Hể, chuyện gì thế này??? Chào mọi người tôi là Lam Ninh, không hiểu vì sao tôi từ thế kỉ 21 lại trôi dạt đến nơi nào tôi không rõ nữa mà bây giờ trước mắt tôi là là một khung cảnh vô cùng hỗn loạn, cây cối ngã đổ tùm lum, cả bầu trời nhuộm đầy khói lửa. - Hu...hu! Phụ hoàng, mẫu hậu ơi con sợ lắm, con đau lắm hu...hu! Tiếng khóc của trẻ con ở đâu thế nhỉ? Tôi đi theo tiếng khóc tới một hang đá thì đúng có một đứa trẻ nhỏ, vừa ôm con thỏ vừa khóc mếu máo, má đỏ ửng, hai mắt thì đầm đìa nước mắt trông thương vô cùng, tôi tiến lại gần. - Lam Ninh: Em nhỏ, sao em lại ngồi đây khóc? Đứa trẻ ngước mặt lên nhìn tôi khóc to hơn nữa làm tôi lúng túng - Hu...Hu..tỷ tỷ...hix...phụ hoàng hix...mẫu hậu....hix...bị.... Tôi hoàn toàn không hiểu em ấy đang nói gì, nước mắt trộn với nước mũi, vừa khóc vừa nói chuyện là một cực hình đối với người nghe. Tôi nhẹ ôm em ấy lại, vỗ vỗ nhẹ: - Lam Ninh: Ngoan nào, không sao rồi có tỷ ở đây, kể tỷ nghe chuyện gì đã xảy ra? Đứa trẻ dần nín khóc, hai tay xoa…
Chương 33: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân
Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt PhủTác giả: bánh bao chayTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngHể, chuyện gì thế này??? Chào mọi người tôi là Lam Ninh, không hiểu vì sao tôi từ thế kỉ 21 lại trôi dạt đến nơi nào tôi không rõ nữa mà bây giờ trước mắt tôi là là một khung cảnh vô cùng hỗn loạn, cây cối ngã đổ tùm lum, cả bầu trời nhuộm đầy khói lửa. - Hu...hu! Phụ hoàng, mẫu hậu ơi con sợ lắm, con đau lắm hu...hu! Tiếng khóc của trẻ con ở đâu thế nhỉ? Tôi đi theo tiếng khóc tới một hang đá thì đúng có một đứa trẻ nhỏ, vừa ôm con thỏ vừa khóc mếu máo, má đỏ ửng, hai mắt thì đầm đìa nước mắt trông thương vô cùng, tôi tiến lại gần. - Lam Ninh: Em nhỏ, sao em lại ngồi đây khóc? Đứa trẻ ngước mặt lên nhìn tôi khóc to hơn nữa làm tôi lúng túng - Hu...Hu..tỷ tỷ...hix...phụ hoàng hix...mẫu hậu....hix...bị.... Tôi hoàn toàn không hiểu em ấy đang nói gì, nước mắt trộn với nước mũi, vừa khóc vừa nói chuyện là một cực hình đối với người nghe. Tôi nhẹ ôm em ấy lại, vỗ vỗ nhẹ: - Lam Ninh: Ngoan nào, không sao rồi có tỷ ở đây, kể tỷ nghe chuyện gì đã xảy ra? Đứa trẻ dần nín khóc, hai tay xoa… - Bà bà: Trông cô bé này giống ta lúc trẻ, cơ thể thì nhỏ nhắn, ốm yếu nhưng lúc nào cũng lạc quan yêu đời! (vừa nắm tay Lam Ninh vừa nói)- Lam Ninh: Bà ơi, sao bà ở đây có một mình vậy?- Bà bà: Ta là người lưu lạc từ nơi khác đến không người thân, lúc ta đến đây nơi này chưa có ai ở, một mình ta khai phá ruộng đất, cuốc đất trồng rau, trồng lúa. Từ từ sau này có thêm vài người từ kinh thành xa xôi muốn tìm nơi không ồn ào để tịnh dưỡng tuổi già, nên các con thấy nơi đây nhiều người lớn tuổi. Chúng ta sống hòa thuận, giúp đỡ lẫn nhau, vui vẻ sống, có người thì lâu lâu có con cháu về thăm, có người thì cũng lưu lạc như ta chỉ nương tựa nhau mà sống! (ánh mắt vô cùng hiền hậu)- Tiểu Trúc: (khều nhẹ tiểu Phấn) Chúng ta cũng từ kinh thành về đây!