Tân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và…
Chương 111: Trời Biết, Đất Biết, Cô Biết, Anh Biết
Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly HônTác giả: kiều mạchTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và… Mộ Như ở trong bếp hồi lâu, nhưng cô không giúp Liễu mẫu bưng bữa sáng đến phòng ăn, mà là phụ giúp nấu ăn, không phải cô quá siêng năng coi mình như người hầu, mà là cô không muốn ra ngoài để đối mặt với Đông Phương Vũ, vì nó là điều rất khó khăn.Vì vậy, nếu cô không thể chấp nhận, thì cô không nên đến phòng ăn ăn sáng cùng mọi người, thay vào đó cô sẽ trốn trong bếp ăn chút gì đó, nhưng tai cô luôn chú ý đến động tĩnh ngoài phòng ăn.Mãi cho đến khi Liễu mẫu đi vào phòng ăn thu dọn bát đĩa vào, cô mới thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười với Liễu mẫu rồi bước ra khỏi nhà bếp, giả vờ như đã xong việc.Bước ra phòng ân, cô liếc nhìn A Mẫn đang lau sàn và định hỏi cô ấy có biết ở đâu có cửa hàng bán hạt giống hoa gần đây không. Cô muốn mua một ít hoa lan và hoa trà về trồng ở khu vực vừa mới ở phía nam, ngoài đó không gian rất thoáng đãng.Tuy nhiên, cô vừa bước đến bên cạnh A Mẫn, định hỏi thì Đông Phương Tuấn từ ngoài cửa chạy vào, vừa nhìn thấy cô, cậu ấy đã vội vàng hét lên: “Mộ Như, nhanh lên lầu lấy cặp rồi đi học với tôi, anh cả đã đồng ý cho cô đi học rồi”.Nghe vậy, Mộ Như hơi sửng sốt, rồi kinh ngạc nhìn Đông Phương Tuấn nghi ngờ lỗ tai của mình nghe nhầm, cô chớp mắt, không khỏi hỏi: “Anh vừa rồi nói cái gì?”“Tôi nói anh cả đồng ý cho cô đi học rồi,” Đông Phương Tuấn không nhịn được cười khi nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của cô, tiến về phía cô hai bước nói: “Mau đi, tôi vừa hay đến trường, tôi sẽ đưa cô đi cùng”.“Chuyện này … không thể nào? Anh ấy nói chuyện này với anh khi nào vậy?” Mộ Như đứng đó không động đậy, cũng không rõ lời nói của Đông Phương Tuấn. Thời gian trước cô bàn chuyện hợp tác với Nam Cung Tần thất bại. Đông Phương Mặc nói cô đã không biết nắm bắt cơ hội, thì cô sẽ không bao giờ được đi học.“Tối hôm qua?” Đông Phương Tuấn nhanh chóng giải thích với cô: “Bữa tối hôm qua cô lên lầu. Tôi vốn dĩ muốn lên lầu đưa sách cho cô, nhưng anh cả nói không cần đưa nữa. Ngày mai cô có thể đi học, dù sao ở nhà cô cũng không giúp được anh việc gì mà còn làm phiền anh ấy. “Nguồn:https://webtruyen.com/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC VUI LÒNG GHI RÕ NGUỒN WEBTRUYEN.COM
Mộ Như ở trong bếp hồi lâu, nhưng cô không giúp Liễu mẫu bưng bữa sáng đến phòng ăn, mà là phụ giúp nấu ăn, không phải cô quá siêng năng coi mình như người hầu, mà là cô không muốn ra ngoài để đối mặt với Đông Phương Vũ, vì nó là điều rất khó khăn.
Vì vậy, nếu cô không thể chấp nhận, thì cô không nên đến phòng ăn ăn sáng cùng mọi người, thay vào đó cô sẽ trốn trong bếp ăn chút gì đó, nhưng tai cô luôn chú ý đến động tĩnh ngoài phòng ăn.
Mãi cho đến khi Liễu mẫu đi vào phòng ăn thu dọn bát đĩa vào, cô mới thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười với Liễu mẫu rồi bước ra khỏi nhà bếp, giả vờ như đã xong việc.
Bước ra phòng ân, cô liếc nhìn A Mẫn đang lau sàn và định hỏi cô ấy có biết ở đâu có cửa hàng bán hạt giống hoa gần đây không. Cô muốn mua một ít hoa lan và hoa trà về trồng ở khu vực vừa mới ở phía nam, ngoài đó không gian rất thoáng đãng.
Tuy nhiên, cô vừa bước đến bên cạnh A Mẫn, định hỏi thì Đông Phương Tuấn từ ngoài cửa chạy vào, vừa nhìn thấy cô, cậu ấy đã vội vàng hét lên: “Mộ Như, nhanh lên lầu lấy cặp rồi đi học với tôi, anh cả đã đồng ý cho cô đi học rồi”.
