Tân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và…
Chương 3: Khởi Đầu Cuộc Hôn Nhân 3
Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly HônTác giả: kiều mạchTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và… Tuy nhiên--“Nữ nhân, cô thật xấu, tôi thật sự không thể thuyết phục chính mình làm trên người cô!” Một giọng nói lạnh như băng từ trên đỉnh đầu truyền ra, tiếp theo đau đến kéo tóc trên trán.“A!” Mộ Như không khỏi đau đớn thì thào, mở mắt ra, chỉ nhận ra Đông Phương Mặc với khuôn mặt lạnh lùng đang dùng tay nâng phần tóc mái nặng trĩu trước trán của cô, còn trên trán cô, cái đó. Vết bớt màu xanh tím, giống như lưỡi liềm xuất hiện trong tầm mắt anh.“Buông ra, đau quá!” Mộ Như không nhịn được dùng tay bẻ gãy hắn, không khỏi dùng ánh mắt trực tiếp nhìn hắn.“Tịch Mộ Tuyết đâu?” Khuôn mặt lạnh như băng của Đông Phương Mặc tràn đầy lửa giận bị kìm nén, lửa giận trong mắt cũng đủ thiêu chết người phụ nữ không biết xấu hổ này, hai tay siết chặt cổ cô không nhịn được gầm gừ: "Nói đi, cô giấu Tịch Mộ Như ở đâu?"“Tôi là Tịch Mộ Như,” cô nghiến răng nói không thừa nhận rằng mình là kẻ đứng đầu."Hả, cô đang kiểm tra thị lực của tôi sao? Mặc dù cô trông rất giống với Tịch Mộ Tuyết, và giọng nói của cô gần giống hệt cô ấy", người đàn ông không khỏi chế nhạo, ngón tay chọc mạnh vào vết bớt của cô., "Tôi chưa nhìn thấy Tịch Mộ Tuyết có một vết bớt xấu xí như vậy trên trán từ khi nào vậy?""Đây không phải là vết bớt", Mộ Như nhanh chóng đáp trả, sau đó cũng nhanh chóng biện hộ: "Cái này để lại từ một vụ tai nạn ô tô cách đây một năm, khi một mảnh kính vỡ bay qua và dán thẳng vào trán tôi và nó đã để lại một dấu ấn như vậy. "Mộ Như đã nhanh chóng lên tiếng theo những dòng đã đúc kết từ lâu, dù sao cũng không quan trọng chú rể, miễn là giết người và không thừa nhận mình là người đứng đầu là được. Không nên làm những gì anh ta có thể làm được.“Bốp!” Một bạt tay giòn giã rơi vào trên mặt Mộ Như, anh ta tức giận dùng hết sức lực, Mộ Như thanh tú còn có thể chịu đựng được sự thô lỗ của anh ta đối vớ mình ở chỗ nào, anh ta lập tức bị đánh ngã xuống giường.Năm ngón tay in rõ trên gò má trắng nõn, trong tích tắc như bay thẳng lên má cô, khóe môi cũng nứt ra, tràn ra máu đỏ tươi, cả khuôn mặt giống như heo vậy.“Nói, Tịch Mộ Tuyết đâu?” Giọng nói lạnh lùng của Đông Phương Mỗ tiếp tục suy nghĩ sắc bén, ánh mắt lạnh như băng, như sắp nuốt chửng Mộ Như.Người phụ nữ này can đảm đến mức dám lấy anh ra lừa, xem ra cô ta rất mưu mô, còn Mộ Tuyết tốt bụng và đáng yêu của anh có lẽ đã bị người phụ nữ này trói lại và giấu ở đâu đó.Tiếc là kỹ năng diễn xuất của nữ phụ nữ này quá cao, lời thoại cũng rất hay, nhưng không thể lừa được anh, anh là người biết rõ về vụ tai nạn xe hơi một năm trước, lúc bị xe tông, anh đã đẩy Mộ Tuyết ra khỏi xe nên sao có thể bị mảnh kính vỡ bay vào trán? Cô ta cho rằng Đông Phương Mặc dể lừa gạt vậy sao? Cô muốn đóng giả vị hôn thê của anh, nhưng đầu óc quá ngu ngốc.Mộ Như một tay ôm lấy gò má đang bỏng rát vì đau, một tay nắm lấy thành giường, mạnh mẽ đứng dậy, cắn chặt răng để chống lại cơn đau dữ dội, nước mắt lưng tròng nhìn lạnh sống lưng. người đàn ông trước mặt cô., cuối cùng cũng hiểu được sự tàn nhẫn của anh ta.
