Tân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và…
Chương 329: Thiên Thần Gãy Cánh 4
Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly HônTác giả: kiều mạchTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và… Mộ Như nghĩ chuyện của Đông Phương Vũ và cô chỉ bị người của Nhất Thốn Mặc biết, nhưng cuối cùng, Đông Phương Mặc lại mất bình tĩnh, nên chỉ bắt Đông Phương Vũ quỳ trước bàn thờ tổ tiên trong Phật đường ân năng hối cải.Nhưng thực tế không đơn giản như cô nghĩ, bởi vì ngày hôm sau không chỉ có người trong gia tộc Đông Phương biết chuyện này, mà còn có tất cả những người hầu ở Nhất Thốn Mặc.Buổi sáng ngày thứ ba, khi cô bước ra khỏi cửa, ngay cả vệ sĩ cũng dùng ánh mắt kỳ lạ để nhìn cô, ánh mắt đó rõ ràng là sự khinh bỉ cùng coi thường.Rõ ràng, chuyện của Đông Phương Vũ và cô đã lan truyền, nhưng đối với Đông Phương Vũ cũng chẳng là gì, bởi vì anh vốn luôn được cho là phong lưu, nhưng Tịch Mộ Như lại khác, cô trở thành một người phụ nữ chuyên đi câu dẫn đàn ông.Cô bị chỉ trích là không giữ trinh tiết, khi cô là vợ của Đông Phương Mặc.Bây giờ, cô lại trở thành tình nhân của Đông Phương Mặc, nhưng cô lại đi dụ dỗ một thiếu gia như Đông Phương Vũ, rõ ràng là Đông Phương Vũ đã c**ng b*c cô, nhưng ở Nhất Thốn Mặc, trong mắt mọi người, tất cả là do cô dụ dỗ Nhị thiếu gia.Cho dù là muốn được Đông Phương Vũ sủng nịch, mà bên cạnh anh luôn không thiếu nữ nhân, thì làm sao anh lại thích một người xấu như heo như cô được?Vậy nên trong mắt mọi người, cô nghiễm nhiên trở thành một người phụ nữ không biết xấu hổ, một người phụ nữ không thể chịu đựng được sự cô đơn và trống trải.Khi cô vừa bước tới cửa, vệ sĩ không chỉ nhìn cô với ánh mắt khinh thường mà còn nói với cô một cách công thức rằng Đại thiếu gia Đông Phương Mặc đã hạ lệnh, từ nay về sau cô không được phép bước ra khỏi Nhất Thốn Mặc.Về phần lý do, thì các vệ sĩ chắc chắn không biết, chỉ có thể thực hiện theo mệnh lệnh của Đông Phương Mặc!Về phần cô, cô cũng không cần hỏi lý do nữa, bởi vì lý do rất đơn giản, đó là cô Tịch Mộ Như là một người phụ nữ phóng túng, không chỉ có quan hệ với những người đàn ông bên ngoài, mà còn có quan hệ với em trai của Đông Phương Mặc.Vì để ngăn cô lại gây ra những vụ bê bối như vậy, Đông Phương Mặc chỉ có thể nhốt cô ở Nhất Thốn Mặc, chính xác là ở Mai Uyển.Mộ Như không muốn nhưng không thể chống cự, cuối cùng cô cũng hiểu được chuyện ngu ngốc mà mình đã làm vào đêm hôm trước, làm sao cô có thể ngu ngốc nói là Đông Phương Vũ làm cô ra như vậy? Đó không phải là bê đá đập vào chân mình sao?Nếu cô không nói là do Đông Phương Vũ pàm, cô sẽ nói là cô tự làm, mục đích chỉ để chọc giận Đông Phương Mặc, có lẽ mọi chuyện sẽ không thành ra như vậy, có lẽ, cô vẫn có thể ra khỏi Nhất Thốn Mặc để đến phòng tranh Cảnh Hiên.Bây giờ cô đã khỏe lại, nhưng cô đã hoàn toàn biến thành chim hoàng yến, bị Đông Phương Mặc nhốt trong lồng, không, cô còn không bằng chim hoàng yến, tuy một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, nhưng ít nhất nó vẫn được ăn ngon, nhưng còn cô thì sao?Cô chỉ là một con chim sẻ xấu xí, mặc dù cũng bị nhốt trong lồng, nhưng không có đồ ăn thức uống, chỉ có thể sống như một kẻ hầu người hạ, ban đêm vẫn sẽ bị Đông Phương Mặc làm nhục.Mộ Như bị Đông Phương Mặc ngăn cấm nên cuộc sống của cô lại trở nên đơn điệu hơn, hai ngày đầu, Thượng Quan Cảnh Thiên gọi điện hỏi cô tại sao không đến phòng tranh, cô chỉ nói dạo này bận nên không cô không đi được.Mộ Như đã ngừng tiếp điện thoại của Thượng Quan Cảnh Thiên, bởi vì cô không có hy vọng đến phòng tranh Cảnh Hiên để học hội họa nữa, cô chỉ nghĩ khi nào thì căn bệnh ung thư da của Đông Phương Mặc sẽ phát tán, khi nào anh sẽ chết?