Nghe vậy, Mộ Như hơi sửng sốt, rồi kinh ngạc nhìn Đông Phương Tuấn nghi ngờ lỗ tai của mình nghe nhầm, cô chớp mắt, không khỏi hỏi: “Anh vừa rồi nói cái gì?”
“Tôi nói anh cả đồng ý cho cô đi học rồi,” Đông Phương Tuấn không nhịn được cười khi nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của cô, tiến về phía cô hai bước nói: “Mau đi, tôi vừa hay đến trường, tôi sẽ đưa cô đi cùng”.
“Chuyện này … không thể nào? Anh ấy nói chuyện này với anh khi nào vậy?” Mộ Như đứng đó không động đậy, cũng không rõ lời nói của Đông Phương Tuấn. Thời gian trước cô bàn chuyện hợp tác với Nam Cung Tần thất bại. Đông Phương Mặc nói cô đã không biết nắm bắt cơ hội, thì cô sẽ không bao giờ được đi học.
“Tối hôm qua?” Đông Phương Tuấn nhanh chóng giải thích với cô: “Bữa tối hôm qua cô lên lầu. Tôi vốn dĩ muốn lên lầu đưa sách cho cô, nhưng anh cả nói không cần đưa nữa. Ngày mai cô có thể đi học, dù sao ở nhà cô cũng không giúp được anh việc gì mà còn làm phiền anh ấy. “
Nguồn:https://webtruyen.com/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/
MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC VUI LÒNG GHI RÕ NGUỒN WEBTRUYEN.COM
Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly HônTác giả: kiều mạchTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và… Mộ Như ở trong bếp hồi lâu, nhưng cô không giúp Liễu mẫu bưng bữa sáng đến phòng ăn, mà là phụ giúp nấu ăn, không phải cô quá siêng năng coi mình như người hầu, mà là cô không muốn ra ngoài để đối mặt với Đông Phương Vũ, vì nó là điều rất khó khăn.Vì vậy, nếu cô không thể chấp nhận, thì cô không nên đến phòng ăn ăn sáng cùng mọi người, thay vào đó cô sẽ trốn trong bếp ăn chút gì đó, nhưng tai cô luôn chú ý đến động tĩnh ngoài phòng ăn.Mãi cho đến khi Liễu mẫu đi vào phòng ăn thu dọn bát đĩa vào, cô mới thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười với Liễu mẫu rồi bước ra khỏi nhà bếp, giả vờ như đã xong việc.Bước ra phòng ân, cô liếc nhìn A Mẫn đang lau sàn và định hỏi cô ấy có biết ở đâu có cửa hàng bán hạt giống hoa gần đây không. Cô muốn mua một ít hoa lan và hoa trà về trồng ở khu vực vừa mới ở phía nam, ngoài đó không gian rất thoáng đãng.Tuy nhiên, cô vừa bước đến bên cạnh A Mẫn, định hỏi thì Đông Phương Tuấn từ ngoài cửa chạy vào, vừa nhìn thấy cô, cậu ấy đã vội vàng hét lên: “Mộ Như, nhanh lên lầu lấy cặp rồi đi học với tôi, anh cả đã đồng ý cho cô đi học rồi”.Nghe vậy, Mộ Như hơi sửng sốt, rồi kinh ngạc nhìn Đông Phương Tuấn nghi ngờ lỗ tai của mình nghe nhầm, cô chớp mắt, không khỏi hỏi: “Anh vừa rồi nói cái gì?”“Tôi nói anh cả đồng ý cho cô đi học rồi,” Đông Phương Tuấn không nhịn được cười khi nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của cô, tiến về phía cô hai bước nói: “Mau đi, tôi vừa hay đến trường, tôi sẽ đưa cô đi cùng”.“Chuyện này … không thể nào? Anh ấy nói chuyện này với anh khi nào vậy?” Mộ Như đứng đó không động đậy, cũng không rõ lời nói của Đông Phương Tuấn. Thời gian trước cô bàn chuyện hợp tác với Nam Cung Tần thất bại. Đông Phương Mặc nói cô đã không biết nắm bắt cơ hội, thì cô sẽ không bao giờ được đi học.“Tối hôm qua?” Đông Phương Tuấn nhanh chóng giải thích với cô: “Bữa tối hôm qua cô lên lầu. Tôi vốn dĩ muốn lên lầu đưa sách cho cô, nhưng anh cả nói không cần đưa nữa. Ngày mai cô có thể đi học, dù sao ở nhà cô cũng không giúp được anh việc gì mà còn làm phiền anh ấy. “Nguồn:https://webtruyen.com/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC VUI LÒNG GHI RÕ NGUỒN WEBTRUYEN.COM