Hoàng đế lại lâm bệnh. Thiên tử Đại Yến Nhiếp Huyễn là nhi tử độc nhất của lão hoàng đế, từ nhỏ thân thể xương cốt đã không khỏe, mười sáu tuổi kế thừa ngôi vị hoàng đế, một năm có đến hơn nửa là ốm đau bệnh tật, cố tình đã bệnh lại còn háo sắc, còn gần nửa năm kia cơ hồ vùi trong hậu cung vờn nữ nhân, năm nay mới hơn hai mươi tuổi, nhi nữ đã vượt qua hai con số. Đại Yến môn phiệt kiêu hoàng, thế gia nắm quyền, lão hoàng đế chăm lo việc nước không dễ gì thu thập ra thành bộ dáng, lại cũng bị mệt mỏi quá độ, đem gia nghiệp to lớn quăng cho nhi tử ốm đau bệnh tật không tiền đồ này, liền buông tay mà đi. May mắn trong triều còn có hiền thần, văn võ đều có thể dùng, cũng đều do lão hoàng đế một tay đề bạt, vài năm nay ngược lại cũng không tệ. Hoàng đế lúc này bệnh nặng, hỗn loạn, ba ngày trước đã không thể nói chuyện, trước mắt cơm nước đều không ăn, nhi tử lớn nhất của hoàng đế chỉ mới năm tuổi, nói cũng chưa thể nói rành mạch, bên phía tôn thất sớm đã rục rịch. Đệ đệ của lão hoàng đế,…

Chương 138

[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên HạTác giả: Tạ Thất Thiếu GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đam MỹHoàng đế lại lâm bệnh. Thiên tử Đại Yến Nhiếp Huyễn là nhi tử độc nhất của lão hoàng đế, từ nhỏ thân thể xương cốt đã không khỏe, mười sáu tuổi kế thừa ngôi vị hoàng đế, một năm có đến hơn nửa là ốm đau bệnh tật, cố tình đã bệnh lại còn háo sắc, còn gần nửa năm kia cơ hồ vùi trong hậu cung vờn nữ nhân, năm nay mới hơn hai mươi tuổi, nhi nữ đã vượt qua hai con số. Đại Yến môn phiệt kiêu hoàng, thế gia nắm quyền, lão hoàng đế chăm lo việc nước không dễ gì thu thập ra thành bộ dáng, lại cũng bị mệt mỏi quá độ, đem gia nghiệp to lớn quăng cho nhi tử ốm đau bệnh tật không tiền đồ này, liền buông tay mà đi. May mắn trong triều còn có hiền thần, văn võ đều có thể dùng, cũng đều do lão hoàng đế một tay đề bạt, vài năm nay ngược lại cũng không tệ. Hoàng đế lúc này bệnh nặng, hỗn loạn, ba ngày trước đã không thể nói chuyện, trước mắt cơm nước đều không ăn, nhi tử lớn nhất của hoàng đế chỉ mới năm tuổi, nói cũng chưa thể nói rành mạch, bên phía tôn thất sớm đã rục rịch. Đệ đệ của lão hoàng đế,… Nhiếp Huyễn ngồi sau ngự án, cúi đầu nhìn tấu chương trong tay, vẫn chưa ngẩng đầu lên, chỉ thản nhiên nói: "Ôn khanh đến rồi."Ôn Tử Nhiên hơi hơi hoảng hốt, lập tức hành lễ, thấy hoàng đế cho lui mọi người cũng chưa thể bình tĩnh lại được, vẫn tiếp tục nói về quân lương Tây Nam: "Kho Quan Trung đã điều vận đến Kinh Hồ, thần cũng đã nói rõ với bên phía Dung tướng. Dung tướng vẫn luôn thấu tình đạt lý, tất sẽ thông cảm. Hiện giờ quân lương Tây Nam cũng đã điều động thích đáng, mười ngày sau là đã có thể đến được tiền tuyến, không dây dưa lỡ việc quân tình."Nhiếp Huyễn gật gật đầu: "Quân lương Tây Nam và lũ xuân Kinh Hồ đều là việc gấp, vất vả cho Ôn khanh rồi."Ánh mắt vẫn không rời khỏi tấu chương trên tay.Trong lòng Ôn Tử Nhiên đột nhiên bắt đầu cảm thấy có chút bất an, chỉ cúi đầu nhỏ giọng nói: "Đều là bổn phận của thần, không dám nói vất vả."Nhiếp Huyễn gật gật đầu, khép bản tấu trong tay lại, ngẩng đầu lên, nói từng câu từng chữ: "Thông phán Kinh Châu đã báo lên toàn bộ tổn thất lần này."Kinh Hồ xảy ra việc lớn như vậy, cho dù Nhiếp Huyễn có bỏ qua cho Ôn Tử Nhiên, nhưng thê đệ của hắn, Tri châu Kinh Châu, Liễu Dương, tội chết khó tránh, đang cùng chịu tội với đám quan lại chủ sự ở Kinh Châu trong Đại Lý tự.Hiện nay các sự vụ hàng ngày ở Kinh Châu đều do Thông phán tạm thay, như vậy, trong lúc nguy cấp, hoàng đế cũng chưa từng ngỏ ý muốn bổ nhiệm Tri châu mới.Kinh Hồ màu mỡ, tuy rằng thường có lũ lụt, nhưng năm nào cũng khởi công xây dựng thủy lợi, ít có cỏ dại lan tràn, nếu như nhậm chức Tri châu Kinh Châu, chỉ cần không phạm phải tội lớn gì, sau khi hồi kinh hơn phân nửa là có thể thuận lợi bước vào lục bộ, tiền đồ vô lượng.Hiện giờ vị trí Tri châu Kinh Châu không thể bỏ trống lâu, các thế gia đại tộc đều hăm he, thậm chí nghe nói Chu Hi cũng từng suy xét bảo ấu đệ đến Kinh Châu, chỉ là Chu Dục tuổi trẻ, tư lịch nông cạn, thật sự là không đảm nhiệm nổi, cho nên mới tử bỏ.Trong đầu Ôn Tử Nhiên lóe qua rất nhiều ý niệm, lại chỉ dám cung kính ngồi yên, chờ hoàng đế lên tiếng.Sau khi Lại bộ Thượng thư Tần Hiên được hoàng đế đề bạt không bao lâu đã quy thuận thế gia, khiến hoàng đế mất hết mặt mũi, vẫn luôn không tiếp tục trọng dụng, Ôn Tử Nhiên suy đoán chẳng lẽ hoàng đế đang muốn bàn việc nhân tuyển cho chức vụ Tri châu Kinh Châu với mình sao?Suy nghĩ còn chưa chuyển biến, hoàng đế đã nâng tay cầm lấy tấu chương ném xuống bên chân hắn."Tự mình đọc đi, nhìn xem đây đều là tội nghiệt của ai."Ôn Tử Nhiên lập tức giật mình.Bản tấu kia yên vị bên chân, đang nằm mở ra, chưa kịp khom lưng xuống nhặt, đã có thể đọc được từng dòng chữ bên trên báo tử thương.Có chết do hồng thủy, có chết do dịch bệnh, nhưng càng nhiều là do châu phủ không có lương thực cứu tế, tươi sống đói chết.Nếu trước kia Ôn Tử Nhiên không vì thê đệ mà giấu nhẹm việc này, làm sao sẽ có nhiều dân chúng đói rét đến chết sao khi gặp nạn như vậy? Tất cả chủ quan Kinh Châu đều là bụng làm dạ chịu, nhưng đây cũng là tội nghiệt của Ôn Tử Nhiên hắn.Ôn Tử Nhiên ngưng một lát mới chậm chạp cúi xuống, khom lưng nhặt lấy bản tấu kia, đầu ngón tay hơi hơi run rẩy, trong đầu cũng là một mảnh hỗn loạn, hoàn toàn không biết phải ứng đối thế nào đây.Phải ứng đối thế nào với hậu quả thảm thống như vậy, phải ứng đối thế nào... với một hoàng đế xa lạ như vậy...Nhiếp Huyễn thở dài, nói: "Việc đã đến nước này, cái sai của ngươi, ngươi cũng đã biết rồi. Ôn khanh nghe chỉ, chiếu thư Trẫm đã nghĩ xong. Hộ bộ Thượng thư Ôn Tử Nhiên, giám sát không chu toàn, lơ là nhiệm vụ. Khiến cho dân chúng sinh sống ở Kinh Châu, lưu ly cơ cực, giao trách nhiệm cho Ôn Tử Nhiên đến Kinh Châu làm Tri Châu, khởi hành ngay hôm nay, khâm thử."Lạch cạch một tiếng, là bản tấu chương mà Ôn Tử Nhiên vừa mới nhặt lên kia lại rớt xuống đất.Ôn Tử Nhiên không nhặt lên nữa, không dám tin mà ngẩng đầu nhìn hoàng đế, đôi môi run rẩy, nhưng một chữ cũng không ra nổi miệng.Nhiếp Huyễn cũng không ngoài dự liệu, lại thở dài, nói: "Tội nghiệt của chính ngươi, phải do chính ngươi thu xếp."

