An Mật chết rồi. Đường Thi sững sờ ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn mà Bạc Dạ ném cho cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run. Một giờ trước, anh bóp cổ cô và hỏi: “Có phải An Mật là do cô đẩy xuống lầu không?” Một giờ sau, anh gọi luật sư đến soạn bản thỏa thuận ly hôn và ném hợp đồng vào người cô: “Đường Thi, cả đời này cô nợ cô ấy hai mạng sống!” Đúng vậy, là hai mạng sống. An Mật đang mang thai và là con của Bạc Dạ.. Truyện Hot Đường Thi là ai? Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng đó cũng chỉ là một trò đùa. Cô nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe và cơ thể đang không ngừng run rẩy: “Không phải em đẩy cô ấy xuống, anh còn muốn em phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa!” Bạc Dạ không nghe, anh cứ nhìn cô một cách tàn nhẫn như vậy, như thể đang nhìn một màn hài kịch vậy: “Cô nghĩ rằng bây giờ giải thích có tác dụng sao?” Vô dụng, đã quá muộn rồi! Bạc Dạ cho rằng là cô làm, thì chính là cô làm! Cho dù cô có giải thích như thế nào, thì đều không thể…
Chương 760: Khi, là như thế!
Con Thiên Tài Và Bố Tổng TàiTác giả: Tiểu ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngAn Mật chết rồi. Đường Thi sững sờ ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn mà Bạc Dạ ném cho cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run. Một giờ trước, anh bóp cổ cô và hỏi: “Có phải An Mật là do cô đẩy xuống lầu không?” Một giờ sau, anh gọi luật sư đến soạn bản thỏa thuận ly hôn và ném hợp đồng vào người cô: “Đường Thi, cả đời này cô nợ cô ấy hai mạng sống!” Đúng vậy, là hai mạng sống. An Mật đang mang thai và là con của Bạc Dạ.. Truyện Hot Đường Thi là ai? Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng đó cũng chỉ là một trò đùa. Cô nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe và cơ thể đang không ngừng run rẩy: “Không phải em đẩy cô ấy xuống, anh còn muốn em phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa!” Bạc Dạ không nghe, anh cứ nhìn cô một cách tàn nhẫn như vậy, như thể đang nhìn một màn hài kịch vậy: “Cô nghĩ rằng bây giờ giải thích có tác dụng sao?” Vô dụng, đã quá muộn rồi! Bạc Dạ cho rằng là cô làm, thì chính là cô làm! Cho dù cô có giải thích như thế nào, thì đều không thể… Không sai, là trả về.Cậu trả lại lá bài joker mà mình có thể sử dụng để thắng trong trò chơi này trở lại vị trí cũ.Sau đó lại giả bộ không tìm được cái gì. Sakahara Kurosawa ngây ngẩn cả người, hô một tiếng: “Này, Đường Duy, vì sao cậu.." "Suyt!"Đường Duy làm động tác nhỏ giọng, giọng nói cũng giảm thấp xuống: "Tôi không muốn mọi người biết tôi đã tìm thấy tấm thẻ, không muốn lộ ra."Vì vậy cậu cố ý trả thẻ về, trả ở chỗ chói mắt chút, làm cho người tiếp theo đi qua đây có thể ung dung phát hiện ra.Về phần bản thân, cậu không muốn mình là số một.Cậu không hề có hứng thú với những thứ đó, cũng lười đấu tranh.Sakahara Kurosawa huýt sáo: “Tôi hiểu được, đây là thông minh giả ngu mà các cụ hay nói sao?" "Cậu hiểu rất rõ về truyền thống văn hóa của đất nước chúng tôi." Đường Duy giơ đồng hồ lên xem, sắp tới lúc rồi, sau đó cậu quay lại và nói với đối tác của mình: "Nhờ cậu, chuyện này chớ nói ra nhé."Sakahara Kurosawa nhếch môi: “Cậu rất thú vị, tại sao muốn trả về thứ mình tìm được để có thể chiến thẳng?" “Bởi vì tôi không muốn gây thù hằn” Đường Duy nhún vai một cái, biểu tình khá ung dung: "Loại