Hoàng đế lại lâm bệnh. Thiên tử Đại Yến Nhiếp Huyễn là nhi tử độc nhất của lão hoàng đế, từ nhỏ thân thể xương cốt đã không khỏe, mười sáu tuổi kế thừa ngôi vị hoàng đế, một năm có đến hơn nửa là ốm đau bệnh tật, cố tình đã bệnh lại còn háo sắc, còn gần nửa năm kia cơ hồ vùi trong hậu cung vờn nữ nhân, năm nay mới hơn hai mươi tuổi, nhi nữ đã vượt qua hai con số. Đại Yến môn phiệt kiêu hoàng, thế gia nắm quyền, lão hoàng đế chăm lo việc nước không dễ gì thu thập ra thành bộ dáng, lại cũng bị mệt mỏi quá độ, đem gia nghiệp to lớn quăng cho nhi tử ốm đau bệnh tật không tiền đồ này, liền buông tay mà đi. May mắn trong triều còn có hiền thần, văn võ đều có thể dùng, cũng đều do lão hoàng đế một tay đề bạt, vài năm nay ngược lại cũng không tệ. Hoàng đế lúc này bệnh nặng, hỗn loạn, ba ngày trước đã không thể nói chuyện, trước mắt cơm nước đều không ăn, nhi tử lớn nhất của hoàng đế chỉ mới năm tuổi, nói cũng chưa thể nói rành mạch, bên phía tôn thất sớm đã rục rịch. Đệ đệ của lão hoàng đế,…
Chương 62
[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên HạTác giả: Tạ Thất Thiếu GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đam MỹHoàng đế lại lâm bệnh. Thiên tử Đại Yến Nhiếp Huyễn là nhi tử độc nhất của lão hoàng đế, từ nhỏ thân thể xương cốt đã không khỏe, mười sáu tuổi kế thừa ngôi vị hoàng đế, một năm có đến hơn nửa là ốm đau bệnh tật, cố tình đã bệnh lại còn háo sắc, còn gần nửa năm kia cơ hồ vùi trong hậu cung vờn nữ nhân, năm nay mới hơn hai mươi tuổi, nhi nữ đã vượt qua hai con số. Đại Yến môn phiệt kiêu hoàng, thế gia nắm quyền, lão hoàng đế chăm lo việc nước không dễ gì thu thập ra thành bộ dáng, lại cũng bị mệt mỏi quá độ, đem gia nghiệp to lớn quăng cho nhi tử ốm đau bệnh tật không tiền đồ này, liền buông tay mà đi. May mắn trong triều còn có hiền thần, văn võ đều có thể dùng, cũng đều do lão hoàng đế một tay đề bạt, vài năm nay ngược lại cũng không tệ. Hoàng đế lúc này bệnh nặng, hỗn loạn, ba ngày trước đã không thể nói chuyện, trước mắt cơm nước đều không ăn, nhi tử lớn nhất của hoàng đế chỉ mới năm tuổi, nói cũng chưa thể nói rành mạch, bên phía tôn thất sớm đã rục rịch. Đệ đệ của lão hoàng đế,… Trương Tông Lượng là Ngự sử trung thừa, cầm chắc đài gián, khiến cho Nhiếp Huyễn có muốn gây phiền hà cho ai cũng đều bị bó tay bó chân. Hôm nay Dung Hàm Chi tặng dao, tự nhiên y thập phần vừa ý mà nhận lấy.Huống chi Trương Tông Lượng còn là tỷ phu của thân tỷ Chu Hi, nếu có thể kéo ngã hắn, tình cảnh của Chu Hi bên phía thế gia sợ là sẽ phải gian nan thêm nhiều, nhất tiễn song điêu.Chỉ là, Dung Hàm Chi vẫn luôn luôn một dáng vẻ sang sảng thẳng thắn, bỗng nhiên lại vì y mà ra tay giữa cuộc triều đấu, khiến cho y cảm thấy thập phần mới mẻ.Trên đường trở về đề cập tới, liền nghe thứ tướng của y cười nói: "Thần nhìn lão Trương Tông Lượng kia đã khó chịu từ lâu, lường trước bệ hạ cũng nghĩ như vậy, cho nên sao lại không làm? Cũng đâu phải hắn chưa từng buộc tội thần đâu."Nhiếp Huyễn giật mình, đây ngược lại đúng thật là Dung Hàm Chi cố ý.Trên đường lại nói chút chuyện linh tinh, Dung Hàm Chi nhắc tới trưởng tử hôm nay đã bắt đầu bàn việc hôn sự, Nhiếp Huyễn nhớ tới Nhiếp Tuấn sang năm mới được sáu tuổi, cân nhắc trưởng nữ của mình ngược lại có thể hứa cho thứ tử của Dung Hàm Chi.Bởi vì sắc trời cũng không còn sớm, Nhiếp Huyễn quay về cung, tẩy đi một thân toàn mùi son phấn tửu khí, sau đó bắt đầu xem tấu chương tích tụ suốt nửa ngày không nhìn đến.Một mặt xem, một mặt lại có chút thất thần mà nghĩ, thật không ngờ Dung khanh của y lại yêu thích long dương phong nguyệt, như vậy trái lại cũng rất tốt, lường trước diện mạo chính mình cũng tuyệt không kém cạnh so với Minh Trúc kia, cho rằng Dung khanh hẳn cũng sẽ thích.Chỉ là với tính tình Dung Hàm Chi, có lẽ không thích khuất phục người khác, này lại là phiền toái.Nào có cái đạo lý đường đường là thiên tử lại cam nguyện nằm dưới.Nhiếp Huyễn ấn ấn thái dương, thở dài, cảm giác mê luyến này thật sự là phiền toái, nhưng, thích là thật thích, cho nên cũng phải cân nhắc.Còn không bằng nói thẳng. Lường trước tính tình Dung Hàm Chi thẳng thắng sáng sủa, quả thật nếu nguyện ý thì cũng không có gì khác người, nếu như không muốn thì y cũng không ép buộc là được.Chỉ là cảm thấy thập phần khó mở miệng.Lại thở dài, phê vài chữ lên tấu chương trước mắt, rồi lấy một bản tấu khác.Nét chữ thanh tủ rõ ràng ánh vào trong mắt, vừa nhìn liền biết là bút tích Ôn Tử Nhiên.Liền nhớ tới lúc ban dược cho hắn, khóe miệng không nhịn được mà nhếch nhếch.Bỗng nhiên lại nhớ đến hôn sự trưởng tử của Dung Hàm Chi.Bỗng nhiên ngẩng đầu, nói với thái giám bên cạnh: "Đi, đem bản hôn sự của mấy thế gia tới."Sáng hôm sau vừa hạ triều, thái giám truyền chỉ liền vội vàng gấp gáp đến Hộ bộ, mỉm cười tủm tỉm truyền đạt khẩu dụ tuyên triệu của Hoàng đế đến vị Hộ bộ thượng thư kia.Ôn Tử Nhiên liếc nhìn ánh sáng trong lành bên ngoài, trong lòng thầm nói, không phải truyền đến Noãn các, chắc là không có chuyện gì.Lại không biết vì sao bị đưa đến Ngự hoa viên, rẽ tới rẽ lui đến một góc hoang vắng, Ôn Tử Nhiên đang do dự, vòng qua hòn giả sơn, một đôi tay mạnh mẽ vươn ra, một bàn tay bịt miệng hắn, một ôm eo hắn, lôi vào phía sau hòn giả sơn.Ôn Tử Nhiên kinh hãi muốn chết, theo bản năng muốn la lên, tuy rằng bị bịt miệng, nhưng động tĩnh cũng rất lớn, thái giám kia lại làm như không nghe thấy, cúi đầu thản nhiên rời đi.Trong lòng Ôn Tử Nhiên chợt lạnh, liền nghe một giọng nói quen thuộc kề sát bên tai cười cười: "Ái khanh nhỏ giọng chút, nếu có người tới thì biết làm sao đây?"Giọng điệu ôn nhu, động tác lại thô bạo, đặt hắn tựa lên hòn giả sơn, thò tay liền cầm lấy đai lưng hắn.