Nhiếp Huyễn ngồi sau ngự án, cúi đầu nhìn tấu chương trong tay, vẫn chưa ngẩng đầu lên, chỉ thản nhiên nói: "Ôn khanh đến rồi."

Ôn Tử Nhiên hơi hơi hoảng hốt, lập tức hành lễ, thấy hoàng đế cho lui mọi người cũng chưa thể bình tĩnh lại được, vẫn tiếp tục nói về quân lương Tây Nam: "Kho Quan Trung đã điều vận đến Kinh Hồ, thần cũng đã nói rõ với bên phía Dung tướng. Dung tướng vẫn luôn thấu tình đạt lý, tất sẽ thông cảm. Hiện giờ quân lương Tây Nam cũng đã điều động thích đáng, mười ngày sau là đã có thể đến được tiền tuyến, không dây dưa lỡ việc quân tình."

Nhiếp Huyễn gật gật đầu: "Quân lương Tây Nam và lũ xuân Kinh Hồ đều là việc gấp, vất vả cho Ôn khanh rồi."

Ánh mắt vẫn không rời khỏi tấu chương trên tay.

Trong lòng Ôn Tử Nhiên đột nhiên bắt đầu cảm thấy có chút bất an, chỉ cúi đầu nhỏ giọng nói: "Đều là bổn phận của thần, không dám nói vất vả."

Nhiếp Huyễn gật gật đầu, khép bản tấu trong tay lại, ngẩng đầu lên, nói từng câu từng chữ: "Thông phán Kinh Châu đã báo lên toàn bộ tổn thất lần này."

Kinh Hồ xảy ra việc lớn như vậy, cho dù Nhiếp Huyễn có bỏ qua cho Ôn Tử Nhiên, nhưng thê đệ của hắn, Tri châu Kinh Châu, Liễu Dương, tội chết khó tránh, đang cùng chịu tội với đám quan lại chủ sự ở Kinh Châu trong Đại Lý tự.

Hiện nay các sự vụ hàng ngày ở Kinh Châu đều do Thông phán tạm thay, như vậy, trong lúc nguy cấp, hoàng đế cũng chưa từng ngỏ ý muốn bổ nhiệm Tri châu mới.

