Năm 2012, M quốc Bóng đêm nồng đạm, ráng chiều lóe ra như ngọn đèn dầu huy hoàng, ánh sáng hiện lên không rõ rệt, không rực rỡ. Tại một tòa nhà to lớn từ trên ko trung một chiếc trực thăng xoay quanh rồi vững vàng hạ xuống. Cánh cửa mở ra, một nữ tử xuất hiện, khuôn mặt thon dài, mắt phượng, mày liễu, cánh môi hồng đào, chỉ có thể dùng hai chữ “Tuyệt sắc” để hình dung. Dáng người yểu điệu, đường cong lả lướt, mái tóc đen dài quá thắt lưng tung bay trong gió. Con mắt đen trong đêm tối phảng phất hiện ra sự âm u tĩnh mịch. Quanh thân khí chất cuồng ngạo bao bọc khiến cho người ta e ngại ko dám đến gần. Nữ tử từ bên hông tháo xuống một vật tựa như chiếc vòng lớn, cánh tay ngọc tiêu sái vung lên, một sợi dây dài phóng lên cao, “Phập” nó cắm sâu vào tầng cao nhất của tòa nhà thép phía đối diện. Bên này, nhẹ nhàng nhún người theo dây kéo vốn dĩ đã căng, mau lẹ phi thân sang tòa nhà chọc trời kia. “Chính là nơi này. Bạn thân mến, nơi này là YS, chính là cơ quan đầu não” – Truyền vào tai nghe…
Quyển 2 - Chương 68-2
Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu HãnTác giả: Vị Ương Trương DạTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNăm 2012, M quốc Bóng đêm nồng đạm, ráng chiều lóe ra như ngọn đèn dầu huy hoàng, ánh sáng hiện lên không rõ rệt, không rực rỡ. Tại một tòa nhà to lớn từ trên ko trung một chiếc trực thăng xoay quanh rồi vững vàng hạ xuống. Cánh cửa mở ra, một nữ tử xuất hiện, khuôn mặt thon dài, mắt phượng, mày liễu, cánh môi hồng đào, chỉ có thể dùng hai chữ “Tuyệt sắc” để hình dung. Dáng người yểu điệu, đường cong lả lướt, mái tóc đen dài quá thắt lưng tung bay trong gió. Con mắt đen trong đêm tối phảng phất hiện ra sự âm u tĩnh mịch. Quanh thân khí chất cuồng ngạo bao bọc khiến cho người ta e ngại ko dám đến gần. Nữ tử từ bên hông tháo xuống một vật tựa như chiếc vòng lớn, cánh tay ngọc tiêu sái vung lên, một sợi dây dài phóng lên cao, “Phập” nó cắm sâu vào tầng cao nhất của tòa nhà thép phía đối diện. Bên này, nhẹ nhàng nhún người theo dây kéo vốn dĩ đã căng, mau lẹ phi thân sang tòa nhà chọc trời kia. “Chính là nơi này. Bạn thân mến, nơi này là YS, chính là cơ quan đầu não” – Truyền vào tai nghe… Đến buổi tối, đám người Chung Thương đã tìm được lão ngoan đồng đang uống bất diệc nhạc hồ ở một quán rượu nhỏ, lôi ông về Hoàng cung.Lão ngoan đồng vốn đang oán giận, sau khi nghe Lãnh Hạ thì thầm vài câu liền vỗ tay nhảy tưng tưng, rồi lập tức rời đi.Còn lại, chỉ là thông báo cho Tây Vệ.Bây giờ Tây Vệ đã dần đi vào quỹ đạo, khoa cử đã kết thúc, thi võ cũng không nhất thiết phải có nàng.Trong lúc Lãnh Hạ ở cữ đã hủy bỏ việc lâm triều, mọi việc đều dâng tấu, hôm nay đột nhiên lâm triều, văn võ bá quan còn có chút lo lắng, nhưng đợi đến lúc nàng thông báo sẽ đi Trường An, cả đám liền nhao nhao lên khuyên, nhưng Lãnh đại Nữ hoàng tâm ý đã quyết, trực tiếp lệnh cho lão Thừa tướng Trịnh Khấu Sư tạm thời quản lý triều đình, Tri phủ Lương Đô Khổng Vân trợ giúp.Theo lý thuyết, chuyện như vậy kiểu gì cũng không đến lượt Khổng Vân, nhưng sự uy nghiêm của Nữ hoàng bọn họ đã được chiêm ngưỡng vài lần, chuyện nào cũng khắc sâu trong trí óc, nên nàng quyết định gì mọi người cũng không dám phản đối, hơn nữa, Khổng Vân không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng làm bọn họ ít bất mãn đi vài phần.Bãi triều xong, Lãnh Hạ quay về Dưỡng Tâm điện thay đổi y phục, mọi người đã chờ ở cửa.Chiến Bắc Liệt bế con ngồi trong xe, đang mắt lớn trừng mắt nhỏ với tiểu bất điểm, Mộ Nhị ngơ ngác đứng ở phía ngoài, và đám người Chung Thương đã chuẩn bị xong.Chiến Bắc Việt nghỉ ngơi một đêm và được Chiến Bắc Liệt giải thích qua nên tâm tình cũng đã ổn định phần nào, lại khôi phục thành Tiểu bá vương tinh quái, cười hì hì liên tục, chỉ là trong mắt thi thoảng lại hiện lên vẻ lo âu.Sắp về Đại Tần, trong lòng mọi người đều lo lắng cho Niên Tiểu Đao, nhưng cùng với đó cũng có vài phần hưng phấn.Chỉ có một người duy nhất ai oán, chính là Chung Ngân, khuôn mặt tuấn mỹ yêu nghiệt cực kỳ tủi thân, hắn phải ở lại Tây Vệ trông coi Cổ Mặc Trai, cũng phải trông coi triều đình, có tin gì cũng phải báo ngay cho Lãnh Hạ.Cuối tháng mười, tiết trời đã có vài phần lạnh, bầu trời trong xanh, cây lá úa vàng, xe ngựa lăn bánh dưới những hàng cây vàng rực một góc trời.Vén nhẹ rèm lên, Lãnh Hạ nhìn về phía đông, khóe môi khẽ cong lên.Trường An, lâu ngày không gặp.
