Hoàng đế lại lâm bệnh. Thiên tử Đại Yến Nhiếp Huyễn là nhi tử độc nhất của lão hoàng đế, từ nhỏ thân thể xương cốt đã không khỏe, mười sáu tuổi kế thừa ngôi vị hoàng đế, một năm có đến hơn nửa là ốm đau bệnh tật, cố tình đã bệnh lại còn háo sắc, còn gần nửa năm kia cơ hồ vùi trong hậu cung vờn nữ nhân, năm nay mới hơn hai mươi tuổi, nhi nữ đã vượt qua hai con số. Đại Yến môn phiệt kiêu hoàng, thế gia nắm quyền, lão hoàng đế chăm lo việc nước không dễ gì thu thập ra thành bộ dáng, lại cũng bị mệt mỏi quá độ, đem gia nghiệp to lớn quăng cho nhi tử ốm đau bệnh tật không tiền đồ này, liền buông tay mà đi. May mắn trong triều còn có hiền thần, văn võ đều có thể dùng, cũng đều do lão hoàng đế một tay đề bạt, vài năm nay ngược lại cũng không tệ. Hoàng đế lúc này bệnh nặng, hỗn loạn, ba ngày trước đã không thể nói chuyện, trước mắt cơm nước đều không ăn, nhi tử lớn nhất của hoàng đế chỉ mới năm tuổi, nói cũng chưa thể nói rành mạch, bên phía tôn thất sớm đã rục rịch. Đệ đệ của lão hoàng đế,…

