Hoàng đế lại lâm bệnh. Thiên tử Đại Yến Nhiếp Huyễn là nhi tử độc nhất của lão hoàng đế, từ nhỏ thân thể xương cốt đã không khỏe, mười sáu tuổi kế thừa ngôi vị hoàng đế, một năm có đến hơn nửa là ốm đau bệnh tật, cố tình đã bệnh lại còn háo sắc, còn gần nửa năm kia cơ hồ vùi trong hậu cung vờn nữ nhân, năm nay mới hơn hai mươi tuổi, nhi nữ đã vượt qua hai con số. Đại Yến môn phiệt kiêu hoàng, thế gia nắm quyền, lão hoàng đế chăm lo việc nước không dễ gì thu thập ra thành bộ dáng, lại cũng bị mệt mỏi quá độ, đem gia nghiệp to lớn quăng cho nhi tử ốm đau bệnh tật không tiền đồ này, liền buông tay mà đi. May mắn trong triều còn có hiền thần, văn võ đều có thể dùng, cũng đều do lão hoàng đế một tay đề bạt, vài năm nay ngược lại cũng không tệ. Hoàng đế lúc này bệnh nặng, hỗn loạn, ba ngày trước đã không thể nói chuyện, trước mắt cơm nước đều không ăn, nhi tử lớn nhất của hoàng đế chỉ mới năm tuổi, nói cũng chưa thể nói rành mạch, bên phía tôn thất sớm đã rục rịch. Đệ đệ của lão hoàng đế,…

Chương 30

[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên HạTác giả: Tạ Thất Thiếu GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đam MỹHoàng đế lại lâm bệnh. Thiên tử Đại Yến Nhiếp Huyễn là nhi tử độc nhất của lão hoàng đế, từ nhỏ thân thể xương cốt đã không khỏe, mười sáu tuổi kế thừa ngôi vị hoàng đế, một năm có đến hơn nửa là ốm đau bệnh tật, cố tình đã bệnh lại còn háo sắc, còn gần nửa năm kia cơ hồ vùi trong hậu cung vờn nữ nhân, năm nay mới hơn hai mươi tuổi, nhi nữ đã vượt qua hai con số. Đại Yến môn phiệt kiêu hoàng, thế gia nắm quyền, lão hoàng đế chăm lo việc nước không dễ gì thu thập ra thành bộ dáng, lại cũng bị mệt mỏi quá độ, đem gia nghiệp to lớn quăng cho nhi tử ốm đau bệnh tật không tiền đồ này, liền buông tay mà đi. May mắn trong triều còn có hiền thần, văn võ đều có thể dùng, cũng đều do lão hoàng đế một tay đề bạt, vài năm nay ngược lại cũng không tệ. Hoàng đế lúc này bệnh nặng, hỗn loạn, ba ngày trước đã không thể nói chuyện, trước mắt cơm nước đều không ăn, nhi tử lớn nhất của hoàng đế chỉ mới năm tuổi, nói cũng chưa thể nói rành mạch, bên phía tôn thất sớm đã rục rịch. Đệ đệ của lão hoàng đế,… Thật ra Nhiếp Huyễn cũng không chắc chắn.Mấy đại thế gia đều có tâm tư, quấn lấy nhau thành một mớ, nhà nhà đều dưỡng tư binh, quan hệ với mấy đại tôn thất không ít, đệ tử trong tộc cũng nắm giữ nhiều chức quan trọng yếu trong triều, tuyệt không thể hành động thiếu suy nghĩ. Hơn nữa nghe Nhiếp Kỳ nói, không chỉ riêng hắn, ngay cả Dĩnh vương Tào vương Hàn vương mấy người kia đều câu kết với bọn họ.Nếu thật nóng nảy, phản đối bằng vũ lực, e rằng không có chuyện gì bọn họ không làm được.Nhiếp Huyễn thở dài, nghĩ, cũng không biết Chu Hi là làm như thế nào mới cột chặt một đám người như vậy vào nhau, thật sự là rất có thủ đoạn.Không biết bao nhiêu lần tiếc hận mà nghĩ, một thần tử khôn khéo có khả năng như vậy, sao lại không đồng lòng với y chứ?Một mớ bòng bong, biện pháp phá cục tốt nhất chính là ly gián, cũng đã triệu kiến mấy đại thần xuất thân thế gia, lại cảm thấy thậm chí còn không bằng được con thỏ nhỏ kia của y.Những kẻ đủ phân lượng đều quyết tâm muốn cùng đường với Chu Hi đến tận cùng, tuy rằng vẫn khách khí với y, lại là cứng mềm đều không chịu.Những kẻ có ý định đầu hàng y lại là những nhân vật không quan trọng mấy, tuy rằng y cũng sẽ không bỏ qua, nhưng nếu dùng để đối phó Chu Hi, lại xa xa không đủ tư cách.Trong lòng lo lắng, đơn giản mang người đi dạo trong cung giải sầu.Phía sau hoàng đế bao giờ cũng là một đám cung nữ thái giám, cầm phất trần, vác theo quạt cán dài, xách lư hương vàng, ôm ghế con, bưng bộ trà.Một đám người trùng trùng điệp điệp, vòng qua đình đài lầu các, đình viện thủy tạ, xác hoa vàng đầy đất rơi vào mắt.Đã là cuối thu.Chỉ tiếc thứ tướng Dung Hàm Chi luôn thủy hỏa bất dung với Chu Hi kia cuối năm mới về kinh yết khuyết.Y cân nhắc hồi lâu, cảm thấy mấu chốt nhất vẫn là Chu Hi, nếu lúc đại triều hội Chu Hi không có mặt, mấy nhà kia mình đều có thể đấu được.Hoàng đế cứ đi dạo không mục đích trong cung thành như vậy, dùng lực xoa thái dương, chỉ hận không thể tìm người đánh thừa tướng của y một trận, đánh cho hắn mười ngày nửa tháng không thể xuống giường được, liền chuyện gì cũng xong.Bỗng dưng dừng bước.Cả đám theo sau gặp hoàng đế bỗng nhiên đứng lại, cũng vội vàng đứng theo, có người dừng không kịp, suýt nữa đụng lên người phía trước.Liền thấy hoàng đế mạc danh kỳ diệu vỗ tay lẩm bẩm: "Chuyện này ngược lại cũng...không hẳn không phải biện pháp."Mọi người hai mặt nhìn nhau, không dám lên tiếng.Nhiếp Huyễn mặc kệ bọn họ, lại bắt đầu cất bước, suy nghĩ.Nói là vậy, lại không thể làm như vậy. Chưa nói đến việc mất hình tượng sĩ phu, vô cớ trách tễ trọng thần, là ngại ngôi vị hoàng đế này ngồi quá vững rồi sao? (*trách tễ: phạt đánh)Lại không biết như thế nào liền nhớ đến, tiểu hoàng thúc của y tới tận sáng nay cũng rầm rì không chịu dậy, chỉ nói eo đau mông đau, không xuống giường được.Không biết hôm qua ai còn chạy nhanh hơn cả thỏ.Nhiếp Huyễn bỗng nhiên lại đứng lại.Đoàn người theo sau đã có kinh nghiệm, chỉnh tề dừng lại theo y, lần này ngay cả bước chân cũng không loạn.Chỉ thấy hoàng đế lại mạc danh kỳ diệu vỗ tay cười nói: "Đúng vậy, làm vậy không phải còn vui vẻ hơn là đánh hắn một trận sao?"Y không tin, càng không sợ Chu Hi có mặt mũi nói ra.Nghĩ xong tâm trạng cực tốt, phất tay với đám tùy tùng phía sau, nói: "Đi đi đi, hồi cung, không cần đi dạo làm gì nữa."

