Tác giả:

Tân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và…

Chương 346: Một Chút Chật Vật 5

Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly HônTác giả: kiều mạchTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và… Cô nhân viên bán hàng cũng rất thú vị, tìm ngay một cuộn băng keo đen dán vào cho cô, sau đó hào phóng đưa cho cô một chiếc túi đựng đồ, đồng thời nói một cách thông cảm: "Làm vậy sẽ không ai thắc mắc cô đang cầm cái gì."Mộ Như cầm lấy túi hàng, lập tức xoay người rời đi, nhân viên bán hàng vội vàng hỏi: "Ở đây có b*n n**c bôi trơn, còn có □□ vân vân, cô cũng muốn mua một ít không?"Mộ Như lắc đầu bước nhanh ra khỏi cửa hàng đồ chơi ȶìиɦ ɖu͙ƈ, nghĩ muốn rời khỏi nơi ma quái này càng nhanh càng tốt.Người đàn ông trung niên bốn mươi tuổi đi ra sau lưng cô, chỉ cách cô một bước, dưới ánh đèn mờ ảo, bóng lưng của anh ta giống như một con yêu quái, từ phía sau vây chặt lấy cô, cho người ta cảm giác lo lăngs.Mộ Như quay đầu lại, nhìn người đàn ông, nhàn nhạt nhắc nhở: "Thưa ngài, tôi không phải loại phụ nữ như ngài nghĩ, xin ngài đừng đi theo tôi nữa được không?"Người đàn ông cảm thấy thích thú với lời nói của cô, giọng nói hổn hển phát ra từ màn đêm mang theo sự điên cuồng cùng khát máu: "Không phải? Vậy cô là loại người gì? Tại sao lại đi mua thứ đó?"Mộ Như cố nén lửa giận trong lòng, vẫn dùng giọng điệu lãnh đạm bình tĩnh nhấn mạnh lại lời nói của mình: "Thưa ngài, để tôi nói lại lần nữa, xin hãy buông tha cho tôi, tôi thực sự không phải loại người như ngài nghĩ, tôi cũng không có nhu cầu!"“Haha,” người đàn ông lại bật cười khi nghe những lời của Mộ Như, nhưng tiếng cười lần này mang đầy vẻ châm biếm, thân hình của anh ta tiến gần Mộ Như hơn, anh ta nói với một giọng trầm thấp không rõ ràng: “Chẳng lẽ cô không thích sao? Chơi đồ thật sẽ thú vị hơn một chút đấy, không muốn thật sao?"Dứt lời, hắn đè Mộ Như vào tường, dùng một tay thuần thục v**t v* ngực của Mộ Như, dùng một chút lực, cùng một tiếng cười khúc khích, hắn xé toạc quần áo của Mộ Như ra….Cơ thể Mộ Như theo bản năng căng cứng, còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị người đàn ông trung niên kéo vào trong vòng tay, cái miệng đầy mùi đè xuống môi cô, Mộ Như nhanh chóng quay mặt sang một bên, đôi môi tránh né, nhưng vẫn bị miệng của người đàn ông hút một bên mặt.Làn da mềm mại mịn màng trêи khuôn mặt của Mộ Như làm cho người đàn ông trạc tuổi tứ tuần thích thú, càng ngày càng siết chặt Mộ Như hơn...Kinh tởm ... Cảm giác ghê tởm!  Còn kinh tởm hơn gấp trăm lần Đông Phương Mặc  tiếp cận cô trước khi phẫu thuật, cô không khỏi buồn nôn ...Nhưng cô không có thời gian nôn mửa, bởi vì cô biết lúc này nhất định không được tỏ ra sợ hãi, bởi vì một khi lộ ra vẻ rụt rè, cô có thể bị người đàn ông này tấn công bất cứ lúc nào.Cô lại quay mặt đi nhìn người đàn ông trung niên với nụ cười ɖâʍ đãng và đắc thắng trước mặt, trêи mặt gần như lập tức lộ ra một nụ cười chân thành, thì thào nói: "Vậy thì, tôi sẽ để anh chật vật một chút a. "Người đàn ông chỉ chú ý đến sự hưng phấn trào dâng từ cơ thể mình, anh ta thậm chí không cần để ý đến những gì Mộ Như đang nói, cái của anh ta trượt dần xuống, miệng rêи lên một tiếng, anh ta bàn tay to lớn tiếp tục kéo quần của Mộ Như...