Tuy nhiên--
“Nữ nhân, cô thật xấu, tôi thật sự không thể thuyết phục chính mình làm trên người cô!” Một giọng nói lạnh như băng từ trên đỉnh đầu truyền ra, tiếp theo đau đến kéo tóc trên trán.
“A!” Mộ Như không khỏi đau đớn thì thào, mở mắt ra, chỉ nhận ra Đông Phương Mặc với khuôn mặt lạnh lùng đang dùng tay nâng phần tóc mái nặng trĩu trước trán của cô, còn trên trán cô, cái đó. Vết bớt màu xanh tím, giống như lưỡi liềm xuất hiện trong tầm mắt anh.
“Buông ra, đau quá!” Mộ Như không nhịn được dùng tay bẻ gãy hắn, không khỏi dùng ánh mắt trực tiếp nhìn hắn.
“Tịch Mộ Tuyết đâu?” Khuôn mặt lạnh như băng của Đông Phương Mặc tràn đầy lửa giận bị kìm nén, lửa giận trong mắt cũng đủ thiêu chết người phụ nữ không biết xấu hổ này, hai tay siết chặt cổ cô không nhịn được gầm gừ: "Nói đi, cô giấu Tịch Mộ Như ở đâu?"
“Tôi là Tịch Mộ Như,” cô nghiến răng nói không thừa nhận rằng mình là kẻ đứng đầu.
"Hả, cô đang kiểm tra thị lực của tôi sao? Mặc dù cô trông rất giống với Tịch Mộ Tuyết, và giọng nói của cô gần giống hệt cô ấy", người đàn ông không khỏi chế nhạo, ngón tay chọc mạnh vào vết bớt của cô., "Tôi chưa nhìn thấy Tịch Mộ Tuyết có một vết bớt xấu xí như vậy trên trán từ khi nào vậy?"
"Đây không phải là vết bớt", Mộ Như nhanh chóng đáp trả, sau đó cũng nhanh chóng biện hộ: "Cái này để lại từ một vụ tai nạn ô tô cách đây một năm, khi một mảnh kính vỡ bay qua và dán thẳng vào trán tôi và nó đã để lại một dấu ấn như vậy. "
Mộ Như đã nhanh chóng lên tiếng theo những dòng đã đúc kết từ lâu, dù sao cũng không quan trọng chú rể, miễn là giết người và không thừa nhận mình là người đứng đầu là được. Không nên làm những gì anh ta có thể làm được.
“Bốp!” Một bạt tay giòn giã rơi vào trên mặt Mộ Như, anh ta tức giận dùng hết sức lực, Mộ Như thanh tú còn có thể chịu đựng được sự thô lỗ của anh ta đối vớ mình ở chỗ nào, anh ta lập tức bị đánh ngã xuống giường.
Năm ngón tay in rõ trên gò má trắng nõn, trong tích tắc như bay thẳng lên má cô, khóe môi cũng nứt ra, tràn ra máu đỏ tươi, cả khuôn mặt giống như heo vậy.
“Nói, Tịch Mộ Tuyết đâu?” Giọng nói lạnh lùng của Đông Phương Mỗ tiếp tục suy nghĩ sắc bén, ánh mắt lạnh như băng, như sắp nuốt chửng Mộ Như.
Người phụ nữ này can đảm đến mức dám lấy anh ra lừa, xem ra cô ta rất mưu mô, còn Mộ Tuyết tốt bụng và đáng yêu của anh có lẽ đã bị người phụ nữ này trói lại và giấu ở đâu đó.
Tiếc là kỹ năng diễn xuất của nữ phụ nữ này quá cao, lời thoại cũng rất hay, nhưng không thể lừa được anh, anh là người biết rõ về vụ tai nạn xe hơi một năm trước, lúc bị xe tông, anh đã đẩy Mộ Tuyết ra khỏi xe nên sao có thể bị mảnh kính vỡ bay vào trán? Cô ta cho rằng Đông Phương Mặc dể lừa gạt vậy sao? Cô muốn đóng giả vị hôn thê của anh, nhưng đầu óc quá ngu ngốc.
Mộ Như một tay ôm lấy gò má đang bỏng rát vì đau, một tay nắm lấy thành giường, mạnh mẽ đứng dậy, cắn chặt răng để chống lại cơn đau dữ dội, nước mắt lưng tròng nhìn lạnh sống lưng. người đàn ông trước mặt cô., cuối cùng cũng hiểu được sự tàn nhẫn của anh ta.
Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly HônTác giả: kiều mạchTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và… Tuy nhiên--“Nữ nhân, cô thật xấu, tôi thật sự không thể thuyết phục chính mình làm trên người cô!” Một giọng nói lạnh như băng từ trên đỉnh đầu truyền ra, tiếp theo đau đến kéo tóc trên trán.“A!” Mộ Như không khỏi đau đớn thì thào, mở mắt ra, chỉ nhận ra Đông Phương Mặc với khuôn mặt lạnh lùng đang dùng tay nâng phần tóc mái nặng trĩu trước trán của cô, còn trên trán cô, cái đó. Vết bớt màu xanh tím, giống như lưỡi liềm xuất hiện trong tầm mắt anh.“Buông ra, đau quá!” Mộ Như không nhịn được dùng tay bẻ gãy hắn, không khỏi dùng ánh mắt trực tiếp nhìn hắn.“Tịch Mộ Tuyết đâu?” Khuôn mặt lạnh như băng của Đông Phương Mặc tràn đầy lửa giận bị kìm nén, lửa giận trong mắt cũng đủ thiêu chết người phụ nữ không biết xấu hổ này, hai tay siết chặt cổ cô không nhịn được gầm gừ: "Nói đi, cô giấu Tịch Mộ Như ở đâu?"“Tôi là Tịch Mộ Như,” cô nghiến răng nói không thừa nhận rằng mình là kẻ đứng đầu."Hả, cô đang kiểm tra thị lực của tôi sao? Mặc dù cô trông rất giống với Tịch Mộ Tuyết, và giọng nói của cô gần giống hệt cô ấy", người đàn ông không khỏi chế nhạo, ngón tay chọc mạnh vào vết bớt của cô., "Tôi chưa nhìn thấy Tịch Mộ Tuyết có một vết bớt xấu xí như vậy trên trán từ khi nào vậy?""Đây không phải là vết bớt", Mộ Như nhanh chóng đáp trả, sau đó cũng nhanh chóng biện hộ: "Cái này để lại từ một vụ tai nạn ô tô cách đây một năm, khi một mảnh kính vỡ bay qua và dán thẳng vào trán tôi và nó đã để lại một dấu ấn như vậy. "Mộ Như đã nhanh chóng lên tiếng theo những dòng đã đúc kết từ lâu, dù sao cũng không quan trọng chú rể, miễn là giết người và không thừa nhận mình là người đứng đầu là được. Không nên làm những gì anh ta có thể làm được.“Bốp!” Một bạt tay giòn giã rơi vào trên mặt Mộ Như, anh ta tức giận dùng hết sức lực, Mộ Như thanh tú còn có thể chịu đựng được sự thô lỗ của anh ta đối vớ mình ở chỗ nào, anh ta lập tức bị đánh ngã xuống giường.Năm ngón tay in rõ trên gò má trắng nõn, trong tích tắc như bay thẳng lên má cô, khóe môi cũng nứt ra, tràn ra máu đỏ tươi, cả khuôn mặt giống như heo vậy.“Nói, Tịch Mộ Tuyết đâu?” Giọng nói lạnh lùng của Đông Phương Mỗ tiếp tục suy nghĩ sắc bén, ánh mắt lạnh như băng, như sắp nuốt chửng Mộ Như.Người phụ nữ này can đảm đến mức dám lấy anh ra lừa, xem ra cô ta rất mưu mô, còn Mộ Tuyết tốt bụng và đáng yêu của anh có lẽ đã bị người phụ nữ này trói lại và giấu ở đâu đó.Tiếc là kỹ năng diễn xuất của nữ phụ nữ này quá cao, lời thoại cũng rất hay, nhưng không thể lừa được anh, anh là người biết rõ về vụ tai nạn xe hơi một năm trước, lúc bị xe tông, anh đã đẩy Mộ Tuyết ra khỏi xe nên sao có thể bị mảnh kính vỡ bay vào trán? Cô ta cho rằng Đông Phương Mặc dể lừa gạt vậy sao? Cô muốn đóng giả vị hôn thê của anh, nhưng đầu óc quá ngu ngốc.Mộ Như một tay ôm lấy gò má đang bỏng rát vì đau, một tay nắm lấy thành giường, mạnh mẽ đứng dậy, cắn chặt răng để chống lại cơn đau dữ dội, nước mắt lưng tròng nhìn lạnh sống lưng. người đàn ông trước mặt cô., cuối cùng cũng hiểu được sự tàn nhẫn của anh ta.