Tân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và…
Chương 95: Đã Đến Lúc Uống Rượu Giao Bôi
Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly HônTác giả: kiều mạchTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và… "Thiếu gia, không hay rồi! Đông Phương Vũ đến rồi!" Ngoài cửa vang lên một tiếng hét, hôn lễ đang tổ chức trên sân khấu bị cắt ngang!Nam Cung Tần chậm rãi quay lại nhìn người đang làm nhốn nhào đứng ở cửa, vẻ mặt vui mừng lập tức tối sầm, giọng nói lạnh lùng nói: "Anh ta đến thì có gì lạ sao? Chẳng lẽ anh ta lại bay lên du thuyền của tôi sao? "Nghe Nam Cung Tần nói vậy, thủ hạ sửng sốt một hồi rồi hiểu ra, vội quay lưng bỏ đi vì biết Nam Cung Tần có ý không cho du thuyền của Đông Phương Vũ tiếp cận.Mộ Như nghe thấy Đông Phương Vũ đang ở đây, trái tim tuyệt vọng của cô dường như hy vọng trở lại ngay lập tức, nhưng nghe những lời của Nam Cung Tần nói, trái tim của cô như bị treo ngược lên.Du thuyền vẫn tiếp tục chạy, Đông Phương Vũ thì vẫn đang đuổi theo nó. Làm sao anh ta có thể lên con tàu đang di chuyển này?“Hôn lễ tiếp tục!” Nam Cung Tần xoay người, ngơ ngác nhìn vị MC đang đứng trên sân khấu, hừ lạnh một tiếng."À, được", MC lập tức hoàn hồn, sau đó hắng giọng quát: "Phu thê giao bái, đưa vào động phòng."Tất nhiên, Mộ Như không muốn vào phòng tân hôn với Nam cung Tần, tất cả những mọi người dù là kẻ ngốc cũng biết ý nghĩa của việc vào phòng tân hôn là gì, và cô chắc chắn không muốn làm điều đó với Nam Cung Tần.Cô đã là vợ của Đông Phương Mặc, như người xưa nói, "lấy gà thì theo gà, lấy cho thì theo chó", cô đã gả cho Đông Phương gia, thì không thể làm chuyện có lỗi với Đông Phương Mặc.Đáng tiếc là vào lúc này, quyền kiểm soát tình hình không nằm trong tay cô, nên cô muốn hay không muốn, tóm lại đều bị Nam Cung Tần đặt tay lên vai cô, đưa cô vào cái gọi là phòng tân hôn.Tất nhiên, nhìn từ phía sau, thì họ đang rất thân mật, nhưng trên thực tế, Mộ Như gần như đã bị Nam Cung Tần c**ng b*c về phía căn phòng trên lầu.Phòng của Nam Cung Tần rất rộng, chiếm gần như toàn bộ tầng ba của du thuyền. Chiếc ghế sô pha màu cam dành cho năm người ngồi, cộng với chiếc ghế trường kỷ dài, trông quý phái lạ thường.Toàn bộ căn phòng trang trí cũng là tông màu ấm, không biết có phải vì đêm nay là đêm tân hôn không, nhưng nói tóm lại là đồ đạc nào trong đây cũng tràn ngập niềm vui, ngay cả rèm cửa cũng là những dãy màu vàng và đỏ.Trong phòng có một cái giường lớn hình tròn, màu hồng, nhìn rất mông lung, nhìn cái giường, Mộ Như theo bản năng lùi về phía sau, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng hoảng sợ, cô sợ hãi hét lên: Nam Cung Tần, chúng ta không thể... "“Tại sao không?” Nam Cung Tần hỏi ngược lại lời nói của Mộ Như, chỉ cảm thấy thật buồn cười, đẩy cô từng bước về phía trước, khóe miệng nở nụ cười tự mãn: “Mộ Như, căn phòng này rộng như vậy, em còn có thể trốn đi đâu?Mộ Như nghe vậy trong lòng càng thêm sợ hãi, Nam Cung Tần nói đúng, căn phòng này nhìn có vẻ hơi lớn, nhưng dù lớn cỡ nào thì cũng chỉ là một căn phòng mà thôi, côi có thể trốn đi đâu?Có một thực tế là cô không thể trốn đi đâu được, bởi vì sau vài bước, cô không thể lùi về phía sau nữa, vì vậy, sau đó cô lùi thẳng về phía ghế sô pha, do quán tính của việc đi lùi, mà cô bị ngã thẳng xuống ghế sô pha.Nam Cung Tần nhìn Mộ Như đang hoảng sợ đứng dậy từ trên sô pha, không khỏi bật cười, vươn tay cầm hai ly rượu đỏ trên bàn trước ghế sô pha, vừa đưa cho cô ly rươun vừa nói đùa: "En sợ gì? Chúng ta đã là vợ chồng rồi phải không? Bây giờ là lúc chúng ta uống rượu giao bôi rồi phải không?"
