Nam nhân đứng sát bên cửa sổ. Bóng lưng cao lớn mà cô tịch, hệt như chim ưng trong đêm tối. Toàn thân tỏa ra khí chất tinh anh, như bức tượng David của nghệ sĩ lừng danh Michelangelo[1], khỏe khoắn mạnh mẽ, cơ bắp đầy đặn nhưng cứng đờ căng thẳng. Sự quyến rũ của sức mạnh nam nhân được khắc họa thật tinh tế. Đôi mắt sắc sảo như chim cắt hoàn toàn bị cừu hận chiếm đoạt. Phong Hàng Lãng là bị ác mộng đánh thức. Cơn ác mộng này đã đeo bám hắn suốt ba tháng. Ánh lửa cao ngút trời, xen lẫn tiếng thủy tinh không chịu được áp lực mà nổ tung thành từng mảnh. Trong không khí tràn ngập mùi khói gay mũi, có vật dụng bằng gỗ, có dây cáp điện bằng cao su, thậm chí còn có con người! Phải có một người ở lại giữ mở cánh cửa để chạy trốn. “Bang, mau dẫn Hàng Lãng đi! Đừng để ý đến tôi, còn không đi, ba người chúng ta sẽ bị vây chết ở chỗ này, mau đi đi!” “Hàng Lãng, nhớ lời anh: chỉ cần em còn sống, anh cũng sẽ sống!” Chuyện đã từ ba tháng trước, nhưng lại như rành rành ngay trước mắt. Phong Hàng Lãng…
Tác giả: