Hoàng đế lại lâm bệnh. Thiên tử Đại Yến Nhiếp Huyễn là nhi tử độc nhất của lão hoàng đế, từ nhỏ thân thể xương cốt đã không khỏe, mười sáu tuổi kế thừa ngôi vị hoàng đế, một năm có đến hơn nửa là ốm đau bệnh tật, cố tình đã bệnh lại còn háo sắc, còn gần nửa năm kia cơ hồ vùi trong hậu cung vờn nữ nhân, năm nay mới hơn hai mươi tuổi, nhi nữ đã vượt qua hai con số. Đại Yến môn phiệt kiêu hoàng, thế gia nắm quyền, lão hoàng đế chăm lo việc nước không dễ gì thu thập ra thành bộ dáng, lại cũng bị mệt mỏi quá độ, đem gia nghiệp to lớn quăng cho nhi tử ốm đau bệnh tật không tiền đồ này, liền buông tay mà đi. May mắn trong triều còn có hiền thần, văn võ đều có thể dùng, cũng đều do lão hoàng đế một tay đề bạt, vài năm nay ngược lại cũng không tệ. Hoàng đế lúc này bệnh nặng, hỗn loạn, ba ngày trước đã không thể nói chuyện, trước mắt cơm nước đều không ăn, nhi tử lớn nhất của hoàng đế chỉ mới năm tuổi, nói cũng chưa thể nói rành mạch, bên phía tôn thất sớm đã rục rịch. Đệ đệ của lão hoàng đế,…