Chương 184

[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên HạTác giả: Tạ Thất Thiếu GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đam MỹHoàng đế lại lâm bệnh. Thiên tử Đại Yến Nhiếp Huyễn là nhi tử độc nhất của lão hoàng đế, từ nhỏ thân thể xương cốt đã không khỏe, mười sáu tuổi kế thừa ngôi vị hoàng đế, một năm có đến hơn nửa là ốm đau bệnh tật, cố tình đã bệnh lại còn háo sắc, còn gần nửa năm kia cơ hồ vùi trong hậu cung vờn nữ nhân, năm nay mới hơn hai mươi tuổi, nhi nữ đã vượt qua hai con số. Đại Yến môn phiệt kiêu hoàng, thế gia nắm quyền, lão hoàng đế chăm lo việc nước không dễ gì thu thập ra thành bộ dáng, lại cũng bị mệt mỏi quá độ, đem gia nghiệp to lớn quăng cho nhi tử ốm đau bệnh tật không tiền đồ này, liền buông tay mà đi. May mắn trong triều còn có hiền thần, văn võ đều có thể dùng, cũng đều do lão hoàng đế một tay đề bạt, vài năm nay ngược lại cũng không tệ. Hoàng đế lúc này bệnh nặng, hỗn loạn, ba ngày trước đã không thể nói chuyện, trước mắt cơm nước đều không ăn, nhi tử lớn nhất của hoàng đế chỉ mới năm tuổi, nói cũng chưa thể nói rành mạch, bên phía tôn thất sớm đã rục rịch. Đệ đệ của lão hoàng đế,… Tác phong làm việc của Chu Hi nghiêm cẩn lại ngăn nắp, Nhiếp Huyễn thường nói những người khiết phích lại quá để ý đến tiểu tiết đều có tác phong như vậy, toàn thân trên dưới đều là tật xấu.Có người nói hắn làm việc quá cẩn thận lại để ý vụn vặt, phí tâm quá nhiều, cho nên thân thể không tốt, mới sinh không được nhi tử.Làm thừa tướng tổng chưởng mọi chính sách quan trọng tiếp lý âm dương, tính tình cầu toàn chỉ biết tươi sống làm việc đến mệt chết.Chu Hi nghe thấy mấy lời đồn đãi này cũng chỉ cười một cái. Hắn tuy rằng tinh tế tỉ mỉ, nhưng cũng không phải cầu toàn đến mức phải chính mình làm hết mọi việc, hắn cũng sẽ sai sử xuống dưới, nhưng hắn không thể khoan nhượng với những sai lầm trong phạm vi mình nắm giữ.Đứng giữa thế gia và hoàng đế, muốn chu toàn cần phải không được có chút sơ hở nào, chỉ cần để lọt vài thông tin, là đã có thể vạn kiếp bất phục.Giờ giấc vào triều của Chu Hi mỗi ngày đều như một, không sai một khắc, hắn sẽ vào triều sớm nửa canh giờ, trước tiên vào ngồi ở đông thính trong Chính Sự đường, cấp dưới sẽ báo lên một bản tóm tắt những chuyện quan trọng ở từng châu phủ để Chu Hi đọc, như vậy chuyện phải làm mỗi ngày cũng đều có chương trình, sẽ không bị sót.Hôm nay hắn vẫn như mọi ngày, bước vào cung thành, đi thẳng đến Chính Sự đường, chuẩn bị xem bản tóm tắt trong lúc đợi lâm triều.Nhưng bước đến gần, liền thấy không ít nội hoạn ra vào quan thính của mình.Chu Hi cảm thấy khó hiểu, lững thững bước vào trong, liếc nhìn liền thấy nệm nhung chồn tía trên ghế thái sư mà mình hay ngồi đã được đổi mới.Chu Hi cảm giác không đúng chỗ nào, ngăn lại một hoạn quan, nhận