Tân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và…
Chương 629: 629: Chỗ Dựa 3
Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly HônTác giả: kiều mạchTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và… Hôm nay Nhan Như không đưa Tiểu Mao Vũ đi leo núi, bởi vì tên Đông Phương Mặc kia vẫn còn đang tr*n tr**ng nằm ở đại sảnh tầng 1, cô không muốn Tiểu Mao Vũ đi xuống nhìn thấy cảnh tượng như vậy.Cô vừa dỗ dành Tiểu Mao Vũ vừa nói sẽ kể chuyện cho bé, sau đó bảo bé hôm nay nên ngủ nhiều hơn chút, bởi vì tối nay kẻ nói dối sẽ đính hôn, có lẽ sẽ về muộn, bé sẽ có đủ năng lượng chỉ khi bé ngủ đủ giấc.Tiểu Mao Vũ cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ở lại căn phòng trên tầng hai dưới sự thuyết phục của cô, nghe cô kể chuyện, đồng thời kể cho cô nghe những điều thú vị mà bé gặp ở trường mẫu giáo.Nhan Như vẫn còn mệt mỏi, cô hầu như không thể vui nổi khi kể chuyện cho Tiểu Mao Vũ, nhưng sau khi Tiểu Mao Vũ kể về trường mẫu giáo cho bé, cô thực sự không thể chịu đựng được nữa, cuối cùng vừa nghe được một lát thì đã ngủ thiếp đi.Nhan Như ngủ một giấc dài, dĩ nhiên là trên giường thoải mái hơn so với lầu một, môi trường thoải mái rất dễ làm cho người ta buồn ngủ.Khi cô tỉnh lại, Tiểu Mao Vũ đã không còn bên cạnh, cô hoảng hốt, nhanh chóng nhảy xuống giường, sau đó vội vã tìm Tiểu Mao Vũ khắp phòng."Vũ Vũ" Nhan Như hét lên tên của Tiểu Mao Vũ, nhưng cô tìm kiếm toàn bộ Mai Uyển tầng một cùng tầng hai, nhưng cô vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Tiểu Mao Vũ, cũng không nghe thấy bé đáp lại.Nhan Như lo lắng, mặc dù Vũ Vũ nói hôm qua là sinh nhật lần thứ năm của bé, nhưng bé vẫn là một đứa trẻ năm tuổi, hơn nữa đối với một đứa bé năm tuổi thì sân của Nhất Thốn Mặc khá lớn.Nhan Nhú nhanh chóng thay quần áo rồi bước nhanh ra khỏi Mai Uyển, không biết Vũ Vũ có một mình chạy đến núi sau không, con bé có nói là sáng mai sẽ đi leo núi, nhưng bây giờ đã là buổi chiều.Vừa bước ra khỏi Mai Uyển, cô thấy A Mẫn đang tiến đến gần cô, khi nhìn thấy cô, cô ấy cười nói: "Cô Nhan, cô ra rồi, tôi tưởng cô vẫn còn đang vẽ, tối nay, Đông Phương đại thiếu gua và cô Phương tổ chức lễ đính hôn ở khách sạn Vân Thiên, lão phu nhân bảo tôi báo với cô, mong cô sẽ đến dự tiệc đúng giờ."“Vũ Vũ của tôi đâu?” Nhan Như không quan tâm, lúc này, không có việc gì quan trọng hơn là tìm thấy Tiểu Mao Vũ."