- Tiểu Phấn: Nhỏ miệng lại kẻo người khác biết thì khổ cho Lam Ninh tỷ tỷ!- Lam Ninh: Nơi đây vô cùng thanh bình, không khí chan hòa, chúng con cũng thật may mắn khi được bà cho ở lại!- Bà bà: Lúc sáng mới mở cửa ra là thấy cô bé đó (chỉ tay vào tiểu Phấn) tự dưng con xin thuê lại nhà ta cũng hơi bất ngờ nhưng giờ gặp qua con ta cảm thấy quý mến vô cùng, cứ ở đây đi không cần trả tiền gì cả, ta già rồi ăn rau cháu cũng sống khỏe, có thêm người trẻ trong nhà cảm thấy vui vẻ hẳn ra, ta bây giờ cảm thấy tâm trạng vô cùng phơi phới, khà khà.Thấy hành động đáng yêu của bà bà, cùng cái tiếng cười đặc thấy thế, cả ba cô gái đều đứng đờ mặt ra.- Bà bà: Ta làm các con sợ rồi, để ta vào dọn dẹp lại mấy phòng cho tụi con ở!- Tiểu Phấn: Tiểu Trúc, muội vào dọn cùng bà đi, không được lười biếng, nay ta thấy em béo lên nữa đấy, sao này cao chừng bay lên nóc nhà không nổi, tới đó thì đừng có khóc, than trời trách đồ ăn với tỷ!- Tiểu Trúc: Muội không mập, Lam Ninh tỷ tỷ (dùng ánh mắt cún con nhìn Lam Ninh)- Lam Ninh: E hèm, ờ thì ta thấy tiểu Phấn nói đúng đấy!- Tiểu Trúc: Cả hai người ăn h**p mình muội. Bà ơi con dọn phòng chung bà!(nhanh nhẹn đi theo bà ngay)- Bà bà: Bà cảm ơn cháu, mập một xíu nhìn khỏe khoắn hơn!- Tiểu Trúc: Bà cũng thấy con mập nữa hả! (cảm thấy vô cùng bất lực)Khi bà bà cùng tiểu Trúc đi sâu vào trong thì đại hội bàn tròn diễn ra giữa Lam Ninh cùng tiểu Phấn- Tiểu Phấn: Địa hình nơi đây hiểm trở, bao quanh là núi, chỉ có một đường đi vào, nơi đây rất xa kinh thành nên vương gia sẽ khó tìm đến được.- Lam Ninh: Ta nhớ bánh bao nhỏ quá! kHông biết em ấy bây giờ đang làm gì? (chống tay lên cầm suy nghĩ)Tường thuật trực tiếp tình hình tại nơi xa xôi là hoàng cung- Bánh bao nhỏ: Mấy người ra ngoài hết, tỷ tỷ của tôi đâu (tay xua đuổi những cung nữ cùng thái giám)- Khánh công công: Thái tử, thật sự chúng thần cũng không biết Lam Ninh vương phi đang ở đâu! (lăn lết theo bánh bao nhỏ)- Bánh bao nhỏ: Thúc thúc còn không biết sao công công biết được! (gương mặt vô cùng tức giận), ta phải tìm thúc thúc!- Khánh công công: Từ hôm qua đến giờ thái tử đã qua gặp vương gia không biết bao nhiêu lần!- Bánh bao nhỏ: Vậy đi gặp phụ hoàng, phụ hoàng sẽ biết tỷ tỷ đang ở đâu!- Khánh công công nghĩ thầm: Từ sáng nay hoàng thượng đã quá mệt rồi, vương phi không có ở đây, vương gia trở thành người vô cùng đáng sợ đưa ra nhiều sớ tấu về những quan thần sai phạm, có nhiều người bị cắt chức tước, có người phải dùng cái chết để trả giá cho hành vi của mình, nhà mất, toàn bộ tài sản tịch thu, tình thếnày như một chảo dầu nóng sơ suất một xíu là sẽ nhận lấy cái chết. (da gà nổi lên từng đợt) Đã làm công công mấy chục năm, với tính cách vương gia vẫn thì đây vẫn chưa kết thúc, giông tố sắp ập đến rồi!