"Chính là nó... bắt lấy nó cho tao... con mẹ nó chứ giám đánh tao sao..." Trên con đường vắng một bóng dáng mảnh mai đang cắm đầu chạy, đằng sau cô là một toán người nhìn qua cũng dễ dàng nhận ra đó là một toán côn đồ. Trong đó có một tên đang la hét những tên còn lại đuổi bắt cô gái nhỏ kia, trên đầu hắn hình như là bị thương rồi. Lê Bảo Ngọc vừa chạy, trong lòng vừa thầm rủa một tiếng. "Mẹ nó chứ, sao số mình nó lại đen đủi vậy chứ, muốn có một bữa sinh nhật nhỏ để trôi qua mà cũng khó vậy." Hôm nay là sinh nhật tròn hai mươi tuổi của cô, vốn là đi làm về muốn mua một chiếc bánh kem nhỏ để nhớ tới sinh nhật của chính mình. Vậy mà về ngang qua đây gặp ngay mấy tên côn đồ, chúng giở thói chòng ghẹo con gái nhà lành. Nếu là vài ba tên thì đối với cô không thành vấn đề, nhưng khi gần giải quyết xong chúng thì không biết ở đâu mò tới thêm một toán mấy chục thằng đàn em, đồng bọn của bọn hắn kéo tới. Cô chỉ đành "ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách" mà đem ra áp dụng, co giò bỏ chạy. Két…
Chương 66: Ngoại Truyện 2
Vương Phi Nghịch Ngợm Của Thần Bí Vương GiaTác giả: Kiều LêTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Chính là nó... bắt lấy nó cho tao... con mẹ nó chứ giám đánh tao sao..." Trên con đường vắng một bóng dáng mảnh mai đang cắm đầu chạy, đằng sau cô là một toán người nhìn qua cũng dễ dàng nhận ra đó là một toán côn đồ. Trong đó có một tên đang la hét những tên còn lại đuổi bắt cô gái nhỏ kia, trên đầu hắn hình như là bị thương rồi. Lê Bảo Ngọc vừa chạy, trong lòng vừa thầm rủa một tiếng. "Mẹ nó chứ, sao số mình nó lại đen đủi vậy chứ, muốn có một bữa sinh nhật nhỏ để trôi qua mà cũng khó vậy." Hôm nay là sinh nhật tròn hai mươi tuổi của cô, vốn là đi làm về muốn mua một chiếc bánh kem nhỏ để nhớ tới sinh nhật của chính mình. Vậy mà về ngang qua đây gặp ngay mấy tên côn đồ, chúng giở thói chòng ghẹo con gái nhà lành. Nếu là vài ba tên thì đối với cô không thành vấn đề, nhưng khi gần giải quyết xong chúng thì không biết ở đâu mò tới thêm một toán mấy chục thằng đàn em, đồng bọn của bọn hắn kéo tới. Cô chỉ đành "ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách" mà đem ra áp dụng, co giò bỏ chạy. Két… "A... Long Hiền Lương tên khốn kiếp nhà chàng...""Thê Tử... nàng bình tĩnh một chút... ta chỉ là hơi quá một chút... ai bảo nàng quá mê người như vậy...""Mê cái đầu chàng... cút ra cho ta nghỉ ngơi mau..."Long Hiền Lương khẽ đưa tay lên sờ mũi mình có đôi chút ủy khuất a... thê tử hắn sao càng ngày càng mê người như vậy chứ, hắn vô cùng thống khổ tiết chế, ăn thế nào cũng không đủ... aizzz...Biết mình đêm qua đã lăn lộn nàng tới mệt quá rồi, lên Long Hiền Lương sáng nay phải nghẹn lại, chậm rãi xuống giường...Long Hiền Lương vừa ra khỏi của