ra hắn là người hầu cận bên cạnh hoàng đế, liền hỏi: "Ví sao lại thay đổi bày biện trong đông thính?"Hoạn quan kia nhìn hắn một cái, thần sắc có chút vi diệu mà lắc lắc đầu: "Là do bệ hạ phân phó, nô tài không biết."Chu Hi càng trở nên cảm thấy không đúng, hắn gọi người trực ban đêm lại hỏi, hai người kia do dự một chút mới nói với hắn: "Đêm qua bệ hạ và Dung tướng ở trong, không cho ai đến gần."Chu Hi mím môi.Mọi tấu chương văn thư cơ mật hắn đều để ở nhà, những thứ không cơ mật thì hoàng đế tự nhiên có thể tìm thấy trong thiên điện, không cần phải dẫn theo Dung Hàm Chi đến quan thính của hắn lục tìm.Chu Hi vừa mới nghĩ tới cảnh hoàng đế và Dung Hàm Chi thông đồng với nhau liền cảm thấy không muốn nghĩ nữa, hai người kia ai cũng không dễ đối phó, hiện giờ Dung Hàm Chi đã định là sẽ lãnh binh lên phương bắc, chính là lúc tình ái nhiệt liệt, ai mà biết cả ngày đều làm ra những chuyện đồi phong bại tục đến thế nào.Nghĩ đến đây, trong lòng bỗng nhiên lộp bộp một chút.Hai người gác đêm thấy sắc mặt thừa tướng lúc trắng lúc đỏ lúc xanh lúc đen bắt đầu khó chịu, lại càng không dám nói, đã thấy thừa tướng mạnh phẩy tay áo bỏ đi.Chu Hi quay trở lại đông thính, đi thẳng đến nơi nghỉ ngơi bên trong, quả nhiên chăn nệm trên giường cũng bị thay đổi, cửa sổ nhỏ phía tây cũng được mở rộng ra.Chu Hi đi đến bên giường cố gắng khụt khịt mũi ngửi ngửi, quả nhiên nghe thấy được một tia ngự hương nồng đậm, dây dưa cùng với một mùi lạ mà hắn không muốn biết, lượn lờ bên trên giường.Gương mặt Chu Hi đỏ lên, thấp giọng khẽ mắng một câu "hoang đường", quay đầu bỏ đi.Đến gian ngoài muốn ngồi xuống, lại nhìn thấy nệm mới mà hoàng đế có ý tốt đổi cho hắn, sắc mặt càng thêm khó coi, lại lướt nhìn qua mặt bàn, nhận thấy mấy món bài trí có chút xê dịch so với ngày thường, chỉ cảm thấy quan thính này thật sự không thể ngồi lại được nữa.Chúc quan dưới trướng thừa tướng có rất nhiều, người đứng đầu đang ôm bảng tóm tắt hôm nay bước vào quan thính chuẩn bị trình lên, thấy Chu Hi chuẩn bị rời đi, không khỏi cảm thấy vô cùng kinh ngạc, vội hỏi: "Thừa tướng tính đi đâu?"Chu Hi quay đầu nhìn hắn, lại thấy bảng tóm tắt nằm trên tay hắn, cố gắng trấn định lại, nói: "Theo bổn tướng vào viện chầu."Viện chầu là nơi dành cho những quan lại không có quan thính của riêng mình đứng đợi vào triều, đường làm quan của Chu Hi vô cùng thuận lợi, ít khi nào ở lại nơi này chờ tảo triều, đám triều thần nhìn thấy hắn thì thật sự ngạc nhiên.Nhưng thấy sắc mặt thừa tướng không được tốt lắm, nên cũng không ai dám đến hỏi.Cho đến khi vãn bối thế gia có quen biết mới cả gan bước lên chào hỏi thì nghe thấy Chu Hi đang phân phó: "Bàn ghế giường đều phải đổi toàn bộ... Tự nhiên là dùng tiền trong cung, ngươi chỉ cần báo lên trên, quan thính của bổn tướng có chuột."

