Tân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và…
Chương 79: Tối Hôm Qua Anh Ấy Về Rất Muôn
Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly HônTác giả: kiều mạchTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và… "Đông Phương Vũ, anh..." Tịch Mộ Tuyết dậm chân, ở sau lưng hét lớn, đáng tiếc Đông Phương Vũ chưa từng nghe qua giọng của cô ta, amh ta còn không thèm quay đầu lại, huống chi là ở lại.Mộ Như và Liễu mẫu cùng nhau bưng bữa sáng đến bàn ăn, nhìn thấy Tịch Mộ Tuyết đang tức giận đến đỏ bừng mặt, cảm thấy thương hại cô ta, nhưng cũng không an ủi thuyết phục cô ta như mọi khi mà nhàn nhạt hét lên: "Nhị thiếu phu nhân, vào ăn sáng.“Tịch Mộ Như, tại sao chồng cô không đưa tiền cho nhà chúng ta?” Tịch Mộ Tuyết không tìm được chỗ để trút giận, vừa nhìn thấy Mộ Như, cô ta lập tức trút giận lên đầu cô.Mộ Như nghe xong lời này, liền sửng sốt, sau đó cười khổ nói: "Nhị thiếu phu nhân, tôi đoán là cô đã hỏi nhầm người rồi đúng không? Tại sao Đông Phương Mặc không đưa tiền cho cô à? Cô nên đi hỏi Đông Phương Mặc, đúng không? "“Cô không phải là vợ của Đông Phương Mặc sao?” Tịch Mộ Tuyết bực bội hét lên, “Cô không thể nói với chồng cô để anh ta đưa cho tôi 20 triệu để trở về nhà họ Tịch sao?"Mộ Tuyết? Mới sáng sớm đã la hét ở đây làm gì?" Đông Phương Mai vừa từ ở ngoài bước vào, cau mày, vẻ mặt ảm đạm: "Lúc còn ở trong vườn, tôi nghe thấy tiếng la hét của cô. Tất cả sinh vật ở "Nhất Thốn Mặc" đề bị cô đánh thức cả rồi. Mặc dù cô là chị của chị dâu cô, nhưng cô vẫn phải biết phép tắc của Đông Phương gia chứ? Cô là Nhị thiếu phu nhân của Đông Phương gia, là con gái của nhà họ Tịch. Thì bây giờ cô hét cái gì? "Tịch Mộ Tuyết mặt từ đỏ chuyển sang trắng bệch khi nghe Đông Phương Mai nói, cô ta muốn cãi lại lời của Đông Phương Mai, nhưng cuối cùng cô ta nuốt vào bụng.Xét cho cùng, Đông Phương Mai cũng là dì của Đông Phương Vũ, trưởng bối duy nhất của Đông Phương gia, trước khi ba anh em của Đông Phương Vũ kết hôn, Đông Phương Mai luôn là nữ chủ nhân của Đông Phương gia.Bây giờ Đông Phương Mặc là con trai cả của Đông Phương gia, cũng đã kết hôn, theo quy định của gia đình, vợ của Đông Phương Mặc sẽ là nữ chủ nhân của Đông Phương gia, nhưng Đông Phương Mặc đã không trao quyền phu nhân cho Tịch Mộ Như, cho nên Đông Phương Mai vẫn là nữ chủ nhân của Đông Phương gia. Người quán xuyến mọi việc trong "Nhất Thốn Mặc".Thấy Tịch Mộ Tuyết ngừng la hét, Đông Phương Mai không nói thêm nữa, Đông Phương Tuấn đã đi đến, bữa sáng trên bàn cũng đã được sắp xếp xong xuôi.Nhìn thấy Mộ Như từ trong bếp đi ra cậu anh cau mày hỏi: "Mộ Như, anh cả đâu? Sao không xuống nhà ăn sáng?""Tôi không biết," Mộ Như cúi đầu nhẹ giọng nói: "Anh ấy tối hôm qua làm việc trở về phòng rất muộn, sáng sớm liền rời đi. Tôi đoán..."