Từ vùng trời bên trên phủ Diệp Chấn Thiên, một làn sáng kỳ dị phóng xuống. “Sinh rồi, sinh rồi!” Sau tiếng khóc oe oe chào đời của bé, người phụ nữ nằm trên giường cũng thở phào nhẹ nhõm. Người ấy toàn thân vã mồ hôi, rất mệt mỏi nhìn sang bà đỡ, hỏi: “Là trai hay gái?” “Thưa phu nhân, cháu gái ạ!” Bà đỡ rất băn khoăn, cố hết sức nén mình. Người phụ nữ lại nói: “Bế lại đây để ta ngắm nó.” “Dạ…” “Đưa nó cho ta.” Bà đỡ đang do dự nhưng cũng bế đứa bé lại. Lúc đón lấy đứa con, sắc mặt vốn nhợt nhạt của bà mẹ càng nhợt nhạt thêm. “Mặt nó…” “Dạ…” “Mùi gì mà hôi thế?” “Thưa bà, hình như là mùi tỏa ra từ tiểu thư.” Bà mẹ cau mày, rồi đưa lại đứa bé cho bà đỡ, hết sức đau khổ nói: “Nhân lúc chưa ai biết, ngươi hãy b*p ch*t nó đi!” “Cháu bé là con của phu nhân, nó tuy xấu xí, người lại có mùi lạ, nhưng nó vẫn là một sinh mệnh…” “Nhưng ngươi nghĩ mà xem, mai kia lớn lên, nó lấy chồng sao được? Có công tử nhà nào lại chịu lấy một cô vợ vừa xấu vừa hôi? Ta sẽ chứng kiến nó bị người ta chế nhạo và…

