Tân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và…
Chương 479: Anh Muốn Làm Gì?
Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly HônTác giả: kiều mạchTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và… Nhan Như nghiến răng, trong lòng dâng lên một cỗ tức giận không tên, nhìn chằm chằm Đông Phương Mặc đang xem tài liệu, không nhịn được hỏi: "Anh muốn thế nào?"“Tôi muốn gì?” Đôi mắt đen của Đông Phương Mặc rời khỏi văn kiện, anh lạnh lùng liếc cô một cái, nhàn nhạt nói: “Tối hôm qua tôi đã nói với em, chúng ta đã có hôn ước, vì em cũng đã nói điều ngu ngốc nhất mà em đã làm là không kết hôn với tôi, nên tôi sẽ cho em một cơ hội để quay lại... ""Tôi không muốn có cơ hội như vậy," Nhan Như từ chối mà không hề suy nghĩ, rồi nhanh chóng nói, "Đó là năm năm trước, còn bây giờ...""Có lẽ em không phải là người quyết định trong vấn đề này", Đông Phương Mặc hiển nhiên không có kiên nhẫn để nghe cô nói tiếp.Nhan Như nghe lời nói của Đông Phương Mặc nà tức muốn chết, cô còn muốn nói thêm cái gì, nhưng lại thấy Đông Phương Mặc cúi đầu xem tài liệu, hoàn toàn coi cô như không khí, dù cô có nói đến khô nước bọt cũng vô ích.Hừ, cô đã chấp nhận số phận của mình, từ khi rơi vào tay Đông Phương Mặc lần nữa, dù cô có kháng cự cũng vô ích, từ tối hôm qua đến giờ, cô có chống cự như thế nào thì tất cả những gì cô làm đều vô ích.Lúc này, cô chỉ có thể đi một bước tính một bước, cũng may Vũ Vũ và Đạo Kỳ Huyền đều bình an vô sự, nhưng cô lại không có cách nào thông báo cho bọn họ, cũng không biết thầy Nam Kha có giúp cô thông báo cho Đạo Kỳ Huyền hay không.Nhan Như thầm thở dài trong lòng, không còn cách nào khác, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sô pha, nhưng máy bay từ Paris đến Tân Hải cũng không đến một hai tiếng.Nhan Như buồn ngủ đến mức không chịu được, cuối cùng ngủ gục trêи ghế trường kỷ.Khi xử lý tài liệu xong Đông Phương Mặc đứng dậy, nhìn thấy người phụ nữ đang ngủ say mà vẻ mặt vẫn tức giận, anh sửng sốt một chút rồi ngồi xổm xuống.Nhìn bộ quần áo của cô bị cởi hai cúc, anh không khỏi mỉm cười, sau đó xoay người lấy một chiếc khăn trong tủ đấp lên cho cô.Nhan Như ngủ không yên, vì trong giấc mơ, cô đã quay trở lại năm năm trước, trở lại năm cô lần đầu tiên kết hôn với Đông Phương Mặc thay Tịch Mộ Tuyết.Trong giấc mơ, cô bị ác ma hành hạ, vì vậy giấc ngủ này rất đau đớn, ngay cả biểu cảm trêи mặt cũng thay đổi liên tục vì những chuyện đau lòng trong giấc mơ.Khi Nhan Như tỉnh lại, đèn trong phòng đã bật sáng, trong một giây, cô nghĩ mình đã trở về nhà của mình ở Hàn Quốc.Nhưng khi nhìn thấy bóng lưng lạnh lùng của người đàn ông đứng trước cửa sổ kiểu Pháp, cô hiểu ngay đây không phải là nhà của mình ở Hàn Quốc, mà là trêи máy bay tư nhân của Đông Phương Mặc.Cô cảm thấy ánh sáng có chút chói mắt, không khỏi lấy tay che mắt rồi từ từ mở ra, động tác tình cờ này bị Đông Phương Mặc đang xoay người nhìn thấy.“Ở Tân Hải là sáng sớm, nhưng ngoài cửa sổ thì trời vẫn còn tối,” Đông Phương Mặc vừa nói vừa bước tới tắt đèn pha, chỉ để lại hai chiếc đèn tường màu cam, mềm mại.Sau khi nghe anh giải thích, Nhan Như không nói gì, bỏ chăn trêи người ra rồi ngồi dậy trêи ghế trường kỷ, vẻ mặt lạnh lùng hỏi: "Anh có phòng tắm trêи máy bay này không?"