- Hoàng hậu: Minh nhi, thay vì con cứ ở đây khóc lóc, ăn vợ thì sao con không chăm ngoan học, sau này Lam Ninh tỷ tỷ gặp lại con, con trở thành một đứa trẻ ngoan mà lại chăm ngoan nữa! (giọng nói từ tốn nhẹ nhàng)- Bánh bao nhỏ: Con rất nhớ tỷ! (ánh mắt đáng thương)- Hoàng hậu: Mẫu hậu biết con nhớ tỷ tỷ nhưng con nhớ thì phải cố gắng hoàn thiện bản thân mình. Khi tỷ về sẽ khen Minh nhi ngoan rồi còn hôn Minh nhi nữa! (cố tình nhấn mạnh)- Bánh bao nhỏ: Hôn, hôn tỷ sẽ hôn Minh nhi, hôn nhiều cái luôn. Minh nhi chào mẫu hậu, con đi học đây ạ! (cuối đầu lễ phép)Bánh bao nhỏ lon ton chạy vào thư phòng ngồi học ngoan ngoãn còn ở đây- Khánh công công: (quỳ thụp xuống) Hoàng hậu, đa tạ người giúp thần trong tình huống này, thần không biết xử lý ra sao luôn! (vừa nói vừa lấy khăn tay lau nhẹ nước mắt)Nhìn tình huống này nhìn hoàng hậu giống anh hùng cứu mỹ nhân, nhìn Khánh công công như một cô nương nhẹ nhàng thướt tha, đưa gương mặt diễm lệ nhìn hoàng hậu.- Hoàng hậu: Khánh công công, đừng nói ông dùng thân báo đáp nha, ta không dám nhận đâu! (cố tình chọc Khánh công công)
- Bà bà: Trông cô bé này giống ta lúc trẻ, cơ thể thì nhỏ nhắn, ốm yếu nhưng lúc nào cũng lạc quan yêu đời! (vừa nắm tay Lam Ninh vừa nói)
- Lam Ninh: Bà ơi, sao bà ở đây có một mình vậy?
- Bà bà: Ta là người lưu lạc từ nơi khác đến không người thân, lúc ta đến đây nơi này chưa có ai ở, một mình ta khai phá ruộng đất, cuốc đất trồng rau, trồng lúa. Từ từ sau này có thêm vài người từ kinh thành xa xôi muốn tìm nơi không ồn ào để tịnh dưỡng tuổi già, nên các con thấy nơi đây nhiều người lớn tuổi. Chúng ta sống hòa thuận, giúp đỡ lẫn nhau, vui vẻ sống, có người thì lâu lâu có con cháu về thăm, có người thì cũng lưu lạc như ta chỉ nương tựa nhau mà sống! (ánh mắt vô cùng hiền hậu)
- Tiểu Trúc: (khều nhẹ tiểu Phấn) Chúng ta cũng từ kinh thành về đây!
- Tiểu Phấn: Nhỏ miệng lại kẻo người khác biết thì khổ cho Lam Ninh tỷ tỷ!
- Lam Ninh: Nơi đây vô cùng thanh bình, không khí chan hòa, chúng con cũng thật may mắn khi được bà cho ở lại!
- Bà bà: Lúc sáng mới mở cửa ra là thấy cô bé đó (chỉ tay vào tiểu Phấn) tự dưng con xin thuê lại nhà ta cũng hơi bất ngờ nhưng giờ gặp qua con ta cảm thấy quý mến vô cùng, cứ ở đây đi không cần trả tiền gì cả, ta già rồi ăn rau cháu cũng sống khỏe, có thêm người trẻ trong nhà cảm thấy vui vẻ hẳn ra, ta bây giờ cảm thấy tâm trạng vô cùng phơi phới, khà khà.
Thấy hành động đáng yêu của bà bà, cùng cái tiếng cười đặc thấy thế, cả ba cô gái đều đứng đờ mặt ra.
- Bà bà: Ta làm các con sợ rồi, để ta vào dọn dẹp lại mấy phòng cho tụi con ở!
- Tiểu Phấn: Tiểu Trúc, muội vào dọn cùng bà đi, không được lười biếng, nay ta thấy em béo lên nữa đấy, sao này cao chừng bay lên nóc nhà không nổi, tới đó thì đừng có khóc, than trời trách đồ ăn với tỷ!
