Tân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và…
Chương 400: Em Có Dám Chơi Lớn Không 1
Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly HônTác giả: kiều mạchTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và… Nam Cung Tần có chút uể oải nhìn chằm chằm vào cái đĩa lớn, nhìn chằm chằm cây kim dài, anh ta không thể tin được vào mắt mình, anh ta thua, cây kim thật sự chỉ vào tên anh ta mà không hề động đậy.Những người mặc đồ đen phía sau Nam Cung Tần cũng dồn mắt vào cái đĩa lớn, nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Nam Cung Tần, thực ra ai cũng muốn cười, nhưng không ai dám cười, chỉ có thể làm khuôn mặt căng thẳng.Nam Cung Tần bất lực nhìn Mộ Như nhún vai một cái: "Em thắng rồi nên đợt này tôi thua 100 triệu, em muốn tôi trả tiền cho em hay là em mặc quần áo lại?"Tất nhiên, Mộ Như sẽ không ngu ngốc khi đòi tiền của anh ta, cô muốn mặc bộ quần áo hơi dài của mình càng nhanh càng tốt, như vậy ít nhất những thứ xấu xí của trêи và dưới sẽ được che đậy.Nam Cung Tần với bàn tay kéo mép đĩa một cái, chiếc đĩa lớn quay nhanh trở lại, mắt Mộ Như chăm chú vào cây kim, cô đã hoàn toàn quên mất những người ở xung quanh.Đây là một thói quen mà cô đã phát triển khi còn nhỏ, thực tế thì cô làm bất cứ việc gì, chỉ cần cô tập trung, chỉ cần cô chăm chú thì thành công sẽ đến gần cô hơn.Chẳng mấy chốc, chiếc đĩa quay lại chậm dần, rồi lại từ từ quay, ánh mắt của cô vẫn dán chặt vào cây kim, muốn nhìn xem nó sẽ ngừng ở đâu, đương nhiên cô đang thầm lẩm bẩm không được dừng ở tên cô.Chẳng qua là chiếc đĩa quay như ma quỷ, nhưng khi chiếc kim đến gần tên của cô ấy, nó hầu như không di chuyển nữa, chỉ là một chút quán tính làm nó lại chuyển động, sau đó nó chỉ vào tên cô một cách kỳ lạ.Mộ Như nhìn chằm chằm vào cây kim cố định trêи tên của cô, cô biết mình lại thua ở vòng này, bây giờ thua cũng không quan trọng, quan trọng là tại sao lại thua? Cô phải tìm ra lý do.Mộ Như là người học giỏi ở trường, giỏi văn, còn toán, lý, hóa cũng không tệ, đặc biệt là vật lý, gần như đứng đầu lớp vì thích về môn vật lý.Bàn xoay lớn đã được quay ba lần, chỉ vào tên Nam Cung Tần một lần, vào tên cô hai lần, mặc dù lần đó cô thực sự thắng, nhưng cô biết đó hoàn toàn là may mắn, Nam Cung Tần chẳng lẻ lại may như vậy, chuyện này dựa trêи ba quan sát, cô đã nhìn ra nó sai ở đâu.Cờ bạc là một hoạt động kỹ thuật mà cô mới hiểu, ví dụ, cô không thể đoán số bằng cách lắc xúc xắc vì cô không thể nghe thấy âm thanh của các con số, nhưng Nam Cung Tần thì có thể.Đĩa xoay này bây giờ cũng vậy, sức mạnh của tay thực tế để giữ mép là rất quan trọng, Nam Cung Tần là một chuyên gia, anh ta biết kéo mạnh như thế nào, để cho đĩa quay vài vòng rồi từ từ lắc đến tên của cô.Nếu đúng như vậy thì cô không thể kéo đĩa một cách mù quáng được, cô phải nghĩ xem đĩa quay nhanh như thế nào, quay với tốc độ nhanh thì khó như thế nào, sau khi quay với tốc độ nhanh mà vẫn còn quay chậm một ít thì như thế nào.Nam Cung Tần thấy cô nhìn chằm chằm vào cái đĩa lớn, không khỏi nhẹ giọng nhắc nhở: "Tịch Mộ Như, em có c** q**n áo hay không..."Nam Cung Tần chưa nói hết lời, Mộ Nhưđã bắt đầu c** q**n áo vừa mặc xong ném xuống ghế sô pha, rồi tiến đến mép đĩa, để ngón trỏ véo vào mép đĩa, ngón tay cái ấn nhẹ, rồi dùng lực kéo, đĩa quay nhanh trở lại.