“Dì Mai, dì tìm tôi có chuyện gì sao?” Một giọng nói khàn khàn già giặng vang lên ở cửa thang máy, tình cờ cắt ngang lời nói của Tịch Mộ Như, mọi người không khỏi ngước lên, liền nhìn thấy Đông Phương Mặc đã quay bánh xe lăn đi tới.“A Mặc, ta thì có việc để tìm con chứ” Đông Phương Mai sửng sốt, sau đó nở nụ cười nói: “Con không bỏ bữa sáng sao? Ta sợ rằng con sẽ không ăn sáng, lúc làm việc sẽ bụng đói có hại cho sức khỏe của con ”.“Cảm ơn dì Mai đã quan tâm.” Xe lăn của Đông Phương Mặc quay bánh tới, Mộ Như rất tự nhiên giúp anh đẩy xe lăn đến ghế đầu tiên, đồng thời đưa anh sữa đậu nành và bánh kếp.“Gia đình chúng ta nên biết quan tâm nhau thì tốt hơn.” Đông Phương Mai không khỏi thở dài, đồng thời liếc xéo Tịch Mộ Tuyết, có ý muốn nói: “Không giống như một số người, mới sáng đã náo loạn cả nhà."
"Đông Phương Vũ, anh..." Tịch Mộ Tuyết dậm chân, ở sau lưng hét lớn, đáng tiếc Đông Phương Vũ chưa từng nghe qua giọng của cô ta, amh ta còn không thèm quay đầu lại, huống chi là ở lại.
Mộ Như và Liễu mẫu cùng nhau bưng bữa sáng đến bàn ăn, nhìn thấy Tịch Mộ Tuyết đang tức giận đến đỏ bừng mặt, cảm thấy thương hại cô ta, nhưng cũng không an ủi thuyết phục cô ta như mọi khi mà nhàn nhạt hét lên: "Nhị thiếu phu nhân, vào ăn sáng.
“Tịch Mộ Như, tại sao chồng cô không đưa tiền cho nhà chúng ta?” Tịch Mộ Tuyết không tìm được chỗ để trút giận, vừa nhìn thấy Mộ Như, cô ta lập tức trút giận lên đầu cô.
Mộ Như nghe xong lời này, liền sửng sốt, sau đó cười khổ nói: "Nhị thiếu phu nhân, tôi đoán là cô đã hỏi nhầm người rồi đúng không? Tại sao Đông Phương Mặc không đưa tiền cho cô à? Cô nên đi hỏi Đông Phương Mặc, đúng không? "
“Cô không phải là vợ của Đông Phương Mặc sao?” Tịch Mộ Tuyết bực bội hét lên, “Cô không thể nói với chồng cô để anh ta đưa cho tôi 20 triệu để trở về nhà họ Tịch sao?
"Mộ Tuyết? Mới sáng sớm đã la hét ở đây làm gì?" Đông Phương Mai vừa từ ở ngoài bước vào, cau mày, vẻ mặt ảm đạm: "Lúc còn ở trong vườn, tôi nghe thấy tiếng la hét của cô. Tất cả sinh vật ở "Nhất Thốn Mặc" đề bị cô đánh thức cả rồi. Mặc dù cô là chị của chị dâu cô, nhưng cô vẫn phải biết phép tắc của Đông Phương gia chứ? Cô là Nhị thiếu phu nhân của Đông Phương gia, là con gái của nhà họ Tịch. Thì bây giờ cô hét cái gì? "
Tịch Mộ Tuyết mặt từ đỏ chuyển sang trắng bệch khi nghe Đông Phương Mai nói, cô ta muốn cãi lại lời của Đông Phương Mai, nhưng cuối cùng cô ta nuốt vào bụng.