Ôn Tử Nhiên vội vàng nắm cái tay kia lại, một tay khác thì lôi cái bàn tay đang bịt miệng mình ra, thở hổn hển nói: "Bệ hạ, sao lại..."Nhiếp Huyễn cúi đầu nhìn hắn nắm chặt cổ tay mình, chậc một tiếng xoay tay nắm ngược lại, cầm luôn cổ tay kia của hắn, nhấc lên, gom hai cổ tay vào cùng một bàn tay bóp chặt, cười nói: "Hôm nay...chúng ta đổi cách chơi."Vừa nói vừa thò vào bên trong y bào của hắn, muốn cởi đai lưng.Ôn Tử Nhiên trợn tròn mắt, chỉ là hai tay bị nắm chặt, không giãy dụa được, chỉ có thể run giọng kêu: "Bệ hạ....!"Đã mang theo tiếng nức nở.Nhiếp Huyễn cởi đai lưng hắn, để mặc cho quần dài xoát một tiếng rơi xuống mắt cá chân, lộ ra cặp đùi thẳng tắp trắng nõn.Lại dán sát vào bên tai hắn cười nói: "Đã bảo ngươi đừng có lớn tiếng như vậy, khiến thị vệ tuần tra tới, mặt mũi liền khó giữ rồi."Nước mắt Ôn Tử Nhiên lập tức rớt xuống.Bạn này hay khóc quá, nhưng mà thôi, về sau tác giả sẽ có phiên ngoại riêng, cấp cho con dân bị ngập chết trong nước mắt của bản một cái công đạo, ha ha.
Trương Tông Lượng là Ngự sử trung thừa, cầm chắc đài gián, khiến cho Nhiếp Huyễn có muốn gây phiền hà cho ai cũng đều bị bó tay bó chân. Hôm nay Dung Hàm Chi tặng dao, tự nhiên y thập phần vừa ý mà nhận lấy.
Huống chi Trương Tông Lượng còn là tỷ phu của thân tỷ Chu Hi, nếu có thể kéo ngã hắn, tình cảnh của Chu Hi bên phía thế gia sợ là sẽ phải gian nan thêm nhiều, nhất tiễn song điêu.
Chỉ là, Dung Hàm Chi vẫn luôn luôn một dáng vẻ sang sảng thẳng thắn, bỗng nhiên lại vì y mà ra tay giữa cuộc triều đấu, khiến cho y cảm thấy thập phần mới mẻ.
Trên đường trở về đề cập tới, liền nghe thứ tướng của y cười nói: "Thần nhìn lão Trương Tông Lượng kia đã khó chịu từ lâu, lường trước bệ hạ cũng nghĩ như vậy, cho nên sao lại không làm? Cũng đâu phải hắn chưa từng buộc tội thần đâu."
Nhiếp Huyễn giật mình, đây ngược lại đúng thật là Dung Hàm Chi cố ý.
Trên đường lại nói chút chuyện linh tinh, Dung Hàm Chi nhắc tới trưởng tử hôm nay đã bắt đầu bàn việc hôn sự, Nhiếp Huyễn nhớ tới Nhiếp Tuấn sang năm mới được sáu tuổi, cân nhắc trưởng nữ của mình ngược lại có thể hứa cho thứ tử của Dung Hàm Chi.
Bởi vì sắc trời cũng không còn sớm, Nhiếp Huyễn quay về cung, tẩy đi một thân toàn mùi son phấn tửu khí, sau đó bắt đầu xem tấu chương tích tụ suốt nửa ngày không nhìn đến.
Một mặt xem, một mặt lại có chút thất thần mà nghĩ, thật không ngờ Dung khanh của y lại yêu thích long dương phong nguyệt, như vậy trái lại cũng rất tốt, lường trước diện mạo chính mình cũng tuyệt không kém cạnh so với Minh Trúc kia, cho rằng Dung khanh hẳn cũng sẽ thích.
Chỉ là với tính tình Dung Hàm Chi, có lẽ không thích khuất phục người khác, này lại là phiền toái.
Nào có cái đạo lý đường đường là thiên tử lại cam nguyện nằm dưới.
