Tác giả:

An Mật chết rồi. Đường Thi sững sờ ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn mà Bạc Dạ ném cho cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run. Một giờ trước, anh bóp cổ cô và hỏi: “Có phải An Mật là do cô đẩy xuống lầu không?” Một giờ sau, anh gọi luật sư đến soạn bản thỏa thuận ly hôn và ném hợp đồng vào người cô: “Đường Thi, cả đời này cô nợ cô ấy hai mạng sống!” Đúng vậy, là hai mạng sống. An Mật đang mang thai và là con của Bạc Dạ.. Truyện Hot Đường Thi là ai? Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng đó cũng chỉ là một trò đùa. Cô nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe và cơ thể đang không ngừng run rẩy: “Không phải em đẩy cô ấy xuống, anh còn muốn em phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa!” Bạc Dạ không nghe, anh cứ nhìn cô một cách tàn nhẫn như vậy, như thể đang nhìn một màn hài kịch vậy: “Cô nghĩ rằng bây giờ giải thích có tác dụng sao?” Vô dụng, đã quá muộn rồi! Bạc Dạ cho rằng là cô làm, thì chính là cô làm! Cho dù cô có giải thích như thế nào, thì đều không thể…

Chương 1288: Đã từng có được, hiện giờ mất đi

Con Thiên Tài Và Bố Tổng TàiTác giả: Tiểu ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngAn Mật chết rồi. Đường Thi sững sờ ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn mà Bạc Dạ ném cho cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run. Một giờ trước, anh bóp cổ cô và hỏi: “Có phải An Mật là do cô đẩy xuống lầu không?” Một giờ sau, anh gọi luật sư đến soạn bản thỏa thuận ly hôn và ném hợp đồng vào người cô: “Đường Thi, cả đời này cô nợ cô ấy hai mạng sống!” Đúng vậy, là hai mạng sống. An Mật đang mang thai và là con của Bạc Dạ.. Truyện Hot Đường Thi là ai? Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng đó cũng chỉ là một trò đùa. Cô nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe và cơ thể đang không ngừng run rẩy: “Không phải em đẩy cô ấy xuống, anh còn muốn em phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa!” Bạc Dạ không nghe, anh cứ nhìn cô một cách tàn nhẫn như vậy, như thể đang nhìn một màn hài kịch vậy: “Cô nghĩ rằng bây giờ giải thích có tác dụng sao?” Vô dụng, đã quá muộn rồi! Bạc Dạ cho rằng là cô làm, thì chính là cô làm! Cho dù cô có giải thích như thế nào, thì đều không thể… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khi trong đầu xuất hiện loại ý nghĩ này, một cảm giác ngột ngạt khó tả dần dần lan tràn. Trong mắt Đường Duy hiện lên một chút u ám, cậu quay đầu nhìn về phía Đơn Giản đang đưa ra đề tài này:“Anh cảm thấy bản thân Vinh Sở rốt cuộc có phải như vậy hay không?”“Khó nói lắm.”Sakahara Kurosawa ngồi ở một bên trêи sô pha sờ sờ cằm, khuôn mặt tuấn tú của chàng thiếu niên tràn ngập hàn ý lạnh lẽo, từ đôi môi mỏng nói ra một câu tiếng Anh lưu loát:“Đường Duy, nếu như anh ta thật sự bắt chước cậu, như vậy người này thật sự rất nguy hiểm.Bắt chước một người khác mà sống, trêи con sông dài của đời người chậm rãi trôi đi, đem nhất cử nhất động của chính mình đều biến thành bộ dáng của một người khác.“Người này khẳng định có mưu đồ khác”Sakahara Kurosawa đưa ra phán đoán: “Nhưng mà Đường Duy, cậu cũng đừng lo lắng, không ai có thể biến thành cậu được đâu.”Bóng tối tồn tại trong quá khứ mới có thể tạo nên một Đường Duy của hiện tại, không ai có thể bắt chước khí chất trêи người của cậu, cho dù anh ta có cứng cỏi đến đâu cũng không thể biến thành cậu được.Tuy rằng Đường Duy đã đáp lại, nhưng vẻ mặt của cậu rõ ràng vẫn trầm xuống.Năm tháng sông dài, có người lặng yên không một tiếng động mà hóa thành bóng dáng của cậu.“Nhưng mà phải nói vòng lại một chút, Bạc Nhan nửa đêm đi gặp Vinh Sở, sẽ không xảy ra chuyện gì đúng không?”Sakahara Kurosawa liếc nhìn đồng hồ đeo tay: "Không đúng, là sáng sớm, khoảng bốn năm giờ. Nếu như lúc này Vinh Sở vẫn còn chưa ngủ, hẳn là đã đợi Bạc Nhan cả đêm.”Hầu kết Đường Duy trêи dưới giật giật: "Cậu muốn nói cái gì?”“Tớ muốn nói hai điều. Thứ nhất, tên Diệp Tiêu kia không phải là đàn ông, anh ta lại có thể nửa đêm nửa hôm đuổi Bạc Nhan ra ngoài. Thứ hai, Vinh Sở nhất định có một vị trí rất quan trọng trong lòng Bạc Nhan. Cậu nói xem một người phụ nữ, xảy ra chuyện liền nghĩ đến Vinh Sở. Tớ nghĩ Vinh Sở với người phụ nữ này chắc chắn không chỉ là mối quan hệ bạn bè bình thường."Không sai.Khi Bạc Nhan gặp chuyện khó khăn, cô sẽ nghĩ ngay đến Vinh Sở.Trước đây đã từng, ở thời điểm Bạc Nhan xảy ra chuyện, cô đều sẽ đem ánh mắt bất lực tuyệt vọng nhìn Đường Duy, lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng cầu xin sự giúp đỡ. Nhưng bây giờ, cô lại có thói quen phụ thuộc vào người khác.Đó là những thứ cậu từng có được, nhưng lại bị một người đàn ông tên Vinh Sở tước đi từng chút từng chút một.“Chúng ta có nên đi tìm Bạc Nhan không?”Nhìn thấy Đường Duy do dự, Sakahara Kurosawa dứt khoát nói: “Để Bạc Nhan sống ở đây không phải ổn hơn sao? Biệt thự của tớ còn lớn hơn so với Vinh Sở. Cô ấy sống ở chỗ này càng thoải mái hơn, không phải sao?”“Cậu cảm thấy Bạc Nhan sẽ đi theo chúng ta tới đây sao?”Đường Duy ánh mắt như dao, nhìn đến Sakahara Kurosawa sau lưng vèo vèo một hơi khí lạnh.“Cô ấy không có châm chọc mỉa mai đã không tồi rồi, còn có khả năng ở nhờ nơi này của cậu à?"“Cậu cùng Bạc Nhan có thù oán, tớ cùng Bạc Nhan lại không