"Thiếu gia, không hay rồi! Đông Phương Vũ đến rồi!" Ngoài cửa vang lên một tiếng hét, hôn lễ đang tổ chức trên sân khấu bị cắt ngang!
Nam Cung Tần chậm rãi quay lại nhìn người đang làm nhốn nhào đứng ở cửa, vẻ mặt vui mừng lập tức tối sầm, giọng nói lạnh lùng nói: "Anh ta đến thì có gì lạ sao? Chẳng lẽ anh ta lại bay lên du thuyền của tôi sao? "
Nghe Nam Cung Tần nói vậy, thủ hạ sửng sốt một hồi rồi hiểu ra, vội quay lưng bỏ đi vì biết Nam Cung Tần có ý không cho du thuyền của Đông Phương Vũ tiếp cận.
Mộ Như nghe thấy Đông Phương Vũ đang ở đây, trái tim tuyệt vọng của cô dường như hy vọng trở lại ngay lập tức, nhưng nghe những lời của Nam Cung Tần nói, trái tim của cô như bị treo ngược lên.
Du thuyền vẫn tiếp tục chạy, Đông Phương Vũ thì vẫn đang đuổi theo nó. Làm sao anh ta có thể lên con tàu đang di chuyển này?
“Hôn lễ tiếp tục!” Nam Cung Tần xoay người, ngơ ngác nhìn vị MC đang đứng trên sân khấu, hừ lạnh một tiếng.
"À, được", MC lập tức hoàn hồn, sau đó hắng giọng quát: "Phu thê giao bái, đưa vào động phòng."
Tất nhiên, Mộ Như không muốn vào phòng tân hôn với Nam cung Tần, tất cả những mọi người dù là kẻ ngốc cũng biết ý nghĩa của việc vào phòng tân hôn là gì, và cô chắc chắn không muốn làm điều đó với Nam Cung Tần.
Cô đã là vợ của Đông Phương Mặc, như người xưa nói, "lấy gà thì theo gà, lấy cho thì theo chó", cô đã gả cho Đông Phương gia, thì không thể làm chuyện có lỗi với Đông Phương Mặc.
Đáng tiếc là vào lúc này, quyền kiểm soát tình hình không nằm trong tay cô, nên cô muốn hay không muốn, tóm lại đều bị Nam Cung Tần đặt tay lên vai cô, đưa cô vào cái gọi là phòng tân hôn.
Tất nhiên, nhìn từ phía sau, thì họ đang rất thân mật, nhưng trên thực tế, Mộ Như gần như đã bị Nam Cung Tần c**ng b*c về phía căn phòng trên lầu.
Phòng của Nam Cung Tần rất rộng, chiếm gần như toàn bộ tầng ba của du thuyền. Chiếc ghế sô pha màu cam dành cho năm người ngồi, cộng với chiếc ghế trường kỷ dài, trông quý phái lạ thường.
Toàn bộ căn phòng trang trí cũng là tông màu ấm, không biết có phải vì đêm nay là đêm tân hôn không, nhưng nói tóm lại là đồ đạc nào trong đây cũng tràn ngập niềm vui, ngay cả rèm cửa cũng là những dãy màu vàng và đỏ.
Trong phòng có một cái giường lớn hình tròn, màu hồng, nhìn rất mông lung, nhìn cái giường, Mộ Như theo bản năng lùi về phía sau, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng hoảng sợ, cô sợ hãi hét lên: Nam Cung Tần, chúng ta không thể... "
“Tại sao không?” Nam Cung Tần hỏi ngược lại lời nói của Mộ Như, chỉ cảm thấy thật buồn cười, đẩy cô từng bước về phía trước, khóe miệng nở nụ cười tự mãn: “Mộ Như, căn phòng này rộng như vậy, em còn có thể trốn đi đâu?
Mộ Như nghe vậy trong lòng càng thêm sợ hãi, Nam Cung Tần nói đúng, căn phòng này nhìn có vẻ hơi lớn, nhưng dù lớn cỡ nào thì cũng chỉ là một căn phòng mà thôi, côi có thể trốn đi đâu?
Có một thực tế là cô không thể trốn đi đâu được, bởi vì sau vài bước, cô không thể lùi về phía sau nữa, vì vậy, sau đó cô lùi thẳng về phía ghế sô pha, do quán tính của việc đi lùi, mà cô bị ngã thẳng xuống ghế sô pha.
Nam Cung Tần nhìn Mộ Như đang hoảng sợ đứng dậy từ trên sô pha, không khỏi bật cười, vươn tay cầm hai ly rượu đỏ trên bàn trước ghế sô pha, vừa đưa cho cô ly rươun vừa nói đùa: "En sợ gì? Chúng ta đã là vợ chồng rồi phải không? Bây giờ là lúc chúng ta uống rượu giao bôi rồi phải không?"
Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly HônTác giả: kiều mạchTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và… "Thiếu gia, không hay rồi! Đông Phương Vũ đến rồi!" Ngoài cửa vang lên một tiếng hét, hôn lễ đang tổ chức trên sân khấu bị cắt ngang!Nam Cung Tần chậm rãi quay lại nhìn người đang làm nhốn nhào đứng ở cửa, vẻ mặt vui mừng lập tức tối sầm, giọng nói lạnh lùng nói: "Anh ta đến thì có gì lạ sao? Chẳng lẽ anh ta lại bay lên du thuyền của tôi sao? "Nghe Nam Cung Tần nói vậy, thủ hạ sửng sốt một hồi rồi hiểu ra, vội quay lưng bỏ đi vì biết Nam Cung Tần có ý không cho du thuyền của Đông Phương Vũ tiếp cận.Mộ Như nghe thấy Đông Phương Vũ đang ở đây, trái tim tuyệt vọng của cô dường như hy vọng trở lại ngay lập tức, nhưng nghe những lời của Nam Cung Tần nói, trái tim của cô như bị treo ngược lên.Du thuyền vẫn tiếp tục chạy, Đông Phương Vũ thì vẫn đang đuổi theo nó. Làm sao anh ta có thể lên con tàu đang di chuyển này?“Hôn lễ tiếp tục!” Nam Cung Tần xoay người, ngơ ngác nhìn vị MC đang đứng trên sân khấu, hừ lạnh một tiếng."À, được", MC lập tức hoàn hồn, sau đó hắng giọng quát: "Phu thê giao bái, đưa vào động phòng."Tất nhiên, Mộ Như không muốn vào phòng tân hôn với Nam cung Tần, tất cả những mọi người dù là kẻ ngốc cũng biết ý nghĩa của việc vào phòng tân hôn là gì, và cô chắc chắn không muốn làm điều đó với Nam Cung Tần.Cô đã là vợ của Đông Phương Mặc, như người xưa nói, "lấy gà thì theo gà, lấy cho thì theo chó", cô đã gả cho Đông Phương gia, thì không thể làm chuyện có lỗi với Đông Phương Mặc.Đáng tiếc là vào lúc này, quyền kiểm soát tình hình không nằm trong tay cô, nên cô muốn hay không muốn, tóm lại đều bị Nam Cung Tần đặt tay lên vai cô, đưa cô vào cái gọi là phòng tân hôn.Tất nhiên, nhìn từ phía sau, thì họ đang rất thân mật, nhưng trên thực tế, Mộ Như gần như đã bị Nam Cung Tần c**ng b*c về phía căn phòng trên lầu.Phòng của Nam Cung Tần rất rộng, chiếm gần như toàn bộ tầng ba của du thuyền. Chiếc ghế sô pha màu cam dành cho năm người ngồi, cộng với chiếc ghế trường kỷ dài, trông quý phái lạ thường.Toàn bộ căn phòng trang trí cũng là tông màu ấm, không biết có phải vì đêm nay là đêm tân hôn không, nhưng nói tóm lại là đồ đạc nào trong đây cũng tràn ngập niềm vui, ngay cả rèm cửa cũng là những dãy màu vàng và đỏ.Trong phòng có một cái giường lớn hình tròn, màu hồng, nhìn rất mông lung, nhìn cái giường, Mộ Như theo bản năng lùi về phía sau, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng hoảng sợ, cô sợ hãi hét lên: Nam Cung Tần, chúng ta không thể... "“Tại sao không?” Nam Cung Tần hỏi ngược lại lời nói của Mộ Như, chỉ cảm thấy thật buồn cười, đẩy cô từng bước về phía trước, khóe miệng nở nụ cười tự mãn: “Mộ Như, căn phòng này rộng như vậy, em còn có thể trốn đi đâu?Mộ Như nghe vậy trong lòng càng thêm sợ hãi, Nam Cung Tần nói đúng, căn phòng này nhìn có vẻ hơi lớn, nhưng dù lớn cỡ nào thì cũng chỉ là một căn phòng mà thôi, côi có thể trốn đi đâu?Có một thực tế là cô không thể trốn đi đâu được, bởi vì sau vài bước, cô không thể lùi về phía sau nữa, vì vậy, sau đó cô lùi thẳng về phía ghế sô pha, do quán tính của việc đi lùi, mà cô bị ngã thẳng xuống ghế sô pha.Nam Cung Tần nhìn Mộ Như đang hoảng sợ đứng dậy từ trên sô pha, không khỏi bật cười, vươn tay cầm hai ly rượu đỏ trên bàn trước ghế sô pha, vừa đưa cho cô ly rươun vừa nói đùa: "En sợ gì? Chúng ta đã là vợ chồng rồi phải không? Bây giờ là lúc chúng ta uống rượu giao bôi rồi phải không?"