Thật ra Nhiếp Huyễn cũng không chắc chắn.

Mấy đại thế gia đều có tâm tư, quấn lấy nhau thành một mớ, nhà nhà đều dưỡng tư binh, quan hệ với mấy đại tôn thất không ít, đệ tử trong tộc cũng nắm giữ nhiều chức quan trọng yếu trong triều, tuyệt không thể hành động thiếu suy nghĩ. Hơn nữa nghe Nhiếp Kỳ nói, không chỉ riêng hắn, ngay cả Dĩnh vương Tào vương Hàn vương mấy người kia đều câu kết với bọn họ.

Nếu thật nóng nảy, phản đối bằng vũ lực, e rằng không có chuyện gì bọn họ không làm được.

Nhiếp Huyễn thở dài, nghĩ, cũng không biết Chu Hi là làm như thế nào mới cột chặt một đám người như vậy vào nhau, thật sự là rất có thủ đoạn.

Không biết bao nhiêu lần tiếc hận mà nghĩ, một thần tử khôn khéo có khả năng như vậy, sao lại không đồng lòng với y chứ?

Một mớ bòng bong, biện pháp phá cục tốt nhất chính là ly gián, cũng đã triệu kiến mấy đại thần xuất thân thế gia, lại cảm thấy thậm chí còn không bằng được con thỏ nhỏ kia của y.

Những kẻ đủ phân lượng đều quyết tâm muốn cùng đường với Chu Hi đến tận cùng, tuy rằng vẫn khách khí với y, lại là cứng mềm đều không chịu.