chuyện như vậy thật sự là quá phiền toái, tốt hơn là tôi nên giữ im lặng. Nếu không nhất định sẽ có rất nhiều người coi tôi là kẻ địch."Thực ra không phải một mình cậu nghĩ như vậy.Sakahara Kurosawa tiết lộ gỗ ẩn trong rừng cho cậu, cũng có ý như vậy. Bởi vì Sakahara Kurosawa không muốn một mình mình tìm được quá nhiều thẻ, cho nên thẳng thắn chia sẻ bí mật với người bạn tốt của mình, như vậy số lượng thẻ mới có thể cân đối, bằng không hết thảy là do một mình cậu ta tìm được, thì rất dễ dàng thu hút sự chú ý của vô số người.Bọn họ đều không thích cảm giác này.Có thực lực không bằng ngoan ngoãn cất giấu, để đến khi lúc rất cần mới phát huy, không cần thể hiện mình trong một chương trình tạp kỹ giả tạo như vậy, dù sao cũng chỉ là một chương trình đã định kết cục từ sáng sớm, tất cả diễn ra theo đúng quy trình.Đường Duy quay đầu nhìn Sakahara Kurosawa: "Xem ra tôi và cậu có cùng đánh giá về chương trình này." "Không sai."Sắp tới lúc rồi, hai người bọn họ từ bỏ cuộc đấu tranh, sau đó đi về phía đạo diễn của chương trình, cuối cùng Eva tìm được joker giành chiến thắng, điều này làm cô bé đắc chí, không nghĩ tới cuối cùng người thắng là mình, điều này cho thấy cô bé vẫn là người giỏi nhất trong đám người này!Eva thắng lợi, đạo diễn lại cho máy quay, cô bé đứng trước máy quay và cười ngọt ngào khiến khán giả phải ồ cô bé đùng là thiên thần nhỏ, rất đáng yêu.Sakahara Kurosawa cùng cộng sự của mình đơn độc tiếp nhận phỏng vấn, sau đó đến phiên Đường Duy, người dẫn chương trình hỏi vì sao bạn nhỏ Đường Duy lại có thể tìm được nhiều thẻ như vậy, Đường Duy rất dễ dàng đội nồi cho Sakahara Kurosawa. "Là cậu ấy nói cho cháu biết đi đến những chỗ này là có thể tìm được thẻ, cho nên cháu phải cám ơn người bạn tốt Sakahara Kurosawa của mình." “Ha ha, có vẻ như các cháu đã thiết lập một tình bạn sâu sắc chỉ trong vài ngày, lúc so tài cạnh tranh còn có thể nói giúp đối phương."Người dẫn chương trình tìm được đề tài để phát huy, nói với màn ảnh: “Tình bạn giữa những đứa trẻ rất đơn giản, không có bất kỳ tạp chất nào, thật hy vọng cậu và Sakahara Kurosawa khi trưởng thành vẫn là anh em tốt."
Không sai, là trả về.
Cậu trả lại lá bài joker mà mình có thể sử dụng để thắng trong trò chơi này trở lại vị trí cũ.
Sau đó lại giả bộ không tìm được cái gì. Sakahara Kurosawa ngây ngẩn cả người, hô một tiếng: “Này, Đường Duy, vì sao cậu.." "Suyt!"
Đường Duy làm động tác nhỏ giọng, giọng nói cũng giảm thấp xuống: "Tôi không muốn mọi người biết tôi đã tìm thấy tấm thẻ, không muốn lộ ra."
Vì vậy cậu cố ý trả thẻ về, trả ở chỗ chói mắt chút, làm cho người tiếp theo đi qua đây có thể ung dung phát hiện ra.
Về phần bản thân, cậu không muốn mình là số một.
Cậu không hề có hứng thú với những thứ đó, cũng lười đấu tranh.
Sakahara Kurosawa huýt sáo: “Tôi hiểu được, đây là thông minh giả ngu mà các cụ hay nói sao?" "Cậu hiểu rất rõ về truyền thống văn hóa của đất nước chúng tôi." Đường Duy giơ đồng hồ lên xem, sắp tới lúc rồi, sau đó cậu quay lại và nói với đối tác của mình: "Nhờ cậu, chuyện này chớ nói ra nhé."
Sakahara Kurosawa nhếch môi: “Cậu rất thú vị, tại sao muốn trả về thứ mình tìm được để có thể chiến thẳng?" “Bởi vì tôi không muốn gây thù hằn” Đường Duy nhún vai một cái, biểu tình khá ung dung: "Loại chuyện như vậy thật sự là quá phiền toái, tốt hơn là tôi nên giữ im lặng. Nếu không nhất định sẽ có rất nhiều người coi tôi là kẻ địch."