- Tiểu Trúc: Muội không mập, Lam Ninh tỷ tỷ (dùng ánh mắt cún con nhìn Lam Ninh)
- Lam Ninh: E hèm, ờ thì ta thấy tiểu Phấn nói đúng đấy!
- Tiểu Trúc: Cả hai người ăn h**p mình muội. Bà ơi con dọn phòng chung bà!(nhanh nhẹn đi theo bà ngay)
- Bà bà: Bà cảm ơn cháu, mập một xíu nhìn khỏe khoắn hơn!
- Tiểu Trúc: Bà cũng thấy con mập nữa hả! (cảm thấy vô cùng bất lực)
Khi bà bà cùng tiểu Trúc đi sâu vào trong thì đại hội bàn tròn diễn ra giữa Lam Ninh cùng tiểu Phấn
- Tiểu Phấn: Địa hình nơi đây hiểm trở, bao quanh là núi, chỉ có một đường đi vào, nơi đây rất xa kinh thành nên vương gia sẽ khó tìm đến được.
- Lam Ninh: Ta nhớ bánh bao nhỏ quá! kHông biết em ấy bây giờ đang làm gì? (chống tay lên cầm suy nghĩ)
Tường thuật trực tiếp tình hình tại nơi xa xôi là hoàng cung
- Bánh bao nhỏ: Mấy người ra ngoài hết, tỷ tỷ của tôi đâu (tay xua đuổi những cung nữ cùng thái giám)
- Khánh công công: Thái tử, thật sự chúng thần cũng không biết Lam Ninh vương phi đang ở đâu! (lăn lết theo bánh bao nhỏ)
- Bánh bao nhỏ: Thúc thúc còn không biết sao công công biết được! (gương mặt vô cùng tức giận), ta phải tìm thúc thúc!
- Khánh công công: Từ hôm qua đến giờ thái tử đã qua gặp vương gia không biết bao nhiêu lần!
- Bánh bao nhỏ: Vậy đi gặp phụ hoàng, phụ hoàng sẽ biết tỷ tỷ đang ở đâu!
- Khánh công công nghĩ thầm: Từ sáng nay hoàng thượng đã quá mệt rồi, vương phi không có ở đây, vương gia trở thành người vô cùng đáng sợ đưa ra nhiều sớ tấu về những quan thần sai phạm, có nhiều người bị cắt chức tước, có người phải dùng cái chết để trả giá cho hành vi của mình, nhà mất, toàn bộ tài sản tịch thu, tình thế
này như một chảo dầu nóng sơ suất một xíu là sẽ nhận lấy cái chết. (da gà nổi lên từng đợt) Đã làm công công mấy chục năm, với tính cách vương gia vẫn thì đây vẫn chưa kết thúc, giông tố sắp ập đến rồi!
- Hoàng hậu: Minh nhi, thay vì con cứ ở đây khóc lóc, ăn vợ thì sao con không chăm ngoan học, sau này Lam Ninh tỷ tỷ gặp lại con, con trở thành một đứa trẻ ngoan mà lại chăm ngoan nữa! (giọng nói từ tốn nhẹ nhàng)
- Bánh bao nhỏ: Con rất nhớ tỷ! (ánh mắt đáng thương)
- Hoàng hậu: Mẫu hậu biết con nhớ tỷ tỷ nhưng con nhớ thì phải cố gắng hoàn thiện bản thân mình. Khi tỷ về sẽ khen Minh nhi ngoan rồi còn hôn Minh nhi nữa! (cố tình nhấn mạnh)
- Bánh bao nhỏ: Hôn, hôn tỷ sẽ hôn Minh nhi, hôn nhiều cái luôn. Minh nhi chào mẫu hậu, con đi học đây ạ! (cuối đầu lễ phép)
Bánh bao nhỏ lon ton chạy vào thư phòng ngồi học ngoan ngoãn còn ở đây
- Khánh công công: (quỳ thụp xuống) Hoàng hậu, đa tạ người giúp thần trong tình huống này, thần không biết xử lý ra sao luôn! (vừa nói vừa lấy khăn tay lau nhẹ nước mắt)
Nhìn tình huống này nhìn hoàng hậu giống anh hùng cứu mỹ nhân, nhìn Khánh công công như một cô nương nhẹ nhàng thướt tha, đưa gương mặt diễm lệ nhìn hoàng hậu.