Mộ Như nghĩ chuyện của Đông Phương Vũ và cô chỉ bị người của Nhất Thốn Mặc biết, nhưng cuối cùng, Đông Phương Mặc lại mất bình tĩnh, nên chỉ bắt Đông Phương Vũ quỳ trước bàn thờ tổ tiên trong Phật đường ân năng hối cải.
Nhưng thực tế không đơn giản như cô nghĩ, bởi vì ngày hôm sau không chỉ có người trong gia tộc Đông Phương biết chuyện này, mà còn có tất cả những người hầu ở Nhất Thốn Mặc.
Buổi sáng ngày thứ ba, khi cô bước ra khỏi cửa, ngay cả vệ sĩ cũng dùng ánh mắt kỳ lạ để nhìn cô, ánh mắt đó rõ ràng là sự khinh bỉ cùng coi thường.
Rõ ràng, chuyện của Đông Phương Vũ và cô đã lan truyền, nhưng đối với Đông Phương Vũ cũng chẳng là gì, bởi vì anh vốn luôn được cho là phong lưu, nhưng Tịch Mộ Như lại khác, cô trở thành một người phụ nữ chuyên đi câu dẫn đàn ông.
Cô bị chỉ trích là không giữ trinh tiết, khi cô là vợ của Đông Phương Mặc.
Bây giờ, cô lại trở thành tình nhân của Đông Phương Mặc, nhưng cô lại đi dụ dỗ một thiếu gia như Đông Phương Vũ, rõ ràng là Đông Phương Vũ đã c**ng b*c cô, nhưng ở Nhất Thốn Mặc, trong mắt mọi người, tất cả là do cô dụ dỗ Nhị thiếu gia.
Cho dù là muốn được Đông Phương Vũ sủng nịch, mà bên cạnh anh luôn không thiếu nữ nhân, thì làm sao anh lại thích một người xấu như heo như cô được?
Vậy nên trong mắt mọi người, cô nghiễm nhiên trở thành một người phụ nữ không biết xấu hổ, một người phụ nữ không thể chịu đựng được sự cô đơn và trống trải.
Khi cô vừa bước tới cửa, vệ sĩ không chỉ nhìn cô với ánh mắt khinh thường mà còn nói với cô một cách công thức rằng Đại thiếu gia Đông Phương Mặc đã hạ lệnh, từ nay về sau cô không được phép bước ra khỏi Nhất Thốn Mặc.
Về phần lý do, thì các vệ sĩ chắc chắn không biết, chỉ có thể thực hiện theo mệnh lệnh của Đông Phương Mặc!
Về phần cô, cô cũng không cần hỏi lý do nữa, bởi vì lý do rất đơn giản, đó là cô Tịch Mộ Như là một người phụ nữ phóng túng, không chỉ có quan hệ với những người đàn ông bên ngoài, mà còn có quan hệ với em trai của Đông Phương Mặc.
Vì để ngăn cô lại gây ra những vụ bê bối như vậy, Đông Phương Mặc chỉ có thể nhốt cô ở Nhất Thốn Mặc, chính xác là ở Mai Uyển.
Mộ Như không muốn nhưng không thể chống cự, cuối cùng cô cũng hiểu được chuyện ngu ngốc mà mình đã làm vào đêm hôm trước, làm sao cô có thể ngu ngốc nói là Đông Phương Vũ làm cô ra như vậy? Đó không phải là bê đá đập vào chân mình sao?
Nếu cô không nói là do Đông Phương Vũ pàm, cô sẽ nói là cô tự làm, mục đích chỉ để chọc giận Đông Phương Mặc, có lẽ mọi chuyện sẽ không thành ra như vậy, có lẽ, cô vẫn có thể ra khỏi Nhất Thốn Mặc để đến phòng tranh Cảnh Hiên.
Bây giờ cô đã khỏe lại, nhưng cô đã hoàn toàn biến thành chim hoàng yến, bị Đông Phương Mặc nhốt trong lồng, không, cô còn không bằng chim hoàng yến, tuy một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, nhưng ít nhất nó vẫn được ăn ngon, nhưng còn cô thì sao?
Cô chỉ là một con chim sẻ xấu xí, mặc dù cũng bị nhốt trong lồng, nhưng không có đồ ăn thức uống, chỉ có thể sống như một kẻ hầu người hạ, ban đêm vẫn sẽ bị Đông Phương Mặc làm nhục.
Mộ Như bị Đông Phương Mặc ngăn cấm nên cuộc sống của cô lại trở nên đơn điệu hơn, hai ngày đầu, Thượng Quan Cảnh Thiên gọi điện hỏi cô tại sao không đến phòng tranh, cô chỉ nói dạo này bận nên không cô không đi được.
Mộ Như đã ngừng tiếp điện thoại của Thượng Quan Cảnh Thiên, bởi vì cô không có hy vọng đến phòng tranh Cảnh Hiên để học hội họa nữa, cô chỉ nghĩ khi nào thì căn bệnh ung thư da của Đông Phương Mặc sẽ phát tán, khi nào anh sẽ chết?
Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly HônTác giả: kiều mạchTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và… Mộ Như nghĩ chuyện của Đông Phương Vũ và cô chỉ bị người của Nhất Thốn Mặc biết, nhưng cuối cùng, Đông Phương Mặc lại mất bình tĩnh, nên chỉ bắt Đông Phương Vũ quỳ trước bàn thờ tổ tiên trong Phật đường ân năng hối cải.Nhưng thực tế không đơn giản như cô nghĩ, bởi vì ngày hôm sau không chỉ có người trong gia tộc Đông Phương biết chuyện này, mà còn có tất cả những người hầu ở Nhất Thốn Mặc.Buổi sáng ngày thứ ba, khi cô bước ra khỏi cửa, ngay cả vệ sĩ cũng dùng ánh mắt kỳ lạ để nhìn cô, ánh mắt đó rõ ràng là sự khinh bỉ cùng coi thường.Rõ ràng, chuyện của Đông Phương Vũ và cô đã lan truyền, nhưng đối với Đông Phương Vũ cũng chẳng là gì, bởi vì anh vốn luôn được cho là phong lưu, nhưng Tịch Mộ Như lại khác, cô trở thành một người phụ nữ chuyên đi câu dẫn đàn ông.Cô bị chỉ trích là không giữ trinh tiết, khi cô là vợ của Đông Phương Mặc.Bây giờ, cô lại trở thành tình nhân của Đông Phương Mặc, nhưng cô lại đi dụ dỗ một thiếu gia như Đông Phương Vũ, rõ ràng là Đông Phương Vũ đã c**ng b*c cô, nhưng ở Nhất Thốn Mặc, trong mắt mọi người, tất cả là do cô dụ dỗ Nhị thiếu gia.Cho dù là muốn được Đông Phương Vũ sủng nịch, mà bên cạnh anh luôn không thiếu nữ nhân, thì làm sao anh lại thích một người xấu như heo như cô được?Vậy nên trong mắt mọi người, cô nghiễm nhiên trở thành một người phụ nữ không biết xấu hổ, một người phụ nữ không thể chịu đựng được sự cô đơn và trống trải.Khi cô vừa bước tới cửa, vệ sĩ không chỉ nhìn cô với ánh mắt khinh thường mà còn nói với cô một cách công thức rằng Đại thiếu gia Đông Phương Mặc đã hạ lệnh, từ nay về sau cô không được phép bước ra khỏi Nhất Thốn Mặc.Về phần lý do, thì các vệ sĩ chắc chắn không biết, chỉ có thể thực hiện theo mệnh lệnh của Đông Phương Mặc!Về phần cô, cô cũng không cần hỏi lý do nữa, bởi vì lý do rất đơn giản, đó là cô Tịch Mộ Như là một người phụ nữ phóng túng, không chỉ có quan hệ với những người đàn ông bên ngoài, mà còn có quan hệ với em trai của Đông Phương Mặc.Vì để ngăn cô lại gây ra những vụ bê bối như vậy, Đông Phương Mặc chỉ có thể nhốt cô ở Nhất Thốn Mặc, chính xác là ở Mai Uyển.Mộ Như không muốn nhưng không thể chống cự, cuối cùng cô cũng hiểu được chuyện ngu ngốc mà mình đã làm vào đêm hôm trước, làm sao cô có thể ngu ngốc nói là Đông Phương Vũ làm cô ra như vậy? Đó không phải là bê đá đập vào chân mình sao?Nếu cô không nói là do Đông Phương Vũ pàm, cô sẽ nói là cô tự làm, mục đích chỉ để chọc giận Đông Phương Mặc, có lẽ mọi chuyện sẽ không thành ra như vậy, có lẽ, cô vẫn có thể ra khỏi Nhất Thốn Mặc để đến phòng tranh Cảnh Hiên.Bây giờ cô đã khỏe lại, nhưng cô đã hoàn toàn biến thành chim hoàng yến, bị Đông Phương Mặc nhốt trong lồng, không, cô còn không bằng chim hoàng yến, tuy một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, nhưng ít nhất nó vẫn được ăn ngon, nhưng còn cô thì sao?Cô chỉ là một con chim sẻ xấu xí, mặc dù cũng bị nhốt trong lồng, nhưng không có đồ ăn thức uống, chỉ có thể sống như một kẻ hầu người hạ, ban đêm vẫn sẽ bị Đông Phương Mặc làm nhục.Mộ Như bị Đông Phương Mặc ngăn cấm nên cuộc sống của cô lại trở nên đơn điệu hơn, hai ngày đầu, Thượng Quan Cảnh Thiên gọi điện hỏi cô tại sao không đến phòng tranh, cô chỉ nói dạo này bận nên không cô không đi được.Mộ Như đã ngừng tiếp điện thoại của Thượng Quan Cảnh Thiên, bởi vì cô không có hy vọng đến phòng tranh Cảnh Hiên để học hội họa nữa, cô chỉ nghĩ khi nào thì căn bệnh ung thư da của Đông Phương Mặc sẽ phát tán, khi nào anh sẽ chết?