Nhiếp Huyễn ấn ấn thái dương, thở dài, cảm giác mê luyến này thật sự là phiền toái, nhưng, thích là thật thích, cho nên cũng phải cân nhắc.
Còn không bằng nói thẳng. Lường trước tính tình Dung Hàm Chi thẳng thắng sáng sủa, quả thật nếu nguyện ý thì cũng không có gì khác người, nếu như không muốn thì y cũng không ép buộc là được.
Chỉ là cảm thấy thập phần khó mở miệng.
Lại thở dài, phê vài chữ lên tấu chương trước mắt, rồi lấy một bản tấu khác.
Nét chữ thanh tủ rõ ràng ánh vào trong mắt, vừa nhìn liền biết là bút tích Ôn Tử Nhiên.
Liền nhớ tới lúc ban dược cho hắn, khóe miệng không nhịn được mà nhếch nhếch.
Bỗng nhiên lại nhớ đến hôn sự trưởng tử của Dung Hàm Chi.
Bỗng nhiên ngẩng đầu, nói với thái giám bên cạnh: "Đi, đem bản hôn sự của mấy thế gia tới."
Sáng hôm sau vừa hạ triều, thái giám truyền chỉ liền vội vàng gấp gáp đến Hộ bộ, mỉm cười tủm tỉm truyền đạt khẩu dụ tuyên triệu của Hoàng đế đến vị Hộ bộ thượng thư kia.
Ôn Tử Nhiên liếc nhìn ánh sáng trong lành bên ngoài, trong lòng thầm nói, không phải truyền đến Noãn các, chắc là không có chuyện gì.
Lại không biết vì sao bị đưa đến Ngự hoa viên, rẽ tới rẽ lui đến một góc hoang vắng, Ôn Tử Nhiên đang do dự, vòng qua hòn giả sơn, một đôi tay mạnh mẽ vươn ra, một bàn tay bịt miệng hắn, một ôm eo hắn, lôi vào phía sau hòn giả sơn.
Ôn Tử Nhiên kinh hãi muốn chết, theo bản năng muốn la lên, tuy rằng bị bịt miệng, nhưng động tĩnh cũng rất lớn, thái giám kia lại làm như không nghe thấy, cúi đầu thản nhiên rời đi.
Trong lòng Ôn Tử Nhiên chợt lạnh, liền nghe một giọng nói quen thuộc kề sát bên tai cười cười: "Ái khanh nhỏ giọng chút, nếu có người tới thì biết làm sao đây?"
Giọng điệu ôn nhu, động tác lại thô bạo, đặt hắn tựa lên hòn giả sơn, thò tay liền cầm lấy đai lưng hắn.
Ôn Tử Nhiên vội vàng nắm cái tay kia lại, một tay khác thì lôi cái bàn tay đang bịt miệng mình ra, thở hổn hển nói: "Bệ hạ, sao lại..."
Nhiếp Huyễn cúi đầu nhìn hắn nắm chặt cổ tay mình, chậc một tiếng xoay tay nắm ngược lại, cầm luôn cổ tay kia của hắn, nhấc lên, gom hai cổ tay vào cùng một bàn tay bóp chặt, cười nói: "Hôm nay...chúng ta đổi cách chơi."
Vừa nói vừa thò vào bên trong y bào của hắn, muốn cởi đai lưng.
Ôn Tử Nhiên trợn tròn mắt, chỉ là hai tay bị nắm chặt, không giãy dụa được, chỉ có thể run giọng kêu: "Bệ hạ....!"
Đã mang theo tiếng nức nở.
Nhiếp Huyễn cởi đai lưng hắn, để mặc cho quần dài xoát một tiếng rơi xuống mắt cá chân, lộ ra cặp đùi thẳng tắp trắng nõn.
Lại dán sát vào bên tai hắn cười nói: "Đã bảo ngươi đừng có lớn tiếng như vậy, khiến thị vệ tuần tra tới, mặt mũi liền khó giữ rồi."
Nước mắt Ôn Tử Nhiên lập tức rớt xuống.
Bạn này hay khóc quá, nhưng mà thôi, về sau tác giả sẽ có phiên ngoại riêng, cấp cho con dân bị ngập chết trong nước mắt của bản một cái công đạo, ha ha.