Cô nhân viên bán hàng cũng rất thú vị, tìm ngay một cuộn băng keo đen dán vào cho cô, sau đó hào phóng đưa cho cô một chiếc túi đựng đồ, đồng thời nói một cách thông cảm: "Làm vậy sẽ không ai thắc mắc cô đang cầm cái gì."

Mộ Như cầm lấy túi hàng, lập tức xoay người rời đi, nhân viên bán hàng vội vàng hỏi: "Ở đây có b*n n**c bôi trơn, còn có □□ vân vân, cô cũng muốn mua một ít không?"

Mộ Như lắc đầu bước nhanh ra khỏi cửa hàng đồ chơi ȶìиɦ ɖu͙ƈ, nghĩ muốn rời khỏi nơi ma quái này càng nhanh càng tốt.

Người đàn ông trung niên bốn mươi tuổi đi ra sau lưng cô, chỉ cách cô một bước, dưới ánh đèn mờ ảo, bóng lưng của anh ta giống như một con yêu quái, từ phía sau vây chặt lấy cô, cho người ta cảm giác lo lăngs.

Mộ Như quay đầu lại, nhìn người đàn ông, nhàn nhạt nhắc nhở: "Thưa ngài, tôi không phải loại phụ nữ như ngài nghĩ, xin ngài đừng đi theo tôi nữa được không?"

Người đàn ông cảm thấy thích thú với lời nói của cô, giọng nói hổn hển phát ra từ màn đêm mang theo sự điên cuồng cùng khát máu: "Không phải? Vậy cô là loại người gì? Tại sao lại đi mua thứ đó?"

Mộ Như cố nén lửa giận trong lòng, vẫn dùng giọng điệu lãnh đạm bình tĩnh nhấn mạnh lại lời nói của mình: "Thưa ngài, để tôi nói lại lần nữa, xin hãy buông tha cho tôi, tôi thực sự không phải loại người như ngài nghĩ, tôi cũng không có nhu cầu!"

“Haha,” người đàn ông lại bật cười khi nghe những lời của Mộ Như, nhưng tiếng cười lần này mang đầy vẻ châm biếm, thân hình của anh ta tiến gần Mộ Như hơn, anh ta nói với một giọng trầm thấp không rõ ràng: “Chẳng lẽ cô không thích sao? Chơi đồ thật sẽ thú vị hơn một chút đấy, không muốn thật sao?"

Dứt lời, hắn đè Mộ Như vào tường, dùng một tay thuần thục v**t v* ngực của Mộ Như, dùng một chút lực, cùng một tiếng cười khúc khích, hắn xé toạc quần áo của Mộ Như ra….

Cơ thể Mộ Như theo bản năng căng cứng, còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị người đàn ông trung niên kéo vào trong vòng tay, cái miệng đầy mùi đè xuống môi cô, Mộ Như nhanh chóng quay mặt sang một bên, đôi môi tránh né, nhưng vẫn bị miệng của người đàn ông hút một bên mặt.

Làn da mềm mại mịn màng trêи khuôn mặt của Mộ Như làm cho người đàn ông trạc tuổi tứ tuần thích thú, càng ngày càng siết chặt Mộ Như hơn...

Kinh tởm ... Cảm giác ghê tởm!  Còn kinh tởm hơn gấp trăm lần Đông Phương Mặc  tiếp cận cô trước khi phẫu thuật, cô không khỏi buồn nôn ...

Nhưng cô không có thời gian nôn mửa, bởi vì cô biết lúc này nhất định không được tỏ ra sợ hãi, bởi vì một khi lộ ra vẻ rụt rè, cô có thể bị người đàn ông này tấn công bất cứ lúc nào.

Cô lại quay mặt đi nhìn người đàn ông trung niên với nụ cười ɖâʍ đãng và đắc thắng trước mặt, trêи mặt gần như lập tức lộ ra một nụ cười chân thành, thì thào nói: "Vậy thì, tôi sẽ để anh chật vật một chút a. "

Người đàn ông chỉ chú ý đến sự hưng phấn trào dâng từ cơ thể mình, anh ta thậm chí không cần để ý đến những gì Mộ Như đang nói, cái của anh ta trượt dần xuống, miệng rêи lên một tiếng, anh ta bàn tay to lớn tiếp tục kéo quần của Mộ Như...

Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly HônTác giả: kiều mạchTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và… Cô nhân viên bán hàng cũng rất thú vị, tìm ngay một cuộn băng keo đen dán vào cho cô, sau đó hào phóng đưa cho cô một chiếc túi đựng đồ, đồng thời nói một cách thông cảm: "Làm vậy sẽ không ai thắc mắc cô đang cầm cái gì."Mộ Như cầm lấy túi hàng, lập tức xoay người rời đi, nhân viên bán hàng vội vàng hỏi: "Ở đây có b*n n**c bôi trơn, còn có □□ vân vân, cô cũng muốn mua một ít không?"Mộ Như lắc đầu bước nhanh ra khỏi cửa hàng đồ chơi ȶìиɦ ɖu͙ƈ, nghĩ muốn rời khỏi nơi ma quái này càng nhanh càng tốt.Người đàn ông trung niên bốn mươi tuổi đi ra sau lưng cô, chỉ cách cô một bước, dưới ánh đèn mờ ảo, bóng lưng của anh ta giống như một con yêu quái, từ phía sau vây chặt lấy cô, cho người ta cảm giác lo lăngs.Mộ Như quay đầu lại, nhìn người đàn ông, nhàn nhạt nhắc nhở: "Thưa ngài, tôi không phải loại phụ nữ như ngài nghĩ, xin ngài đừng đi theo tôi nữa được không?"Người đàn ông cảm thấy thích thú với lời nói của cô, giọng nói hổn hển phát ra từ màn đêm mang theo sự điên cuồng cùng khát máu: "Không phải? Vậy cô là loại người gì? Tại sao lại đi mua thứ đó?"Mộ Như cố nén lửa giận trong lòng, vẫn dùng giọng điệu lãnh đạm bình tĩnh nhấn mạnh lại lời nói của mình: "Thưa ngài, để tôi nói lại lần nữa, xin hãy buông tha cho tôi, tôi thực sự không phải loại người như ngài nghĩ, tôi cũng không có nhu cầu!"“Haha,” người đàn ông lại bật cười khi nghe những lời của Mộ Như, nhưng tiếng cười lần này mang đầy vẻ châm biếm, thân hình của anh ta tiến gần Mộ Như hơn, anh ta nói với một giọng trầm thấp không rõ ràng: “Chẳng lẽ cô không thích sao? Chơi đồ thật sẽ thú vị hơn một chút đấy, không muốn thật sao?"Dứt lời, hắn đè Mộ Như vào tường, dùng một tay thuần thục v**t v* ngực của Mộ Như, dùng một chút lực, cùng một tiếng cười khúc khích, hắn xé toạc quần áo của Mộ Như ra….Cơ thể Mộ Như theo bản năng căng cứng, còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị người đàn ông trung niên kéo vào trong vòng tay, cái miệng đầy mùi đè xuống môi cô, Mộ Như nhanh chóng quay mặt sang một bên, đôi môi tránh né, nhưng vẫn bị miệng của người đàn ông hút một bên mặt.Làn da mềm mại mịn màng trêи khuôn mặt của Mộ Như làm cho người đàn ông trạc tuổi tứ tuần thích thú, càng ngày càng siết chặt Mộ Như hơn...Kinh tởm ... Cảm giác ghê tởm!  Còn kinh tởm hơn gấp trăm lần Đông Phương Mặc  tiếp cận cô trước khi phẫu thuật, cô không khỏi buồn nôn ...Nhưng cô không có thời gian nôn mửa, bởi vì cô biết lúc này nhất định không được tỏ ra sợ hãi, bởi vì một khi lộ ra vẻ rụt rè, cô có thể bị người đàn ông này tấn công bất cứ lúc nào.Cô lại quay mặt đi nhìn người đàn ông trung niên với nụ cười ɖâʍ đãng và đắc thắng trước mặt, trêи mặt gần như lập tức lộ ra một nụ cười chân thành, thì thào nói: "Vậy thì, tôi sẽ để anh chật vật một chút a. "Người đàn ông chỉ chú ý đến sự hưng phấn trào dâng từ cơ thể mình, anh ta thậm chí không cần để ý đến những gì Mộ Như đang nói, cái của anh ta trượt dần xuống, miệng rêи lên một tiếng, anh ta bàn tay to lớn tiếp tục kéo quần của Mộ Như...

Chương 346: Một Chút Chật Vật 5