An Mật chết rồi. Đường Thi sững sờ ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn mà Bạc Dạ ném cho cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run. Một giờ trước, anh bóp cổ cô và hỏi: “Có phải An Mật là do cô đẩy xuống lầu không?” Một giờ sau, anh gọi luật sư đến soạn bản thỏa thuận ly hôn và ném hợp đồng vào người cô: “Đường Thi, cả đời này cô nợ cô ấy hai mạng sống!” Đúng vậy, là hai mạng sống. An Mật đang mang thai và là con của Bạc Dạ.. Truyện Hot Đường Thi là ai? Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng đó cũng chỉ là một trò đùa. Cô nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe và cơ thể đang không ngừng run rẩy: “Không phải em đẩy cô ấy xuống, anh còn muốn em phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa!” Bạc Dạ không nghe, anh cứ nhìn cô một cách tàn nhẫn như vậy, như thể đang nhìn một màn hài kịch vậy: “Cô nghĩ rằng bây giờ giải thích có tác dụng sao?” Vô dụng, đã quá muộn rồi! Bạc Dạ cho rằng là cô làm, thì chính là cô làm! Cho dù cô có giải thích như thế nào, thì đều không thể…
Chương 1352: Loại thân phận này không xứng nói chuyện yêu
Con Thiên Tài Và Bố Tổng TàiTác giả: Tiểu ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngAn Mật chết rồi. Đường Thi sững sờ ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn mà Bạc Dạ ném cho cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run. Một giờ trước, anh bóp cổ cô và hỏi: “Có phải An Mật là do cô đẩy xuống lầu không?” Một giờ sau, anh gọi luật sư đến soạn bản thỏa thuận ly hôn và ném hợp đồng vào người cô: “Đường Thi, cả đời này cô nợ cô ấy hai mạng sống!” Đúng vậy, là hai mạng sống. An Mật đang mang thai và là con của Bạc Dạ.. Truyện Hot Đường Thi là ai? Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng đó cũng chỉ là một trò đùa. Cô nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe và cơ thể đang không ngừng run rẩy: “Không phải em đẩy cô ấy xuống, anh còn muốn em phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa!” Bạc Dạ không nghe, anh cứ nhìn cô một cách tàn nhẫn như vậy, như thể đang nhìn một màn hài kịch vậy: “Cô nghĩ rằng bây giờ giải thích có tác dụng sao?” Vô dụng, đã quá muộn rồi! Bạc Dạ cho rằng là cô làm, thì chính là cô làm! Cho dù cô có giải thích như thế nào, thì đều không thể… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đường Duy dừng lại, ngồi trêи giường, giống như đã xuất thanTừ Thánh Mẫn quay đầu, lạnh nhạt nói: "Dù sao cả người cậu cũng không giống như một kẻ si tình."Anh ta nói lời này là có ý gì?Ý là... Đường Duy cậu không yêu Bạc Nhan sao?Cậu yêu cô? Sao có thể... Nếu cậu thật sự yêu cô, nhiều năm như thế đã sớm...Đường Duy cảm giác buồng tim của mình co rút lại, lại muốn nói chuyện, Từ Thánh Mẫn phất phất tay tỏ vẻ muốn đi. "Đường Duy, Bạc Nhan đã không còn, Tô Nhan cũng không về được, tôi hi vọng cậu có thể nhanh chóng ra khỏi bóng tối." Rốt cuộc cũng là anh em tốt, vẫn muốn cho Đường Duy nhìn về phía trước.Lam Thất Thất nhíu mày, Từ Thánh Mẫn nói xong lời này thì dẫn cô ra khỏi cửa.Đúng lúc mặt trời vừa lặn xuống núi, cuối cùng bầu trời chiều cũng dần trở nên u ám. Bóng tối lại dần dần tràn vào phòng ngủ của cậu.Trong sự yên tĩnh, Đường Duy nghe thấy tiếng tim mình Trong lồng ngực, một tiếng, một tiếng, im lặng đập đập. đều nhịp nhàng nhịp đập,rung động. Giống như chờ nhịp tim ngừng đập, những cảm giác tê tâm liệt phế khắc ghi trong xương cốt mình cũng sẽ kết thúc. "Anh nói chuyện kϊƈɦ động cậu ta làm gì?"Ra khỏi nhà họ Bạc, Lam Thất Thất ngôi lên xe của Từ Thánh Mân: "Bây giờ anh nhìn cậu ta đấy, gió thổi qua cũng có thể bay" "Loại người như Đường Duy chỉ có thể dùng cách này mới khiến cậu ta tỉnh táo lại." Từ Thánh Mẫn khởi động xe. "Cách thức vô thưởng vô phạt vốn không hề có bất kỳ hiệu quả nào?"Cậu ta cần sự kϊƈɦ th*ch mãnh liệt, thông qua đau khổ mới cảm giác được mình còn sống.Lam Thất Thất rơi vào trầm mặc, nhìn chăm chăm gương mặt Từ Thánh Mẫn.Từ Thánh Mẫn đã nhận ra, tốc độ chạy xe hơi chậm lại: "Làm gì thế? Nhìn gì? Chưa thấy qua trai đẹp sao?" "..." Lam Thất Thất thu lại ánh mắt sâu xa. "Đẹp trai nha, thật sự đẹp trai, bọn các anh không ai xấu cả. Về phần nhân phẩm, cũng đều là một loại, tất cả..Cô kéo dài âm điệu, mỗi chữ mỗi câu: "Đều, rất, hồ, đồ "Từ Thánh Mẫn và Sakakibara Kurosawa, mỗi ngày đều chim trong rượu bia chơi bởi trăng hoa, bất cần đời coi trời bång vung!Từ Thánh Mẫn bị Lam Thất Thất chọc cho tức giận bật cười: "Cô đang bắt nạt tôi sao?"Lam Thất Thất lắc đầu.Từ Thánh Mẫn nói: "Dù cho tôi đây là kẻ cặn bã với cô gái khác thì cũng không bắt nạt cô? Người khác nói gì cũng được, sao cô lại nói tôi như thế?"Lam Thất Thất nói: "Thay trời hành đạo!"Từ Thánh Mân đạp chân ga, đột nhiên tăng nhanh tốc độ dọa Lam Thất Thất nhảy dựng, cô nói: "Bị tôi chọt trúng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Duy dừng lại, ngồi trêи giường, giống như đã xuất than
Từ Thánh Mẫn quay đầu, lạnh nhạt nói: "Dù sao cả người cậu cũng không giống như một kẻ si tình."