Quyển 2 - Chương 100

Hiệp Nữ Khuynh ThànhTác giả: Đường Khả ĐiềnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTừ vùng trời bên trên phủ Diệp Chấn Thiên, một làn sáng kỳ dị phóng xuống. “Sinh rồi, sinh rồi!” Sau tiếng khóc oe oe chào đời của bé, người phụ nữ nằm trên giường cũng thở phào nhẹ nhõm. Người ấy toàn thân vã mồ hôi, rất mệt mỏi nhìn sang bà đỡ, hỏi: “Là trai hay gái?” “Thưa phu nhân, cháu gái ạ!” Bà đỡ rất băn khoăn, cố hết sức nén mình. Người phụ nữ lại nói: “Bế lại đây để ta ngắm nó.” “Dạ…” “Đưa nó cho ta.” Bà đỡ đang do dự nhưng cũng bế đứa bé lại. Lúc đón lấy đứa con, sắc mặt vốn nhợt nhạt của bà mẹ càng nhợt nhạt thêm. “Mặt nó…” “Dạ…” “Mùi gì mà hôi thế?” “Thưa bà, hình như là mùi tỏa ra từ tiểu thư.” Bà mẹ cau mày, rồi đưa lại đứa bé cho bà đỡ, hết sức đau khổ nói: “Nhân lúc chưa ai biết, ngươi hãy b*p ch*t nó đi!” “Cháu bé là con của phu nhân, nó tuy xấu xí, người lại có mùi lạ, nhưng nó vẫn là một sinh mệnh…” “Nhưng ngươi nghĩ mà xem, mai kia lớn lên, nó lấy chồng sao được? Có công tử nhà nào lại chịu lấy một cô vợ vừa xấu vừa hôi? Ta sẽ chứng kiến nó bị người ta chế nhạo và… Hai người yên lặng ôm nhau không nói gì, đã từ lâu rồi giữa bọn họ không cần phải nói nhiều nữa, cô hiểu lòng anh, anh cũng luôn hiểu tâm tư của cô.Phải hai tháng sau Lam Tố mới thật sự bình phục, thiên tôn trong khoảng thời gian này cũng không hề gây rắc rối gì cho bọn họ.Thanh Thanh ở trong phòng mình đi qua đi lại, đứng ngồi không yên. Hai tháng nay cô luôn nghĩ ngợi, do dự không biết mình có nên đi tìm thiên tôn không? Nếu chuyện kia được khẳng định thì cô nên làm thế nào? Thanh Thanh hít sâu một hơi, hạ quyết tâm rồi đẩy cửa bước ra.Thiên tôn đang ngồi thiền trong phòng bỗng nhiên mở to đôi mắt, lạnh lùng cất tiếng: “Vào đi!”Thanh Thanh do dự một lát rồi cũng đẩy cửa bước vào. Thiên tôn mặc dù đã đoán được người đến những vẫn không khỏi ngạc nhiên.“Ngươi đến tìm ta có chuyện gì?”“Tôi muốn hỏi ông một chuyện.” Thanh Thanh do dự nói.“Ngươi cho rằng ta sẽ trả lời ngươi hay sao?”“Đó là quyền của ông nhưng hôm nay ta nhất định phải hỏi.”“Được, có cá tính, ngươi hỏi đi.”Ánh mắt Thanh Thanh bỗng chốc trở nên u buồn, cô cắn môi rồi chậm rãi nói: “Ông học võ công từ ai? Là Nghiêm Vũ, Cao Phong, Hắc Lân hay Triệu Càn?”Thiên tôn giật mình, sao cô ta lại biết những người này?“Ngươi hỏi chuyện này để làm gì?”Thanh Thanh hừ lạnh một tiếng hỏi tiếp: “Vậy là ông có quen bọn họ?”“Ta quen hay không quen thì có liên quan gì tới ngươi?”“Hừ! Ông cứ đi hỏi bốn kẻ ấy thì sẽ biết có liên quan tới tôi hay không.” Lửa giận bùng lên trong mắt Thanh Thanh, ngay cả ngủ mơ cô cũng muốn g**t ch*t bốn tên chết tiệt ấy. Chính chúng đã khiến cả nhà cô phải ly tán, mối thù này thề không đội chung trời. Cô vốn tưởng bốn tên ấy đã chết từ lâu, hóa ra bọn chúng vẫn sống sờ sờ ra đấy, Bá Dã của cô thì sao? Bá Dã của cô đang ở nơi nào rồi?“Hừ! Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn biết sư phụ của ta là ai sao?”Thanh Thanh hừ lạnh, hóa ra thật sự là sư phụ của hắn, quả là thầy nào trò nấy mà.“Ông nhắn với bọn chúng, Thanh Thanh đã ra rồi, dù bọn chúng có trốn ở đâu ta cũng nhất định sẽ tìm ra.” Nói rồi tàn ảnh chớp lóa, biến mất ngay trước mặt thiên tôn.Thiên tôn ngẩn người, xem ra lần này muốn giết Lam Tố thật không dễ chút nào, con Chu Tước này hình như vẫn đang giấu nhẹm thực lực của mình, nếu chọc nó nổi điên thì e việc khó thành. Lão không còn nhiều thời gian nữa, nếu để anh ta mạnh hơn nữa thì vị trí thiên tôn này của lão đâu còn được. Nhưng sư phụ đã từng nói sẽ không bao giờ can thiệp vào chuyện của lão, lão phải làm thế nào bây giờ?Tàn ảnh chớp lên, thiên tôn mất dạng khỏi cung Thiên Khuyết.

Hai người yên lặng ôm nhau không nói gì, đã từ lâu rồi giữa bọn họ không cần phải nói nhiều nữa, cô hiểu lòng anh, anh cũng luôn hiểu tâm tư của cô.

Phải hai tháng sau Lam Tố mới thật sự bình phục, thiên tôn trong khoảng thời gian này cũng không hề gây rắc rối gì cho bọn họ.

Thanh Thanh ở trong phòng mình đi qua đi lại, đứng ngồi không yên. Hai tháng nay cô luôn nghĩ ngợi, do dự không biết mình có nên đi tìm thiên tôn không? Nếu chuyện kia được khẳng định thì cô nên làm thế nào? Thanh Thanh hít sâu một hơi, hạ quyết tâm rồi đẩy cửa bước ra.

Thiên tôn đang ngồi thiền trong phòng bỗng nhiên mở to đôi mắt, lạnh lùng cất tiếng: “Vào đi!”

Thanh Thanh do dự một lát rồi cũng đẩy cửa bước vào. Thiên tôn mặc dù đã đoán được người đến những vẫn không khỏi ngạc nhiên.

