Tân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và…
Chương 535: Tiểu Mao Vũ Biến Mất 4
Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly HônTác giả: kiều mạchTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và… Khi Nhan Như còn đang lo lắng cho Tiểu Mao Vũ, thì Tiểu Mao Vũ đã được Đông Phương Mặc đưa lên máy bay riêng của anh bay về Tân Hải.Ngày hôm kia Đông Phương Mặc đã đến Incheon, Hàn Quốc, anh vốn định trực tiếp đến gặp Nhan Như, nhưng anh nghĩ đến sự cố chấp của người phụ nữ đó, nghĩ cô nhất định sẽ không ngoan ngoãn nghe theo anh, nên từ bỏ kế hoạch trực tiếp tìm cô, mà chuyển sang kế hoạch đóng giả Đạo Kỳ Huyền.Kế hoạch này thực hiện rất đơn giản, chỉ cần mua một bộ quần áo mà Đạo Kỳ Huyền đã từng mặc, sau đó cắt tóc cho giống, rồi anh sẽ đến nhà trẻ đóng giả Đạo Kỳ Huyền đón Tiểu Mao Vũ.Anh và Đạo Kỳ Huyền giống hệt nhau, nếu không phải những người từng sống cùng họ quanh năm suốt tháng, thì cũng không thể phân biệt được hai người, vậy nên anh đến nhà trẻ đón Tiểu Mao Vũ khá suôn sẻ, chưa kể đến các giáo viên và bạn học, ngay cả bản thân Tiểu Mao Vũ cũng không nhân ra.Anh không thể không cảm thấy vui mừng vì mấy ngày nay đã học tiếng Hàn, mặc dù không nói được tiếng Hàn phức tạp, nhưng anh vẫn biết những thuật ngữ giao tiếp đơn giản hàng ngày.Vì vậy, khi anh xuất hiện với tư cách là Đạo Kỳ Huyền ở trường mẫu giáo, nói dối anh đã quên mang theo thẻ đưa đón, giáo viên mẫu giáo chỉ yêu cầu anh ký tên, sau đó mới để anh đưa Tiểu Mao Vũ đi.Tiểu Mao Vũ rất vui khi nhìn thấy anh, con bé sà đến, lao thẳng vào vòng tay anh, sau đó hét lớn: "Ba ba, sao hôm nay ba lại đến đón con?"Lúc đó anh đã rất ngạc nhiên, nhưng anh không trả lời câu hỏi, anh không ngờ Tiểu Mao Vũ sẽ hỏi anh câu hỏi vì nó không nằm trong kế hoạch của anh.Nhưng anh nhanh chóng trả lời: "Vì ba nhớ Vũ Vũ!"Đây là câu êm tai nhất và cũng là câu dễ gây nhầm lẫn nhất, Tiểu Mao Vũ nghe lời anh, thậm chí không nghi ngờ gì nữa, nên con bé cùng anh bước ra khỏi nhà trẻ.Tất nhiên anh không lái xe, một là ở Hàn Quốc anh không có ô tô, hai là theo thông tin anh tìm hiểu thì Đạo Kỳ Huyền ở Hàn Quốc hầu như không lái xe, anh ta chỉ đi xe buýt hoặc taxi, thỉnh thoảng mới có một chiếc ô tô lái ra ngoài, nhưng anh ta không tự lái mà có người khác giúp anh ta lái.Anh bắt taxi mà Vũ Vũ đi, sau khi lên xe, anh bảo sẽ đưa Vũ Vũ đến công viên giải trí để chơi máy bay trực thăng mô phỏng.Vũ Vũ rất vui, cô bé nói cô bé thích đến công viên giải trí nhất, ở công viên giải trí, cô bé thích nhất là bay, nhưng trước đó cô bé không biết có máy bay trực thăng mô phỏng trong công viên giải trí.Đông Phương Mặc vội vàng nói, hôm qua chiếc trực thăng mô phỏng này mới được chở đến công viên giải trí, sáng nay anh mới nghe nói, nên sau khi tan học anh liền đến nhà trẻ đón cô bé.Vũ Vũ nghe vậy rất vui mừng, không nhịn được liền vòng tay qua cổ Đông Phương Mặc, áp cái miệng hồng hào của mình lên má anh hôn thật mạnh: "Ba ba ngoan quá, Tiểu Mao Vũ yêu ba ba nhất."Trái tim Đông Phương Mặc loạn nhịp, nhìn đứa trẻ hồng phấn bên cạnh, trong một giây, anh cảm thấy cô bé dễ thương như thiên thần nhỏ này chính là con gái anh.Nhưng ý nghĩ này vừa mới hình thành trong đầu anh đã nhanh chóng phủ nhận vì Nhan Như mang thai được hơn 3 tháng thì cô biến mất, nếu thật sự là đứa bé đó còn thì chắc Tiểu Mao Vũ phải tròn 5 tuổi.
