Hạ Lăng mở to mắt, đập vào mắt là một nơi xa lạ. Một cô gái mặc một bộ trang phục luyện vũ đạo màu trắng, nửa quỳ nửa ngồi ở bên người nàng, nôn nóng nói cái gì đó. Qua một hồi lâu cô mới miễn cưỡng nghe rõ: "Tinh Lăng, Tinh Lăng, cậu có khỏe không? Có chỗ nào không thoải mái không?" Tinh Lăng...? Tinh Lăng là ai...? Cái tên xa lạ, còn cái cô gái trước mắt có gương mặt xa lạ, âm thanh xa lạ làm cho Hạ Lăng hoảng hốt. Cô dám xác định chính mình không phải cái Tinh Lăng gì, càng không quen biết cô gái đang nôn nóng trước mắt. Đầu thật đau. Nàng cốn tưởng rằng chính mình đã chết, sân khấu ngoài ý muốn bị mất điện, trong bóng tối, không biết là ai hung hăng đẩy cô một cái, cô đột nhiên không kịp phòng ngừa, từ trên đài cao mười mét rơi xuống, rơi xuống một tầng xi măng lạnh băng cứng rắn, đầu bị một cây thép, đầu bị một cây thép bén nhọn đâm thủng, máu cùng óc dính đầy đất. Nhưng trước mắt tình hình lại là sao thế này? Cô gái nói như cũ, nói cái gì Hạ Lăng không có tâm trạng nghe, quay…
Chương 389
Con Đường Trở Thành Thiên HậuTác giả: KhongthusaobietTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhHạ Lăng mở to mắt, đập vào mắt là một nơi xa lạ. Một cô gái mặc một bộ trang phục luyện vũ đạo màu trắng, nửa quỳ nửa ngồi ở bên người nàng, nôn nóng nói cái gì đó. Qua một hồi lâu cô mới miễn cưỡng nghe rõ: "Tinh Lăng, Tinh Lăng, cậu có khỏe không? Có chỗ nào không thoải mái không?" Tinh Lăng...? Tinh Lăng là ai...? Cái tên xa lạ, còn cái cô gái trước mắt có gương mặt xa lạ, âm thanh xa lạ làm cho Hạ Lăng hoảng hốt. Cô dám xác định chính mình không phải cái Tinh Lăng gì, càng không quen biết cô gái đang nôn nóng trước mắt. Đầu thật đau. Nàng cốn tưởng rằng chính mình đã chết, sân khấu ngoài ý muốn bị mất điện, trong bóng tối, không biết là ai hung hăng đẩy cô một cái, cô đột nhiên không kịp phòng ngừa, từ trên đài cao mười mét rơi xuống, rơi xuống một tầng xi măng lạnh băng cứng rắn, đầu bị một cây thép, đầu bị một cây thép bén nhọn đâm thủng, máu cùng óc dính đầy đất. Nhưng trước mắt tình hình lại là sao thế này? Cô gái nói như cũ, nói cái gì Hạ Lăng không có tâm trạng nghe, quay… Cảm giác hiện hữu của bức ảnh đen trắng này mãnh liệt như vậy đó.Trong rất nhiều bức ảnh sặc sỡ lóa mắt trên toàn bộ bức tường, mọi người luôn nhìn thấy nó từ cái nhìn đầu tiên, Thiên hậu Hạ Lăng trong bức ảnh có một đôi mắt sáng ngời hào hứng, trong sáng không vẩn đục, giống như trời trong, sôi nổi và xinh đẹp tựa ngọn lửa, cho nên ngay cả bản thân cô của đời này kiếp này nhìn thấy, cũng không ngờ, thì ra trên thế giới này đã từng có đôi mắt long lanh rung động lòng người như thế.“Cô ấy rất đẹp.” Sở Sâm đứng trước bức tường ảnh cùng cô, cũng nhìn vào bức ảnh đen trắng kia.Hạ Lăng sững sờ nhìn mình của kiếp trước, không nói gì.Trong giọng nói của Sở Sâm có sự hoài niệm và cảm khái: “Cô biết không? Cô ấy quả thật là con cưng của trời đó, không chỉ hát hay, xinh đẹp, mà quan trọng hơn là, cô ấy có đôi mắt như thế... Chỉ có từng nhìn thấy đôi mắt trong veo không tỳ vết đó, cô mới có thể tin rằng, trên thế giới này thật sự có người có thể đẹp như vậy, giống như mãi mãi sống trong giấc mộng, chưa từng chịu một chút tổn thương nào.”“Không, cô ấy không phải con cưng của trời.” Hạ Lăng thấp giọng nói.