Tác giả:

Tân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và…

Chương 77: Kẻ Kém Cỏi So Với Dã Thú

Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly HônTác giả: kiều mạchTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và… “Nhị thiếu phu nhân, cô đang cho tôi thấy chồng của cô là cầm thú sao?” Mộ Như nhanh chóng cắt đứt lời nói của Tịch Mộ Tuyết, mặt lạnh lùng hỏi.“Anh ta quả thật là cầm thú, vậy thì sao?” Tịch Mộ Tuyết đắc thắng nhún vai, sau đó ghé miệng vào tai Mộ Như, thấp giọng chế nhạo: “Tịch Mộ Như, chồng cô, Đông Phương Mặc, chắc là không có cách nào để trở thành cầm thú đâu nhỉ, bởi vì..."Khi Tịch Mộ Tuyếtnói đến đây, cô ta đột nhiên dừng lại, sau đó cười hahaha, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Mộ Như, cô ta lớn tiếng nói: "Bởi vì anh ta còn xấu hơn cả cầm thú!"Mộ Như tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, vừa định tức giận, nhưng lại nghe thấy phía sau có một giọng nói khàn khàn cổ quái: "Còn có ai xấu hơn cầm thú?"Cô quay lại theo bản năng, thấy chú Liễu đang đẩy Đông Phương Mặc qua, Đông Phương Mặc vẫn đội mũ lưỡi trai thấp, nhưng không đeo khẩu trang hay mặc quần áo cũ, vẫn có thể che giấu rất tốt.Mộ Như đã quen với việc nhìn thấy anh, nên cô không cảm thấy sợ hãi, vừa nghĩ tới hành vi của mình tối hôm qua, đột nhiên cảm thấy mình quả thực là một con thú kém cỏi.Còn Tịch Mộ Tuyết hiếm khi nhìn thấy Đông Phương Mặc. Đây là lần thứ hai cô ta nhìn thấy, lần đầu tiên cô ta sợ hãi hét lên, lần này cô ta vẫn sợ hãi lùi lại, chân không ngừng run rẩy, sợ rằng Đông Phương Mặc sẽ vươn tay ra bắt lấy cô ta.Tuy nhiên, Đông Phương Mặc có vẻ không quan tâm đến cô ta cho lắm, anh chỉ liếc nhẹ cô ta một cái rồi lạnh lùng nhìn Mộ Như nói: "Chồng em ở đây, em không nhìn thấy sao? Em làm gì mà ngây người ra vậy? Mau qua đẩy tôi vào! "“Được!” Mộ Như vừa đáp, lập tức đón lấy xe lăn của Đông Phương Mặc từ chú Liễu, đẩy anh ra phía sau, từng bước đi về phía đại sảnh "Nhất Thốn Mặc".Vừa vào đến đại sảnh, Đông Phương Anh Vũ từ phía sau bước vào, Mộ Như lập tức đẩy Đông Phương Mặc đến ghế sô pha, rồi lập tức xoay người đi về phía phòng bếp giúp bọn họ pha trà.Đông Phương Anh Vũ đưa cho Đông Phương Mặc một chiếc túi da bò, kính cẩn nói: "Thiếu gia, gần đây chi phí của "Nhất Thốn Mặc" đã tiêu quá mức. Mặc dù Nhị thiếu gia không tổ chức tiệc cưới linh đình, nhưng cậu ấy đã hào phóng mua một chiếc Maserati cho Nhị thiếu phu nhân, đồng thời để đáp ứng lời hứa, chúng ta phải đưa cho nhà họ Tịch 200 triệu NDT. Hiện tại Bắc Thần đang đuổi theo chúng ta nửa năm... "“Chú hai, công ty df ở Mỹ năm ngoái còn chưa thanh toán khoản tiền đó đúng không?” Đông Phương Mặc nhanh chóng cắt đứt lời của Đông Phương Anh Vũ, sau đó nhẹ giọng nói: “Số tiền này không nhỏ, còn Rodger, chủ tịch của df, rất xảo trá. Tôi nghĩ không còn thích hợp để mặc định số tiền này nữa. Có vẻ như tôi vẫn còn phải làm phiền chú hai sang Mỹ một chuyến rồi."Đông Phương Anh Vũ sửng sốt một lúc, sau đó gật đầu nói: "Được rồi, ta sẽ đi Mỹ, nhưng nghe nói Rodger có quan hệ với Liên đoàn Scarlet Ý, ta lo lắng..."“Chú hai sợ Rodger sao?” Đông Phương Mặc nhanh chóng cắt đứt lời của Đông Phương Anh Vũ, nhẹ giọng nói: “Chú hai sợ cũng không thành vấn đề, tôi sẽ tự mình đi Mỹ.”"Chuyện này, ta còn dám làm phiền thiếu gia đích thân ra mặt," Đông Phương Anh Vũ lập tức đi theo, sau đó cười nói: "Chỉ sợ lần này đi sẽ khá lâu. Thằng Rodger thì chỉ có một mình. Chắc khoản tiền này không ổn lắm. Ta lo lắng lần này sẽ không còn nữa...""Chú hai này đừng lo lắng, cứ tự tin mà đến Mỹ" Đông Phương Mặc nhanh chóng trả lời, sau đó nhìn về phía Đông Phương Anh Vũ nói: "Tập đoàn đã có tôi, "Nhất Thốn Mặc" thì đã có dì Mai, chú chỉ cần làm mọi thứ để có thể thu hồi số tiền khổng lồ đó. 