[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên HạTác giả: Tạ Thất Thiếu GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đam MỹHoàng đế lại lâm bệnh. Thiên tử Đại Yến Nhiếp Huyễn là nhi tử độc nhất của lão hoàng đế, từ nhỏ thân thể xương cốt đã không khỏe, mười sáu tuổi kế thừa ngôi vị hoàng đế, một năm có đến hơn nửa là ốm đau bệnh tật, cố tình đã bệnh lại còn háo sắc, còn gần nửa năm kia cơ hồ vùi trong hậu cung vờn nữ nhân, năm nay mới hơn hai mươi tuổi, nhi nữ đã vượt qua hai con số. Đại Yến môn phiệt kiêu hoàng, thế gia nắm quyền, lão hoàng đế chăm lo việc nước không dễ gì thu thập ra thành bộ dáng, lại cũng bị mệt mỏi quá độ, đem gia nghiệp to lớn quăng cho nhi tử ốm đau bệnh tật không tiền đồ này, liền buông tay mà đi. May mắn trong triều còn có hiền thần, văn võ đều có thể dùng, cũng đều do lão hoàng đế một tay đề bạt, vài năm nay ngược lại cũng không tệ. Hoàng đế lúc này bệnh nặng, hỗn loạn, ba ngày trước đã không thể nói chuyện, trước mắt cơm nước đều không ăn, nhi tử lớn nhất của hoàng đế chỉ mới năm tuổi, nói cũng chưa thể nói rành mạch, bên phía tôn thất sớm đã rục rịch. Đệ đệ của lão hoàng đế,… Trương Tông Lượng là Ngự sử trung thừa, cầm chắc đài gián, khiến cho Nhiếp Huyễn có muốn gây phiền hà cho ai cũng đều bị bó tay bó chân. Hôm nay Dung Hàm Chi tặng dao, tự nhiên y thập phần vừa ý mà nhận lấy.Huống chi Trương Tông Lượng còn là tỷ phu của thân tỷ Chu Hi, nếu có thể kéo ngã hắn, tình cảnh của Chu Hi bên phía thế gia sợ là sẽ phải gian nan thêm nhiều, nhất tiễn song điêu.Chỉ là, Dung Hàm Chi vẫn luôn luôn một dáng vẻ sang sảng thẳng thắn, bỗng nhiên lại vì y mà ra tay giữa cuộc triều đấu, khiến cho y cảm thấy thập phần mới mẻ.Trên đường trở về đề cập tới, liền nghe thứ tướng của y cười nói: "Thần nhìn lão Trương Tông Lượng kia đã khó chịu từ lâu, lường trước bệ hạ cũng nghĩ như vậy, cho nên sao lại không làm? Cũng đâu phải hắn chưa từng buộc tội thần đâu."Nhiếp Huyễn giật mình, đây ngược lại đúng thật là Dung Hàm Chi cố ý.Trên đường lại nói chút chuyện linh tinh, Dung Hàm Chi nhắc tới trưởng tử hôm nay đã bắt đầu bàn việc hôn sự, Nhiếp Huyễn nhớ tới Nhiếp Tuấn sang năm mới được sáu tuổi, cân nhắc trưởng nữ của mình ngược lại có thể hứa cho thứ tử của Dung Hàm Chi.Bởi vì sắc trời cũng không còn sớm, Nhiếp Huyễn quay về cung, tẩy đi một thân toàn mùi son phấn tửu khí, sau đó bắt đầu xem tấu chương tích tụ suốt nửa ngày không nhìn đến.Một mặt xem, một mặt lại có chút thất thần mà nghĩ, thật không ngờ Dung khanh của y lại yêu thích long dương phong nguyệt, như vậy trái lại cũng rất tốt, lường trước diện mạo chính mình cũng tuyệt không kém cạnh so với Minh Trúc kia, cho rằng Dung khanh hẳn cũng sẽ thích.Chỉ là với tính tình Dung Hàm Chi, có lẽ không thích khuất phục người khác, này lại là phiền toái.Nào có cái đạo