Tác phong làm việc của Chu Hi nghiêm cẩn lại ngăn nắp, Nhiếp Huyễn thường nói những người khiết phích lại quá để ý đến tiểu tiết đều có tác phong như vậy, toàn thân trên dưới đều là tật xấu.

Có người nói hắn làm việc quá cẩn thận lại để ý vụn vặt, phí tâm quá nhiều, cho nên thân thể không tốt, mới sinh không được nhi tử.

Làm thừa tướng tổng chưởng mọi chính sách quan trọng tiếp lý âm dương, tính tình cầu toàn chỉ biết tươi sống làm việc đến mệt chết.

Chu Hi nghe thấy mấy lời đồn đãi này cũng chỉ cười một cái. Hắn tuy rằng tinh tế tỉ mỉ, nhưng cũng không phải cầu toàn đến mức phải chính mình làm hết mọi việc, hắn cũng sẽ sai sử xuống dưới, nhưng hắn không thể khoan nhượng với những sai lầm trong phạm vi mình nắm giữ.

Đứng giữa thế gia và hoàng đế, muốn chu toàn cần phải không được có chút sơ hở nào, chỉ cần để lọt vài thông tin, là đã có thể vạn kiếp bất phục.

Giờ giấc vào triều của Chu Hi mỗi ngày đều như một, không sai một khắc, hắn sẽ vào triều sớm nửa canh giờ, trước tiên vào ngồi ở đông thính trong Chính Sự đường, cấp dưới sẽ báo lên một bản tóm tắt những chuyện quan trọng ở từng châu phủ để Chu Hi đọc, như vậy chuyện phải làm mỗi ngày cũng đều có chương trình, sẽ không bị sót.

Hôm nay hắn vẫn như mọi ngày, bước vào cung thành, đi thẳng đến Chính Sự đường, chuẩn bị xem bản tóm tắt trong lúc đợi lâm triều.

Nhưng bước đến gần, liền thấy không ít nội hoạn ra vào quan thính của mình.

Chu Hi cảm thấy khó hiểu, lững thững bước vào trong, liếc nhìn liền thấy nệm nhung chồn tía trên ghế thái sư mà mình hay ngồi đã được đổi mới.

Chu Hi cảm giác không đúng chỗ nào, ngăn lại một hoạn quan, nhận ra hắn là người hầu cận bên cạnh hoàng đế, liền hỏi: "Ví sao lại thay đổi bày biện trong đông thính?"