Nam Cung Tần có chút uể oải nhìn chằm chằm vào cái đĩa lớn, nhìn chằm chằm cây kim dài, anh ta không thể tin được vào mắt mình, anh ta thua, cây kim thật sự chỉ vào tên anh ta mà không hề động đậy.
Những người mặc đồ đen phía sau Nam Cung Tần cũng dồn mắt vào cái đĩa lớn, nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Nam Cung Tần, thực ra ai cũng muốn cười, nhưng không ai dám cười, chỉ có thể làm khuôn mặt căng thẳng.
Nam Cung Tần bất lực nhìn Mộ Như nhún vai một cái: "Em thắng rồi nên đợt này tôi thua 100 triệu, em muốn tôi trả tiền cho em hay là em mặc quần áo lại?"
Tất nhiên, Mộ Như sẽ không ngu ngốc khi đòi tiền của anh ta, cô muốn mặc bộ quần áo hơi dài của mình càng nhanh càng tốt, như vậy ít nhất những thứ xấu xí của trêи và dưới sẽ được che đậy.
Nam Cung Tần với bàn tay kéo mép đĩa một cái, chiếc đĩa lớn quay nhanh trở lại, mắt Mộ Như chăm chú vào cây kim, cô đã hoàn toàn quên mất những người ở xung quanh.
Đây là một thói quen mà cô đã phát triển khi còn nhỏ, thực tế thì cô làm bất cứ việc gì, chỉ cần cô tập trung, chỉ cần cô chăm chú thì thành công sẽ đến gần cô hơn.
Chẳng mấy chốc, chiếc đĩa quay lại chậm dần, rồi lại từ từ quay, ánh mắt của cô vẫn dán chặt vào cây kim, muốn nhìn xem nó sẽ ngừng ở đâu, đương nhiên cô đang thầm lẩm bẩm không được dừng ở tên cô.
Chẳng qua là chiếc đĩa quay như ma quỷ, nhưng khi chiếc kim đến gần tên của cô ấy, nó hầu như không di chuyển nữa, chỉ là một chút quán tính làm nó lại chuyển động, sau đó nó chỉ vào tên cô một cách kỳ lạ.
Mộ Như nhìn chằm chằm vào cây kim cố định trêи tên của cô, cô biết mình lại thua ở vòng này, bây giờ thua cũng không quan trọng, quan trọng là tại sao lại thua? Cô phải tìm ra lý do.
Mộ Như là người học giỏi ở trường, giỏi văn, còn toán, lý, hóa cũng không tệ, đặc biệt là vật lý, gần như đứng đầu lớp vì thích về môn vật lý.
Bàn xoay lớn đã được quay ba lần, chỉ vào tên Nam Cung Tần một lần, vào tên cô hai lần, mặc dù lần đó cô thực sự thắng, nhưng cô biết đó hoàn toàn là may mắn, Nam Cung Tần chẳng lẻ lại may như vậy, chuyện này dựa trêи ba quan sát, cô đã nhìn ra nó sai ở đâu.
Cờ bạc là một hoạt động kỹ thuật mà cô mới hiểu, ví dụ, cô không thể đoán số bằng cách lắc xúc xắc vì cô không thể nghe thấy âm thanh của các con số, nhưng Nam Cung Tần thì có thể.
Đĩa xoay này bây giờ cũng vậy, sức mạnh của tay thực tế để giữ mép là rất quan trọng, Nam Cung Tần là một chuyên gia, anh ta biết kéo mạnh như thế nào, để cho đĩa quay vài vòng rồi từ từ lắc đến tên của cô.
Nếu đúng như vậy thì cô không thể kéo đĩa một cách mù quáng được, cô phải nghĩ xem đĩa quay nhanh như thế nào, quay với tốc độ nhanh thì khó như thế nào, sau khi quay với tốc độ nhanh mà vẫn còn quay chậm một ít thì như thế nào.
Nam Cung Tần thấy cô nhìn chằm chằm vào cái đĩa lớn, không khỏi nhẹ giọng nhắc nhở: "Tịch Mộ Như, em có c** q**n áo hay không..."
Nam Cung Tần chưa nói hết lời, Mộ Nhưđã bắt đầu c** q**n áo vừa mặc xong ném xuống ghế sô pha, rồi tiến đến mép đĩa, để ngón trỏ véo vào mép đĩa, ngón tay cái ấn nhẹ, rồi dùng lực kéo, đĩa quay nhanh trở lại.
Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly HônTác giả: kiều mạchTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và… Nam Cung Tần có chút uể oải nhìn chằm chằm vào cái đĩa lớn, nhìn chằm chằm cây kim dài, anh ta không thể tin được vào mắt mình, anh ta thua, cây kim thật sự chỉ vào tên anh ta mà không hề động đậy.Những người mặc đồ đen phía sau Nam Cung Tần cũng dồn mắt vào cái đĩa lớn, nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Nam Cung Tần, thực ra ai cũng muốn cười, nhưng không ai dám cười, chỉ có thể làm khuôn mặt căng thẳng.Nam Cung Tần bất lực nhìn Mộ Như nhún vai một cái: "Em thắng rồi nên đợt này tôi thua 100 triệu, em muốn tôi trả tiền cho em hay là em mặc quần áo lại?"Tất nhiên, Mộ Như sẽ không ngu ngốc khi đòi tiền của anh ta, cô muốn mặc bộ quần áo hơi dài của mình càng nhanh càng tốt, như vậy ít nhất những thứ xấu xí của trêи và dưới sẽ được che đậy.Nam Cung Tần với bàn tay kéo mép đĩa một cái, chiếc đĩa lớn quay nhanh trở lại, mắt Mộ Như chăm chú vào cây kim, cô đã hoàn toàn quên mất những người ở xung quanh.Đây là một thói quen mà cô đã phát triển khi còn nhỏ, thực tế thì cô làm bất cứ việc gì, chỉ cần cô tập trung, chỉ cần cô chăm chú thì thành công sẽ đến gần cô hơn.Chẳng mấy chốc, chiếc đĩa quay lại chậm dần, rồi lại từ từ quay, ánh mắt của cô vẫn dán chặt vào cây kim, muốn nhìn xem nó sẽ ngừng ở đâu, đương nhiên cô đang thầm lẩm bẩm không được dừng ở tên cô.Chẳng qua là chiếc đĩa quay như ma quỷ, nhưng khi chiếc kim đến gần tên của cô ấy, nó hầu như không di chuyển nữa, chỉ là một chút quán tính làm nó lại chuyển động, sau đó nó chỉ vào tên cô một cách kỳ lạ.Mộ Như nhìn chằm chằm vào cây kim cố định trêи tên của cô, cô biết mình lại thua ở vòng này, bây giờ thua cũng không quan trọng, quan trọng là tại sao lại thua? Cô phải tìm ra lý do.Mộ Như là người học giỏi ở trường, giỏi văn, còn toán, lý, hóa cũng không tệ, đặc biệt là vật lý, gần như đứng đầu lớp vì thích về môn vật lý.Bàn xoay lớn đã được quay ba lần, chỉ vào tên Nam Cung Tần một lần, vào tên cô hai lần, mặc dù lần đó cô thực sự thắng, nhưng cô biết đó hoàn toàn là may mắn, Nam Cung Tần chẳng lẻ lại may như vậy, chuyện này dựa trêи ba quan sát, cô đã nhìn ra nó sai ở đâu.Cờ bạc là một hoạt động kỹ thuật mà cô mới hiểu, ví dụ, cô không thể đoán số bằng cách lắc xúc xắc vì cô không thể nghe thấy âm thanh của các con số, nhưng Nam Cung Tần thì có thể.Đĩa xoay này bây giờ cũng vậy, sức mạnh của tay thực tế để giữ mép là rất quan trọng, Nam Cung Tần là một chuyên gia, anh ta biết kéo mạnh như thế nào, để cho đĩa quay vài vòng rồi từ từ lắc đến tên của cô.Nếu đúng như vậy thì cô không thể kéo đĩa một cách mù quáng được, cô phải nghĩ xem đĩa quay nhanh như thế nào, quay với tốc độ nhanh thì khó như thế nào, sau khi quay với tốc độ nhanh mà vẫn còn quay chậm một ít thì như thế nào.Nam Cung Tần thấy cô nhìn chằm chằm vào cái đĩa lớn, không khỏi nhẹ giọng nhắc nhở: "Tịch Mộ Như, em có c** q**n áo hay không..."Nam Cung Tần chưa nói hết lời, Mộ Nhưđã bắt đầu c** q**n áo vừa mặc xong ném xuống ghế sô pha, rồi tiến đến mép đĩa, để ngón trỏ véo vào mép đĩa, ngón tay cái ấn nhẹ, rồi dùng lực kéo, đĩa quay nhanh trở lại.