Xét cho cùng, Đông Phương Mai cũng là dì của Đông Phương Vũ, trưởng bối duy nhất của Đông Phương gia, trước khi ba anh em của Đông Phương Vũ kết hôn, Đông Phương Mai luôn là nữ chủ nhân của Đông Phương gia.
Bây giờ Đông Phương Mặc là con trai cả của Đông Phương gia, cũng đã kết hôn, theo quy định của gia đình, vợ của Đông Phương Mặc sẽ là nữ chủ nhân của Đông Phương gia, nhưng Đông Phương Mặc đã không trao quyền phu nhân cho Tịch Mộ Như, cho nên Đông Phương Mai vẫn là nữ chủ nhân của Đông Phương gia. Người quán xuyến mọi việc trong "Nhất Thốn Mặc".
Thấy Tịch Mộ Tuyết ngừng la hét, Đông Phương Mai không nói thêm nữa, Đông Phương Tuấn đã đi đến, bữa sáng trên bàn cũng đã được sắp xếp xong xuôi.
Nhìn thấy Mộ Như từ trong bếp đi ra cậu anh cau mày hỏi: "Mộ Như, anh cả đâu? Sao không xuống nhà ăn sáng?"
"Tôi không biết," Mộ Như cúi đầu nhẹ giọng nói: "Anh ấy tối hôm qua làm việc trở về phòng rất muộn, sáng sớm liền rời đi. Tôi đoán..."
“Dì Mai, dì tìm tôi có chuyện gì sao?” Một giọng nói khàn khàn già giặng vang lên ở cửa thang máy, tình cờ cắt ngang lời nói của Tịch Mộ Như, mọi người không khỏi ngước lên, liền nhìn thấy Đông Phương Mặc đã quay bánh xe lăn đi tới.
“A Mặc, ta thì có việc để tìm con chứ” Đông Phương Mai sửng sốt, sau đó nở nụ cười nói: “Con không bỏ bữa sáng sao? Ta sợ rằng con sẽ không ăn sáng, lúc làm việc sẽ bụng đói có hại cho sức khỏe của con ”.
“Cảm ơn dì Mai đã quan tâm.” Xe lăn của Đông Phương Mặc quay bánh tới, Mộ Như rất tự nhiên giúp anh đẩy xe lăn đến ghế đầu tiên, đồng thời đưa anh sữa đậu nành và bánh kếp.
“Gia đình chúng ta nên biết quan tâm nhau thì tốt hơn.” Đông Phương Mai không khỏi thở dài, đồng thời liếc xéo Tịch Mộ Tuyết, có ý muốn nói: “Không giống như một số người, mới sáng đã náo loạn cả nhà."
Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly HônTác giả: kiều mạchTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và… "Đông Phương Vũ, anh..." Tịch Mộ Tuyết dậm chân, ở sau lưng hét lớn, đáng tiếc Đông Phương Vũ chưa từng nghe qua giọng của cô ta, amh ta còn không thèm quay đầu lại, huống chi là ở lại.Mộ Như và Liễu mẫu cùng nhau bưng bữa sáng đến bàn ăn, nhìn thấy Tịch Mộ Tuyết đang tức giận đến đỏ bừng mặt, cảm thấy thương hại cô ta, nhưng cũng không an ủi thuyết phục cô ta như mọi khi mà nhàn nhạt hét lên: "Nhị thiếu phu nhân, vào ăn sáng.