Hoạn quan kia nhìn hắn một cái, thần sắc có chút vi diệu mà lắc lắc đầu: "Là do bệ hạ phân phó, nô tài không biết."

Chu Hi càng trở nên cảm thấy không đúng, hắn gọi người trực ban đêm lại hỏi, hai người kia do dự một chút mới nói với hắn: "Đêm qua bệ hạ và Dung tướng ở trong, không cho ai đến gần."

Chu Hi mím môi.

Mọi tấu chương văn thư cơ mật hắn đều để ở nhà, những thứ không cơ mật thì hoàng đế tự nhiên có thể tìm thấy trong thiên điện, không cần phải dẫn theo Dung Hàm Chi đến quan thính của hắn lục tìm.

Chu Hi vừa mới nghĩ tới cảnh hoàng đế và Dung Hàm Chi thông đồng với nhau liền cảm thấy không muốn nghĩ nữa, hai người kia ai cũng không dễ đối phó, hiện giờ Dung Hàm Chi đã định là sẽ lãnh binh lên phương bắc, chính là lúc tình ái nhiệt liệt, ai mà biết cả ngày đều làm ra những chuyện đồi phong bại tục đến thế nào.

Nghĩ đến đây, trong lòng bỗng nhiên lộp bộp một chút.

Hai người gác đêm thấy sắc mặt thừa tướng lúc trắng lúc đỏ lúc xanh lúc đen bắt đầu khó chịu, lại càng không dám nói, đã thấy thừa tướng mạnh phẩy tay áo bỏ đi.

Chu Hi quay trở lại đông thính, đi thẳng đến nơi nghỉ ngơi bên trong, quả nhiên chăn nệm trên giường cũng bị thay đổi, cửa sổ nhỏ phía tây cũng được mở rộng ra.

Chu Hi đi đến bên giường cố gắng khụt khịt mũi ngửi ngửi, quả nhiên nghe thấy được một tia ngự hương nồng đậm, dây dưa cùng với một mùi lạ mà hắn không muốn biết, lượn lờ bên trên giường.

Gương mặt Chu Hi đỏ lên, thấp giọng khẽ mắng một câu "hoang đường", quay đầu bỏ đi.

Đến gian ngoài muốn ngồi xuống, lại nhìn thấy nệm mới mà hoàng đế có ý tốt đổi cho hắn, sắc mặt càng thêm khó coi, lại lướt nhìn qua mặt bàn, nhận thấy mấy món bài trí có chút xê dịch so với ngày thường, chỉ cảm thấy quan thính này thật sự không thể ngồi lại được nữa.

Chúc quan dưới trướng thừa tướng có rất nhiều, người đứng đầu đang ôm bảng tóm tắt hôm nay bước vào quan thính chuẩn bị trình lên, thấy Chu Hi chuẩn bị rời đi, không khỏi cảm thấy vô cùng kinh ngạc, vội hỏi: "Thừa tướng tính đi đâu?"

Chu Hi quay đầu nhìn hắn, lại thấy bảng tóm tắt nằm trên tay hắn, cố gắng trấn định lại, nói: "Theo bổn tướng vào viện chầu."

Viện chầu là nơi dành cho những quan lại không có quan thính của riêng mình đứng đợi vào triều, đường làm quan của Chu Hi vô cùng thuận lợi, ít khi nào ở lại nơi này chờ tảo triều, đám triều thần nhìn thấy hắn thì thật sự ngạc nhiên.

Nhưng thấy sắc mặt thừa tướng không được tốt lắm, nên cũng không ai dám đến hỏi.

Cho đến khi vãn bối thế gia có quen biết mới cả gan bước lên chào hỏi thì nghe thấy Chu Hi đang phân phó: "Bàn ghế giường đều phải đổi toàn bộ... Tự nhiên là dùng tiền trong cung, ngươi chỉ cần báo lên trên, quan thính của bổn tướng có chuột."