Chương 5

[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên HạTác giả: Tạ Thất Thiếu GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đam MỹHoàng đế lại lâm bệnh. Thiên tử Đại Yến Nhiếp Huyễn là nhi tử độc nhất của lão hoàng đế, từ nhỏ thân thể xương cốt đã không khỏe, mười sáu tuổi kế thừa ngôi vị hoàng đế, một năm có đến hơn nửa là ốm đau bệnh tật, cố tình đã bệnh lại còn háo sắc, còn gần nửa năm kia cơ hồ vùi trong hậu cung vờn nữ nhân, năm nay mới hơn hai mươi tuổi, nhi nữ đã vượt qua hai con số. Đại Yến môn phiệt kiêu hoàng, thế gia nắm quyền, lão hoàng đế chăm lo việc nước không dễ gì thu thập ra thành bộ dáng, lại cũng bị mệt mỏi quá độ, đem gia nghiệp to lớn quăng cho nhi tử ốm đau bệnh tật không tiền đồ này, liền buông tay mà đi. May mắn trong triều còn có hiền thần, văn võ đều có thể dùng, cũng đều do lão hoàng đế một tay đề bạt, vài năm nay ngược lại cũng không tệ. Hoàng đế lúc này bệnh nặng, hỗn loạn, ba ngày trước đã không thể nói chuyện, trước mắt cơm nước đều không ăn, nhi tử lớn nhất của hoàng đế chỉ mới năm tuổi, nói cũng chưa thể nói rành mạch, bên phía tôn thất sớm đã rục rịch. Đệ đệ của lão hoàng đế,… Hoàng đế hứng thú cân nhắc Hộ bộ thượng thư một lát, bỗng nhiên lại thở dài.Cho dù có một trái tim phong lưu phóng khoáng và một lần nữa sống lại trong cơ thể hai mươi tuổi, hoàng đế vẫn cứ không vui.Sức khỏe của cơ thể này quá kém, kém xa đời trước của hắn, bộ dạng ngược lại cũng phong lưu, khóe mắt đuôi mày tràn đầy ý tứ ngả ngớn phù lãng, làn da trắng đến mức tựa như mấy đời không bày ra dưới ánh thái dương, cánh cung nhẹ nhất cũng phải mất sức mới kéo căng được, đi từ tẩm cung đến chính điện cũng đủ thở không nổi.Thân mình xương cốt như vậy, cho dù lúc âu yếm, các ái khanh ngoan ngoãn nằm im hắn cũng ăn không xong.Hận đến mức nghiến răng, lại chỉ có thể chậm rãi rèn luyện dần.Hắn cũng thật không biết nguyên chủ làm sao còn có thể động sắc được, xương cốt như vậy, nếu mỗi đêm chỉ một lần cũng không thể sênh ca hàng đêm đi?Khó trách mới hai mươi tuổi đã không còn.Bởi vì nguyên nhân này, hắn cũng không động những phi tần kia. Thứ nhất là do nguyên thân mà nguyên chủ để lai cho hắn cũng không chịu nổi tửu sắc; thứ hai, đã chiếm thân thể của người ta, cũng không thể ngủ luôn với tức phụ của người ta; thứ ba, thật ra hắn cũng không thích nữ nhân đến vậy, dù sao hoàng đế cũng không phải không có nhi tử, trước cứ dưỡng xem sao, nếu không ra gì lại tính sau.Mượn thân thể này quân lâm thiên hạ thêm một lần đã là đại phuc khí, nếu có thể chừa cho nguyên chủ chút huyết mạch thuần khiết, cũng coi như trả ân tình.Phục hồi tinh thần, thấy Ôn Tử Nhiên vẫn còn cung kính đứng dưới bậc thềm, Nhiếp Huyễn khoác tay nói: "Khanh đi bận việc của khanh đi."Ôn Tử Nhiên như được đại xá, vội vội vàng vàng lui xuống.Bởi vì nhát gan cẩn thận, hắn nhất quán sâu sắc, am hiểu sát ngôn quan sắc, hoàng đế thất thần một lát ánh mắt nhìn hắn có chút là lạ, làm cho hắn dựng hết lông tơ sau lưng, hiện giờ hoàng đế chịu thả hắn đi, có thể nào không buông một hơi.Bất quá, hoàng đế sau khi khỏi bệnh xác thật là không giống trước kia.Không chỉ là thành thạo chính sự anh minh thần võ cứ như là thiên bẩm, ngay cả cách nói chuyện, ánh mắt nhìn người, khí phái toàn thân cũng đều không giống.Nếu không phải ngày đó thừa tướng và Thành vương đều thủ ngoài cửa, hoàng đế sau khi khỏi bệnh vẫn tận sức với thừa tướng, hắn cũng sẽ nghỉ có phải hoàng đế bị người đánh tráo hay không.Lắc đầu quăng bỏ ý tưởng vớ vẩn này ra khỏi đầu, Ôn Tử Nhiên vừa tính toán xem năm nay có thể thu bao nhiêu thuế, vửa phân tâm nhớ tới bộ dáng thiếu chút nữa ngã sấp xuống của Chu Hi vừa rồi, nhịn không được trong lòng tắc lưỡi một tiếng.Thiên tử hôm nay không như xưa, chỉ dựa vào một tư thế cùng thừa tướng tranh phong này, nếu vẫn cứ tiếp tục như vậy, đợi đến cuối năm khi thứ tướng Dung Hàm Chi hồi kinh yết khuyết, không biết sẽ còn có bao nhiêu chuyện vui đây.

Hoàng đế hứng thú cân nhắc Hộ bộ thượng thư một lát, bỗng nhiên lại thở dài.

Cho dù có một trái tim phong lưu phóng khoáng và một lần nữa sống lại trong cơ thể hai mươi tuổi, hoàng đế vẫn cứ không vui.

Sức khỏe của cơ thể này quá kém, kém xa đời trước của hắn, bộ dạng ngược lại cũng phong lưu, khóe mắt đuôi mày tràn đầy ý tứ ngả ngớn phù lãng, làn da trắng đến mức tựa như mấy đời không bày ra dưới ánh thái dương, cánh cung nhẹ nhất cũng phải mất sức mới kéo căng được, đi từ tẩm cung đến chính điện cũng đủ thở không nổi.

Thân mình xương cốt như vậy, cho dù lúc âu yếm, các ái khanh ngoan ngoãn nằm im hắn cũng ăn không xong.

Hận đến mức nghiến răng, lại chỉ có thể chậm rãi rèn luyện dần.

Hắn cũng thật không biết nguyên chủ làm sao còn có thể động sắc được, xương cốt như vậy, nếu mỗi đêm chỉ một lần cũng không thể sênh ca hàng đêm đi?

Khó trách mới hai mươi tuổi đã không còn.