Anh ta nói lời này là có ý gì?
Ý là... Đường Duy cậu không yêu Bạc Nhan sao?
Cậu yêu cô? Sao có thể... Nếu cậu thật sự yêu cô, nhiều năm như thế đã sớm...
Đường Duy cảm giác buồng tim của mình co rút lại, lại muốn nói chuyện, Từ Thánh Mẫn phất phất tay tỏ vẻ muốn đi. "Đường Duy, Bạc Nhan đã không còn, Tô Nhan cũng không về được, tôi hi vọng cậu có thể nhanh chóng ra khỏi bóng tối." Rốt cuộc cũng là anh em tốt, vẫn muốn cho Đường Duy nhìn về phía trước.
Lam Thất Thất nhíu mày, Từ Thánh Mẫn nói xong lời này thì dẫn cô ra khỏi cửa.
Đúng lúc mặt trời vừa lặn xuống núi, cuối cùng bầu trời chiều cũng dần trở nên u ám. Bóng tối lại dần dần tràn vào phòng ngủ của cậu.
Trong sự yên tĩnh, Đường Duy nghe thấy tiếng tim mình Trong lồng ngực, một tiếng, một tiếng, im lặng đập đập. đều nhịp nhàng nhịp đập,rung động. Giống như chờ nhịp tim ngừng đập, những cảm giác tê tâm liệt phế khắc ghi trong xương cốt mình cũng sẽ kết thúc. "Anh nói chuyện kϊƈɦ động cậu ta làm gì?"
Ra khỏi nhà họ Bạc, Lam Thất Thất ngôi lên xe của Từ Thánh Mân: "Bây giờ anh nhìn cậu ta đấy, gió thổi qua cũng có thể bay" "Loại người như Đường Duy chỉ có thể dùng cách này mới khiến cậu ta tỉnh táo lại." Từ Thánh Mẫn khởi động xe. "Cách thức vô thưởng vô phạt vốn không hề có bất kỳ hiệu quả nào?"
Cậu ta cần sự kϊƈɦ th*ch mãnh liệt, thông qua đau khổ mới cảm giác được mình còn sống.
Lam Thất Thất rơi vào trầm mặc, nhìn chăm chăm gương mặt Từ Thánh Mẫn.
Từ Thánh Mẫn đã nhận ra, tốc độ chạy xe hơi chậm lại: "Làm gì thế? Nhìn gì? Chưa thấy qua trai đẹp sao?" "..." Lam Thất Thất thu lại ánh mắt sâu xa. "Đẹp trai nha, thật sự đẹp trai, bọn các anh không ai xấu cả. Về phần nhân phẩm, cũng đều là một loại, tất cả..
Cô kéo dài âm điệu, mỗi chữ mỗi câu: "Đều, rất, hồ, đồ "
Từ Thánh Mẫn và Sakakibara Kurosawa, mỗi ngày đều chim trong rượu bia chơi bởi trăng hoa, bất cần đời coi trời bång vung!
Từ Thánh Mẫn bị Lam Thất Thất chọc cho tức giận bật cười: "Cô đang bắt nạt tôi sao?"
Lam Thất Thất lắc đầu.
Từ Thánh Mẫn nói: "Dù cho tôi đây là kẻ cặn bã với cô gái khác thì cũng không bắt nạt cô? Người khác nói gì cũng được, sao cô lại nói tôi như thế?"
Lam Thất Thất nói: "Thay trời hành đạo!"