thì Hội Nhiễm đã hớt hải chạy tới..."Chủ tử không hay rồi... mấy vị tiểu chủ tử đã đốt cháy hậu sơn của Hắc Long rồi..."Long Hiền Lương đau đầu xoa xoa trán..."Có ai bị sao không?"Hội Nhiễm:"Thưa là không có... nhưng... nhưng tiểu quận chúa bị dọa sợ khóc tới ngất đi mất rồi..."Long Hiền Lương:"Cái gì chứ? Mấy tiểu tử kia lại giám đem tiểu bảo bối tới đó... thật là muốn ăn đòn mà..."Hội Nhiễm cũng không khỏi khổ tâm. Hắc Long từ khi chủ tử tiếp nhận tới giờ, uy danh thiên hạ, cùng Hoa Sơn tuy hai mà một vậy nhưng, điều bọn hắn sợ nhất chính là năm tiểu ác ma này.Bọn hắn thật khóc không ra tiếng mà... nỗi khổ không biết san sẻ cùng ai...Mấy năm nay thiên hạ thái bình, trên giang hồ dưới sự dẫn dắt của Võ Lâm Hội người đứng đầu là Mai Nữ cũng không có quá nhiều tranh chấp, cuộc sống an ổn thái hòa.Nhưng lúc này năm tiểu ma vương lại đang gặp sóng to gió lớn, nằm sấp ăn đòn vào mông...Long Cảnh Trí cùng Long Thừa Hoan cắn răng nhận roi, không hé răng kêu một tiếng. Mà một bên hai tiểu hoàng tử Long Cảnh Chiêu và Long Cảnh Hoàn kêu đến khàn cả cổ...Long Cảnh Chiêu:"A...a... đau quá à... hoàng thúc... thúc nhẹ tay..."Long Cảnh Hoàn:"a...a... Hoàng thúc... hoàng thúc nương tay... con sai rồi..."Long Hiền Lương đen mặt "Ta còn chưa có đánh đâu...""A..."Mà một bên Nam Cảnh Đế lại ôm lấy tiểu quận chúa vào lòng mà nhẹ giọng an ủi."Tiểu bảo bối ngoan... không sợ... để cho phụ thân con trừng trị mấy xú tiểu tử kia... để xem lần sau chúng còn mang con đi nghịch như vậy không... ngoan..."Long Bảo Thanh hai mắt rưng rưng nhìn Nam Cảnh Đế lại nhìn Long Hiền Lương đang răn dạy mấy vị ca ca thì nhỏ giọng nũng nịu..."Hoàng bá bá... người nói phụ thân con đừng đánh các ca ca nữa... được không..."Nam Cảnh Đế:"Bọn chúng là đáng ăn đòn..."Long Bảo Thanh:"Nhưng như vậy các ca ca lần sau sẽ không chơi với con nữa..."Nam Cảnh Đế:"Bọn chúng giám..."Long Bảo Thanh:"Hoàng bá bá... nhưng mà đánh các ca ca như vậy con rất đau lòng..."Nam Cảnh Đế:"Được... được vậy ta nói phụ thân con không đánh nữa... bảo bối đừng đau lòng... ngoan..."Long Bảo Thanh nhẹ nhảy xuống khỏi lòng Nam Cảnh Đế chạy lại chỗ Long Hiền Lương.Long Hiền Lương ôm lấy tiểu bảo bối của mình. Lại bị một màn làm nũng của Long Bảo Ngọc làm cho hạ roi xuống, cuối cùng vẫn là buông tha.Nhưng mà bốn tiểu hài tử kia vẫn là được ăn mỗi người một roi rồi. Lúc này được đặc xá, không khỏi thở nhẹ ra, dùng tay mà xoa mông.Lê Bảo Ngọc cùng Hà Minh Tú nhìn một màn này thì chỉ có cười. Các nàng biết sẽ như vậy mà... kịch bản này diễn cũng quá nhiều lần rồi...Kiều Lê: Do chưa có thỏa mãn nắm nên mình viết thêm hai phần ngoại truyện rồi mới đóng. Mong các bạn sẽ thích.Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ và có nhiều phút dây thư giãn nhé.