Bởi vì nguyên nhân này, hắn cũng không động những phi tần kia. Thứ nhất là do nguyên thân mà nguyên chủ để lai cho hắn cũng không chịu nổi tửu sắc; thứ hai, đã chiếm thân thể của người ta, cũng không thể ngủ luôn với tức phụ của người ta; thứ ba, thật ra hắn cũng không thích nữ nhân đến vậy, dù sao hoàng đế cũng không phải không có nhi tử, trước cứ dưỡng xem sao, nếu không ra gì lại tính sau.

Mượn thân thể này quân lâm thiên hạ thêm một lần đã là đại phuc khí, nếu có thể chừa cho nguyên chủ chút huyết mạch thuần khiết, cũng coi như trả ân tình.

Phục hồi tinh thần, thấy Ôn Tử Nhiên vẫn còn cung kính đứng dưới bậc thềm, Nhiếp Huyễn khoác tay nói: "Khanh đi bận việc của khanh đi."

Ôn Tử Nhiên như được đại xá, vội vội vàng vàng lui xuống.

Bởi vì nhát gan cẩn thận, hắn nhất quán sâu sắc, am hiểu sát ngôn quan sắc, hoàng đế thất thần một lát ánh mắt nhìn hắn có chút là lạ, làm cho hắn dựng hết lông tơ sau lưng, hiện giờ hoàng đế chịu thả hắn đi, có thể nào không buông một hơi.

Bất quá, hoàng đế sau khi khỏi bệnh xác thật là không giống trước kia.

Không chỉ là thành thạo chính sự anh minh thần võ cứ như là thiên bẩm, ngay cả cách nói chuyện, ánh mắt nhìn người, khí phái toàn thân cũng đều không giống.

Nếu không phải ngày đó thừa tướng và Thành vương đều thủ ngoài cửa, hoàng đế sau khi khỏi bệnh vẫn tận sức với thừa tướng, hắn cũng sẽ nghỉ có phải hoàng đế bị người đánh tráo hay không.

Lắc đầu quăng bỏ ý tưởng vớ vẩn này ra khỏi đầu, Ôn Tử Nhiên vừa tính toán xem năm nay có thể thu bao nhiêu thuế, vửa phân tâm nhớ tới bộ dáng thiếu chút nữa ngã sấp xuống của Chu Hi vừa rồi, nhịn không được trong lòng tắc lưỡi một tiếng.

Thiên tử hôm nay không như xưa, chỉ dựa vào một tư thế cùng thừa tướng tranh phong này, nếu vẫn cứ tiếp tục như vậy, đợi đến cuối năm khi thứ tướng Dung Hàm Chi hồi kinh yết khuyết, không biết sẽ còn có bao nhiêu chuyện vui đây.