Những kẻ có ý định đầu hàng y lại là những nhân vật không quan trọng mấy, tuy rằng y cũng sẽ không bỏ qua, nhưng nếu dùng để đối phó Chu Hi, lại xa xa không đủ tư cách.

Trong lòng lo lắng, đơn giản mang người đi dạo trong cung giải sầu.

Phía sau hoàng đế bao giờ cũng là một đám cung nữ thái giám, cầm phất trần, vác theo quạt cán dài, xách lư hương vàng, ôm ghế con, bưng bộ trà.

Một đám người trùng trùng điệp điệp, vòng qua đình đài lầu các, đình viện thủy tạ, xác hoa vàng đầy đất rơi vào mắt.

Đã là cuối thu.

Chỉ tiếc thứ tướng Dung Hàm Chi luôn thủy hỏa bất dung với Chu Hi kia cuối năm mới về kinh yết khuyết.

Y cân nhắc hồi lâu, cảm thấy mấu chốt nhất vẫn là Chu Hi, nếu lúc đại triều hội Chu Hi không có mặt, mấy nhà kia mình đều có thể đấu được.

Hoàng đế cứ đi dạo không mục đích trong cung thành như vậy, dùng lực xoa thái dương, chỉ hận không thể tìm người đánh thừa tướng của y một trận, đánh cho hắn mười ngày nửa tháng không thể xuống giường được, liền chuyện gì cũng xong.

Bỗng dưng dừng bước.

Cả đám theo sau gặp hoàng đế bỗng nhiên đứng lại, cũng vội vàng đứng theo, có người dừng không kịp, suýt nữa đụng lên người phía trước.

Liền thấy hoàng đế mạc danh kỳ diệu vỗ tay lẩm bẩm: "Chuyện này ngược lại cũng...không hẳn không phải biện pháp."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không dám lên tiếng.

Nhiếp Huyễn mặc kệ bọn họ, lại bắt đầu cất bước, suy nghĩ.

Nói là vậy, lại không thể làm như vậy. Chưa nói đến việc mất hình tượng sĩ phu, vô cớ trách tễ trọng thần, là ngại ngôi vị hoàng đế này ngồi quá vững rồi sao? (*

trách tễ: phạt đánh)

Lại không biết như thế nào liền nhớ đến, tiểu hoàng thúc của y tới tận sáng nay cũng rầm rì không chịu dậy, chỉ nói eo đau mông đau, không xuống giường được.

Không biết hôm qua ai còn chạy nhanh hơn cả thỏ.

Nhiếp Huyễn bỗng nhiên lại đứng lại.

Đoàn người theo sau đã có kinh nghiệm, chỉnh tề dừng lại theo y, lần này ngay cả bước chân cũng không loạn.

Chỉ thấy hoàng đế lại mạc danh kỳ diệu vỗ tay cười nói: "Đúng vậy, làm vậy không phải còn vui vẻ hơn là đánh hắn một trận sao?"

Y không tin, càng không sợ Chu Hi có mặt mũi nói ra.

Nghĩ xong tâm trạng cực tốt, phất tay với đám tùy tùng phía sau, nói: "Đi đi đi, hồi cung, không cần đi dạo làm gì nữa."