À, cô nói Tiểu Mao Vũ sao? Con bé đã đến khách sạn Vân Thiên với bà cố của mình rồi", A Mẫn lịch sự nói với cô, "Bà nội bảo tôi thông báo cho cô nhanh chóng đến cửa hàng váy Ỷ La chọn một chiếc váy cho buổi tiệc tối nay, bà nói cô là mẹ của Tiểu Mao Vũ nên không thể làm mất mặt Đông Phương gia."Nhan Như cảm thấy rất khó chịu, nếu bà cảm thấy để cô đi sẽ làm mất mặt Đông Phương gia thì bà còn để cô đi làm gì? Sao không trực tiếp để cô ở nhà thì tốt hơn?Nhưng cô không nói những lời này với A Mẫn, cô ấy chỉ là một người hầu, hơn nữa trong mắt A Mẫn, mình là Tịch Mộ Tuyết, mà A Mẫn thì chưa bao giờ ưa Tịch Mộ Tuyết.Nhưng nếu Tiểu Mao Vũ đã bị bà Đông Phương Anh Vũ bắt đi, mà Nhan Như thậm chí không thể đến bữa đính hôn của Đông Phương Mặc.Vậy nên cô nhanh chóng đến quảng trường nhỏ ở Nhất Thốn Mặc, vốn dĩ cô muốn nhờ chú Liễu lái xe giúp cô, nhưng chú Liễu bận việc khác vẫn chưa về.Chú Liễu không quay về, Liễu mẫu bảo cô đợi nhưng cô không muốn đợi nên nói sẽ ra ngoài bắt taxi, nhưng vệ sĩ của Nhất Thốn Mặc không cho cô đi, cuối cùng có một vệ sĩ trẻ đến giúp cô lái xe, tất nhiên, xe của Đông Phương gia luôn rất nhiều..
Hôm nay Nhan Như không đưa Tiểu Mao Vũ đi leo núi, bởi vì tên Đông Phương Mặc kia vẫn còn đang tr*n tr**ng nằm ở đại sảnh tầng 1, cô không muốn Tiểu Mao Vũ đi xuống nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Cô vừa dỗ dành Tiểu Mao Vũ vừa nói sẽ kể chuyện cho bé, sau đó bảo bé hôm nay nên ngủ nhiều hơn chút, bởi vì tối nay kẻ nói dối sẽ đính hôn, có lẽ sẽ về muộn, bé sẽ có đủ năng lượng chỉ khi bé ngủ đủ giấc.
Tiểu Mao Vũ cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ở lại căn phòng trên tầng hai dưới sự thuyết phục của cô, nghe cô kể chuyện, đồng thời kể cho cô nghe những điều thú vị mà bé gặp ở trường mẫu giáo.
Nhan Như vẫn còn mệt mỏi, cô hầu như không thể vui nổi khi kể chuyện cho Tiểu Mao Vũ, nhưng sau khi Tiểu Mao Vũ kể về trường mẫu giáo cho bé, cô thực sự không thể chịu đựng được nữa, cuối cùng vừa nghe được một lát thì đã ngủ thiếp đi.
Nhan Như ngủ một giấc dài, dĩ nhiên là trên giường thoải mái hơn so với lầu một, môi trường thoải mái rất dễ làm cho người ta buồn ngủ.
Khi cô tỉnh lại, Tiểu Mao Vũ đã không còn bên cạnh, cô hoảng hốt, nhanh chóng nhảy xuống giường, sau đó vội vã tìm Tiểu Mao Vũ khắp phòng.
"Vũ Vũ" Nhan Như hét lên tên của Tiểu Mao Vũ, nhưng cô tìm kiếm toàn bộ Mai Uyển tầng một cùng tầng hai, nhưng cô vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Tiểu Mao Vũ, cũng không nghe thấy bé đáp lại.
Nhan Như lo lắng, mặc dù Vũ Vũ nói hôm qua là sinh nhật lần thứ năm của bé, nhưng bé vẫn là một đứa trẻ năm tuổi, hơn nữa đối với một đứa bé năm tuổi thì sân của Nhất Thốn Mặc khá lớn.
Nhan Nhú nhanh chóng thay quần áo rồi bước nhanh ra khỏi Mai Uyển, không biết Vũ Vũ có một mình chạy đến núi sau không, con bé có nói là sáng mai sẽ đi leo núi, nhưng bây giờ đã là buổi chiều.
