Tân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và…
Chương 224: Bán Hoa Ở Chợ Hoa
Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly HônTác giả: kiều mạchTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và… Chợ hoa hàng năm ở Tân Hải được mở một tuần trước Lễ hội mùa xuân, chợ hoa lớn nhất ở Tân Hải là Chợ hoa Vịnh Hương Tân Hải.Mùa xuân đến gần, chợ hoa đông nghịt người, người ra vào cứ như đổ xô đi hội chợ thời xa xưa, trong một cái lán được xây dựng rất đẹp, cái lán này chủ yếu bán Lan hồ điệp, chúng ta có thể thấy một bóng dáng quen thuộc đang bận rộn giới thiệu những ưu điểm khác nhau của Lanhồ điệp tới khách hàng.Đúng vậy, người này là Tịch Mộ Như, một cô gái trẻ sống trêи phố, cô ở trong khách sạn nhỏ một đêm và sáng sớm hôm sau đã ra ngoài tìm việc.Sắp đến mùa xuân, nên tìm việc thật sự rất khó. Chưa nói đến công việc dài hạn mà ngay cả công việc tạm thời cũng hiếm. Cô chỉ kiếm được công việc tạm thời này khi bước đến một cửa hàng hoa để trú mưa.Lúc đó, bà chủ cửa hàng hoa đang buồn bã nói với ông chủ rằng có một nhân viên muốn về quê sớm, vé tàu đã đặt xong, nhưng ngày mai chợ hoa sẽ mở lại, giờ bà đang rất thiếu nhân viên nhưng lai không biết tìm ai để làm.Mộ Như nghe vậy hơi sững sờ, liền bước vào, nhanh chóng nói cô đang tìm việc, liền hỏi vợ của ông chủ cô có làm được không?Bà chủ nhìn cô nói cô rất ổn, nhưng bà đang tìm một nhân viên tạm thời, vì nhân viên cũ sẽ trở lại sau tết, cho nên khi chợ hoa kết thúc vào Chiều mồng một Tết, bag cũng sẽ không cần người.Mộ Như vội nói không sao, dù sao cũng nhàn rỗi, nên kiếm chút tiền ăn Tết cũng tốt.Vì vậy, vợ của ông chủ đã giao cho cô công việc tạm thời này nhưng bà không cung cấp cho cô chỗ ăn, chỗ ở vì trong ngàu tết rất khó tìm phòng. Vì vậy, bà chủ khá hào phóng, mà trả lương hàng ngày cho cô là 160 NDT.Mộ Như rất trân trọng công việc này, vì lương cao, dù ở khách sạn nhỏ cũng phải tốn 20 tệ, ăn uống mỗi ngày là 20 tệ nên mỗi ngày vẫn còn dư 120 tệ.Cô sẽ làm công việc này trong bảy ngày, đến lúc đó cô có thể tiết kiệm được 800 NDT, đủ để nuôi cô đến hết Tết.Vì vậy, sáng sớm ngày hôm sau, Mộ Như đã đến đây làm việc, cô lớn lên cùng với người giúp việc là má Vương, nên có khả năng chịu đựng gian khổ rất cao, vì vậy cô làm việc gì cũng bình tĩnh và rất kiên định, nhưng vì đang học mỹ thuật nên cô biết nhiều hơn về ý nghĩa của hoa và cây. Nhưng nói chung, hơn 2/3 số khách mà cô tiếp nhận đều mua hoa và cây mà cô giới thiệu.Chỉ trong nửa ngày, bà chủ đã rất thích cô, bởi vì Tịch Mộ Như có thể giúp bà bán được nhiều hoa hơn những nhân viên khác, giá cả cũng không bị người khác lấn át, lẽ ra Mộ Như nên tự lo bữa trưa, nhưng vì bà chủ hài lòng với biểu hiện của cô, nên bà chủ nói bà sẽ làm bữa trưa cho cô.Mộ Như vẫn sống trong một khách sạn nhỏ, ngày nào cũng đi sớm về muộn, may mà có sức thích ứng cao, chỉ trong vòng hai ngày đã thích nghi được với công việc bán hoa ở chợ hoa, làm công việc đó khiến cô rất thoải mái.Sáng 28 âm lịch, cô vẫn chuẩn bị đi chơi lúc 7 giờ như mọi khi, vì khách sạn nhỏ này cách chợ hoa khoảng 20 phút đi xe buýt nên cô phải đi sớm.Chỉ là, khi cô vừa xuống sảnh khách sạn, cô chủ đã ngăn cô lại và với cô lời xin lỗi, cô ấy rất tiếc vì cô ấy phải về quê ăn Tết trong dịp Tết nên khách sạn sẽ đóng cửa trong mười ngày và phiền cô tìm một nơi khác để ở.