“Ngươi đến tìm ta có chuyện gì?”

“Tôi muốn hỏi ông một chuyện.” Thanh Thanh do dự nói.

“Ngươi cho rằng ta sẽ trả lời ngươi hay sao?”

“Đó là quyền của ông nhưng hôm nay ta nhất định phải hỏi.”

“Được, có cá tính, ngươi hỏi đi.”

Ánh mắt Thanh Thanh bỗng chốc trở nên u buồn, cô cắn môi rồi chậm rãi nói: “Ông học võ công từ ai? Là Nghiêm Vũ, Cao Phong, Hắc Lân hay Triệu Càn?”

Thiên tôn giật mình, sao cô ta lại biết những người này?

“Ngươi hỏi chuyện này để làm gì?”

Thanh Thanh hừ lạnh một tiếng hỏi tiếp: “Vậy là ông có quen bọn họ?”

“Ta quen hay không quen thì có liên quan gì tới ngươi?”

“Hừ! Ông cứ đi hỏi bốn kẻ ấy thì sẽ biết có liên quan tới tôi hay không.” Lửa giận bùng lên trong mắt Thanh Thanh, ngay cả ngủ mơ cô cũng muốn g**t ch*t bốn tên chết tiệt ấy. Chính chúng đã khiến cả nhà cô phải ly tán, mối thù này thề không đội chung trời. Cô vốn tưởng bốn tên ấy đã chết từ lâu, hóa ra bọn chúng vẫn sống sờ sờ ra đấy, Bá Dã của cô thì sao? Bá Dã của cô đang ở nơi nào rồi?

“Hừ! Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn biết sư phụ của ta là ai sao?”

Thanh Thanh hừ lạnh, hóa ra thật sự là sư phụ của hắn, quả là thầy nào trò nấy mà.

“Ông nhắn với bọn chúng, Thanh Thanh đã ra rồi, dù bọn chúng có trốn ở đâu ta cũng nhất định sẽ tìm ra.” Nói rồi tàn ảnh chớp lóa, biến mất ngay trước mặt thiên tôn.

Thiên tôn ngẩn người, xem ra lần này muốn giết Lam Tố thật không dễ chút nào, con Chu Tước này hình như vẫn đang giấu nhẹm thực lực của mình, nếu chọc nó nổi điên thì e việc khó thành. Lão không còn nhiều thời gian nữa, nếu để anh ta mạnh hơn nữa thì vị trí thiên tôn này của lão đâu còn được. Nhưng sư phụ đã từng nói sẽ không bao giờ can thiệp vào chuyện của lão, lão phải làm thế nào bây giờ?

Tàn ảnh chớp lên, thiên tôn mất dạng khỏi cung Thiên Khuyết.

