Tân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và…
Chương 468: Gặp Lại Những Người Quen Cũ Nơi Đất Khách E
Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly HônTác giả: kiều mạchTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và… “Không biết?” Đông Phương Mặc nhướng mày, khóe miệng nở một nụ cười giễu cợt, nhìn người phụ nữ trong tay mình rồi nói: “Tịch Mộ Như, tôi khuyên em không nên hành động điên rồ nữa, nếu em tiếp tục hành động như vậy, tôi cũng không ngại tiếp tục xem khả năng diễn xuất của em có tốt hơn khả năng hội họa của em hay không đâu."Nhan Như thật muốn ói ra máu khi nghe những lời này, Đông Phương Mặc chết tiệt này, 5 năm sau, anh vẫn không thay đổi chút nào, vẫn lạnh lùng, độc đoán, man rợ như ngày nào.Chỉ là, Đông Phương Mặc chắc chắn không biết năm năm qua anh vẫn vậy, nhưng cô đã thay đổi rất nhiều rồi, cô không còn là Tịch Mộ Như của năm năm trước, cũng không phải là Tịch Mộ Như mà anh có thể tùy thời kiểm soát nữa rồi.Cô lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông đang nâng cô lên rồi bước xuống lầu, vẻ mặt lạnh lùng xa lánh: "Năm năm trước? Ồ, tôi nhớ rồi, năm năm trước chúng ta quả biết nhau, nhưng tôi xin lỗi, anh vẫn nhận nhầm người rồi, tên tôi là Tịch Mộ Tuyết chứ không phải Tịch Môn Như, năm năm trước, tôi đã định kết hôn với anh, nhưng sau đó em gái tôi là Tịch Mộ Như đã thay tôi kết hôn với anh, vậy nên cô ấy mới là vợ anh, còn tôi..."Đông Phương Mặc tiếp tục ôm người phụ nữ trong tay bước xuống lầu, theo sau là một vài vệ sĩ mặc đồ đen, anh vẫn đang ra lệnh cho các vệ sĩ dẹp đường cho anh đi, người phụ nữ trong tay anh nói gì cũng vô dụng, hay nói chính xác hơn là anh không muốn nghe cô nói.Đông Phương Mặc vốn là người biết nhìn nhận sự việc và hành động theo ý mình, anh chưa bao giờ thích nói nhiều, vì vậy lúc này, những lời nói không ngừng của Tịch Mộ Như đối với anh chỉ là điều vô nghĩa nên anh không cần thiết phải nghe, mà bỏ qua hoàn toàn, anh coi cô như một con chim sẻ không ngừng hót.Nhìn thấy Đông Phương Mặc không trả lời, Nhan Như tức muốn chết, vì vậy anh không thể không tăng vài decibel hét lên: "Anh Đông Phương, tôi không còn là Tịch Môn Tuyết nữa, tôi là Nhan Như, là một hoạ sĩ, nếu anh thích tranh của tôi thì tôi rất vui, đương nhiên Đông Phương Đại thiếu gia giàu có như vậy nên chắc anh không cần Nhan Như giảm giá cho anh đi, nhưng Nhan Như nhất định sẽ tặng bức tranh khác cho Đông Phương thiếu gia. "Nhan Như đã nói suốt vì cô hy vọng Đông Phương Mặc có thể lý trí một chút, đừng nhầm tưởng cô là Tịch Môn Như, bởi vì Tịch Mộ Như trước đây đã biến mất từ lâu rồi.Rất tiếc là Nhan Như đã sớm phát hiện ra cô rằng đang tự nói tự nghe một mình, nhưng người đàn ông BT, Đông Phương Mặc làm như không nghe để không trả lời cô.Đông Phương Mặc chết tiệt, Đông Phương Mặc BT, không những không đáp lại cô mà còn không thèm nhìn cô, cứ ôm cô đi về phía trước như thể anh đang ôm một món hàng.Cô tức giận đến mức muốn thoát ra khỏi vòng tay của anh, nhưng cô sớm đã nhận ra sự cố gắng của mình là vô ích, hai cánh tay của Đông Phương Mặc như kẹp sắt, cô không thể cử động được chút nào.