[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên HạTác giả: Tạ Thất Thiếu GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đam MỹHoàng đế lại lâm bệnh. Thiên tử Đại Yến Nhiếp Huyễn là nhi tử độc nhất của lão hoàng đế, từ nhỏ thân thể xương cốt đã không khỏe, mười sáu tuổi kế thừa ngôi vị hoàng đế, một năm có đến hơn nửa là ốm đau bệnh tật, cố tình đã bệnh lại còn háo sắc, còn gần nửa năm kia cơ hồ vùi trong hậu cung vờn nữ nhân, năm nay mới hơn hai mươi tuổi, nhi nữ đã vượt qua hai con số. Đại Yến môn phiệt kiêu hoàng, thế gia nắm quyền, lão hoàng đế chăm lo việc nước không dễ gì thu thập ra thành bộ dáng, lại cũng bị mệt mỏi quá độ, đem gia nghiệp to lớn quăng cho nhi tử ốm đau bệnh tật không tiền đồ này, liền buông tay mà đi. May mắn trong triều còn có hiền thần, văn võ đều có thể dùng, cũng đều do lão hoàng đế một tay đề bạt, vài năm nay ngược lại cũng không tệ. Hoàng đế lúc này bệnh nặng, hỗn loạn, ba ngày trước đã không thể nói chuyện, trước mắt cơm nước đều không ăn, nhi tử lớn nhất của hoàng đế chỉ mới năm tuổi, nói cũng chưa thể nói rành mạch, bên phía tôn thất sớm đã rục rịch. Đệ đệ của lão hoàng đế,… Thật ra Nhiếp Huyễn cũng không chắc chắn.Mấy đại thế gia đều có tâm tư, quấn lấy nhau thành một mớ, nhà nhà đều dưỡng tư binh, quan hệ với mấy đại tôn thất không ít, đệ tử trong tộc cũng nắm giữ nhiều chức quan trọng yếu trong triều, tuyệt không thể hành động thiếu suy nghĩ. Hơn nữa nghe Nhiếp Kỳ nói, không chỉ riêng hắn, ngay cả Dĩnh vương Tào vương Hàn vương mấy người kia đều câu kết với bọn họ.Nếu thật nóng nảy, phản đối bằng vũ lực, e rằng không có chuyện gì bọn họ không làm được.Nhiếp Huyễn thở dài, nghĩ, cũng không biết Chu Hi là làm như thế nào mới cột chặt một đám người như vậy vào nhau, thật sự là rất có thủ đoạn.Không biết bao nhiêu lần tiếc hận mà nghĩ, một thần tử khôn khéo có khả năng như vậy, sao lại không đồng lòng với y chứ?Một mớ bòng bong, biện pháp phá cục tốt nhất chính là ly gián, cũng đã triệu kiến mấy đại thần xuất thân thế gia, lại cảm thấy thậm chí còn không bằng được con thỏ nhỏ kia của y.Những kẻ đủ phân lượng đều quyết tâm muốn cùng đường với Chu Hi đến tận cùng, tuy rằng vẫn khách khí với y, lại là cứng mềm đều không chịu.Những kẻ có ý định đầu hàng y lại là những nhân vật không quan trọng mấy, tuy rằng y cũng sẽ không bỏ qua, nhưng nếu dùng để đối phó Chu Hi, lại xa xa không đủ tư cách.Trong lòng lo lắng, đơn giản mang người đi dạo trong cung giải sầu.Phía sau hoàng đế bao giờ cũng là một đám cung nữ thái giám, cầm phất trần, vác theo quạt cán dài, xách lư hương vàng, ôm ghế con, bưng bộ trà.Một đám người trùng trùng điệp điệp, vòng qua đình đài lầu các, đình viện thủy tạ, xác hoa vàng đầy đất rơi vào mắt.Đã là cuối thu.Chỉ tiếc thứ tướng Dung Hàm Chi luôn thủy hỏa bất dung với Chu Hi kia cuối năm mới về kinh yết khuyết.Y cân nhắc hồi lâu, cảm thấy mấu chốt nhất vẫn là Chu Hi, nếu lúc đại triều hội Chu Hi không có mặt, mấy nhà kia mình đều có thể đấu được.Hoàng đế cứ đi dạo không mục đích trong cung thành như vậy, dùng lực xoa thái dương, chỉ hận không thể tìm người đánh thừa tướng của y một trận, đánh cho hắn mười ngày nửa tháng không thể xuống giường được, liền chuyện gì cũng xong.Bỗng dưng dừng bước.Cả đám theo sau gặp hoàng đế bỗng nhiên đứng lại, cũng vội vàng đứng theo, có người dừng không kịp, suýt nữa đụng lên người phía trước.Liền thấy hoàng đế mạc danh kỳ diệu vỗ tay lẩm bẩm: "Chuyện này ngược lại cũng...không hẳn không phải biện pháp."Mọi người hai mặt nhìn nhau, không dám lên tiếng.Nhiếp Huyễn mặc kệ bọn họ, lại bắt đầu cất bước, suy nghĩ.Nói là vậy, lại không thể làm như vậy. Chưa nói đến việc mất hình tượng sĩ phu, vô cớ trách tễ trọng thần, là ngại ngôi vị hoàng đế này ngồi quá vững rồi sao? (*trách tễ: phạt đánh)Lại không biết như thế nào liền nhớ đến, tiểu hoàng thúc của y tới tận sáng nay cũng rầm rì không chịu dậy, chỉ nói eo đau mông đau, không xuống giường được.Không biết hôm qua ai còn chạy nhanh hơn cả thỏ.Nhiếp Huyễn bỗng nhiên lại đứng lại.Đoàn người theo sau đã có kinh nghiệm, chỉnh tề dừng lại theo y, lần này ngay cả bước chân cũng không loạn.Chỉ thấy hoàng đế lại mạc danh kỳ diệu vỗ tay cười nói: "Đúng vậy, làm vậy không phải còn vui vẻ hơn là đánh hắn một trận sao?"Y không tin, càng không sợ Chu Hi có mặt mũi nói ra.Nghĩ xong tâm trạng cực tốt, phất tay với đám tùy tùng phía sau, nói: "Đi đi đi, hồi cung, không cần đi dạo làm gì nữa."

Chương 30