Tác giả:

Tân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và…

Chương 403: Em Có Dám Chơi Lớn Không 4

Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly HônTác giả: kiều mạchTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và… Đúng là như vậy, khi đĩa từ từ dừng lại, mũi tên đã dừng ngay tên anh ta mà không có một chút rung lắc nào.Mộ Như không đợi Nam Cung Tần nói, liền đi đến sô pha mặc quần áo vào, thực ra trong lòng cũng lo lắng không kém, bởi vì Nam Cung Tần là người sẽ kéo đĩa tiếp theo, cho nên nếu Bam Cung Tần thắng, cô phải c** q**n áo của cô một lần nữa.Nam Cung Tần có vẻ hơi mệt mỏi với cảnh bế tắc triền miên nên nói với Mộ Như: "Đổi sang trò khác đi, nếu không, hai chúng ta có lẽ sẽ ở đây ba ngày ba đêm cũng không phân thắng bại, tôi có thể chơi như vậy nhưng em có lẽ không thể bởi vì cơ thể em không cho phép, đúng không?"Mộ Như choáng váng khi nghe vậy, thật ra thì cơ thể cô đã kiệt quệ rồi, cơn đói kéo dài khiến thể lực có phần suy kiệt, cô cũng biết nếu kiên trì thêm nửa tiếng hay một tiếng nữa là cô sẽ không thể tiếp tục cạnh tranh với Nam Cung Tần.“Đánh cược cái gì?” Mộ Như mặc quần áo vào rồi ngồi xuống sô pha, bà bầu đứng một lúc lâu nên rất mệt, vì lúc này đang nói chuyện nên cô cũng không thèm để ý đến Nam Cung Tần nhìn cô.“Oẳn tù tì, được không?” Nam Cung Tần nhìn Mộ Như cười, như thể thản nhiên hỏi.“Ý này hay,” Mộ Như thành thật trả lời, bởi vì trêи đời này có lẽ không ít người không biết chơi loại trò chơi này.“Vậy thì chơi oẳn tù tì đi.” Nam Cung Tần lập tức có hứng thú nên ngồi xuống ghế sô pha bên kia nhìn Mộ Như nói: “Vậy thì bắt đầu ngay thôi, chơi oẳn từ tì ai thắng nhiều hơn thì người đó thắng."Mộ Như gật đầu rồi đưa tay về phía sau, thật ra thì cô cũng biết trò này một chút cũng sẽ chơi trò này, nhưng hồi nhỏ cô ít chơi, vì từ nhỏ cô đã phải giúp má Vương rồi."Kéo búa bao", cả hai cùng hét lên rồi cùng nhau duỗi tay ra, Mộ Như vốn dĩ muốn làm bao nhưng trong lúc hoảng sợ quên xòe ngón tay ra nên nó trở thành búa.Nhưng Nam Cung Tần là một cây kéo, bởi vì anh ta đánh giá từ cái nhìn của Tịch Mộ Như là cô sẽ ra bao, nếu anh ta ra cây kéo, thì anh ta chắc chắn sẽ thắng, nhưng Tịch Mộ Như đã cho anh ta một cây búa trực tiếp đập vào cây kéo của anh ta đến thối nát.Nam Cung Tần nhìn hai ngón tay của mình mà cười không nổi, không thể rút tay lại, sắc mặt những người mặc đồ đen xung quanh đều nghiêm nghị, nhưng nhìn thấy dáng vẻ sa sầm của Nam Cung Tần, họ muốn bật cười, nhưng không ai dám cười, chỉ có thể kìm nén vui sướиɠ trong lòng.Không đợi Nam Cung Tần, Mộ Như đã nhanh chóng nhặt chiếc quần tây bên cạnh ghế sô pha mặc vào, vừa mặc xong chiếc quần tây, cô thầm thở phào nhẹ nhõm, bây giờ cô vẫn còn hai chiếc giày, sau khi mang giày xong cô sẽ lấy lại tất cả những gì cô đã mất, cô sẽ giành lại tất cả, sau đó cô phải từ từ thắng 2 tỷ của Nam Cung Tần.Tiếc là Mộ Như lại quá ngây thơ không suy nghĩ, sau khi chiến thắng ở trong này, cô đã thua liên tiếp hai ván, ngay sau đó, tất cả quần áo cô vừa mặc trêи người đều bị cởi ra một lần nữa.“Kéo búa bao!” Với giọng nói của Nam Cung Tần, Mộ Như, lại ăn mặc lộ 3 vòng nhanh chóng đưa tay ra, lần này cô đã hết vải để cởi nhưng lại bị kéo của Nam Cung Tần cắt không thương tiếc. 

