Về nước được một tuần, tôi tham dự một buổi họp mặt bạn bè. Buổi họp mặt nói dễ nghe thì là mở tiệc đón gió tẩy trần cho tôi, thực tế chỉ là một cuộc thi bốc phét tám nhảm. Nói được một lúc, đề tài vòng tới tôi. “Phương Hoài à, sao ông không thay đổi gì vậy trời?” “Phải đó, ông mà mặc đồng phục học sinh vào là giống hệt ngày xưa.” “Mặt búng ra sữa danh bất hư truyền mà…” “……” Với mấy lời trêu ghẹo của bạn cũ, tôi đều chỉ cười trừ đáp lại. Mọi người đều đã trải qua bốn năm đại học, đã công tác một năm, làm việc ở đủ mọi cương vị, lúc bấy giờ đeo chiếc mặt nạ bản thân lựa chọn, kiếp người lặn lội giữa những cay đắng ngọt bùi chốn trần gian khổ ải, phức tạp đến thế. Những nhân, sự, vật ngây ngô hồn nhiên trong quá khứ đã bị thời gian chôn vùi từ lâu. Ai có thể vực nó lên, phủi đi lớp bụi thời gian, để tất cả về với dáng vẻ vốn có? Không thể. Tất cả đều đã xói mòn loang lổ theo tháng năm. Đề tài kéo tới chuyên ngành của tôi, lại nhắc đến nguyên nhân tôi về nước, ai nấy đều hóa thân thành…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...