Vừa bước ra khỏi Mai Uyển, cô thấy A Mẫn đang tiến đến gần cô, khi nhìn thấy cô, cô ấy cười nói: "Cô Nhan, cô ra rồi, tôi tưởng cô vẫn còn đang vẽ, tối nay, Đông Phương đại thiếu gua và cô Phương tổ chức lễ đính hôn ở khách sạn Vân Thiên, lão phu nhân bảo tôi báo với cô, mong cô sẽ đến dự tiệc đúng giờ.
"“Vũ Vũ của tôi đâu?” Nhan Như không quan tâm, lúc này, không có việc gì quan trọng hơn là tìm thấy Tiểu Mao Vũ.
"À, cô nói Tiểu Mao Vũ sao? Con bé đã đến khách sạn Vân Thiên với bà cố của mình rồi", A Mẫn lịch sự nói với cô, "Bà nội bảo tôi thông báo cho cô nhanh chóng đến cửa hàng váy Ỷ La chọn một chiếc váy cho buổi tiệc tối nay, bà nói cô là mẹ của Tiểu Mao Vũ nên không thể làm mất mặt Đông Phương gia.
"Nhan Như cảm thấy rất khó chịu, nếu bà cảm thấy để cô đi sẽ làm mất mặt Đông Phương gia thì bà còn để cô đi làm gì? Sao không trực tiếp để cô ở nhà thì tốt hơn?Nhưng cô không nói những lời này với A Mẫn, cô ấy chỉ là một người hầu, hơn nữa trong mắt A Mẫn, mình là Tịch Mộ Tuyết, mà A Mẫn thì chưa bao giờ ưa Tịch Mộ Tuyết.
Nhưng nếu Tiểu Mao Vũ đã bị bà Đông Phương Anh Vũ bắt đi, mà Nhan Như thậm chí không thể đến bữa đính hôn của Đông Phương Mặc.
Vậy nên cô nhanh chóng đến quảng trường nhỏ ở Nhất Thốn Mặc, vốn dĩ cô muốn nhờ chú Liễu lái xe giúp cô, nhưng chú Liễu bận việc khác vẫn chưa về.
Chú Liễu không quay về, Liễu mẫu bảo cô đợi nhưng cô không muốn đợi nên nói sẽ ra ngoài bắt taxi, nhưng vệ sĩ của Nhất Thốn Mặc không cho cô đi, cuối cùng có một vệ sĩ trẻ đến giúp cô lái xe, tất nhiên, xe của Đông Phương gia luôn rất nhiều.
.
Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly HônTác giả: kiều mạchTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là "一寸墨城" ko biết dịch sao luôn^_^) Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới. Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô! Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và… Hôm nay Nhan Như không đưa Tiểu Mao Vũ đi leo núi, bởi vì tên Đông Phương Mặc kia vẫn còn đang tr*n tr**ng nằm ở đại sảnh tầng 1, cô không muốn Tiểu Mao Vũ đi xuống nhìn thấy cảnh tượng như vậy.Cô vừa dỗ dành Tiểu Mao Vũ vừa nói sẽ kể chuyện cho bé, sau đó bảo bé hôm nay nên ngủ nhiều hơn chút, bởi vì tối nay kẻ nói dối sẽ đính hôn, có lẽ sẽ về muộn, bé sẽ có đủ năng lượng chỉ khi bé ngủ đủ giấc.Tiểu Mao Vũ cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ở lại căn phòng trên tầng hai dưới sự thuyết phục của cô, nghe cô kể chuyện, đồng thời kể cho cô nghe những điều thú vị mà bé gặp ở trường mẫu giáo.Nhan Như vẫn còn mệt mỏi, cô hầu như không thể vui nổi khi kể chuyện