Khi Nhan Như còn đang lo lắng cho Tiểu Mao Vũ, thì Tiểu Mao Vũ đã được Đông Phương Mặc đưa lên máy bay riêng của anh bay về Tân Hải.
Ngày hôm kia Đông Phương Mặc đã đến Incheon, Hàn Quốc, anh vốn định trực tiếp đến gặp Nhan Như, nhưng anh nghĩ đến sự cố chấp của người phụ nữ đó, nghĩ cô nhất định sẽ không ngoan ngoãn nghe theo anh, nên từ bỏ kế hoạch trực tiếp tìm cô, mà chuyển sang kế hoạch đóng giả Đạo Kỳ Huyền.
Kế hoạch này thực hiện rất đơn giản, chỉ cần mua một bộ quần áo mà Đạo Kỳ Huyền đã từng mặc, sau đó cắt tóc cho giống, rồi anh sẽ đến nhà trẻ đóng giả Đạo Kỳ Huyền đón Tiểu Mao Vũ.
Anh và Đạo Kỳ Huyền giống hệt nhau, nếu không phải những người từng sống cùng họ quanh năm suốt tháng, thì cũng không thể phân biệt được hai người, vậy nên anh đến nhà trẻ đón Tiểu Mao Vũ khá suôn sẻ, chưa kể đến các giáo viên và bạn học, ngay cả bản thân Tiểu Mao Vũ cũng không nhân ra.
Anh không thể không cảm thấy vui mừng vì mấy ngày nay đã học tiếng Hàn, mặc dù không nói được tiếng Hàn phức tạp, nhưng anh vẫn biết những thuật ngữ giao tiếp đơn giản hàng ngày.
Vì vậy, khi anh xuất hiện với tư cách là Đạo Kỳ Huyền ở trường mẫu giáo, nói dối anh đã quên mang theo thẻ đưa đón, giáo viên mẫu giáo chỉ yêu cầu anh ký tên, sau đó mới để anh đưa Tiểu Mao Vũ đi.
Tiểu Mao Vũ rất vui khi nhìn thấy anh, con bé sà đến, lao thẳng vào vòng tay anh, sau đó hét lớn: "Ba ba, sao hôm nay ba lại đến đón con?"
Lúc đó anh đã rất ngạc nhiên, nhưng anh không trả lời câu hỏi, anh không ngờ Tiểu Mao Vũ sẽ hỏi anh câu hỏi vì nó không nằm trong kế hoạch của anh.
Nhưng anh nhanh chóng trả lời: "Vì ba nhớ Vũ Vũ!"
Đây là câu êm tai nhất và cũng là câu dễ gây nhầm lẫn nhất, Tiểu Mao Vũ nghe lời anh, thậm chí không nghi ngờ gì nữa, nên con bé cùng anh bước ra khỏi nhà trẻ.
Tất nhiên anh không lái xe, một là ở Hàn Quốc anh không có ô tô, hai là theo thông tin anh tìm hiểu thì Đạo Kỳ Huyền ở Hàn Quốc hầu như không lái xe, anh ta chỉ đi xe buýt hoặc taxi, thỉnh thoảng mới có một chiếc ô tô lái ra ngoài, nhưng anh ta không tự lái mà có người khác giúp anh ta lái.
Anh bắt taxi mà Vũ Vũ đi, sau khi lên xe, anh bảo sẽ đưa Vũ Vũ đến công viên giải trí để chơi máy bay trực thăng mô phỏng.
Vũ Vũ rất vui, cô bé nói cô bé thích đến công viên giải trí nhất, ở công viên giải trí, cô bé thích nhất là bay, nhưng trước đó cô bé không biết có máy bay trực thăng mô phỏng trong công viên giải trí.
Đông Phương Mặc vội vàng nói, hôm qua chiếc trực thăng mô phỏng này mới được chở đến công viên giải trí, sáng nay anh mới nghe nói, nên sau khi tan học anh liền đến nhà trẻ đón cô bé.
Vũ Vũ nghe vậy rất vui mừng, không nhịn được liền vòng tay qua cổ Đông Phương Mặc, áp cái miệng hồng hào của mình lên má anh hôn thật mạnh: "Ba ba ngoan quá, Tiểu Mao Vũ yêu ba ba nhất."
Trái tim Đông Phương Mặc loạn nhịp, nhìn đứa trẻ hồng phấn bên cạnh, trong một giây, anh cảm thấy cô bé dễ thương như thiên thần nhỏ này chính là con gái anh.
Nhưng ý nghĩ này vừa mới hình thành trong đầu anh đã nhanh chóng phủ nhận vì Nhan Như mang thai được hơn 3 tháng thì cô biến mất, nếu thật sự là đứa bé đó còn thì chắc Tiểu Mao Vũ phải tròn 5 tuổi.
Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly HônTác giả: kiều mạchTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và… Khi Nhan Như còn đang lo lắng cho Tiểu Mao Vũ, thì Tiểu Mao Vũ đã được Đông Phương Mặc đưa lên máy bay riêng của anh bay về Tân Hải.Ngày hôm kia Đông Phương Mặc đã đến Incheon, Hàn Quốc, anh vốn định trực tiếp đến gặp Nhan Như, nhưng anh nghĩ đến sự cố chấp của người phụ nữ đó, nghĩ cô nhất định sẽ không ngoan ngoãn nghe theo anh, nên từ bỏ kế hoạch trực tiếp tìm cô, mà chuyển sang kế hoạch đóng giả Đạo Kỳ Huyền.Kế hoạch này thực hiện rất đơn giản, chỉ cần mua một bộ quần áo mà Đạo Kỳ Huyền đã từng mặc, sau đó cắt tóc cho giống, rồi anh sẽ đến nhà trẻ đóng giả Đạo Kỳ Huyền đón Tiểu Mao Vũ.Anh và Đạo Kỳ Huyền giống hệt nhau, nếu không phải những người từng sống cùng họ quanh năm suốt tháng, thì cũng không thể phân biệt được hai người, vậy nên anh đến nhà trẻ đón Tiểu Mao Vũ khá suôn sẻ, chưa kể đến các giáo viên và bạn học, ngay cả bản thân Tiểu Mao Vũ cũng không nhân ra.Anh không thể không cảm thấy vui mừng vì mấy ngày nay đã học tiếng Hàn, mặc dù không nói được tiếng Hàn phức tạp, nhưng anh vẫn biết những thuật ngữ giao tiếp đơn giản hàng ngày.Vì vậy, khi anh xuất hiện với tư cách là Đạo Kỳ Huyền ở trường mẫu giáo, nói dối anh đã quên mang theo thẻ đưa đón, giáo viên mẫu giáo chỉ yêu cầu anh ký tên, sau đó mới để anh đưa Tiểu Mao Vũ đi.Tiểu Mao Vũ rất vui khi nhìn thấy anh, con bé sà đến, lao thẳng vào vòng tay anh, sau đó hét lớn: "Ba ba, sao hôm nay ba lại đến đón con?"Lúc đó anh đã rất ngạc nhiên, nhưng anh không trả lời câu hỏi, anh không ngờ Tiểu Mao Vũ sẽ hỏi anh câu hỏi vì nó không nằm trong kế hoạch của anh.Nhưng anh nhanh chóng trả lời: "Vì ba nhớ Vũ Vũ!"Đây là câu êm tai nhất và cũng là câu dễ gây nhầm lẫn nhất, Tiểu Mao Vũ nghe lời anh, thậm chí không nghi ngờ gì nữa, nên con bé cùng anh bước ra khỏi nhà trẻ.Tất nhiên anh không lái xe, một là ở Hàn Quốc anh không có ô tô, hai là theo thông tin anh tìm hiểu thì Đạo Kỳ Huyền ở Hàn Quốc hầu như không lái xe, anh ta chỉ đi xe buýt hoặc taxi, thỉnh thoảng mới có một chiếc ô tô lái ra ngoài, nhưng anh ta không tự lái mà có người khác giúp anh ta lái.Anh bắt taxi mà Vũ Vũ đi, sau khi lên xe, anh bảo sẽ đưa Vũ Vũ đến công viên giải trí để chơi máy bay trực thăng mô phỏng.Vũ Vũ rất vui, cô bé nói cô bé thích đến công viên giải trí nhất, ở công viên giải trí, cô bé thích nhất là bay, nhưng trước đó cô bé không biết có máy bay trực thăng mô phỏng trong công viên giải trí.Đông Phương Mặc vội vàng nói, hôm qua chiếc trực thăng mô phỏng này mới được chở đến công viên giải trí, sáng nay anh mới nghe nói, nên sau khi tan học anh liền đến nhà trẻ đón cô bé.Vũ Vũ nghe vậy rất vui mừng, không nhịn được liền vòng tay qua cổ Đông Phương Mặc, áp cái miệng hồng hào của mình lên má anh hôn thật mạnh: "Ba ba ngoan quá, Tiểu Mao Vũ yêu ba ba nhất."Trái tim Đông Phương Mặc loạn nhịp, nhìn đứa trẻ hồng phấn bên cạnh, trong một giây, anh cảm thấy cô bé dễ thương như thiên thần nhỏ này chính là con gái anh.Nhưng ý nghĩ này vừa mới hình thành trong đầu anh đã nhanh chóng phủ nhận vì Nhan Như mang thai được hơn 3 tháng thì cô biến mất, nếu thật sự là đứa bé đó còn thì chắc Tiểu Mao Vũ phải tròn 5 tuổi.