Đôi mắt như thế quá trong sáng, sao có thể là trời sinh được? Một người sống hai mươi mấy năm, sao có thể chưa từng chịu chút tổn thương nào? Cũng chỉ có ở trong lồng giam của Bùi Tử Hoành, trong lồng giam sáng chói lóng lánh giống như thủy tinh đó, mới có thể nuôi dưỡng ra chim hoàng yến không biết nỗi khổ của nhân gian, hoặc là nói, búp bê, hồ điệp...Nhưng giờ đây, lồng giam đã vỡ vụn.Hồ điệp muốn được tự do.Cô lấy tay vuốt nhẹ bức ảnh đen trắng, đôi mắt trong bức ảnh sáng ngời khiến cho lòng người sợ hãi, chỉ tiếc tất cả đã thành chuyện cũ: “Sau này, sẽ không còn đôi mắt như vậy nữa.”Từng chút một, cô che giấu nó.“Thế gian này, cũng sẽ không có thiên hậu Hạ Lăng thứ hai nữa.”Sở Sâm không nói gì, “Diệp Tinh Lăng” ở trước mặt này, nếu nói giống thiên hậu Hạ Lăng, quả thật có rất nhiều điểm giống, nhưng nếu nói không giống, lại không hề giống. Cô không vô tư giống như Hạ Lăng, mà dường như tràn đầy tâm sự mọi lúc mọi nơi, cô cảnh giác, đề phòng, giống như một con thú nhỏ đã từng bị tổn thương, cho dù vẫn rất nhỏ yếu, cho dù không biết nên phản kháng cường quyền như thế nào, nhưng từ đầu đến cuối, đều không chịu nhượng bộ.So sánh ra, vẫn là hạnh phúc hơn thiên hậu Hạ Lăng.Hai người đều có nỗi lòng riêng, đứng một lúc trước bức tường ảnh.Đột nhiên, nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng: “Tiểu Lăng, Tiểu Lăng!” Chạy như bay đến cùng với giọng nói đó là một bóng dáng màu trắng nho nhỏ, tóc ngắn tung bay, thoáng cái đã nhào lên người Hạ Lăng.“Tiểu Lăng, thật sự là cậu sao?” Trên mặt Lạc Lạc tràn đầy sự vui mừng: “Sao cậu lại tới nơi này? Rốt cuộc trong thời gian này đã xảy ra chuyện gì vậy? Nghe nói cậu đã xảy ra chuyện, tớ lo lắng gần chết đó! Cậu vẫn khỏe chứ hả?”Câu hỏi của cô ấy được ném ra như tiếng pháo liên hồi.Hạ Lăng lúc này mới nhớ ra, từ sau sự cố dù lượn, cô chưa từng gặp mặt Lạc Lạc, lần trước trở về căn hộ dọn nhà, cũng chỉ để lại cho cô ấy một mảnh giấy viết qua loa mà thôi. Thế là, cô giải thích: “Tớ không sao, lúc trước quay quảng cáo bị thương, được Bùi Tử Hoành cứu, vẫn luôn dưỡng thương ở chỗ anh ấy.”
Cảm giác hiện hữu của bức ảnh đen trắng này mãnh liệt như vậy đó.
Trong rất nhiều bức ảnh sặc sỡ lóa mắt trên toàn bộ bức tường, mọi người luôn nhìn thấy nó từ cái nhìn đầu tiên, Thiên hậu Hạ Lăng trong bức ảnh có một đôi mắt sáng ngời hào hứng, trong sáng không vẩn đục, giống như trời trong, sôi nổi và xinh đẹp tựa ngọn lửa, cho nên ngay cả bản thân cô của đời này kiếp này nhìn thấy, cũng không ngờ, thì ra trên thế giới này đã từng có đôi mắt long lanh rung động lòng người như thế.
“Cô ấy rất đẹp.” Sở Sâm đứng trước bức tường ảnh cùng cô, cũng nhìn vào bức ảnh đen trắng kia.
Hạ Lăng sững sờ nhìn mình của kiếp trước, không nói gì.
Trong giọng nói của Sở Sâm có sự hoài niệm và cảm khái: “Cô biết không? Cô ấy quả thật là con cưng của trời đó, không chỉ hát hay, xinh đẹp, mà quan trọng hơn là, cô ấy có đôi mắt như thế... Chỉ có từng nhìn thấy đôi mắt trong veo không tỳ vết đó, cô mới có thể tin rằng, trên thế giới này thật sự có người có thể đẹp như vậy, giống như mãi mãi sống trong giấc mộng, chưa từng chịu một chút tổn thương nào.”
“Không, cô ấy không phải con cưng của trời.” Hạ Lăng thấp giọng nói.