Kinh Hồ màu mỡ, tuy rằng thường có lũ lụt, nhưng năm nào cũng khởi công xây dựng thủy lợi, ít có cỏ dại lan tràn, nếu như nhậm chức Tri châu Kinh Châu, chỉ cần không phạm phải tội lớn gì, sau khi hồi kinh hơn phân nửa là có thể thuận lợi bước vào lục bộ, tiền đồ vô lượng.

Hiện giờ vị trí Tri châu Kinh Châu không thể bỏ trống lâu, các thế gia đại tộc đều hăm he, thậm chí nghe nói Chu Hi cũng từng suy xét bảo ấu đệ đến Kinh Châu, chỉ là Chu Dục tuổi trẻ, tư lịch nông cạn, thật sự là không đảm nhiệm nổi, cho nên mới tử bỏ.

Trong đầu Ôn Tử Nhiên lóe qua rất nhiều ý niệm, lại chỉ dám cung kính ngồi yên, chờ hoàng đế lên tiếng.

Sau khi Lại bộ Thượng thư Tần Hiên được hoàng đế đề bạt không bao lâu đã quy thuận thế gia, khiến hoàng đế mất hết mặt mũi, vẫn luôn không tiếp tục trọng dụng, Ôn Tử Nhiên suy đoán chẳng lẽ hoàng đế đang muốn bàn việc nhân tuyển cho chức vụ Tri châu Kinh Châu với mình sao?

Suy nghĩ còn chưa chuyển biến, hoàng đế đã nâng tay cầm lấy tấu chương ném xuống bên chân hắn.

"Tự mình đọc đi, nhìn xem đây đều là tội nghiệt của ai."

Ôn Tử Nhiên lập tức giật mình.

Bản tấu kia yên vị bên chân, đang nằm mở ra, chưa kịp khom lưng xuống nhặt, đã có thể đọc được từng dòng chữ bên trên báo tử thương.

Có chết do hồng thủy, có chết do dịch bệnh, nhưng càng nhiều là do châu phủ không có lương thực cứu tế, tươi sống đói chết.

Nếu trước kia Ôn Tử Nhiên không vì thê đệ mà giấu nhẹm việc này, làm sao sẽ có nhiều dân chúng đói rét đến chết sao khi gặp nạn như vậy? Tất cả chủ quan Kinh Châu đều là bụng làm dạ chịu, nhưng đây cũng là tội nghiệt của Ôn Tử Nhiên hắn.

Ôn Tử Nhiên ngưng một lát mới chậm chạp cúi xuống, khom lưng nhặt lấy bản tấu kia, đầu ngón tay hơi hơi run rẩy, trong đầu cũng là một mảnh hỗn loạn, hoàn toàn không biết phải ứng đối thế nào đây.

Phải ứng đối thế nào với hậu quả thảm thống như vậy, phải ứng đối thế nào... với một hoàng đế xa lạ như vậy...

Nhiếp Huyễn thở dài, nói: "Việc đã đến nước này, cái sai của ngươi, ngươi cũng đã biết rồi. Ôn khanh nghe chỉ, chiếu thư Trẫm đã nghĩ xong. Hộ bộ Thượng thư Ôn Tử Nhiên, giám sát không chu toàn, lơ là nhiệm vụ. Khiến cho dân chúng sinh sống ở Kinh Châu, lưu ly cơ cực, giao trách nhiệm cho Ôn Tử Nhiên đến Kinh Châu làm Tri Châu, khởi hành ngay hôm nay, khâm thử."

Lạch cạch một tiếng, là bản tấu chương mà Ôn Tử Nhiên vừa mới nhặt lên kia lại rớt xuống đất.

Ôn Tử Nhiên không nhặt lên nữa, không dám tin mà ngẩng đầu nhìn hoàng đế, đôi môi run rẩy, nhưng một chữ cũng không ra nổi miệng.

Nhiếp Huyễn cũng không ngoài dự liệu, lại thở dài, nói: "Tội nghiệt của chính ngươi, phải do chính ngươi thu xếp."

