từ sáng tới tối đến một cuộc điện thoại cũng không thể gọi được. Yên Yên mới đầu là tức giận nhưng cho đến bây giờ thì cô bắt đầu lo lắng cho anh vì sợ rằng đã có chuyện gì xảy ra với Chí Vương rồi.Chẳng phải trong thư anh nói là chiều sẽ về sao nhưng đến giờ vẫn chẳng thấy đâu, Yên Yên lo lắng tính đi báo cảnh sát nhưng rồi đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng " Cốc cốc cốc". Yên Yên đi ra mở cửa thì không thấy ai ở ngoài nhưng vừa nhìn xuống dưới chân thì lại có một mảnh giấy, cô nhặt lên xem.- " Đi xuống nhà hàng của khách sạn này."Một câu nhắn không biết là từ ai nhưng muốn cô đi tới nhà hàng của khách sạn cô đang ở. Yên Yên cũng miễn cưỡng mà đi theo lời mảnh giấy nói mặc dù trong lòng có hơi sợ hãi vì không biết chuyện gì đang xảy ra.Khi đi xuống tới nơi Yên Yên nhìn vào nhà hàng lại chẳng thấy ai chỉ một màu tối đen như mực. Mang một tâm trạng sợ hãi cô từ từ lấy điện thoại ra để tìm kiếm một chút ánh sáng hi vọng từ điện thoại, rồi cô vô tình nhìn thấy những những dấu mũi tên được dán dưới đất. Cô chậm rãi đi từ từ theo hướng mũi tên ấy cuối cùng nó dẫn cô ra một khu vườn của khách sạn. Trong tích tắc đèn đã được bật, quang cảnh trước mắt cô lúc này thật khó tả, mọi thứ rất lung linh, lộng lẫy. Yên Yên lúc này còn đang choáng ngợp với những thứ trước mắt mình thì từ trong góc khuất Chí Vương âm thầm bước đến sau lưng Yên Yên.- ( Giọng trầm trầm, ấm ấm anh cất tiếng gọi cô) Yên Yên!- ( Cô giật mình quay lại nhìn).....!?Cảnh tượng này thật bất ngờ khiến Yên Yên ngạc nhiên đến không nói thành lời.

Chương 113