Đôi mắt như thế quá trong sáng, sao có thể là trời sinh được? Một người sống hai mươi mấy năm, sao có thể chưa từng chịu chút tổn thương nào? Cũng chỉ có ở trong lồng giam của Bùi Tử Hoành, trong lồng giam sáng chói lóng lánh giống như thủy tinh đó, mới có thể nuôi dưỡng ra chim hoàng yến không biết nỗi khổ của nhân gian, hoặc là nói, búp bê, hồ điệp...
Nhưng giờ đây, lồng giam đã vỡ vụn.
Hồ điệp muốn được tự do.
Cô lấy tay vuốt nhẹ bức ảnh đen trắng, đôi mắt trong bức ảnh sáng ngời khiến cho lòng người sợ hãi, chỉ tiếc tất cả đã thành chuyện cũ: “Sau này, sẽ không còn đôi mắt như vậy nữa.”
Từng chút một, cô che giấu nó.
“Thế gian này, cũng sẽ không có thiên hậu Hạ Lăng thứ hai nữa.”
Sở Sâm không nói gì, “Diệp Tinh Lăng” ở trước mặt này, nếu nói giống thiên hậu Hạ Lăng, quả thật có rất nhiều điểm giống, nhưng nếu nói không giống, lại không hề giống. Cô không vô tư giống như Hạ Lăng, mà dường như tràn đầy tâm sự mọi lúc mọi nơi, cô cảnh giác, đề phòng, giống như một con thú nhỏ đã từng bị tổn thương, cho dù vẫn rất nhỏ yếu, cho dù không biết nên phản kháng cường quyền như thế nào, nhưng từ đầu đến cuối, đều không chịu nhượng bộ.
So sánh ra, vẫn là hạnh phúc hơn thiên hậu Hạ Lăng.
Hai người đều có nỗi lòng riêng, đứng một lúc trước bức tường ảnh.
Đột nhiên, nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng: “Tiểu Lăng, Tiểu Lăng!” Chạy như bay đến cùng với giọng nói đó là một bóng dáng màu trắng nho nhỏ, tóc ngắn tung bay, thoáng cái đã nhào lên người Hạ Lăng.
“Tiểu Lăng, thật sự là cậu sao?” Trên mặt Lạc Lạc tràn đầy sự vui mừng: “Sao cậu lại tới nơi này? Rốt cuộc trong thời gian này đã xảy ra chuyện gì vậy? Nghe nói cậu đã xảy ra chuyện, tớ lo lắng gần chết đó! Cậu vẫn khỏe chứ hả?”
Câu hỏi của cô ấy được ném ra như tiếng pháo liên hồi.
Hạ Lăng lúc này mới nhớ ra, từ sau sự cố dù lượn, cô chưa từng gặp mặt Lạc Lạc, lần trước trở về căn hộ dọn nhà, cũng chỉ để lại cho cô ấy một mảnh giấy viết qua loa mà thôi. Thế là, cô giải thích: “Tớ không sao, lúc trước quay quảng cáo bị thương, được Bùi Tử Hoành cứu, vẫn luôn dưỡng thương ở chỗ anh ấy.”
Con Đường Trở Thành Thiên HậuTác giả: KhongthusaobietTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhHạ Lăng mở to mắt, đập vào mắt là một nơi xa lạ. Một cô gái mặc một bộ trang phục luyện vũ đạo màu trắng, nửa quỳ nửa ngồi ở bên người nàng, nôn nóng nói cái gì đó. Qua một hồi lâu cô mới miễn cưỡng nghe rõ: "Tinh Lăng, Tinh Lăng, cậu có khỏe không? Có chỗ nào không thoải mái không?" Tinh Lăng...? Tinh Lăng là ai...? Cái tên xa lạ, còn cái cô gái trước mắt có gương mặt xa lạ, âm thanh xa lạ làm cho Hạ Lăng hoảng hốt. Cô dám xác định chính mình không phải cái Tinh Lăng gì, càng không quen biết cô gái đang nôn nóng trước mắt. Đầu thật đau. Nàng cốn tưởng rằng chính mình đã chết, sân khấu ngoài ý muốn bị mất điện, trong bóng tối, không biết là ai hung hăng đẩy cô một cái, cô đột nhiên không kịp phòng ngừa, từ trên đài cao mười mét rơi xuống, rơi xuống một tầng xi măng lạnh băng cứng rắn, đầu bị một cây thép, đầu bị một cây thép bén nhọn đâm thủng, máu cùng óc dính đầy đất. Nhưng trước mắt tình hình lại là sao thế này? Cô gái nói như cũ, nói cái gì Hạ Lăng không có tâm trạng