"A... Long Hiền Lương tên khốn kiếp nhà chàng..."
"Thê Tử... nàng bình tĩnh một chút... ta chỉ là hơi quá một chút... ai bảo nàng quá mê người như vậy..."
"Mê cái đầu chàng... cút ra cho ta nghỉ ngơi mau..."
Long Hiền Lương khẽ đưa tay lên sờ mũi mình có đôi chút ủy khuất a... thê tử hắn sao càng ngày càng mê người như vậy chứ, hắn vô cùng thống khổ tiết chế, ăn thế nào cũng không đủ... aizzz...
Biết mình đêm qua đã lăn lộn nàng tới mệt quá rồi, lên Long Hiền Lương sáng nay phải nghẹn lại, chậm rãi xuống giường...
Long Hiền Lương vừa ra khỏi của thì Hội Nhiễm đã hớt hải chạy tới...
"Chủ tử không hay rồi... mấy vị tiểu chủ tử đã đốt cháy hậu sơn của Hắc Long rồi..."
Long Hiền Lương đau đầu xoa xoa trán...
"Có ai bị sao không?"
Hội Nhiễm:"Thưa là không có... nhưng... nhưng tiểu quận chúa bị dọa sợ khóc tới ngất đi mất rồi..."
Long Hiền Lương:"Cái gì chứ? Mấy tiểu tử kia lại giám đem tiểu bảo bối tới đó... thật là muốn ăn đòn mà..."
Hội Nhiễm cũng không khỏi khổ tâm. Hắc Long từ khi chủ tử tiếp nhận tới giờ, uy danh thiên hạ, cùng Hoa Sơn tuy hai mà một vậy nhưng, điều bọn hắn sợ nhất chính là năm tiểu ác ma này.
Bọn hắn thật khóc không ra tiếng mà... nỗi khổ không biết san sẻ cùng ai...
Mấy năm nay thiên hạ thái bình, trên giang hồ dưới sự dẫn dắt của Võ Lâm Hội người đứng đầu là Mai Nữ cũng không có quá nhiều tranh chấp, cuộc sống an ổn thái hòa.
Nhưng lúc này năm tiểu ma vương lại đang gặp sóng to gió lớn, nằm sấp ăn đòn vào mông...
Long Cảnh Trí cùng Long Thừa Hoan cắn răng nhận roi, không hé răng kêu một tiếng. Mà một bên hai tiểu hoàng tử Long Cảnh Chiêu và Long Cảnh Hoàn kêu đến khàn cả cổ...
Long Cảnh Chiêu:"A...a... đau quá à... hoàng thúc... thúc nhẹ tay..."
Long Cảnh Hoàn:"a...a... Hoàng thúc... hoàng thúc nương tay... con sai rồi..."
Long Hiền Lương đen mặt "Ta còn chưa có đánh đâu..."
"A..."
Mà một bên Nam Cảnh Đế lại ôm lấy tiểu quận chúa vào lòng mà nhẹ giọng an ủi.
"Tiểu bảo bối ngoan... không sợ... để cho phụ thân con trừng trị mấy xú tiểu tử kia... để xem lần sau chúng còn mang con đi nghịch như vậy không... ngoan..."
Long Bảo Thanh hai mắt rưng rưng nhìn Nam Cảnh Đế lại nhìn Long Hiền Lương đang răn dạy mấy vị ca ca thì nhỏ giọng nũng nịu...
"Hoàng bá bá... người nói phụ thân con đừng đánh các ca ca nữa... được không..."
Nam Cảnh Đế:"Bọn chúng là đáng ăn đòn..."
Long Bảo Thanh:"Nhưng như vậy các ca ca lần sau sẽ không chơi với con nữa..."
Nam Cảnh Đế:"Bọn chúng giám..."