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi trong đầu xuất hiện loại ý nghĩ này, một cảm giác ngột ngạt khó tả dần dần lan tràn. Trong mắt Đường Duy hiện lên một chút u ám, cậu quay đầu nhìn về phía Đơn Giản đang đưa ra đề tài này:

“Anh cảm thấy bản thân Vinh Sở rốt cuộc có phải như vậy hay không?”

“Khó nói lắm.”

Sakahara Kurosawa ngồi ở một bên trêи sô pha sờ sờ cằm, khuôn mặt tuấn tú của chàng thiếu niên tràn ngập hàn ý lạnh lẽo, từ đôi môi mỏng nói ra một câu tiếng Anh lưu loát:

“Đường Duy, nếu như anh ta thật sự bắt chước cậu, như vậy người này thật sự rất nguy hiểm.

Bắt chước một người khác mà sống, trêи con sông dài của đời người chậm rãi trôi đi, đem nhất cử nhất động của chính mình đều biến thành bộ dáng của một người khác.

“Người này khẳng định có mưu đồ khác”

Sakahara Kurosawa đưa ra phán đoán: “Nhưng mà Đường Duy, cậu cũng đừng lo lắng, không ai có thể biến thành cậu được đâu.”

Bóng tối tồn tại trong quá khứ mới có thể tạo nên một Đường Duy của hiện tại, không ai có thể bắt chước khí chất trêи người của cậu, cho dù anh ta có cứng cỏi đến đâu cũng không thể biến thành cậu được.

Tuy rằng Đường Duy đã đáp lại, nhưng vẻ mặt của cậu rõ ràng vẫn trầm xuống.