Thực ra không phải một mình cậu nghĩ như vậy.
Sakahara Kurosawa tiết lộ gỗ ẩn trong rừng cho cậu, cũng có ý như vậy. Bởi vì Sakahara Kurosawa không muốn một mình mình tìm được quá nhiều thẻ, cho nên thẳng thắn chia sẻ bí mật với người bạn tốt của mình, như vậy số lượng thẻ mới có thể cân đối, bằng không hết thảy là do một mình cậu ta tìm được, thì rất dễ dàng thu hút sự chú ý của vô số người.
Bọn họ đều không thích cảm giác này.
Có thực lực không bằng ngoan ngoãn cất giấu, để đến khi lúc rất cần mới phát huy, không cần thể hiện mình trong một chương trình tạp kỹ giả tạo như vậy, dù sao cũng chỉ là một chương trình đã định kết cục từ sáng sớm, tất cả diễn ra theo đúng quy trình.
Đường Duy quay đầu nhìn Sakahara Kurosawa: "Xem ra tôi và cậu có cùng đánh giá về chương trình này." "Không sai."
Sắp tới lúc rồi, hai người bọn họ từ bỏ cuộc đấu tranh, sau đó đi về phía đạo diễn của chương trình, cuối cùng Eva tìm được joker giành chiến thắng, điều này làm cô bé đắc chí, không nghĩ tới cuối cùng người thắng là mình, điều này cho thấy cô bé vẫn là người giỏi nhất trong đám người này!
Eva thắng lợi, đạo diễn lại cho máy quay, cô bé đứng trước máy quay và cười ngọt ngào khiến khán giả phải ồ cô bé đùng là thiên thần nhỏ, rất đáng yêu.
Sakahara Kurosawa cùng cộng sự của mình đơn độc tiếp nhận phỏng vấn, sau đó đến phiên Đường Duy, người dẫn chương trình hỏi vì sao bạn nhỏ Đường Duy lại có thể tìm được nhiều thẻ như vậy, Đường Duy rất dễ dàng đội nồi cho Sakahara Kurosawa. "Là cậu ấy nói cho cháu biết đi đến những chỗ này là có thể tìm được thẻ, cho nên cháu phải cám ơn người bạn tốt Sakahara Kurosawa của mình." “Ha ha, có vẻ như các cháu đã thiết lập một tình bạn sâu sắc chỉ trong vài ngày, lúc so tài cạnh tranh còn có thể nói giúp đối phương."
Người dẫn chương trình tìm được đề tài để phát huy, nói với màn ảnh: “Tình bạn giữa những đứa trẻ rất đơn giản, không có bất kỳ tạp chất nào, thật hy vọng cậu và Sakahara Kurosawa khi trưởng thành vẫn là anh em tốt."
Con Thiên Tài Và Bố Tổng TàiTác giả: Tiểu ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngAn Mật chết rồi. Đường Thi sững sờ ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn mà Bạc Dạ ném cho cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run. Một giờ trước, anh bóp cổ cô và hỏi: “Có phải An Mật là do cô đẩy xuống lầu không?” Một giờ sau, anh gọi luật sư đến soạn bản thỏa thuận ly hôn và ném hợp đồng vào người cô: “Đường Thi, cả đời này cô nợ cô ấy hai mạng sống!” Đúng vậy, là hai mạng sống. An Mật đang mang thai và là con của Bạc Dạ.. Truyện Hot Đường Thi là ai? Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng đó cũng chỉ là một trò đùa. Cô nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe và cơ thể đang không ngừng run rẩy: “Không phải em đẩy cô ấy xuống, anh còn muốn em phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa!” Bạc Dạ không nghe, anh cứ nhìn cô một cách tàn nhẫn như vậy, như thể đang nhìn một màn hài kịch vậy: “Cô nghĩ rằng bây giờ giải thích có tác dụng sao?” Vô dụng, đã quá muộn rồi! Bạc Dạ cho rằng là cô làm, thì chính là cô làm! Cho dù cô có giải thích như thế nào, thì đều không thể… Không sai, là trả về.Cậu trả lại lá bài joker mà mình có thể sử dụng để thắng trong trò chơi này trở lại vị trí cũ.Sau đó lại giả bộ không tìm được cái gì. Sakahara Kurosawa ngây ngẩn cả người, hô một tiếng: “Này, Đường Duy, vì sao cậu.." "Suyt!"