“Nhị thiếu phu nhân, cô đang cho tôi thấy chồng của cô là cầm thú sao?” Mộ Như nhanh chóng cắt đứt lời nói của Tịch Mộ Tuyết, mặt lạnh lùng hỏi.

“Anh ta quả thật là cầm thú, vậy thì sao?” Tịch Mộ Tuyết đắc thắng nhún vai, sau đó ghé miệng vào tai Mộ Như, thấp giọng chế nhạo: “Tịch Mộ Như, chồng cô, Đông Phương Mặc, chắc là không có cách nào để trở thành cầm thú đâu nhỉ, bởi vì..."

Khi Tịch Mộ Tuyếtnói đến đây, cô ta đột nhiên dừng lại, sau đó cười hahaha, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Mộ Như, cô ta lớn tiếng nói: "Bởi vì anh ta còn xấu hơn cả cầm thú!"

Mộ Như tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, vừa định tức giận, nhưng lại nghe thấy phía sau có một giọng nói khàn khàn cổ quái: "Còn có ai xấu hơn cầm thú?"

Cô quay lại theo bản năng, thấy chú Liễu đang đẩy Đông Phương Mặc qua, Đông Phương Mặc vẫn đội mũ lưỡi trai thấp, nhưng không đeo khẩu trang hay mặc quần áo cũ, vẫn có thể che giấu rất tốt.

Mộ Như đã quen với việc nhìn thấy anh, nên cô không cảm thấy sợ hãi, vừa nghĩ tới hành vi của mình tối hôm qua, đột nhiên cảm thấy mình quả thực là một con thú kém cỏi.

Còn Tịch Mộ Tuyết hiếm khi nhìn thấy Đông Phương Mặc. Đây là lần thứ hai cô ta nhìn thấy, lần đầu tiên cô ta sợ hãi hét lên, lần này cô ta vẫn sợ hãi lùi lại, chân không ngừng run rẩy, sợ rằng Đông Phương Mặc sẽ vươn tay ra bắt lấy cô ta.

Tuy nhiên, Đông Phương Mặc có vẻ không quan tâm đến cô ta cho lắm, anh chỉ liếc nhẹ cô ta một cái rồi lạnh lùng nhìn Mộ Như nói: "Chồng em ở đây, em không nhìn thấy sao? Em làm gì mà ngây người ra vậy? Mau qua đẩy tôi vào! "

“Được!” Mộ Như vừa đáp, lập tức đón lấy xe lăn của Đông Phương Mặc từ chú Liễu, đẩy anh ra phía sau, từng bước đi về phía đại sảnh "Nhất Thốn Mặc".