“Tịch Mộ Như, tại sao chồng cô không đưa tiền cho nhà chúng ta?” Tịch Mộ Tuyết không tìm được chỗ để trút giận, vừa nhìn thấy Mộ Như, cô ta lập tức trút giận lên đầu cô.Mộ Như nghe xong lời này, liền sửng sốt, sau đó cười khổ nói: "Nhị thiếu phu nhân, tôi đoán là cô đã hỏi nhầm người rồi đúng không? Tại sao Đông Phương Mặc không đưa tiền cho cô à? Cô nên đi hỏi Đông Phương Mặc, đúng không? "“Cô không phải là vợ của Đông Phương Mặc sao?” Tịch Mộ Tuyết bực bội hét lên, “Cô không thể nói với chồng cô để anh ta đưa cho tôi 20 triệu để trở về nhà họ Tịch sao?"Mộ Tuyết? Mới sáng sớm đã la hét ở đây làm gì?" Đông Phương Mai vừa từ ở ngoài bước vào, cau mày, vẻ mặt ảm đạm: "Lúc còn ở trong vườn, tôi nghe thấy tiếng la hét của cô. Tất cả sinh vật ở "Nhất Thốn Mặc" đề bị cô đánh thức cả rồi. Mặc dù cô là chị của chị dâu cô, nhưng cô vẫn phải biết phép tắc của Đông Phương gia chứ? Cô là Nhị thiếu phu nhân của Đông Phương gia, là con gái của nhà họ Tịch. Thì bây giờ cô hét cái gì? "Tịch Mộ Tuyết mặt từ đỏ chuyển sang trắng bệch khi nghe Đông Phương Mai nói, cô ta muốn cãi lại lời của Đông Phương Mai, nhưng cuối cùng cô ta nuốt vào bụng.Xét cho cùng, Đông Phương Mai cũng là dì của Đông Phương Vũ, trưởng bối duy nhất của Đông Phương gia, trước khi ba anh em của Đông Phương Vũ kết hôn, Đông Phương Mai luôn là nữ chủ nhân của Đông Phương gia.Bây giờ Đông Phương Mặc là con trai cả của Đông Phương gia, cũng đã kết hôn, theo quy định của gia đình, vợ của Đông Phương Mặc sẽ là nữ chủ nhân của Đông Phương gia, nhưng Đông Phương Mặc đã không trao quyền phu nhân cho Tịch Mộ Như, cho nên Đông Phương Mai vẫn là nữ chủ nhân của Đông Phương gia. Người quán xuyến mọi việc trong "Nhất Thốn Mặc".Thấy Tịch Mộ Tuyết ngừng la hét, Đông Phương Mai không nói thêm nữa, Đông Phương Tuấn đã đi đến, bữa sáng trên bàn cũng đã được sắp xếp xong xuôi.Nhìn thấy Mộ Như từ trong bếp đi ra cậu anh cau mày hỏi: "Mộ Như, anh cả đâu? Sao không xuống nhà ăn sáng?""Tôi không biết," Mộ Như cúi đầu nhẹ giọng nói: "Anh ấy tối hôm qua làm việc trở về phòng rất muộn, sáng sớm liền rời đi. Tôi đoán..."“Dì Mai, dì tìm tôi có chuyện gì sao?” Một giọng nói khàn khàn già giặng vang lên ở cửa thang máy, tình cờ cắt ngang lời nói của Tịch Mộ Như, mọi người không khỏi ngước lên, liền nhìn thấy Đông Phương Mặc đã quay bánh xe lăn đi tới.“A Mặc, ta thì có việc để tìm con chứ” Đông Phương Mai sửng sốt, sau đó nở nụ cười nói: “Con không bỏ bữa sáng sao? Ta sợ rằng con sẽ không ăn sáng, lúc làm việc sẽ bụng đói có hại cho sức khỏe của con ”.“Cảm ơn dì Mai đã quan tâm.” Xe lăn của Đông Phương Mặc quay bánh tới, Mộ Như rất tự nhiên giúp anh đẩy xe lăn đến ghế đầu tiên, đồng thời đưa anh sữa đậu nành và bánh kếp.“Gia đình chúng ta nên biết quan tâm nhau thì tốt hơn.” Đông Phương Mai không khỏi thở dài, đồng thời liếc xéo Tịch Mộ Tuyết, có ý muốn nói: “Không giống như một số người, mới sáng đã náo loạn cả nhà."