Nhan Như nghiến răng, trong lòng dâng lên một cỗ tức giận không tên, nhìn chằm chằm Đông Phương Mặc đang xem tài liệu, không nhịn được hỏi: "Anh muốn thế nào?"
“Tôi muốn gì?” Đôi mắt đen của Đông Phương Mặc rời khỏi văn kiện, anh lạnh lùng liếc cô một cái, nhàn nhạt nói: “Tối hôm qua tôi đã nói với em, chúng ta đã có hôn ước, vì em cũng đã nói điều ngu ngốc nhất mà em đã làm là không kết hôn với tôi, nên tôi sẽ cho em một cơ hội để quay lại... "
"Tôi không muốn có cơ hội như vậy," Nhan Như từ chối mà không hề suy nghĩ, rồi nhanh chóng nói, "Đó là năm năm trước, còn bây giờ..."
"Có lẽ em không phải là người quyết định trong vấn đề này", Đông Phương Mặc hiển nhiên không có kiên nhẫn để nghe cô nói tiếp.
Nhan Như nghe lời nói của Đông Phương Mặc nà tức muốn chết, cô còn muốn nói thêm cái gì, nhưng lại thấy Đông Phương Mặc cúi đầu xem tài liệu, hoàn toàn coi cô như không khí, dù cô có nói đến khô nước bọt cũng vô ích.
Hừ, cô đã chấp nhận số phận của mình, từ khi rơi vào tay Đông Phương Mặc lần nữa, dù cô có kháng cự cũng vô ích, từ tối hôm qua đến giờ, cô có chống cự như thế nào thì tất cả những gì cô làm đều vô ích.
Lúc này, cô chỉ có thể đi một bước tính một bước, cũng may Vũ Vũ và Đạo Kỳ Huyền đều bình an vô sự, nhưng cô lại không có cách nào thông báo cho bọn họ, cũng không biết thầy Nam Kha có giúp cô thông báo cho Đạo Kỳ Huyền hay không.
Nhan Như thầm thở dài trong lòng, không còn cách nào khác, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sô pha, nhưng máy bay từ Paris đến Tân Hải cũng không đến một hai tiếng.
Nhan Như buồn ngủ đến mức không chịu được, cuối cùng ngủ gục trêи ghế trường kỷ.
Khi xử lý tài liệu xong Đông Phương Mặc đứng dậy, nhìn thấy người phụ nữ đang ngủ say mà vẻ mặt vẫn tức giận, anh sửng sốt một chút rồi ngồi xổm xuống.
Nhìn bộ quần áo của cô bị cởi hai cúc, anh không khỏi mỉm cười, sau đó xoay người lấy một chiếc khăn trong tủ đấp lên cho cô.
Nhan Như ngủ không yên, vì trong giấc mơ, cô đã quay trở lại năm năm trước, trở lại năm cô lần đầu tiên kết hôn với Đông Phương Mặc thay Tịch Mộ Tuyết.
Trong giấc mơ, cô bị ác ma hành hạ, vì vậy giấc ngủ này rất đau đớn, ngay cả biểu cảm trêи mặt cũng thay đổi liên tục vì những chuyện đau lòng trong giấc mơ.
Khi Nhan Như tỉnh lại, đèn trong phòng đã bật sáng, trong một giây, cô nghĩ mình đã trở về nhà của mình ở Hàn Quốc.
Nhưng khi nhìn thấy bóng lưng lạnh lùng của người đàn ông đứng trước cửa sổ kiểu Pháp, cô hiểu ngay đây không phải là nhà của mình ở Hàn Quốc, mà là trêи máy bay tư nhân của Đông Phương Mặc.
Cô cảm thấy ánh sáng có chút chói mắt, không khỏi lấy tay che mắt rồi từ từ mở ra, động tác tình cờ này bị Đông Phương Mặc đang xoay người nhìn thấy.
“Ở Tân Hải là sáng sớm, nhưng ngoài cửa sổ thì trời vẫn còn tối,” Đông Phương Mặc vừa nói vừa bước tới tắt đèn pha, chỉ để lại hai chiếc đèn tường màu cam, mềm mại.
Sau khi nghe anh giải thích, Nhan Như không nói gì, bỏ chăn trêи người ra rồi ngồi dậy trêи ghế trường kỷ, vẻ mặt lạnh lùng hỏi: "Anh có phòng tắm trêи máy bay này không?"
Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly HônTác giả: kiều mạchTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và… Nhan Như nghiến răng, trong lòng dâng lên một cỗ tức giận không tên, nhìn chằm chằm Đông Phương Mặc đang xem tài liệu, không nhịn được hỏi: "Anh muốn thế nào?"“Tôi muốn gì?” Đôi mắt đen của Đông Phương Mặc rời khỏi văn kiện, anh lạnh lùng liếc cô một cái, nhàn nhạt nói: “Tối hôm qua tôi đã nói với em, chúng ta đã có hôn ước, vì em cũng đã nói điều ngu ngốc nhất mà em đã làm là không kết hôn với tôi, nên tôi sẽ cho em một cơ hội để quay lại... ""Tôi không muốn có cơ hội như vậy," Nhan Như từ chối mà không hề suy nghĩ, rồi nhanh chóng nói, "Đó là năm năm trước, còn bây giờ...""Có lẽ em không phải là người quyết định trong vấn đề này", Đông Phương Mặc hiển nhiên không có kiên nhẫn để nghe cô nói tiếp.Nhan Như nghe lời nói của Đông Phương Mặc nà tức muốn chết, cô còn muốn nói thêm cái gì, nhưng lại thấy Đông Phương Mặc cúi đầu xem tài liệu, hoàn toàn coi cô như không khí, dù cô có nói đến khô nước bọt cũng vô ích.Hừ, cô đã chấp nhận số phận của mình, từ khi rơi vào tay Đông Phương Mặc lần nữa, dù cô có kháng cự cũng vô ích, từ tối hôm qua đến giờ, cô có chống cự như thế nào thì tất cả những gì cô làm đều vô ích.Lúc này, cô chỉ có thể đi một bước tính một bước, cũng may Vũ Vũ và Đạo Kỳ Huyền đều bình an vô sự, nhưng cô lại không có cách nào thông báo cho bọn họ, cũng không biết thầy Nam Kha có giúp cô thông báo cho Đạo Kỳ Huyền hay không.Nhan Như thầm thở dài trong lòng, không còn cách nào khác, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sô pha, nhưng máy bay từ Paris đến Tân Hải cũng không đến một hai tiếng.Nhan Như buồn ngủ đến mức không chịu được, cuối cùng ngủ gục trêи ghế trường kỷ.Khi xử lý tài liệu xong Đông Phương Mặc đứng dậy, nhìn thấy người phụ nữ đang ngủ say mà vẻ mặt vẫn tức giận, anh sửng sốt một chút rồi ngồi xổm xuống.Nhìn bộ quần áo của cô bị cởi hai cúc, anh không khỏi mỉm cười, sau đó xoay người lấy một chiếc khăn trong tủ đấp lên cho cô.Nhan Như ngủ không yên, vì trong giấc mơ, cô đã quay trở lại năm năm trước, trở lại năm cô lần đầu tiên kết hôn với Đông Phương Mặc thay Tịch Mộ Tuyết.Trong giấc mơ, cô bị ác ma hành hạ, vì vậy giấc ngủ này rất đau đớn, ngay cả biểu cảm trêи mặt cũng thay đổi liên tục vì những chuyện đau lòng trong giấc mơ.Khi Nhan Như tỉnh lại, đèn trong phòng đã bật sáng, trong một giây, cô nghĩ mình đã trở về nhà của mình ở Hàn Quốc.Nhưng khi nhìn thấy bóng lưng lạnh lùng của người đàn ông đứng trước cửa sổ kiểu Pháp, cô hiểu ngay đây không phải là nhà của mình ở Hàn Quốc, mà là trêи máy bay tư nhân của Đông Phương Mặc.Cô cảm thấy ánh sáng có chút chói mắt, không khỏi lấy tay che mắt rồi từ từ mở ra, động tác tình cờ này bị Đông Phương Mặc đang xoay người nhìn thấy.“Ở Tân Hải là sáng sớm, nhưng ngoài cửa sổ thì trời vẫn còn tối,” Đông Phương Mặc vừa nói vừa bước tới tắt đèn pha, chỉ để lại hai chiếc đèn tường màu cam, mềm mại.Sau khi nghe anh giải thích, Nhan Như không nói gì, bỏ chăn trêи người ra rồi ngồi dậy trêи ghế trường kỷ, vẻ mặt lạnh lùng hỏi: "Anh có phòng tắm trêи máy bay này không?"