nghe, quay… Cảm giác hiện hữu của bức ảnh đen trắng này mãnh liệt như vậy đó.Trong rất nhiều bức ảnh sặc sỡ lóa mắt trên toàn bộ bức tường, mọi người luôn nhìn thấy nó từ cái nhìn đầu tiên, Thiên hậu Hạ Lăng trong bức ảnh có một đôi mắt sáng ngời hào hứng, trong sáng không vẩn đục, giống như trời trong, sôi nổi và xinh đẹp tựa ngọn lửa, cho nên ngay cả bản thân cô của đời này kiếp này nhìn thấy, cũng không ngờ, thì ra trên thế giới này đã từng có đôi mắt long lanh rung động lòng người như thế.“Cô ấy rất đẹp.” Sở Sâm đứng trước bức tường ảnh cùng cô, cũng nhìn vào bức ảnh đen trắng kia.Hạ Lăng sững sờ nhìn mình của kiếp trước, không nói gì.Trong giọng nói của Sở Sâm có sự hoài niệm và cảm khái: “Cô biết không? Cô ấy quả thật là con cưng của trời đó, không chỉ hát hay, xinh đẹp, mà quan trọng hơn là, cô ấy có đôi mắt như thế... Chỉ có từng nhìn thấy đôi mắt trong veo không tỳ vết đó, cô mới có thể tin rằng, trên thế giới này thật sự có người có thể đẹp như vậy, giống như mãi mãi sống trong giấc mộng, chưa từng chịu một chút tổn thương nào.”“Không, cô ấy không phải con cưng của trời.” Hạ Lăng thấp giọng nói.Đôi mắt như thế quá trong sáng, sao có thể là trời sinh được? Một người sống hai mươi mấy năm, sao có thể chưa từng chịu chút tổn thương nào? Cũng chỉ có ở trong lồng giam của Bùi Tử Hoành, trong lồng giam sáng chói lóng lánh giống như thủy tinh đó, mới có thể nuôi dưỡng ra chim hoàng yến không biết nỗi khổ của nhân gian, hoặc là nói, búp bê, hồ điệp...Nhưng giờ đây, lồng giam đã vỡ vụn.Hồ điệp muốn được tự do.Cô lấy tay vuốt nhẹ bức ảnh đen trắng, đôi mắt trong bức ảnh sáng ngời khiến cho lòng người sợ hãi, chỉ tiếc tất cả đã thành chuyện cũ: “Sau này, sẽ không còn đôi mắt như vậy nữa.”Từng chút một, cô che giấu nó.“Thế gian này, cũng sẽ không có thiên hậu Hạ Lăng thứ hai nữa.”Sở Sâm không nói gì, “Diệp Tinh Lăng” ở trước mặt này, nếu nói giống thiên hậu Hạ Lăng, quả thật có rất nhiều điểm giống, nhưng nếu nói không giống, lại không hề giống. Cô không vô tư giống như Hạ Lăng, mà dường như tràn đầy tâm sự mọi lúc mọi nơi, cô cảnh giác, đề phòng, giống như một con thú nhỏ đã từng bị tổn thương, cho dù vẫn rất nhỏ yếu, cho dù không biết nên phản kháng cường quyền như thế nào, nhưng từ đầu đến cuối, đều không chịu nhượng bộ.So sánh ra, vẫn là hạnh phúc hơn thiên hậu Hạ Lăng.Hai người đều có nỗi lòng riêng, đứng một lúc trước bức tường ảnh.Đột nhiên, nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng: “Tiểu Lăng, Tiểu Lăng!” Chạy như bay đến cùng với giọng nói đó là một bóng dáng màu trắng nho nhỏ, tóc ngắn tung bay, thoáng cái đã nhào lên người Hạ Lăng.“Tiểu Lăng, thật sự là cậu sao?” Trên mặt Lạc Lạc tràn đầy sự vui mừng: “Sao cậu lại tới nơi này? Rốt cuộc trong thời gian này đã xảy ra chuyện gì vậy? Nghe nói cậu đã xảy ra chuyện, tớ lo lắng gần chết đó! Cậu vẫn khỏe chứ hả?”Câu hỏi của cô ấy được ném ra như tiếng pháo liên hồi.Hạ Lăng lúc này mới nhớ ra, từ sau sự cố dù lượn, cô chưa từng gặp mặt Lạc Lạc, lần trước trở về căn hộ dọn nhà, cũng chỉ để lại cho cô ấy một mảnh giấy viết qua loa mà thôi. Thế là, cô giải thích: “Tớ không sao, lúc trước quay quảng cáo bị thương, được Bùi Tử Hoành cứu, vẫn luôn dưỡng thương ở chỗ anh ấy.”