[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên HạTác giả: Tạ Thất Thiếu GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đam MỹHoàng đế lại lâm bệnh. Thiên tử Đại Yến Nhiếp Huyễn là nhi tử độc nhất của lão hoàng đế, từ nhỏ thân thể xương cốt đã không khỏe, mười sáu tuổi kế thừa ngôi vị hoàng đế, một năm có đến hơn nửa là ốm đau bệnh tật, cố tình đã bệnh lại còn háo sắc, còn gần nửa năm kia cơ hồ vùi trong hậu cung vờn nữ nhân, năm nay mới hơn hai mươi tuổi, nhi nữ đã vượt qua hai con số. Đại Yến môn phiệt kiêu hoàng, thế gia nắm quyền, lão hoàng đế chăm lo việc nước không dễ gì thu thập ra thành bộ dáng, lại cũng bị mệt mỏi quá độ, đem gia nghiệp to lớn quăng cho nhi tử ốm đau bệnh tật không tiền đồ này, liền buông tay mà đi. May mắn trong triều còn có hiền thần, văn võ đều có thể dùng, cũng đều do lão hoàng đế một tay đề bạt, vài năm nay ngược lại cũng không tệ. Hoàng đế lúc này bệnh nặng, hỗn loạn, ba ngày trước đã không thể nói chuyện, trước mắt cơm nước đều không ăn, nhi tử lớn nhất của hoàng đế chỉ mới năm tuổi, nói cũng chưa thể nói rành mạch, bên phía tôn thất sớm đã rục rịch. Đệ đệ của lão hoàng đế,… Tác phong làm việc của Chu Hi nghiêm cẩn lại ngăn nắp, Nhiếp Huyễn thường nói những người khiết phích lại quá để ý đến tiểu tiết đều có tác phong như vậy, toàn thân trên dưới đều là tật xấu.Có người nói hắn làm việc quá cẩn thận lại để ý vụn vặt, phí tâm quá nhiều, cho nên thân thể không tốt, mới sinh không được nhi tử.Làm thừa tướng tổng chưởng mọi chính sách quan trọng tiếp lý âm dương, tính tình cầu toàn chỉ biết tươi sống làm việc đến mệt chết.Chu Hi nghe thấy mấy lời đồn đãi này cũng chỉ cười một cái. Hắn tuy rằng tinh tế tỉ mỉ, nhưng cũng không phải cầu toàn đến mức phải chính mình làm hết mọi việc, hắn cũng sẽ sai sử xuống dưới, nhưng hắn không thể khoan nhượng với những sai lầm trong phạm vi mình nắm giữ.Đứng giữa thế gia và hoàng đế, muốn chu toàn cần phải không được có chút sơ hở nào, chỉ cần để lọt vài thông tin, là đã có thể vạn kiếp bất phục.Giờ giấc vào triều của Chu Hi mỗi ngày đều như một, không sai một khắc, hắn sẽ vào triều sớm nửa canh giờ, trước tiên vào ngồi ở đông thính trong Chính Sự đường, cấp dưới sẽ báo lên một bản tóm tắt những chuyện quan trọng ở từng châu phủ để Chu Hi đọc, như vậy chuyện phải làm mỗi ngày cũng đều có chương trình, sẽ không bị sót.Hôm nay hắn vẫn như mọi ngày, bước vào cung thành, đi thẳng đến Chính Sự đường, chuẩn bị xem bản tóm tắt trong lúc đợi lâm triều.Nhưng bước đến gần, liền thấy không ít nội hoạn ra vào quan thính của mình.Chu Hi cảm thấy khó hiểu, lững thững bước vào trong, liếc nhìn liền thấy nệm nhung chồn tía trên ghế thái sư mà mình hay ngồi đã được đổi mới.Chu Hi cảm giác không đúng chỗ nào, ngăn lại một hoạn quan, nhận ra hắn là người hầu cận bên cạnh hoàng đế, liền hỏi: "Ví sao lại thay đổi bày biện trong đông thính?"Hoạn quan kia nhìn hắn một cái, thần sắc có chút vi diệu mà lắc lắc đầu: "Là do bệ hạ phân phó, nô tài không biết."Chu Hi càng trở nên cảm thấy không đúng, hắn gọi người trực ban đêm lại hỏi, hai người kia do dự một chút mới nói với hắn: "Đêm qua bệ hạ và Dung tướng ở trong, không cho ai đến gần."Chu Hi mím môi.Mọi tấu chương văn thư cơ mật hắn đều để ở nhà, những thứ không cơ mật thì hoàng đế tự nhiên có thể tìm thấy trong thiên điện, không cần phải dẫn theo Dung Hàm Chi đến quan thính của hắn lục tìm.Chu Hi vừa mới nghĩ tới cảnh hoàng đế và Dung Hàm Chi thông đồng với nhau liền cảm thấy không muốn nghĩ nữa, hai người kia ai cũng không dễ đối phó, hiện giờ Dung Hàm Chi đã định là sẽ lãnh binh lên phương bắc, chính là lúc tình ái nhiệt liệt, ai mà biết cả ngày đều làm ra những chuyện đồi phong bại tục đến thế nào.Nghĩ đến đây, trong lòng bỗng nhiên lộp bộp một chút.Hai người gác đêm thấy sắc mặt thừa tướng lúc trắng lúc đỏ lúc xanh lúc đen bắt đầu khó chịu, lại càng không dám nói, đã thấy thừa tướng mạnh phẩy tay áo bỏ đi.Chu Hi quay trở lại đông thính, đi thẳng đến nơi nghỉ ngơi bên trong, quả nhiên chăn nệm trên giường cũng bị thay đổi, cửa sổ nhỏ phía tây cũng được mở rộng ra.Chu Hi đi đến bên giường cố gắng khụt khịt mũi ngửi ngửi, quả nhiên nghe thấy được một tia ngự hương nồng đậm, dây dưa cùng với một mùi lạ mà hắn không muốn biết, lượn lờ bên trên giường.Gương mặt Chu Hi đỏ lên, thấp giọng khẽ mắng một câu "hoang đường", quay đầu bỏ đi.Đến gian ngoài muốn ngồi xuống, lại nhìn thấy nệm mới mà hoàng đế có ý tốt đổi cho hắn, sắc mặt càng thêm khó coi, lại lướt nhìn qua mặt bàn, nhận thấy mấy món bài trí có chút xê dịch so với ngày thường, chỉ cảm thấy quan thính này thật sự không thể ngồi lại được nữa.Chúc quan dưới trướng thừa tướng có rất nhiều, người đứng đầu đang ôm bảng tóm tắt hôm nay bước vào quan thính chuẩn bị trình lên, thấy Chu Hi chuẩn bị rời đi, không khỏi cảm thấy vô cùng kinh ngạc, vội hỏi: "Thừa tướng tính đi đâu?"Chu Hi quay đầu nhìn hắn, lại thấy bảng tóm tắt nằm trên tay hắn, cố gắng trấn định lại, nói: "Theo bổn tướng vào viện chầu."Viện chầu là nơi dành cho những quan lại không có quan thính của riêng mình đứng đợi vào triều, đường làm quan của Chu Hi vô cùng thuận lợi, ít khi nào ở lại nơi này chờ tảo triều, đám triều thần nhìn thấy hắn thì thật sự ngạc nhiên.Nhưng thấy sắc mặt thừa tướng không được tốt lắm, nên cũng không ai dám đến hỏi.Cho đến khi vãn bối thế gia có quen biết mới cả gan bước lên chào hỏi thì nghe thấy Chu Hi đang phân phó: "Bàn ghế giường đều phải đổi toàn bộ... Tự nhiên là dùng tiền trong cung, ngươi chỉ cần báo lên trên, quan thính của bổn tướng có chuột."

Chương 184