Vừa vào đến đại sảnh, Đông Phương Anh Vũ từ phía sau bước vào, Mộ Như lập tức đẩy Đông Phương Mặc đến ghế sô pha, rồi lập tức xoay người đi về phía phòng bếp giúp bọn họ pha trà.

Đông Phương Anh Vũ đưa cho Đông Phương Mặc một chiếc túi da bò, kính cẩn nói: "Thiếu gia, gần đây chi phí của "Nhất Thốn Mặc" đã tiêu quá mức. Mặc dù Nhị thiếu gia không tổ chức tiệc cưới linh đình, nhưng cậu ấy đã hào phóng mua một chiếc Maserati cho Nhị thiếu phu nhân, đồng thời để đáp ứng lời hứa, chúng ta phải đưa cho nhà họ Tịch 200 triệu NDT. Hiện tại Bắc Thần đang đuổi theo chúng ta nửa năm... "

“Chú hai, công ty df ở Mỹ năm ngoái còn chưa thanh toán khoản tiền đó đúng không?” Đông Phương Mặc nhanh chóng cắt đứt lời của Đông Phương Anh Vũ, sau đó nhẹ giọng nói: “Số tiền này không nhỏ, còn Rodger, chủ tịch của df, rất xảo trá. Tôi nghĩ không còn thích hợp để mặc định số tiền này nữa. Có vẻ như tôi vẫn còn phải làm phiền chú hai sang Mỹ một chuyến rồi."

Đông Phương Anh Vũ sửng sốt một lúc, sau đó gật đầu nói: "Được rồi, ta sẽ đi Mỹ, nhưng nghe nói Rodger có quan hệ với Liên đoàn Scarlet Ý, ta lo lắng..."

“Chú hai sợ Rodger sao?” Đông Phương Mặc nhanh chóng cắt đứt lời của Đông Phương Anh Vũ, nhẹ giọng nói: “Chú hai sợ cũng không thành vấn đề, tôi sẽ tự mình đi Mỹ.”

"Chuyện này, ta còn dám làm phiền thiếu gia đích thân ra mặt," Đông Phương Anh Vũ lập tức đi theo, sau đó cười nói: "Chỉ sợ lần này đi sẽ khá lâu. Thằng Rodger thì chỉ có một mình. Chắc khoản tiền này không ổn lắm. Ta lo lắng lần này sẽ không còn nữa..."

"Chú hai này đừng lo lắng, cứ tự tin mà đến Mỹ" Đông Phương Mặc nhanh chóng trả lời, sau đó nhìn về phía Đông Phương Anh Vũ nói: "Tập đoàn đã có tôi, "Nhất Thốn Mặc" thì đã có dì Mai, chú chỉ cần làm mọi thứ để có thể thu hồi số tiền khổng lồ đó. 

Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly HônTác giả: kiều mạchTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và… “Nhị thiếu phu nhân, cô đang cho tôi thấy chồng của cô là cầm thú sao?” Mộ Như nhanh chóng cắt đứt lời nói của Tịch Mộ Tuyết, mặt lạnh lùng hỏi.“Anh ta quả thật là cầm thú, vậy thì sao?” Tịch Mộ Tuyết đắc thắng nhún vai, sau đó ghé miệng vào tai Mộ Như, thấp giọng chế nhạo: “Tịch Mộ Như, chồng cô, Đông Phương Mặc, chắc là không có cách nào để trở thành cầm thú đâu nhỉ, bởi vì..."Khi Tịch Mộ Tuyếtnói đến đây, cô ta đột nhiên dừng lại, sau đó cười hahaha, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Mộ Như, cô ta lớn tiếng nói: "Bởi vì anh ta còn xấu hơn cả cầm thú!"Mộ Như tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, vừa định tức giận, nhưng lại nghe thấy phía sau có một giọng nói khàn khàn cổ quái: "Còn có ai xấu hơn cầm thú?"Cô quay lại theo bản năng, thấy chú Liễu đang đẩy Đông Phương Mặc qua, Đông Phương Mặc vẫn đội mũ lưỡi trai thấp, nhưng không đeo khẩu trang hay mặc quần áo cũ, vẫn có thể che giấu rất tốt.Mộ Như đã quen với việc nhìn thấy anh, nên cô không cảm thấy sợ hãi, vừa nghĩ tới hành vi của mình tối hôm qua, đột nhiên cảm thấy mình quả thực là một con thú kém cỏi.Còn Tịch Mộ Tuyết hiếm khi nhìn thấy Đông Phương Mặc. Đây là lần thứ hai cô ta nhìn thấy, lần đầu tiên cô ta sợ hãi hét lên, lần này cô ta vẫn sợ hãi lùi lại, chân không ngừng run rẩy, sợ rằng Đông Phương Mặc sẽ vươn tay ra bắt lấy cô ta.Tuy nhiên, Đông Phương Mặc có vẻ không quan tâm đến cô ta cho lắm, anh chỉ liếc nhẹ cô ta một cái rồi lạnh lùng nhìn Mộ Như nói: "Chồng em ở đây, em không nhìn thấy sao? Em làm gì mà ngây người ra vậy? Mau qua đẩy tôi vào! "“Được!” Mộ Như vừa đáp, lập tức đón lấy xe lăn của Đông Phương Mặc từ chú Liễu, đẩy anh ra phía sau, từng bước đi về phía đại sảnh "Nhất Thốn Mặc".Vừa vào đến đại sảnh, Đông Phương Anh Vũ từ phía sau bước vào, Mộ Như lập tức đẩy Đông Phương Mặc đến ghế sô pha, rồi lập tức xoay người đi về phía phòng bếp giúp bọn họ pha trà.Đông Phương Anh Vũ đưa cho Đông Phương Mặc một chiếc túi da bò, kính cẩn nói: "Thiếu gia, gần đây chi phí của "Nhất Thốn Mặc" đã tiêu quá mức. Mặc dù Nhị thiếu gia không tổ chức tiệc cưới linh đình, nhưng cậu ấy đã hào phóng mua một chiếc Maserati cho Nhị thiếu phu nhân, đồng thời để đáp ứng lời hứa, chúng ta phải đưa cho nhà họ Tịch 200 triệu NDT. Hiện tại Bắc Thần đang đuổi theo chúng ta nửa năm... "“Chú hai, công ty df ở Mỹ năm ngoái còn chưa thanh toán khoản tiền đó đúng không?” Đông Phương Mặc nhanh chóng cắt đứt lời của Đông Phương Anh Vũ, sau đó nhẹ giọng nói: “Số tiền này không nhỏ, còn Rodger, chủ tịch của df, rất xảo trá. Tôi nghĩ không còn thích hợp để mặc định số tiền này nữa. Có vẻ như tôi vẫn còn phải làm phiền chú hai sang Mỹ một chuyến rồi."Đông Phương Anh Vũ sửng sốt một lúc, sau đó gật đầu nói: "Được rồi, ta sẽ đi Mỹ, nhưng nghe nói Rodger có quan hệ với Liên đoàn Scarlet Ý, ta lo lắng..."“Chú hai sợ Rodger sao?” Đông Phương Mặc nhanh chóng cắt đứt lời của Đông Phương Anh Vũ, nhẹ giọng nói: “Chú hai sợ cũng không thành vấn đề, tôi sẽ tự mình đi Mỹ.”"Chuyện này, ta còn dám làm phiền thiếu gia đích thân ra mặt," Đông Phương Anh Vũ lập tức đi theo, sau đó cười nói: "Chỉ sợ lần này đi sẽ khá lâu. Thằng Rodger thì chỉ có một mình. Chắc khoản tiền này không ổn lắm. Ta lo lắng lần này sẽ không còn nữa...""Chú hai này đừng lo lắng, cứ tự tin mà đến Mỹ" Đông Phương Mặc nhanh chóng trả lời, sau đó nhìn về phía Đông Phương Anh Vũ nói: "Tập đoàn đã có tôi, "Nhất Thốn Mặc" thì đã có dì Mai, chú chỉ cần làm mọi thứ để có thể thu hồi số tiền khổng lồ đó. 

Chương 77: Kẻ Kém Cỏi So Với Dã Thú