- Hoàng hậu: Khánh công công, đừng nói ông dùng thân báo đáp nha, ta không dám nhận đâu! (cố tình chọc Khánh công công)
Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt PhủTác giả: bánh bao chayTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngHể, chuyện gì thế này??? Chào mọi người tôi là Lam Ninh, không hiểu vì sao tôi từ thế kỉ 21 lại trôi dạt đến nơi nào tôi không rõ nữa mà bây giờ trước mắt tôi là là một khung cảnh vô cùng hỗn loạn, cây cối ngã đổ tùm lum, cả bầu trời nhuộm đầy khói lửa. - Hu...hu! Phụ hoàng, mẫu hậu ơi con sợ lắm, con đau lắm hu...hu! Tiếng khóc của trẻ con ở đâu thế nhỉ? Tôi đi theo tiếng khóc tới một hang đá thì đúng có một đứa trẻ nhỏ, vừa ôm con thỏ vừa khóc mếu máo, má đỏ ửng, hai mắt thì đầm đìa nước mắt trông thương vô cùng, tôi tiến lại gần. - Lam Ninh: Em nhỏ, sao em lại ngồi đây khóc? Đứa trẻ ngước mặt lên nhìn tôi khóc to hơn nữa làm tôi lúng túng - Hu...Hu..tỷ tỷ...hix...phụ hoàng hix...mẫu hậu....hix...bị.... Tôi hoàn toàn không hiểu em ấy đang nói gì, nước mắt trộn với nước mũi, vừa khóc vừa nói chuyện là một cực hình đối với người nghe. Tôi nhẹ ôm em ấy lại, vỗ vỗ nhẹ: - Lam Ninh: Ngoan nào, không sao rồi có tỷ ở đây, kể tỷ nghe chuyện gì đã xảy ra? Đứa trẻ dần nín khóc, hai tay xoa… - Bà bà: Trông cô bé này giống ta lúc trẻ, cơ thể thì nhỏ nhắn, ốm yếu nhưng lúc nào cũng lạc quan yêu đời! (vừa nắm tay Lam Ninh vừa nói)- Lam Ninh: Bà ơi, sao bà ở đây có một mình vậy?- Bà bà: Ta là người lưu lạc từ nơi khác đến không người thân, lúc ta đến đây nơi này chưa có ai ở, một mình ta khai phá ruộng đất, cuốc đất trồng rau, trồng lúa. Từ từ sau này có thêm vài người từ kinh thành xa xôi muốn tìm nơi không ồn ào để tịnh dưỡng tuổi già, nên các con thấy nơi đây nhiều người lớn tuổi. Chúng ta sống hòa thuận, giúp đỡ lẫn nhau, vui vẻ sống, có người thì lâu lâu có con cháu về thăm, có người thì cũng lưu lạc như ta chỉ nương tựa nhau mà sống! (ánh mắt vô cùng hiền hậu)- Tiểu Trúc: (khều nhẹ tiểu Phấn) Chúng ta cũng từ kinh thành về đây!- Tiểu Phấn: Nhỏ miệng lại kẻo người khác biết thì khổ cho Lam Ninh tỷ tỷ!- Lam Ninh: Nơi đây vô cùng thanh bình, không khí chan hòa, chúng con cũng thật may mắn khi được bà cho ở lại!- Bà bà: Lúc sáng mới mở cửa ra là thấy cô bé đó (chỉ tay vào tiểu Phấn) tự dưng con xin thuê lại nhà ta cũng hơi bất ngờ nhưng giờ gặp qua con ta cảm thấy quý mến vô cùng, cứ ở đây đi không cần trả tiền gì cả, ta già rồi ăn rau cháu cũng sống khỏe, có thêm người trẻ trong nhà cảm thấy vui vẻ hẳn ra, ta bây giờ cảm thấy tâm trạng vô cùng phơi phới, khà khà.Thấy hành động đáng yêu của bà bà, cùng cái tiếng cười đặc thấy thế, cả ba cô gái đều đứng đờ mặt ra.- Bà bà: Ta làm các con sợ rồi, để ta vào dọn dẹp lại mấy phòng cho tụi con ở!- Tiểu Phấn: Tiểu Trúc, muội vào dọn cùng bà đi, không được lười biếng, nay ta thấy em béo lên nữa đấy, sao này cao chừng bay lên nóc nhà không nổi, tới đó thì đừng có khóc, than trời trách đồ ăn với tỷ!