“Không biết?” Đông Phương Mặc nhướng mày, khóe miệng nở một nụ cười giễu cợt, nhìn người phụ nữ trong tay mình rồi nói: “Tịch Mộ Như, tôi khuyên em không nên hành động điên rồ nữa, nếu em tiếp tục hành động như vậy, tôi cũng không ngại tiếp tục xem khả năng diễn xuất của em có tốt hơn khả năng hội họa của em hay không đâu."
Nhan Như thật muốn ói ra máu khi nghe những lời này, Đông Phương Mặc chết tiệt này, 5 năm sau, anh vẫn không thay đổi chút nào, vẫn lạnh lùng, độc đoán, man rợ như ngày nào.
Chỉ là, Đông Phương Mặc chắc chắn không biết năm năm qua anh vẫn vậy, nhưng cô đã thay đổi rất nhiều rồi, cô không còn là Tịch Mộ Như của năm năm trước, cũng không phải là Tịch Mộ Như mà anh có thể tùy thời kiểm soát nữa rồi.
Cô lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông đang nâng cô lên rồi bước xuống lầu, vẻ mặt lạnh lùng xa lánh: "Năm năm trước? Ồ, tôi nhớ rồi, năm năm trước chúng ta quả biết nhau, nhưng tôi xin lỗi, anh vẫn nhận nhầm người rồi, tên tôi là Tịch Mộ Tuyết chứ không phải Tịch Môn Như, năm năm trước, tôi đã định kết hôn với anh, nhưng sau đó em gái tôi là Tịch Mộ Như đã thay tôi kết hôn với anh, vậy nên cô ấy mới là vợ anh, còn tôi..."
Đông Phương Mặc tiếp tục ôm người phụ nữ trong tay bước xuống lầu, theo sau là một vài vệ sĩ mặc đồ đen, anh vẫn đang ra lệnh cho các vệ sĩ dẹp đường cho anh đi, người phụ nữ trong tay anh nói gì cũng vô dụng, hay nói chính xác hơn là anh không muốn nghe cô nói.
Đông Phương Mặc vốn là người biết nhìn nhận sự việc và hành động theo ý mình, anh chưa bao giờ thích nói nhiều, vì vậy lúc này, những lời nói không ngừng của Tịch Mộ Như đối với anh chỉ là điều vô nghĩa nên anh không cần thiết phải nghe, mà bỏ qua hoàn toàn, anh coi cô như một con chim sẻ không ngừng hót.
Nhìn thấy Đông Phương Mặc không trả lời, Nhan Như tức muốn chết, vì vậy anh không thể không tăng vài decibel hét lên: "Anh Đông Phương, tôi không còn là Tịch Môn Tuyết nữa, tôi là Nhan Như, là một hoạ sĩ, nếu anh thích tranh của tôi thì tôi rất vui, đương nhiên Đông Phương Đại thiếu gia giàu có như vậy nên chắc anh không cần Nhan Như giảm giá cho anh đi, nhưng Nhan Như nhất định sẽ tặng bức tranh khác cho Đông Phương thiếu gia. "
Nhan Như đã nói suốt vì cô hy vọng Đông Phương Mặc có thể lý trí một chút, đừng nhầm tưởng cô là Tịch Môn Như, bởi vì Tịch Mộ Như trước đây đã biến mất từ lâu rồi.
Rất tiếc là Nhan Như đã sớm phát hiện ra cô rằng đang tự nói tự nghe một mình, nhưng người đàn ông BT, Đông Phương Mặc làm như không nghe để không trả lời cô.
Đông Phương Mặc chết tiệt, Đông Phương Mặc BT, không những không đáp lại cô mà còn không thèm nhìn cô, cứ ôm cô đi về phía trước như thể anh đang ôm một món hàng.
Cô tức giận đến mức muốn thoát ra khỏi vòng tay của anh, nhưng cô sớm đã nhận ra sự cố gắng của mình là vô ích, hai cánh tay của Đông Phương Mặc như kẹp sắt, cô không thể cử động được chút nào.
Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly HônTác giả: kiều mạchTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và… “Không biết?” Đông Phương Mặc nhướng mày, khóe miệng nở một nụ cười giễu cợt, nhìn người phụ nữ trong tay mình rồi nói: “Tịch Mộ Như, tôi khuyên em không nên hành động điên rồ nữa, nếu em tiếp tục hành động như vậy, tôi cũng không ngại tiếp tục xem khả năng diễn xuất của em có tốt hơn khả năng hội họa của em hay không đâu."Nhan Như thật muốn ói ra máu khi nghe những lời này, Đông Phương Mặc chết tiệt này, 5 năm sau, anh vẫn không thay đổi chút nào, vẫn lạnh lùng, độc đoán, man rợ như ngày nào.Chỉ là, Đông Phương Mặc chắc chắn không biết năm năm qua anh vẫn vậy, nhưng cô đã thay đổi rất nhiều rồi, cô không còn là Tịch Mộ Như của năm năm trước, cũng không phải là Tịch Mộ Như mà anh có thể tùy thời kiểm soát nữa rồi.Cô lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông đang nâng cô lên rồi bước xuống lầu, vẻ mặt lạnh lùng xa lánh: "Năm năm trước? Ồ, tôi nhớ rồi, năm năm trước chúng ta quả biết nhau, nhưng tôi xin lỗi, anh vẫn nhận nhầm người rồi, tên tôi là Tịch Mộ Tuyết chứ không phải Tịch Môn Như, năm năm trước, tôi đã định kết hôn với anh, nhưng sau đó em gái tôi là Tịch Mộ Như đã thay tôi kết hôn với anh, vậy nên cô ấy mới là vợ anh, còn tôi..."Đông Phương Mặc tiếp tục ôm người phụ nữ trong tay bước xuống lầu, theo sau là một vài vệ sĩ mặc đồ đen, anh vẫn đang ra lệnh cho các vệ sĩ dẹp đường cho anh đi, người phụ nữ trong tay anh nói gì cũng vô dụng, hay nói chính xác hơn là anh không muốn nghe cô nói.Đông Phương Mặc vốn là người biết nhìn nhận sự việc và hành động theo ý mình, anh chưa bao giờ thích nói nhiều, vì vậy lúc này, những lời nói không ngừng của Tịch Mộ Như đối với anh chỉ là điều vô nghĩa nên anh không cần thiết phải nghe, mà bỏ qua hoàn toàn, anh coi cô như một con chim sẻ không ngừng hót.Nhìn thấy Đông Phương Mặc không trả lời, Nhan Như tức muốn chết, vì vậy anh không thể không tăng vài decibel hét lên: "Anh Đông Phương, tôi không còn là Tịch Môn Tuyết nữa, tôi là Nhan Như, là một hoạ sĩ, nếu anh thích tranh của tôi thì tôi rất vui, đương nhiên Đông Phương Đại thiếu gia giàu có như vậy nên chắc anh không cần Nhan Như giảm giá cho anh đi, nhưng Nhan Như nhất định sẽ tặng bức tranh khác cho Đông Phương thiếu gia. "Nhan Như đã nói suốt vì cô hy vọng Đông Phương Mặc có thể lý trí một chút, đừng nhầm tưởng cô là Tịch Môn Như, bởi vì Tịch Mộ Như trước đây đã biến mất từ lâu rồi.Rất tiếc là Nhan Như đã sớm phát hiện ra cô rằng đang tự nói tự nghe một mình, nhưng người đàn ông BT, Đông Phương Mặc làm như không nghe để không trả lời cô.Đông Phương Mặc chết tiệt, Đông Phương Mặc BT, không những không đáp lại cô mà còn không thèm nhìn cô, cứ ôm cô đi về phía trước như thể anh đang ôm một món hàng.Cô tức giận đến mức muốn thoát ra khỏi vòng tay của anh, nhưng cô sớm đã nhận ra sự cố gắng của mình là vô ích, hai cánh tay của Đông Phương Mặc như kẹp sắt, cô không thể cử động được chút nào.