Đúng là như vậy, khi đĩa từ từ dừng lại, mũi tên đã dừng ngay tên anh ta mà không có một chút rung lắc nào.

Mộ Như không đợi Nam Cung Tần nói, liền đi đến sô pha mặc quần áo vào, thực ra trong lòng cũng lo lắng không kém, bởi vì Nam Cung Tần là người sẽ kéo đĩa tiếp theo, cho nên nếu Bam Cung Tần thắng, cô phải c** q**n áo của cô một lần nữa.

Nam Cung Tần có vẻ hơi mệt mỏi với cảnh bế tắc triền miên nên nói với Mộ Như: "Đổi sang trò khác đi, nếu không, hai chúng ta có lẽ sẽ ở đây ba ngày ba đêm cũng không phân thắng bại, tôi có thể chơi như vậy nhưng em có lẽ không thể bởi vì cơ thể em không cho phép, đúng không?"

Mộ Như choáng váng khi nghe vậy, thật ra thì cơ thể cô đã kiệt quệ rồi, cơn đói kéo dài khiến thể lực có phần suy kiệt, cô cũng biết nếu kiên trì thêm nửa tiếng hay một tiếng nữa là cô sẽ không thể tiếp tục cạnh tranh với Nam Cung Tần.

“Đánh cược cái gì?” Mộ Như mặc quần áo vào rồi ngồi xuống sô pha, bà bầu đứng một lúc lâu nên rất mệt, vì lúc này đang nói chuyện nên cô cũng không thèm để ý đến Nam Cung Tần nhìn cô.

“Oẳn tù tì, được không?” Nam Cung Tần nhìn Mộ Như cười, như thể thản nhiên hỏi.

“Ý này hay,” Mộ Như thành thật trả lời, bởi vì trêи đời này có lẽ không ít người không biết chơi loại trò chơi này.

“Vậy thì chơi oẳn tù tì đi.” Nam Cung Tần lập tức có hứng thú nên ngồi xuống ghế sô pha bên kia nhìn Mộ Như nói: “Vậy thì bắt đầu ngay thôi, chơi oẳn từ tì ai thắng nhiều hơn thì người đó thắng."

Mộ Như gật đầu rồi đưa tay về phía sau, thật ra thì cô cũng biết trò này một chút cũng sẽ chơi trò này, nhưng hồi nhỏ cô ít chơi, vì từ nhỏ cô đã phải giúp má Vương rồi.

"Kéo búa bao", cả hai cùng hét lên rồi cùng nhau duỗi tay ra, Mộ Như vốn dĩ muốn làm bao nhưng trong lúc hoảng sợ quên xòe ngón tay ra nên nó trở thành búa.

Nhưng Nam Cung Tần là một cây kéo, bởi vì anh ta đánh giá từ cái nhìn của Tịch Mộ Như là cô sẽ ra bao, nếu anh ta ra cây kéo, thì anh ta chắc chắn sẽ thắng, nhưng Tịch Mộ Như đã cho anh ta một cây búa trực tiếp đập vào cây kéo của anh ta đến thối nát.

Nam Cung Tần nhìn hai ngón tay của mình mà cười không nổi, không thể rút tay lại, sắc mặt những người mặc đồ đen xung quanh đều nghiêm nghị, nhưng nhìn thấy dáng vẻ sa sầm của Nam Cung Tần, họ muốn bật cười, nhưng không ai dám cười, chỉ có thể kìm nén vui sướиɠ trong lòng.

Không đợi Nam Cung Tần, Mộ Như đã nhanh chóng nhặt chiếc quần tây bên cạnh ghế sô pha mặc vào, vừa mặc xong chiếc quần tây, cô thầm thở phào nhẹ nhõm, bây giờ cô vẫn còn hai chiếc giày, sau khi mang giày xong cô sẽ lấy lại tất cả những gì cô đã mất, cô sẽ giành lại tất cả, sau đó cô phải từ từ thắng 2 tỷ của Nam Cung Tần.

Tiếc là Mộ Như lại quá ngây thơ không suy nghĩ, sau khi chiến thắng ở trong này, cô đã thua liên tiếp hai ván, ngay sau đó, tất cả quần áo cô vừa mặc trêи người đều bị cởi ra một lần nữa.

“Kéo búa bao!” Với giọng nói của Nam Cung Tần, Mộ Như, lại ăn mặc lộ 3 vòng nhanh chóng đưa tay ra, lần này cô đã hết vải để cởi nhưng lại bị kéo của Nam Cung Tần cắt không thương tiếc. 

Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly HônTác giả: kiều mạchTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và… Đúng là như vậy, khi đĩa từ từ dừng lại, mũi tên đã dừng ngay tên anh ta mà không có một chút rung lắc nào.Mộ Như không đợi Nam Cung Tần nói, liền đi đến sô pha mặc quần áo vào, thực ra trong lòng cũng lo lắng không kém, bởi vì Nam Cung Tần là người sẽ kéo đĩa tiếp theo, cho nên nếu Bam Cung Tần thắng, cô phải c** q**n áo của cô một lần nữa.Nam Cung Tần có vẻ hơi mệt mỏi với cảnh bế tắc triền miên nên nói với Mộ Như: "Đổi sang trò khác đi, nếu không, hai chúng ta có lẽ sẽ ở đây ba ngày ba đêm cũng không phân thắng bại, tôi có thể chơi như vậy nhưng em có lẽ không thể bởi vì cơ thể em không cho phép, đúng không?"Mộ Như choáng váng khi nghe vậy, thật ra thì cơ thể cô đã kiệt quệ rồi, cơn đói kéo dài khiến thể lực có phần suy kiệt, cô cũng biết nếu kiên trì thêm nửa tiếng hay một tiếng nữa là cô sẽ không thể tiếp tục cạnh tranh với Nam Cung Tần.“Đánh cược cái gì?” Mộ Như mặc quần áo vào rồi ngồi xuống sô pha, bà bầu đứng một lúc lâu nên rất mệt, vì lúc này đang nói chuyện nên cô cũng không thèm để ý đến Nam Cung Tần nhìn cô.“Oẳn tù tì, được không?” Nam Cung Tần nhìn Mộ Như cười, như thể thản nhiên hỏi.“Ý này hay,” Mộ Như thành thật trả lời, bởi vì trêи đời này có lẽ không ít người không biết chơi loại trò chơi này.“Vậy thì chơi oẳn tù tì đi.” Nam Cung Tần lập tức có hứng thú nên ngồi xuống ghế sô pha bên kia nhìn Mộ Như nói: “Vậy thì bắt đầu ngay thôi, chơi oẳn từ tì ai thắng nhiều hơn thì người đó thắng."Mộ Như gật đầu rồi đưa tay về phía sau, thật ra thì cô cũng biết trò này một chút cũng sẽ chơi trò này, nhưng hồi nhỏ cô ít chơi, vì từ nhỏ cô đã phải giúp má Vương rồi."Kéo búa bao", cả hai cùng hét lên rồi cùng nhau duỗi tay ra, Mộ Như vốn dĩ muốn làm bao nhưng trong lúc hoảng sợ quên xòe ngón tay ra nên nó trở thành búa.Nhưng Nam Cung Tần là một cây kéo, bởi vì anh ta đánh giá từ cái nhìn của Tịch Mộ Như là cô sẽ ra bao, nếu anh ta ra cây kéo, thì anh ta chắc chắn sẽ thắng, nhưng Tịch Mộ Như đã cho anh ta một cây búa trực tiếp đập vào cây kéo của anh ta đến thối nát.Nam Cung Tần nhìn hai ngón tay của mình mà cười không nổi, không thể rút tay lại, sắc mặt những người mặc đồ đen xung quanh đều nghiêm nghị, nhưng nhìn thấy dáng vẻ sa sầm của Nam Cung Tần, họ muốn bật cười, nhưng không ai dám cười, chỉ có thể kìm nén vui sướиɠ trong lòng.Không đợi Nam Cung Tần, Mộ Như đã nhanh chóng nhặt chiếc quần tây bên cạnh ghế sô pha mặc vào, vừa mặc xong chiếc quần tây, cô thầm thở phào nhẹ nhõm, bây giờ cô vẫn còn hai chiếc giày, sau khi mang giày xong cô sẽ lấy lại tất cả những gì cô đã mất, cô sẽ giành lại tất cả, sau đó cô phải từ từ thắng 2 tỷ của Nam Cung Tần.Tiếc là Mộ Như lại quá ngây thơ không suy nghĩ, sau khi chiến thắng ở trong này, cô đã thua liên tiếp hai ván, ngay sau đó, tất cả quần áo cô vừa mặc trêи người đều bị cởi ra một lần nữa.“Kéo búa bao!” Với giọng nói của Nam Cung Tần, Mộ Như, lại ăn mặc lộ 3 vòng nhanh chóng đưa tay ra, lần này cô đã hết vải để cởi nhưng lại bị kéo của Nam Cung Tần cắt không thương tiếc. 

Chương 403: Em Có Dám Chơi Lớn Không 4