Năm tháng sông dài, có người lặng yên không một tiếng động mà hóa thành bóng dáng của cậu.

“Nhưng mà phải nói vòng lại một chút, Bạc Nhan nửa đêm đi gặp Vinh Sở, sẽ không xảy ra chuyện gì đúng không?”

Sakahara Kurosawa liếc nhìn đồng hồ đeo tay: "Không đúng, là sáng sớm, khoảng bốn năm giờ. Nếu như lúc này Vinh Sở vẫn còn chưa ngủ, hẳn là đã đợi Bạc Nhan cả đêm.”

Hầu kết Đường Duy trêи dưới giật giật: "Cậu muốn nói cái gì?”

“Tớ muốn nói hai điều. Thứ nhất, tên Diệp Tiêu kia không phải là đàn ông, anh ta lại có thể nửa đêm nửa hôm đuổi Bạc Nhan ra ngoài. Thứ hai, Vinh Sở nhất định có một vị trí rất quan trọng trong lòng Bạc Nhan. Cậu nói xem một người phụ nữ, xảy ra chuyện liền nghĩ đến Vinh Sở. Tớ nghĩ Vinh Sở với người phụ nữ này chắc chắn không chỉ là mối quan hệ bạn bè bình thường."

Không sai.

Khi Bạc Nhan gặp chuyện khó khăn, cô sẽ nghĩ ngay đến Vinh Sở.

Trước đây đã từng, ở thời điểm Bạc Nhan xảy ra chuyện, cô đều sẽ đem ánh mắt bất lực tuyệt vọng nhìn Đường Duy, lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng cầu xin sự giúp đỡ. Nhưng bây giờ, cô lại có thói quen phụ thuộc vào người khác.

Đó là những thứ cậu từng có được, nhưng lại bị một người đàn ông tên Vinh Sở tước đi từng chút từng chút một.

“Chúng ta có nên đi tìm Bạc Nhan không?”

Nhìn thấy Đường Duy do dự, Sakahara Kurosawa dứt khoát nói: “Để Bạc Nhan sống ở đây không phải ổn hơn sao? Biệt thự của tớ còn lớn hơn so với Vinh Sở. Cô ấy sống ở chỗ này càng thoải mái hơn, không phải sao?”

“Cậu cảm thấy Bạc Nhan sẽ đi theo chúng ta tới đây sao?”

Đường Duy ánh mắt như dao, nhìn đến Sakahara Kurosawa sau lưng vèo vèo một hơi khí lạnh.

“Cô ấy không có châm chọc mỉa mai đã không tồi rồi, còn có khả năng ở nhờ nơi này của cậu à?"

“Cậu cùng Bạc Nhan có thù oán, tớ cùng Bạc Nhan lại không

Image removed.

Image removed.