lý đường đường là thiên tử lại cam nguyện nằm dưới.Nhiếp Huyễn ấn ấn thái dương, thở dài, cảm giác mê luyến này thật sự là phiền toái, nhưng, thích là thật thích, cho nên cũng phải cân nhắc.Còn không bằng nói thẳng. Lường trước tính tình Dung Hàm Chi thẳng thắng sáng sủa, quả thật nếu nguyện ý thì cũng không có gì khác người, nếu như không muốn thì y cũng không ép buộc là được.Chỉ là cảm thấy thập phần khó mở miệng.Lại thở dài, phê vài chữ lên tấu chương trước mắt, rồi lấy một bản tấu khác.Nét chữ thanh tủ rõ ràng ánh vào trong mắt, vừa nhìn liền biết là bút tích Ôn Tử Nhiên.Liền nhớ tới lúc ban dược cho hắn, khóe miệng không nhịn được mà nhếch nhếch.Bỗng nhiên lại nhớ đến hôn sự trưởng tử của Dung Hàm Chi.Bỗng nhiên ngẩng đầu, nói với thái giám bên cạnh: "Đi, đem bản hôn sự của mấy thế gia tới."Sáng hôm sau vừa hạ triều, thái giám truyền chỉ liền vội vàng gấp gáp đến Hộ bộ, mỉm cười tủm tỉm truyền đạt khẩu dụ tuyên triệu của Hoàng đế đến vị Hộ bộ thượng thư kia.Ôn Tử Nhiên liếc nhìn ánh sáng trong lành bên ngoài, trong lòng thầm nói, không phải truyền đến Noãn các, chắc là không có chuyện gì.Lại không biết vì sao bị đưa đến Ngự hoa viên, rẽ tới rẽ lui đến một góc hoang vắng, Ôn Tử Nhiên đang do dự, vòng qua hòn giả sơn, một đôi tay mạnh mẽ vươn ra, một bàn tay bịt miệng hắn, một ôm eo hắn, lôi vào phía sau hòn giả sơn.Ôn Tử Nhiên kinh hãi muốn chết, theo bản năng muốn la lên, tuy rằng bị bịt miệng, nhưng động tĩnh cũng rất lớn, thái giám kia lại làm như không nghe thấy, cúi đầu thản nhiên rời đi.Trong lòng Ôn Tử Nhiên chợt lạnh, liền nghe một giọng nói quen thuộc kề sát bên tai cười cười: "Ái khanh nhỏ giọng chút, nếu có người tới thì biết làm sao đây?"Giọng điệu ôn nhu, động tác lại thô bạo, đặt hắn tựa lên hòn giả sơn, thò tay liền cầm lấy đai lưng hắn.Ôn Tử Nhiên vội vàng nắm cái tay kia lại, một tay khác thì lôi cái bàn tay đang bịt miệng mình ra, thở hổn hển nói: "Bệ hạ, sao lại..."Nhiếp Huyễn cúi đầu nhìn hắn nắm chặt cổ tay mình, chậc một tiếng xoay tay nắm ngược lại, cầm luôn cổ tay kia của hắn, nhấc lên, gom hai cổ tay vào cùng một bàn tay bóp chặt, cười nói: "Hôm nay...chúng ta đổi cách chơi."Vừa nói vừa thò vào bên trong y bào của hắn, muốn cởi đai lưng.Ôn Tử Nhiên trợn tròn mắt, chỉ là hai tay bị nắm chặt, không giãy dụa được, chỉ có thể run giọng kêu: "Bệ hạ....!"Đã mang theo tiếng nức nở.Nhiếp Huyễn cởi đai lưng hắn, để mặc cho quần dài xoát một tiếng rơi xuống mắt cá chân, lộ ra cặp đùi thẳng tắp trắng nõn.Lại dán sát vào bên tai hắn cười nói: "Đã bảo ngươi đừng có lớn tiếng như vậy, khiến thị vệ tuần tra tới, mặt mũi liền khó giữ rồi."Nước mắt Ôn Tử Nhiên lập tức rớt xuống.Bạn này hay khóc quá, nhưng mà thôi, về sau tác giả sẽ có phiên ngoại riêng, cấp cho con dân bị ngập chết trong nước mắt của bản một cái công đạo, ha ha.