[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên HạTác giả: Tạ Thất Thiếu GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đam MỹHoàng đế lại lâm bệnh. Thiên tử Đại Yến Nhiếp Huyễn là nhi tử độc nhất của lão hoàng đế, từ nhỏ thân thể xương cốt đã không khỏe, mười sáu tuổi kế thừa ngôi vị hoàng đế, một năm có đến hơn nửa là ốm đau bệnh tật, cố tình đã bệnh lại còn háo sắc, còn gần nửa năm kia cơ hồ vùi trong hậu cung vờn nữ nhân, năm nay mới hơn hai mươi tuổi, nhi nữ đã vượt qua hai con số. Đại Yến môn phiệt kiêu hoàng, thế gia nắm quyền, lão hoàng đế chăm lo việc nước không dễ gì thu thập ra thành bộ dáng, lại cũng bị mệt mỏi quá độ, đem gia nghiệp to lớn quăng cho nhi tử ốm đau bệnh tật không tiền đồ này, liền buông tay mà đi. May mắn trong triều còn có hiền thần, văn võ đều có thể dùng, cũng đều do lão hoàng đế một tay đề bạt, vài năm nay ngược lại cũng không tệ. Hoàng đế lúc này bệnh nặng, hỗn loạn, ba ngày trước đã không thể nói chuyện, trước mắt cơm nước đều không ăn, nhi tử lớn nhất của hoàng đế chỉ mới năm tuổi, nói cũng chưa thể nói rành mạch, bên phía tôn thất sớm đã rục rịch. Đệ đệ của lão hoàng đế,… Nhiếp Huyễn ngồi sau ngự án, cúi đầu nhìn tấu chương trong tay, vẫn chưa ngẩng đầu lên, chỉ thản nhiên nói: "Ôn khanh đến rồi."Ôn Tử Nhiên hơi hơi hoảng hốt, lập tức hành lễ, thấy hoàng đế cho lui mọi người cũng chưa thể bình tĩnh lại được, vẫn tiếp tục nói về quân lương Tây Nam: "Kho Quan Trung đã điều vận đến Kinh Hồ, thần cũng đã nói rõ với bên phía Dung tướng. Dung tướng vẫn luôn thấu tình đạt lý, tất sẽ thông cảm. Hiện giờ quân lương Tây Nam cũng đã điều động thích đáng, mười ngày sau là đã có thể đến được tiền tuyến, không dây dưa lỡ việc quân tình."Nhiếp Huyễn gật gật đầu: "Quân lương Tây Nam và lũ xuân Kinh Hồ đều là việc gấp, vất vả cho Ôn khanh rồi."Ánh mắt vẫn không rời khỏi tấu chương trên tay.Trong lòng Ôn Tử Nhiên đột nhiên bắt đầu cảm thấy có chút bất an, chỉ cúi đầu nhỏ giọng nói: "Đều là bổn phận của thần, không dám nói vất vả."Nhiếp Huyễn gật gật đầu, khép bản tấu trong tay lại, ngẩng đầu lên, nói từng câu từng chữ: "Thông phán Kinh Châu đã báo lên toàn bộ tổn thất lần này."Kinh Hồ xảy ra việc lớn như vậy, cho dù Nhiếp Huyễn có bỏ qua cho Ôn Tử Nhiên, nhưng thê đệ của hắn, Tri châu Kinh Châu, Liễu Dương, tội chết khó tránh, đang cùng chịu tội với đám quan lại chủ sự ở Kinh Châu trong Đại Lý tự.Hiện nay các sự vụ hàng ngày ở Kinh Châu đều do Thông phán tạm thay, như vậy, trong lúc nguy cấp, hoàng đế cũng chưa từng ngỏ ý muốn bổ nhiệm Tri châu mới.Kinh Hồ màu mỡ, tuy rằng thường có lũ lụt, nhưng năm nào cũng khởi công xây dựng thủy lợi, ít có cỏ dại lan tràn, nếu như nhậm chức Tri châu Kinh Châu, chỉ cần không phạm phải tội lớn gì, sau khi hồi kinh hơn phân nửa là có thể thuận lợi bước vào lục bộ, tiền đồ vô lượng.Hiện giờ vị trí Tri châu Kinh Châu không thể bỏ trống lâu, các thế gia đại tộc đều hăm he, thậm chí nghe nói Chu Hi cũng từng suy xét bảo ấu đệ đến Kinh Châu, chỉ là Chu Dục tuổi trẻ, tư lịch nông cạn, thật sự là không đảm nhiệm nổi, cho nên mới tử bỏ.Trong đầu Ôn Tử Nhiên lóe qua rất nhiều ý niệm, lại chỉ dám cung kính ngồi yên, chờ hoàng đế lên tiếng.Sau khi Lại bộ Thượng thư Tần Hiên được hoàng đế đề bạt không bao lâu đã quy thuận thế gia, khiến hoàng đế mất hết mặt mũi, vẫn luôn không tiếp tục trọng dụng, Ôn Tử Nhiên suy đoán chẳng lẽ hoàng đế đang muốn bàn việc nhân tuyển cho chức vụ Tri châu Kinh Châu với mình sao?Suy nghĩ còn chưa chuyển biến, hoàng đế đã nâng tay cầm lấy tấu chương ném xuống bên chân hắn."Tự mình đọc đi, nhìn xem đây đều là tội nghiệt của ai."Ôn Tử Nhiên lập tức giật mình.Bản tấu kia yên vị bên chân, đang nằm mở ra, chưa kịp khom lưng xuống nhặt, đã có thể đọc được từng dòng chữ bên trên báo tử thương.Có chết do hồng thủy, có chết do dịch bệnh, nhưng càng nhiều là do châu phủ không có lương thực cứu tế, tươi sống đói chết.Nếu trước kia Ôn Tử Nhiên không vì thê đệ mà giấu nhẹm việc này, làm sao sẽ có nhiều dân chúng đói rét đến chết sao khi gặp nạn như vậy? Tất cả chủ quan Kinh Châu đều là bụng làm dạ chịu, nhưng đây cũng là tội nghiệt của Ôn Tử Nhiên hắn.Ôn Tử Nhiên ngưng một lát mới chậm chạp cúi xuống, khom lưng nhặt lấy bản tấu kia, đầu ngón tay hơi hơi run rẩy, trong đầu cũng là một mảnh hỗn loạn, hoàn toàn không biết phải ứng đối thế nào đây.Phải ứng đối thế nào với hậu quả thảm thống như vậy, phải ứng đối thế nào... với một hoàng đế xa lạ như vậy...Nhiếp Huyễn thở dài, nói: "Việc đã đến nước này, cái sai của ngươi, ngươi cũng đã biết rồi. Ôn khanh nghe chỉ, chiếu thư Trẫm đã nghĩ xong. Hộ bộ Thượng thư Ôn Tử Nhiên, giám sát không chu toàn, lơ là nhiệm vụ. Khiến cho dân chúng sinh sống ở Kinh Châu, lưu ly cơ cực, giao trách nhiệm cho Ôn Tử Nhiên đến Kinh Châu làm Tri Châu, khởi hành ngay hôm nay, khâm thử."Lạch cạch một tiếng, là bản tấu chương mà Ôn Tử Nhiên vừa mới nhặt lên kia lại rớt xuống đất.Ôn Tử Nhiên không nhặt lên nữa, không dám tin mà ngẩng đầu nhìn hoàng đế, đôi môi run rẩy, nhưng một chữ cũng không ra nổi miệng.Nhiếp Huyễn cũng không ngoài dự liệu, lại thở dài, nói: "Tội nghiệt của chính ngươi, phải do chính ngươi thu xếp."

Chương 138