Con Thiên Tài Và Bố Tổng TàiTác giả: Tiểu ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngAn Mật chết rồi. Đường Thi sững sờ ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn mà Bạc Dạ ném cho cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run. Một giờ trước, anh bóp cổ cô và hỏi: “Có phải An Mật là do cô đẩy xuống lầu không?” Một giờ sau, anh gọi luật sư đến soạn bản thỏa thuận ly hôn và ném hợp đồng vào người cô: “Đường Thi, cả đời này cô nợ cô ấy hai mạng sống!” Đúng vậy, là hai mạng sống. An Mật đang mang thai và là con của Bạc Dạ.. Truyện Hot Đường Thi là ai? Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng đó cũng chỉ là một trò đùa. Cô nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe và cơ thể đang không ngừng run rẩy: “Không phải em đẩy cô ấy xuống, anh còn muốn em phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa!” Bạc Dạ không nghe, anh cứ nhìn cô một cách tàn nhẫn như vậy, như thể đang nhìn một màn hài kịch vậy: “Cô nghĩ rằng bây giờ giải thích có tác dụng sao?” Vô dụng, đã quá muộn rồi! Bạc Dạ cho rằng là cô làm, thì chính là cô làm! Cho dù cô có giải thích như thế nào, thì đều không thể… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khi trong đầu xuất hiện loại ý nghĩ này, một cảm giác ngột ngạt khó tả dần dần lan tràn. Trong mắt Đường Duy hiện lên một chút u ám, cậu quay đầu nhìn về phía Đơn Giản đang đưa ra đề tài này:“Anh cảm thấy bản thân Vinh Sở rốt cuộc có phải như vậy hay không?”“Khó nói lắm.”Sakahara Kurosawa ngồi ở một bên trêи sô pha sờ sờ cằm, khuôn mặt tuấn tú của chàng thiếu niên tràn ngập hàn ý lạnh lẽo, từ đôi môi mỏng nói ra một câu tiếng Anh lưu loát:“Đường Duy, nếu như anh ta thật sự bắt chước cậu, như vậy người này thật sự rất nguy hiểm.Bắt chước một người khác mà sống, trêи con sông dài của đời người chậm rãi trôi đi, đem nhất cử nhất động của chính mình đều biến thành bộ dáng của một người khác.“Người này khẳng định có mưu đồ khác”Sakahara Kurosawa đưa ra phán đoán: “Nhưng mà Đường Duy, cậu cũng đừng lo lắng, không ai có thể biến thành cậu được đâu.”Bóng tối tồn tại trong quá khứ mới có thể tạo nên một Đường Duy của hiện tại, không ai có thể bắt chước khí chất trêи người của cậu, cho dù anh ta có cứng cỏi đến đâu cũng không thể biến thành cậu được.Tuy rằng Đường Duy đã đáp lại, nhưng vẻ mặt của cậu rõ ràng vẫn trầm xuống.Năm tháng sông dài, có người lặng yên không một tiếng động mà hóa thành bóng dáng của cậu.“Nhưng mà phải nói vòng lại một chút, Bạc Nhan nửa đêm đi gặp Vinh Sở, sẽ không xảy ra chuyện gì đúng không?”Sakahara Kurosawa liếc nhìn đồng hồ đeo tay: "Không đúng, là sáng sớm, khoảng bốn năm giờ. Nếu như lúc này Vinh Sở vẫn còn chưa ngủ, hẳn là đã đợi Bạc Nhan cả đêm.”Hầu kết Đường Duy trêи dưới giật giật: "Cậu muốn nói cái gì?”“Tớ muốn nói hai điều. Thứ nhất, tên Diệp Tiêu kia không phải là đàn ông, anh ta lại có thể nửa đêm nửa hôm đuổi Bạc Nhan ra ngoài. Thứ hai, Vinh Sở nhất định có một vị trí rất quan trọng trong lòng Bạc Nhan. Cậu nói xem một người phụ nữ, xảy ra chuyện liền nghĩ đến Vinh Sở. Tớ nghĩ Vinh Sở với người phụ nữ này chắc chắn không chỉ là mối quan hệ bạn bè bình thường."Không sai.Khi Bạc Nhan gặp chuyện khó khăn, cô sẽ nghĩ ngay đến Vinh Sở.Trước đây đã từng, ở thời điểm Bạc Nhan xảy ra chuyện, cô đều sẽ đem ánh mắt bất lực tuyệt vọng nhìn Đường Duy, lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng cầu xin sự giúp đỡ. Nhưng bây giờ, cô lại có thói quen phụ thuộc vào người khác.Đó là những thứ cậu từng có được, nhưng lại bị một người đàn ông tên Vinh Sở tước đi từng chút từng chút một.“Chúng ta có nên đi tìm Bạc Nhan không?”Nhìn thấy Đường Duy do dự, Sakahara Kurosawa dứt khoát nói: “Để Bạc Nhan sống ở đây không phải ổn hơn sao? Biệt thự của tớ còn lớn hơn so với Vinh Sở. Cô ấy sống ở chỗ này càng thoải mái hơn, không phải sao?”“Cậu cảm thấy Bạc Nhan sẽ đi theo chúng ta tới đây sao?”Đường Duy ánh mắt như dao, nhìn đến Sakahara Kurosawa sau lưng vèo vèo một hơi khí lạnh.“Cô ấy không có châm chọc mỉa mai đã không tồi rồi, còn có khả năng ở nhờ nơi này của cậu à?"“Cậu cùng Bạc Nhan có thù oán, tớ cùng Bạc Nhan lại không

Chương 1288: Đã từng có được, hiện giờ mất đi