[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên HạTác giả: Tạ Thất Thiếu GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đam MỹHoàng đế lại lâm bệnh. Thiên tử Đại Yến Nhiếp Huyễn là nhi tử độc nhất của lão hoàng đế, từ nhỏ thân thể xương cốt đã không khỏe, mười sáu tuổi kế thừa ngôi vị hoàng đế, một năm có đến hơn nửa là ốm đau bệnh tật, cố tình đã bệnh lại còn háo sắc, còn gần nửa năm kia cơ hồ vùi trong hậu cung vờn nữ nhân, năm nay mới hơn hai mươi tuổi, nhi nữ đã vượt qua hai con số. Đại Yến môn phiệt kiêu hoàng, thế gia nắm quyền, lão hoàng đế chăm lo việc nước không dễ gì thu thập ra thành bộ dáng, lại cũng bị mệt mỏi quá độ, đem gia nghiệp to lớn quăng cho nhi tử ốm đau bệnh tật không tiền đồ này, liền buông tay mà đi. May mắn trong triều còn có hiền thần, văn võ đều có thể dùng, cũng đều do lão hoàng đế một tay đề bạt, vài năm nay ngược lại cũng không tệ. Hoàng đế lúc này bệnh nặng, hỗn loạn, ba ngày trước đã không thể nói chuyện, trước mắt cơm nước đều không ăn, nhi tử lớn nhất của hoàng đế chỉ mới năm tuổi, nói cũng chưa thể nói rành mạch, bên phía tôn thất sớm đã rục rịch. Đệ đệ của lão hoàng đế,… Hoàng đế hứng thú cân nhắc Hộ bộ thượng thư một lát, bỗng nhiên lại thở dài.Cho dù có một trái tim phong lưu phóng khoáng và một lần nữa sống lại trong cơ thể hai mươi tuổi, hoàng đế vẫn cứ không vui.Sức khỏe của cơ thể này quá kém, kém xa đời trước của hắn, bộ dạng ngược lại cũng phong lưu, khóe mắt đuôi mày tràn đầy ý tứ ngả ngớn phù lãng, làn da trắng đến mức tựa như mấy đời không bày ra dưới ánh thái dương, cánh cung nhẹ nhất cũng phải mất sức mới kéo căng được, đi từ tẩm cung đến chính điện cũng đủ thở không nổi.Thân mình xương cốt như vậy, cho dù lúc âu yếm, các ái khanh ngoan ngoãn nằm im hắn cũng ăn không xong.Hận đến mức nghiến răng, lại chỉ có thể chậm rãi rèn luyện dần.Hắn cũng thật không biết nguyên chủ làm sao còn có thể động sắc được, xương cốt như vậy, nếu mỗi đêm chỉ một lần cũng không thể sênh ca hàng đêm đi?Khó trách mới hai mươi tuổi đã không còn.Bởi vì nguyên nhân này, hắn cũng không động những phi tần kia. Thứ nhất là do nguyên thân mà nguyên chủ để lai cho hắn cũng không chịu nổi tửu sắc; thứ hai, đã chiếm thân thể của người ta, cũng không thể ngủ luôn với tức phụ của người ta; thứ ba, thật ra hắn cũng không thích nữ nhân đến vậy, dù sao hoàng đế cũng không phải không có nhi tử, trước cứ dưỡng xem sao, nếu không ra gì lại tính sau.Mượn thân thể này quân lâm thiên hạ thêm một lần đã là đại phuc khí, nếu có thể chừa cho nguyên chủ chút huyết mạch thuần khiết, cũng coi như trả ân tình.Phục hồi tinh thần, thấy Ôn Tử Nhiên vẫn còn cung kính đứng dưới bậc thềm, Nhiếp Huyễn khoác tay nói: "Khanh đi bận việc của khanh đi."Ôn Tử Nhiên như được đại xá, vội vội vàng vàng lui xuống.Bởi vì nhát gan cẩn thận, hắn nhất quán sâu sắc, am hiểu sát ngôn quan sắc, hoàng đế thất thần một lát ánh mắt nhìn hắn có chút là lạ, làm cho hắn dựng hết lông tơ sau lưng, hiện giờ hoàng đế chịu thả hắn đi, có thể nào không buông một hơi.Bất quá, hoàng đế sau khi khỏi bệnh xác thật là không giống trước kia.Không chỉ là thành thạo chính sự anh minh thần võ cứ như là thiên bẩm, ngay cả cách nói chuyện, ánh mắt nhìn người, khí phái toàn thân cũng đều không giống.Nếu không phải ngày đó thừa tướng và Thành vương đều thủ ngoài cửa, hoàng đế sau khi khỏi bệnh vẫn tận sức với thừa tướng, hắn cũng sẽ nghỉ có phải hoàng đế bị người đánh tráo hay không.Lắc đầu quăng bỏ ý tưởng vớ vẩn này ra khỏi đầu, Ôn Tử Nhiên vừa tính toán xem năm nay có thể thu bao nhiêu thuế, vửa phân tâm nhớ tới bộ dáng thiếu chút nữa ngã sấp xuống của Chu Hi vừa rồi, nhịn không được trong lòng tắc lưỡi một tiếng.Thiên tử hôm nay không như xưa, chỉ dựa vào một tư thế cùng thừa tướng tranh phong này, nếu vẫn cứ tiếp tục như vậy, đợi đến cuối năm khi thứ tướng Dung Hàm Chi hồi kinh yết khuyết, không biết sẽ còn có bao nhiêu chuyện vui đây.

Chương 5