Long Bảo Thanh:"Hoàng bá bá... nhưng mà đánh các ca ca như vậy con rất đau lòng..."
Nam Cảnh Đế:"Được... được vậy ta nói phụ thân con không đánh nữa... bảo bối đừng đau lòng... ngoan..."
Long Bảo Thanh nhẹ nhảy xuống khỏi lòng Nam Cảnh Đế chạy lại chỗ Long Hiền Lương.
Long Hiền Lương ôm lấy tiểu bảo bối của mình. Lại bị một màn làm nũng của Long Bảo Ngọc làm cho hạ roi xuống, cuối cùng vẫn là buông tha.
Nhưng mà bốn tiểu hài tử kia vẫn là được ăn mỗi người một roi rồi. Lúc này được đặc xá, không khỏi thở nhẹ ra, dùng tay mà xoa mông.
Lê Bảo Ngọc cùng Hà Minh Tú nhìn một màn này thì chỉ có cười. Các nàng biết sẽ như vậy mà... kịch bản này diễn cũng quá nhiều lần rồi...
Kiều Lê: Do chưa có thỏa mãn nắm nên mình viết thêm hai phần ngoại truyện rồi mới đóng. Mong các bạn sẽ thích.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ và có nhiều phút dây thư giãn nhé.
Vương Phi Nghịch Ngợm Của Thần Bí Vương GiaTác giả: Kiều LêTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Chính là nó... bắt lấy nó cho tao... con mẹ nó chứ giám đánh tao sao..." Trên con đường vắng một bóng dáng mảnh mai đang cắm đầu chạy, đằng sau cô là một toán người nhìn qua cũng dễ dàng nhận ra đó là một toán côn đồ. Trong đó có một tên đang la hét những tên còn lại đuổi bắt cô gái nhỏ kia, trên đầu hắn hình như là bị thương rồi. Lê Bảo Ngọc vừa chạy, trong lòng vừa thầm rủa một tiếng. "Mẹ nó chứ, sao số mình nó lại đen đủi vậy chứ, muốn có một bữa sinh nhật nhỏ để trôi qua mà cũng khó vậy." Hôm nay là sinh nhật tròn hai mươi tuổi của cô, vốn là đi làm về muốn mua một chiếc bánh kem nhỏ để nhớ tới sinh nhật của chính mình. Vậy mà về ngang qua đây gặp ngay mấy tên côn đồ, chúng giở thói chòng ghẹo con gái nhà lành. Nếu là vài ba tên thì đối với cô không thành vấn đề, nhưng khi gần giải quyết xong chúng thì không biết ở đâu mò tới thêm một toán mấy chục thằng đàn em, đồng bọn của bọn hắn kéo tới. Cô chỉ đành "ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách" mà đem ra áp dụng, co giò bỏ chạy. Két… "A... Long Hiền Lương tên khốn kiếp nhà chàng...""Thê Tử... nàng bình tĩnh một chút... ta chỉ là hơi quá một chút... ai bảo nàng quá mê người như vậy...""Mê cái đầu chàng... cút ra cho ta nghỉ ngơi mau..."Long Hiền Lương khẽ đưa tay lên sờ mũi mình có đôi chút ủy khuất a... thê tử hắn sao càng ngày càng mê người như vậy chứ, hắn vô cùng thống khổ tiết chế, ăn thế nào cũng không đủ... aizzz...Biết mình đêm qua đã lăn lộn nàng tới mệt quá rồi, lên Long Hiền Lương sáng nay phải nghẹn lại, chậm rãi xuống giường...Long Hiền Lương vừa ra khỏi của thì Hội Nhiễm đã hớt hải chạy tới..."Chủ tử không hay rồi... mấy vị tiểu chủ tử đã