- Tiểu Trúc: Muội không mập, Lam Ninh tỷ tỷ (dùng ánh mắt cún con nhìn Lam Ninh)- Lam Ninh: E hèm, ờ thì ta thấy tiểu Phấn nói đúng đấy!- Tiểu Trúc: Cả hai người ăn h**p mình muội. Bà ơi con dọn phòng chung bà!(nhanh nhẹn đi theo bà ngay)- Bà bà: Bà cảm ơn cháu, mập một xíu nhìn khỏe khoắn hơn!- Tiểu Trúc: Bà cũng thấy con mập nữa hả! (cảm thấy vô cùng bất lực)Khi bà bà cùng tiểu Trúc đi sâu vào trong thì đại hội bàn tròn diễn ra giữa Lam Ninh cùng tiểu Phấn- Tiểu Phấn: Địa hình nơi đây hiểm trở, bao quanh là núi, chỉ có một đường đi vào, nơi đây rất xa kinh thành nên vương gia sẽ khó tìm đến được.- Lam Ninh: Ta nhớ bánh bao nhỏ quá! kHông biết em ấy bây giờ đang làm gì? (chống tay lên cầm suy nghĩ)Tường thuật trực tiếp tình hình tại nơi xa xôi là hoàng cung- Bánh bao nhỏ: Mấy người ra ngoài hết, tỷ tỷ của tôi đâu (tay xua đuổi những cung nữ cùng thái giám)- Khánh công công: Thái tử, thật sự chúng thần cũng không biết Lam Ninh vương phi đang ở đâu! (lăn lết theo bánh bao nhỏ)- Bánh bao nhỏ: Thúc thúc còn không biết sao công công biết được! (gương mặt vô cùng tức giận), ta phải tìm thúc thúc!- Khánh công công: Từ hôm qua đến giờ thái tử đã qua gặp vương gia không biết bao nhiêu lần!- Bánh bao nhỏ: Vậy đi gặp phụ hoàng, phụ hoàng sẽ biết tỷ tỷ đang ở đâu!- Khánh công công nghĩ thầm: Từ sáng nay hoàng thượng đã quá mệt rồi, vương phi không có ở đây, vương gia trở thành người vô cùng đáng sợ đưa ra nhiều sớ tấu về những quan thần sai phạm, có nhiều người bị cắt chức tước, có người phải dùng cái chết để trả giá cho hành vi của mình, nhà mất, toàn bộ tài sản tịch thu, tình thếnày như một chảo dầu nóng sơ suất một xíu là sẽ nhận lấy cái chết. (da gà nổi lên từng đợt) Đã làm công công mấy chục năm, với tính cách vương gia vẫn thì đây vẫn chưa kết thúc, giông tố sắp ập đến rồi!- Hoàng hậu: Minh nhi, thay vì con cứ ở đây khóc lóc, ăn vợ thì sao con không chăm ngoan học, sau này Lam Ninh tỷ tỷ gặp lại con, con trở thành một đứa trẻ ngoan mà lại chăm ngoan nữa! (giọng nói từ tốn nhẹ nhàng)- Bánh bao nhỏ: Con rất nhớ tỷ! (ánh mắt đáng thương)- Hoàng hậu: Mẫu hậu biết con nhớ tỷ tỷ nhưng con nhớ thì phải cố gắng hoàn thiện bản thân mình. Khi tỷ về sẽ khen Minh nhi ngoan rồi còn hôn Minh nhi nữa! (cố tình nhấn mạnh)- Bánh bao nhỏ: Hôn, hôn tỷ sẽ hôn Minh nhi, hôn nhiều cái luôn. Minh nhi chào mẫu hậu, con đi học đây ạ! (cuối đầu lễ phép)Bánh bao nhỏ lon ton chạy vào thư phòng ngồi học ngoan ngoãn còn ở đây- Khánh công công: (quỳ thụp xuống) Hoàng hậu, đa tạ người giúp thần trong tình huống này, thần không biết xử lý ra sao luôn! (vừa nói vừa lấy khăn tay lau nhẹ nước mắt)Nhìn tình huống này nhìn hoàng hậu giống anh hùng cứu mỹ nhân, nhìn Khánh công công như một cô nương nhẹ nhàng thướt tha, đưa gương mặt diễm lệ nhìn hoàng hậu.- Hoàng hậu: Khánh công công, đừng nói ông dùng thân báo đáp nha, ta không dám nhận đâu! (cố tình chọc Khánh công công)