Đường Duy làm động tác nhỏ giọng, giọng nói cũng giảm thấp xuống: "Tôi không muốn mọi người biết tôi đã tìm thấy tấm thẻ, không muốn lộ ra."Vì vậy cậu cố ý trả thẻ về, trả ở chỗ chói mắt chút, làm cho người tiếp theo đi qua đây có thể ung dung phát hiện ra.Về phần bản thân, cậu không muốn mình là số một.Cậu không hề có hứng thú với những thứ đó, cũng lười đấu tranh.Sakahara Kurosawa huýt sáo: “Tôi hiểu được, đây là thông minh giả ngu mà các cụ hay nói sao?" "Cậu hiểu rất rõ về truyền thống văn hóa của đất nước chúng tôi." Đường Duy giơ đồng hồ lên xem, sắp tới lúc rồi, sau đó cậu quay lại và nói với đối tác của mình: "Nhờ cậu, chuyện này chớ nói ra nhé."Sakahara Kurosawa nhếch môi: “Cậu rất thú vị, tại sao muốn trả về thứ mình tìm được để có thể chiến thẳng?" “Bởi vì tôi không muốn gây thù hằn” Đường Duy nhún vai một cái, biểu tình khá ung dung: "Loại chuyện như vậy thật sự là quá phiền toái, tốt hơn là tôi nên giữ im lặng. Nếu không nhất định sẽ có rất nhiều người coi tôi là kẻ địch."Thực ra không phải một mình cậu nghĩ như vậy.Sakahara Kurosawa tiết lộ gỗ ẩn trong rừng cho cậu, cũng có ý như vậy. Bởi vì Sakahara Kurosawa không muốn một mình mình tìm được quá nhiều thẻ, cho nên thẳng thắn chia sẻ bí mật với người bạn tốt của mình, như vậy số lượng thẻ mới có thể cân đối, bằng không hết thảy là do một mình cậu ta tìm được, thì rất dễ dàng thu hút sự chú ý của vô số người.Bọn họ đều không thích cảm giác này.Có thực lực không bằng ngoan ngoãn cất giấu, để đến khi lúc rất cần mới phát huy, không cần thể hiện mình trong một chương trình tạp kỹ giả tạo như vậy, dù sao cũng chỉ là một chương trình đã định kết cục từ sáng sớm, tất cả diễn ra theo đúng quy trình.Đường Duy quay đầu nhìn Sakahara Kurosawa: "Xem ra tôi và cậu có cùng đánh giá về chương trình này." "Không sai."Sắp tới lúc rồi, hai người bọn họ từ bỏ cuộc đấu tranh, sau đó đi về phía đạo diễn của chương trình, cuối cùng Eva tìm được joker giành chiến thắng, điều này làm cô bé đắc chí, không nghĩ tới cuối cùng người thắng là mình, điều này cho thấy cô bé vẫn là người giỏi nhất trong đám người này!Eva thắng lợi, đạo diễn lại cho máy quay, cô bé đứng trước máy quay và cười ngọt ngào khiến khán giả phải ồ cô bé đùng là thiên thần nhỏ, rất đáng yêu.Sakahara Kurosawa cùng cộng sự của mình đơn độc tiếp nhận phỏng vấn, sau đó đến phiên Đường Duy, người dẫn chương trình hỏi vì sao bạn nhỏ Đường Duy lại có thể tìm được nhiều thẻ như vậy, Đường Duy rất dễ dàng đội nồi cho Sakahara Kurosawa. "Là cậu ấy nói cho cháu biết đi đến những chỗ này là có thể tìm được thẻ, cho nên cháu phải cám ơn người bạn tốt Sakahara Kurosawa của mình." “Ha ha, có vẻ như các cháu đã thiết lập một tình bạn sâu sắc chỉ trong vài ngày, lúc so tài cạnh tranh còn có thể nói giúp đối phương."Người dẫn chương trình tìm được đề tài để phát huy, nói với màn ảnh: “Tình bạn giữa những đứa trẻ rất đơn giản, không có bất kỳ tạp chất nào, thật hy vọng cậu và Sakahara Kurosawa khi trưởng thành vẫn là anh em tốt."