đốt cháy hậu sơn của Hắc Long rồi..."Long Hiền Lương đau đầu xoa xoa trán..."Có ai bị sao không?"Hội Nhiễm:"Thưa là không có... nhưng... nhưng tiểu quận chúa bị dọa sợ khóc tới ngất đi mất rồi..."Long Hiền Lương:"Cái gì chứ? Mấy tiểu tử kia lại giám đem tiểu bảo bối tới đó... thật là muốn ăn đòn mà..."Hội Nhiễm cũng không khỏi khổ tâm. Hắc Long từ khi chủ tử tiếp nhận tới giờ, uy danh thiên hạ, cùng Hoa Sơn tuy hai mà một vậy nhưng, điều bọn hắn sợ nhất chính là năm tiểu ác ma này.Bọn hắn thật khóc không ra tiếng mà... nỗi khổ không biết san sẻ cùng ai...Mấy năm nay thiên hạ thái bình, trên giang hồ dưới sự dẫn dắt của Võ Lâm Hội người đứng đầu là Mai Nữ cũng không có quá nhiều tranh chấp, cuộc sống an ổn thái hòa.Nhưng lúc này năm tiểu ma vương lại đang gặp sóng to gió lớn, nằm sấp ăn đòn vào mông...Long Cảnh Trí cùng Long Thừa Hoan cắn răng nhận roi, không hé răng kêu một tiếng. Mà một bên hai tiểu hoàng tử Long Cảnh Chiêu và Long Cảnh Hoàn kêu đến khàn cả cổ...Long Cảnh Chiêu:"A...a... đau quá à... hoàng thúc... thúc nhẹ tay..."Long Cảnh Hoàn:"a...a... Hoàng thúc... hoàng thúc nương tay... con sai rồi..."Long Hiền Lương đen mặt "Ta còn chưa có đánh đâu...""A..."Mà một bên Nam Cảnh Đế lại ôm lấy tiểu quận chúa vào lòng mà nhẹ giọng an ủi."Tiểu bảo bối ngoan... không sợ... để cho phụ thân con trừng trị mấy xú tiểu tử kia... để xem lần sau chúng còn mang con đi nghịch như vậy không... ngoan..."Long Bảo Thanh hai mắt rưng rưng nhìn Nam Cảnh Đế lại nhìn Long Hiền Lương đang răn dạy mấy vị ca ca thì nhỏ giọng nũng nịu..."Hoàng bá bá... người nói phụ thân con đừng đánh các ca ca nữa... được không..."Nam Cảnh Đế:"Bọn chúng là đáng ăn đòn..."Long Bảo Thanh:"Nhưng như vậy các ca ca lần sau sẽ không chơi với con nữa..."Nam Cảnh Đế:"Bọn chúng giám..."Long Bảo Thanh:"Hoàng bá bá... nhưng mà đánh các ca ca như vậy con rất đau lòng..."Nam Cảnh Đế:"Được... được vậy ta nói phụ thân con không đánh nữa... bảo bối đừng đau lòng... ngoan..."Long Bảo Thanh nhẹ nhảy xuống khỏi lòng Nam Cảnh Đế chạy lại chỗ Long Hiền Lương.Long Hiền Lương ôm lấy tiểu bảo bối của mình. Lại bị một màn làm nũng của Long Bảo Ngọc làm cho hạ roi xuống, cuối cùng vẫn là buông tha.Nhưng mà bốn tiểu hài tử kia vẫn là được ăn mỗi người một roi rồi. Lúc này được đặc xá, không khỏi thở nhẹ ra, dùng tay mà xoa mông.Lê Bảo Ngọc cùng Hà Minh Tú nhìn một màn này thì chỉ có cười. Các nàng biết sẽ như vậy mà... kịch bản này diễn cũng quá nhiều lần rồi...Kiều Lê: Do chưa có thỏa mãn nắm nên mình viết thêm hai phần ngoại truyện rồi mới đóng. Mong các bạn sẽ thích.Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ và có nhiều phút dây thư giãn nhé.