Từ Thánh Mân đạp chân ga, đột nhiên tăng nhanh tốc độ dọa Lam Thất Thất nhảy dựng, cô nói: "Bị tôi chọt trúng
Con Thiên Tài Và Bố Tổng TàiTác giả: Tiểu ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngAn Mật chết rồi. Đường Thi sững sờ ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn mà Bạc Dạ ném cho cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run. Một giờ trước, anh bóp cổ cô và hỏi: “Có phải An Mật là do cô đẩy xuống lầu không?” Một giờ sau, anh gọi luật sư đến soạn bản thỏa thuận ly hôn và ném hợp đồng vào người cô: “Đường Thi, cả đời này cô nợ cô ấy hai mạng sống!” Đúng vậy, là hai mạng sống. An Mật đang mang thai và là con của Bạc Dạ.. Truyện Hot Đường Thi là ai? Cô là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng đó cũng chỉ là một trò đùa. Cô nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe và cơ thể đang không ngừng run rẩy: “Không phải em đẩy cô ấy xuống, anh còn muốn em phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa!” Bạc Dạ không nghe, anh cứ nhìn cô một cách tàn nhẫn như vậy, như thể đang nhìn một màn hài kịch vậy: “Cô nghĩ rằng bây giờ giải thích có tác dụng sao?” Vô dụng, đã quá muộn rồi! Bạc Dạ cho rằng là cô làm, thì chính là cô làm! Cho dù cô có giải thích như thế nào, thì đều không thể… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đường Duy dừng lại, ngồi trêи giường, giống như đã xuất thanTừ Thánh Mẫn quay đầu, lạnh nhạt nói: "Dù sao cả người cậu cũng không giống như một kẻ si tình."Anh ta nói lời này là có ý gì?Ý là... Đường Duy cậu không yêu Bạc Nhan sao?Cậu yêu cô? Sao có thể... Nếu cậu thật sự yêu cô, nhiều năm như thế đã sớm...Đường Duy cảm giác buồng tim của mình co rút lại, lại muốn nói chuyện, Từ Thánh Mẫn phất phất tay tỏ vẻ muốn đi. "Đường Duy, Bạc Nhan đã không còn, Tô Nhan cũng không về được, tôi hi vọng cậu có thể nhanh chóng ra khỏi bóng tối." Rốt cuộc cũng là anh em tốt, vẫn muốn cho Đường Duy nhìn về phía trước.Lam Thất Thất nhíu mày, Từ Thánh Mẫn nói xong lời này thì dẫn cô ra khỏi cửa.Đúng lúc mặt trời vừa lặn xuống núi, cuối cùng bầu trời chiều cũng dần trở nên u ám. Bóng tối lại dần dần tràn vào phòng ngủ của cậu.Trong sự yên tĩnh, Đường Duy nghe thấy tiếng tim mình Trong lồng ngực, một tiếng, một tiếng, im lặng đập đập. đều nhịp nhàng nhịp đập,rung động. Giống như chờ nhịp tim ngừng đập, những cảm giác tê tâm liệt phế khắc ghi trong xương cốt mình cũng sẽ kết thúc. "Anh nói chuyện kϊƈɦ động cậu ta làm gì?"Ra khỏi nhà họ Bạc, Lam Thất Thất ngôi lên xe của Từ Thánh Mân: "Bây giờ anh nhìn cậu ta đấy, gió thổi qua cũng có thể bay" "Loại người như Đường Duy chỉ có thể dùng cách này mới khiến cậu ta tỉnh táo lại." Từ Thánh Mẫn khởi động xe. "Cách thức vô thưởng vô phạt vốn không hề có bất kỳ hiệu quả nào?"Cậu ta cần sự kϊƈɦ th*ch mãnh liệt, thông qua đau khổ mới cảm giác được mình còn sống.Lam Thất Thất rơi vào trầm mặc, nhìn chăm chăm gương mặt Từ Thánh Mẫn.Từ Thánh Mẫn đã nhận ra, tốc độ chạy xe hơi chậm lại: "Làm gì thế? Nhìn gì? Chưa thấy qua trai đẹp sao?" "..." Lam Thất Thất thu lại ánh mắt sâu xa. "Đẹp trai nha, thật sự đẹp trai, bọn các anh không ai xấu cả. Về phần nhân phẩm, cũng đều là một loại, tất cả..Cô kéo dài âm điệu, mỗi chữ mỗi câu: "Đều, rất, hồ, đồ "Từ Thánh Mẫn và Sakakibara Kurosawa, mỗi ngày đều chim trong rượu bia chơi bởi trăng hoa, bất cần đời coi trời bång vung!Từ Thánh Mẫn bị Lam Thất Thất chọc cho tức giận bật cười: "Cô đang bắt nạt tôi sao?"Lam Thất Thất lắc đầu.Từ Thánh Mẫn nói: "Dù cho tôi đây là kẻ cặn bã với cô gái khác thì cũng không bắt nạt cô? Người khác nói gì cũng được, sao cô lại nói tôi như thế?"Lam Thất Thất nói: "Thay trời hành đạo!"Từ Thánh Mân đạp chân ga, đột nhiên tăng nhanh tốc độ dọa Lam Thất Thất nhảy dựng, cô nói: "Bị tôi chọt trúng