cho Tiểu Mao Vũ, nhưng sau khi Tiểu Mao Vũ kể về trường mẫu giáo cho bé, cô thực sự không thể chịu đựng được nữa, cuối cùng vừa nghe được một lát thì đã ngủ thiếp đi.Nhan Như ngủ một giấc dài, dĩ nhiên là trên giường thoải mái hơn so với lầu một, môi trường thoải mái rất dễ làm cho người ta buồn ngủ.Khi cô tỉnh lại, Tiểu Mao Vũ đã không còn bên cạnh, cô hoảng hốt, nhanh chóng nhảy xuống giường, sau đó vội vã tìm Tiểu Mao Vũ khắp phòng."Vũ Vũ" Nhan Như hét lên tên của Tiểu Mao Vũ, nhưng cô tìm kiếm toàn bộ Mai Uyển tầng một cùng tầng hai, nhưng cô vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Tiểu Mao Vũ, cũng không nghe thấy bé đáp lại.Nhan Như lo lắng, mặc dù Vũ Vũ nói hôm qua là sinh nhật lần thứ năm của bé, nhưng bé vẫn là một đứa trẻ năm tuổi, hơn nữa đối với một đứa bé năm tuổi thì sân của Nhất Thốn Mặc khá lớn.Nhan Nhú nhanh chóng thay quần áo rồi bước nhanh ra khỏi Mai Uyển, không biết Vũ Vũ có một mình chạy đến núi sau không, con bé có nói là sáng mai sẽ đi leo núi, nhưng bây giờ đã là buổi chiều.Vừa bước ra khỏi Mai Uyển, cô thấy A Mẫn đang tiến đến gần cô, khi nhìn thấy cô, cô ấy cười nói: "Cô Nhan, cô ra rồi, tôi tưởng cô vẫn còn đang vẽ, tối nay, Đông Phương đại thiếu gua và cô Phương tổ chức lễ đính hôn ở khách sạn Vân Thiên, lão phu nhân bảo tôi báo với cô, mong cô sẽ đến dự tiệc đúng giờ."“Vũ Vũ của tôi đâu?” Nhan Như không quan tâm, lúc này, không có việc gì quan trọng hơn là tìm thấy Tiểu Mao Vũ."À, cô nói Tiểu Mao Vũ sao? Con bé đã đến khách sạn Vân Thiên với bà cố của mình rồi", A Mẫn lịch sự nói với cô, "Bà nội bảo tôi thông báo cho cô nhanh chóng đến cửa hàng váy Ỷ La chọn một chiếc váy cho buổi tiệc tối nay, bà nói cô là mẹ của Tiểu Mao Vũ nên không thể làm mất mặt Đông Phương gia."Nhan Như cảm thấy rất khó chịu, nếu bà cảm thấy để cô đi sẽ làm mất mặt Đông Phương gia thì bà còn để cô đi làm gì? Sao không trực tiếp để cô ở nhà thì tốt hơn?Nhưng cô không nói những lời này với A Mẫn, cô ấy chỉ là một người hầu, hơn nữa trong mắt A Mẫn, mình là Tịch Mộ Tuyết, mà A Mẫn thì chưa bao giờ ưa Tịch Mộ Tuyết.Nhưng nếu Tiểu Mao Vũ đã bị bà Đông Phương Anh Vũ bắt đi, mà Nhan Như thậm chí không thể đến bữa đính hôn của Đông Phương Mặc.Vậy nên cô nhanh chóng đến quảng trường nhỏ ở Nhất Thốn Mặc, vốn dĩ cô muốn nhờ chú Liễu lái xe giúp cô, nhưng chú Liễu bận việc khác vẫn chưa về.Chú Liễu không quay về, Liễu mẫu bảo cô đợi nhưng cô không muốn đợi nên nói sẽ ra ngoài bắt taxi, nhưng vệ sĩ của Nhất Thốn Mặc không cho cô đi, cuối cùng có một vệ sĩ trẻ đến giúp cô lái xe, tất nhiên, xe của Đông Phương gia luôn rất nhiều..