Chợ hoa hàng năm ở Tân Hải được mở một tuần trước Lễ hội mùa xuân, chợ hoa lớn nhất ở Tân Hải là Chợ hoa Vịnh Hương Tân Hải.
Mùa xuân đến gần, chợ hoa đông nghịt người, người ra vào cứ như đổ xô đi hội chợ thời xa xưa, trong một cái lán được xây dựng rất đẹp, cái lán này chủ yếu bán Lan hồ điệp, chúng ta có thể thấy một bóng dáng quen thuộc đang bận rộn giới thiệu những ưu điểm khác nhau của Lan
hồ điệp tới khách hàng.
Đúng vậy, người này là Tịch Mộ Như, một cô gái trẻ sống trêи phố, cô ở trong khách sạn nhỏ một đêm và sáng sớm hôm sau đã ra ngoài tìm việc.
Sắp đến mùa xuân, nên tìm việc thật sự rất khó. Chưa nói đến công việc dài hạn mà ngay cả công việc tạm thời cũng hiếm. Cô chỉ kiếm được công việc tạm thời này khi bước đến một cửa hàng hoa để trú mưa.
Lúc đó, bà chủ cửa hàng hoa đang buồn bã nói với ông chủ rằng có một nhân viên muốn về quê sớm, vé tàu đã đặt xong, nhưng ngày mai chợ hoa sẽ mở lại, giờ bà đang rất thiếu nhân viên nhưng lai không biết tìm ai để làm.
Mộ Như nghe vậy hơi sững sờ, liền bước vào, nhanh chóng nói cô đang tìm việc, liền hỏi vợ của ông chủ cô có làm được không?
Bà chủ nhìn cô nói cô rất ổn, nhưng bà đang tìm một nhân viên tạm thời, vì nhân viên cũ sẽ trở lại sau tết, cho nên khi chợ hoa kết thúc vào Chiều mồng một Tết, bag cũng sẽ không cần người.
Mộ Như vội nói không sao, dù sao cũng nhàn rỗi, nên kiếm chút tiền ăn Tết cũng tốt.
Vì vậy, vợ của ông chủ đã giao cho cô công việc tạm thời này nhưng bà không cung cấp cho cô chỗ ăn, chỗ ở vì trong ngàu tết rất khó tìm phòng. Vì vậy, bà chủ khá hào phóng, mà trả lương hàng ngày cho cô là 160 NDT.
Mộ Như rất trân trọng công việc này, vì lương cao, dù ở khách sạn nhỏ cũng phải tốn 20 tệ, ăn uống mỗi ngày là 20 tệ nên mỗi ngày vẫn còn dư 120 tệ.
Cô sẽ làm công việc này trong bảy ngày, đến lúc đó cô có thể tiết kiệm được 800 NDT, đủ để nuôi cô đến hết Tết.
Vì vậy, sáng sớm ngày hôm sau, Mộ Như đã đến đây làm việc, cô lớn lên cùng với người giúp việc là má Vương, nên có khả năng chịu đựng gian khổ rất cao, vì vậy cô làm việc gì cũng bình tĩnh và rất kiên định, nhưng vì đang học mỹ thuật nên cô biết nhiều hơn về ý nghĩa của hoa và cây. Nhưng nói chung, hơn 2/3 số khách mà cô tiếp nhận đều mua hoa và cây mà cô giới thiệu.
Chỉ trong nửa ngày, bà chủ đã rất thích cô, bởi vì Tịch Mộ Như có thể giúp bà bán được nhiều hoa hơn những nhân viên khác, giá cả cũng không bị người khác lấn át, lẽ ra Mộ Như nên tự lo bữa trưa, nhưng vì bà chủ hài lòng với biểu hiện của cô, nên bà chủ nói bà sẽ làm bữa trưa cho cô.
Mộ Như vẫn sống trong một khách sạn nhỏ, ngày nào cũng đi sớm về muộn, may mà có sức thích ứng cao, chỉ trong vòng hai ngày đã thích nghi được với công việc bán hoa ở chợ hoa, làm công việc đó khiến cô rất thoải mái.
Sáng 28 âm lịch, cô vẫn chuẩn bị đi chơi lúc 7 giờ như mọi khi, vì khách sạn nhỏ này cách chợ hoa khoảng 20 phút đi xe buýt nên cô phải đi sớm.
Chỉ là, khi cô vừa xuống sảnh khách sạn, cô chủ đã ngăn cô lại và với cô lời xin lỗi, cô ấy rất tiếc vì cô ấy phải về quê ăn Tết trong dịp Tết nên khách sạn sẽ đóng cửa trong mười ngày và phiền cô tìm một nơi khác để ở.
Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly HônTác giả: kiều mạchTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và… Chợ hoa hàng năm ở Tân Hải được mở một tuần trước Lễ hội mùa xuân, chợ hoa lớn nhất ở Tân Hải là Chợ hoa Vịnh Hương Tân Hải.Mùa xuân đến gần, chợ hoa đông nghịt người, người ra vào cứ như đổ xô đi hội chợ thời xa xưa, trong một cái lán được xây dựng rất đẹp, cái lán này chủ yếu bán Lan hồ điệp, chúng ta có thể thấy một bóng dáng quen thuộc đang bận rộn giới thiệu những ưu điểm khác nhau của Lanhồ điệp tới khách hàng.Đúng vậy, người này là Tịch Mộ Như, một cô gái trẻ sống trêи phố, cô ở trong khách sạn nhỏ một đêm và sáng sớm hôm sau đã ra ngoài tìm việc.Sắp đến mùa xuân, nên tìm việc thật sự rất khó. Chưa nói đến công việc dài hạn mà ngay cả công việc tạm thời cũng hiếm. Cô chỉ kiếm được công việc tạm thời này khi bước đến một cửa hàng hoa để trú mưa.Lúc đó, bà chủ cửa hàng hoa đang buồn bã nói với ông chủ rằng có một nhân viên muốn về quê sớm, vé tàu đã đặt xong, nhưng ngày mai chợ hoa sẽ mở lại, giờ bà đang rất thiếu nhân viên nhưng lai không biết tìm ai để làm.Mộ Như nghe vậy hơi sững sờ, liền bước vào, nhanh chóng nói cô đang tìm việc, liền hỏi vợ của ông chủ cô có làm được không?Bà chủ nhìn cô nói cô rất ổn, nhưng bà đang tìm một nhân viên tạm thời, vì nhân viên cũ sẽ trở lại sau tết, cho nên khi chợ hoa kết thúc vào Chiều mồng một Tết, bag cũng sẽ không cần người.Mộ Như vội nói không sao, dù sao cũng nhàn rỗi, nên kiếm chút tiền ăn Tết cũng tốt.Vì vậy, vợ của ông chủ đã giao cho cô công việc tạm thời này nhưng bà không cung cấp cho cô chỗ ăn, chỗ ở vì trong ngàu tết rất khó tìm phòng. Vì vậy, bà chủ khá hào phóng, mà trả lương hàng ngày cho cô là 160 NDT.Mộ Như rất trân trọng công việc này, vì lương cao, dù ở khách sạn nhỏ cũng phải tốn 20 tệ, ăn uống mỗi ngày là 20 tệ nên mỗi ngày vẫn còn dư 120 tệ.Cô sẽ làm công việc này trong bảy ngày, đến lúc đó cô có thể tiết kiệm được 800 NDT, đủ để nuôi cô đến hết Tết.Vì vậy, sáng sớm ngày hôm sau, Mộ Như đã đến đây làm việc, cô lớn lên cùng với người giúp việc là má Vương, nên có khả năng chịu đựng gian khổ rất cao, vì vậy cô làm việc gì cũng bình tĩnh và rất kiên định, nhưng vì đang học mỹ thuật nên cô biết nhiều hơn về ý nghĩa của hoa và cây. Nhưng nói chung, hơn 2/3 số khách mà cô tiếp nhận đều mua hoa và cây mà cô giới thiệu.Chỉ trong nửa ngày, bà chủ đã rất thích cô, bởi vì Tịch Mộ Như có thể giúp bà bán được nhiều hoa hơn những nhân viên khác, giá cả cũng không bị người khác lấn át, lẽ ra Mộ Như nên tự lo bữa trưa, nhưng vì bà chủ hài lòng với biểu hiện của cô, nên bà chủ nói bà sẽ làm bữa trưa cho cô.Mộ Như vẫn sống trong một khách sạn nhỏ, ngày nào cũng đi sớm về muộn, may mà có sức thích ứng cao, chỉ trong vòng hai ngày đã thích nghi được với công việc bán hoa ở chợ hoa, làm công việc đó khiến cô rất thoải mái.Sáng 28 âm lịch, cô vẫn chuẩn bị đi chơi lúc 7 giờ như mọi khi, vì khách sạn nhỏ này cách chợ hoa khoảng 20 phút đi xe buýt nên cô phải đi sớm.Chỉ là, khi cô vừa xuống sảnh khách sạn, cô chủ đã ngăn cô lại và với cô lời xin lỗi, cô ấy rất tiếc vì cô ấy phải về quê ăn Tết trong dịp Tết nên khách sạn sẽ đóng cửa trong mười ngày và phiền cô tìm một nơi khác để ở.