Hiệp Nữ Khuynh ThànhTác giả: Đường Khả ĐiềnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTừ vùng trời bên trên phủ Diệp Chấn Thiên, một làn sáng kỳ dị phóng xuống. “Sinh rồi, sinh rồi!” Sau tiếng khóc oe oe chào đời của bé, người phụ nữ nằm trên giường cũng thở phào nhẹ nhõm. Người ấy toàn thân vã mồ hôi, rất mệt mỏi nhìn sang bà đỡ, hỏi: “Là trai hay gái?” “Thưa phu nhân, cháu gái ạ!” Bà đỡ rất băn khoăn, cố hết sức nén mình. Người phụ nữ lại nói: “Bế lại đây để ta ngắm nó.” “Dạ…” “Đưa nó cho ta.” Bà đỡ đang do dự nhưng cũng bế đứa bé lại. Lúc đón lấy đứa con, sắc mặt vốn nhợt nhạt của bà mẹ càng nhợt nhạt thêm. “Mặt nó…” “Dạ…” “Mùi gì mà hôi thế?” “Thưa bà, hình như là mùi tỏa ra từ tiểu thư.” Bà mẹ cau mày, rồi đưa lại đứa bé cho bà đỡ, hết sức đau khổ nói: “Nhân lúc chưa ai biết, ngươi hãy b*p ch*t nó đi!” “Cháu bé là con của phu nhân, nó tuy xấu xí, người lại có mùi lạ, nhưng nó vẫn là một sinh mệnh…” “Nhưng ngươi nghĩ mà xem, mai kia lớn lên, nó lấy chồng sao được? Có công tử nhà nào lại chịu lấy một cô vợ vừa xấu vừa hôi? Ta sẽ chứng kiến nó bị người ta chế nhạo và… Hai người yên lặng ôm nhau không nói gì, đã từ lâu rồi giữa bọn họ không cần phải nói nhiều nữa, cô hiểu lòng anh, anh cũng luôn hiểu tâm tư của cô.Phải hai tháng sau Lam Tố mới thật sự bình phục, thiên tôn trong khoảng thời gian này cũng không hề gây rắc rối gì cho bọn họ.Thanh Thanh ở trong phòng mình đi qua đi lại, đứng ngồi không yên. Hai tháng nay cô luôn nghĩ ngợi, do dự không biết mình có nên đi tìm thiên tôn không? Nếu chuyện kia được khẳng định thì cô nên làm thế nào? Thanh Thanh hít sâu một hơi, hạ quyết tâm rồi đẩy cửa bước ra.Thiên tôn đang ngồi thiền trong phòng bỗng nhiên mở to đôi mắt, lạnh lùng cất tiếng: “Vào đi!”Thanh Thanh do dự một lát rồi cũng đẩy cửa bước vào. Thiên tôn mặc dù đã đoán được người đến những vẫn không khỏi ngạc nhiên.“Ngươi đến tìm ta có chuyện gì?”“Tôi muốn hỏi ông một chuyện.” Thanh Thanh do dự nói.“Ngươi cho rằng ta sẽ trả lời ngươi hay sao?”“Đó là quyền của ông nhưng hôm nay ta nhất định phải hỏi.”“Được, có cá tính, ngươi hỏi đi.”Ánh mắt Thanh Thanh bỗng chốc trở nên u buồn, cô cắn môi rồi chậm rãi nói: “Ông học võ công từ ai? Là Nghiêm Vũ, Cao Phong, Hắc Lân hay Triệu Càn?”Thiên tôn giật mình, sao cô ta lại biết những người này?“Ngươi hỏi chuyện này để làm gì?”Thanh Thanh hừ lạnh một tiếng hỏi tiếp: “Vậy là ông có quen bọn họ?”“Ta quen hay không quen thì có liên quan gì tới ngươi?”“Hừ! Ông cứ đi hỏi bốn kẻ ấy thì sẽ biết có liên quan tới tôi hay không.” Lửa giận bùng lên trong mắt Thanh Thanh, ngay cả ngủ mơ cô cũng muốn g**t ch*t bốn tên chết tiệt ấy. Chính chúng đã khiến cả nhà cô phải ly tán, mối thù này thề không đội chung trời. Cô vốn tưởng bốn tên ấy đã chết từ lâu, hóa ra bọn chúng vẫn sống sờ sờ ra đấy, Bá Dã của cô thì sao? Bá Dã của cô đang ở nơi nào rồi?“Hừ! Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn biết sư phụ của ta là ai sao?”Thanh Thanh hừ lạnh, hóa ra thật sự là sư phụ của hắn, quả là thầy nào trò nấy mà.“Ông nhắn với bọn chúng, Thanh Thanh đã ra rồi, dù bọn chúng có trốn ở đâu ta cũng nhất định sẽ tìm ra.” Nói rồi tàn ảnh chớp lóa, biến mất ngay trước mặt thiên tôn.Thiên tôn ngẩn người, xem ra lần này muốn giết Lam Tố thật không dễ chút nào, con Chu Tước này hình như vẫn đang giấu nhẹm thực lực của mình, nếu chọc nó nổi điên thì e việc khó thành. Lão không còn nhiều thời gian nữa, nếu để anh ta mạnh hơn nữa thì vị trí thiên tôn này của lão đâu còn được. Nhưng sư phụ đã từng nói sẽ không bao giờ can thiệp vào chuyện của lão, lão phải làm thế nào bây giờ?Tàn ảnh chớp lên, thiên tôn mất dạng khỏi cung Thiên Khuyết.

Quyển 2 - Chương 100