Đến buổi tối, đám người Chung Thương đã tìm được lão ngoan đồng đang uống bất diệc nhạc hồ ở một quán rượu nhỏ, lôi ông về Hoàng cung.
Lão ngoan đồng vốn đang oán giận, sau khi nghe Lãnh Hạ thì thầm vài câu liền vỗ tay nhảy tưng tưng, rồi lập tức rời đi.
Còn lại, chỉ là thông báo cho Tây Vệ.
Bây giờ Tây Vệ đã dần đi vào quỹ đạo, khoa cử đã kết thúc, thi võ cũng không nhất thiết phải có nàng.
Trong lúc Lãnh Hạ ở cữ đã hủy bỏ việc lâm triều, mọi việc đều dâng tấu, hôm nay đột nhiên lâm triều, văn võ bá quan còn có chút lo lắng, nhưng đợi đến lúc nàng thông báo sẽ đi Trường An, cả đám liền nhao nhao lên khuyên, nhưng Lãnh đại Nữ hoàng tâm ý đã quyết, trực tiếp lệnh cho lão Thừa tướng Trịnh Khấu Sư tạm thời quản lý triều đình, Tri phủ Lương Đô Khổng Vân trợ giúp.
Theo lý thuyết, chuyện như vậy kiểu gì cũng không đến lượt Khổng Vân, nhưng sự uy nghiêm của Nữ hoàng bọn họ đã được chiêm ngưỡng vài lần, chuyện nào cũng khắc sâu trong trí óc, nên nàng quyết định gì mọi người cũng không dám phản đối, hơn nữa, Khổng Vân không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng làm bọn họ ít bất mãn đi vài phần.
Bãi triều xong, Lãnh Hạ quay về Dưỡng Tâm điện thay đổi y phục, mọi người đã chờ ở cửa.
Chiến Bắc Liệt bế con ngồi trong xe, đang mắt lớn trừng mắt nhỏ với tiểu bất điểm, Mộ Nhị ngơ ngác đứng ở phía ngoài, và đám người Chung Thương đã chuẩn bị xong.
Chiến Bắc Việt nghỉ ngơi một đêm và được Chiến Bắc Liệt giải thích qua nên tâm tình cũng đã ổn định phần nào, lại khôi phục thành Tiểu bá vương tinh quái, cười hì hì liên tục, chỉ là trong mắt thi thoảng lại hiện lên vẻ lo âu.
Sắp về Đại Tần, trong lòng mọi người đều lo lắng cho Niên Tiểu Đao, nhưng cùng với đó cũng có vài phần hưng phấn.
Chỉ có một người duy nhất ai oán, chính là Chung Ngân, khuôn mặt tuấn mỹ yêu nghiệt cực kỳ tủi thân, hắn phải ở lại Tây Vệ trông coi Cổ Mặc Trai, cũng phải trông coi triều đình, có tin gì cũng phải báo ngay cho Lãnh Hạ.
Cuối tháng mười, tiết trời đã có vài phần lạnh, bầu trời trong xanh, cây lá úa vàng, xe ngựa lăn bánh dưới những hàng cây vàng rực một góc trời.
Vén nhẹ rèm lên, Lãnh Hạ nhìn về phía đông, khóe môi khẽ cong lên.
Trường An, lâu ngày không gặp.
Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu HãnTác giả: Vị Ương Trương DạTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNăm 2012, M quốc Bóng đêm nồng đạm, ráng chiều lóe ra như ngọn đèn dầu huy hoàng, ánh sáng hiện lên không rõ rệt, không rực rỡ. Tại một tòa nhà to lớn từ trên ko trung một chiếc trực thăng xoay quanh rồi vững vàng hạ xuống. Cánh cửa mở ra, một nữ tử xuất hiện, khuôn mặt thon dài, mắt phượng, mày liễu, cánh môi hồng đào, chỉ có thể dùng hai chữ “Tuyệt sắc” để hình dung. Dáng người yểu điệu, đường cong lả lướt, mái tóc đen dài quá thắt lưng tung bay trong gió. Con mắt đen trong đêm tối phảng phất hiện ra sự âm u tĩnh mịch. Quanh thân khí chất cuồng ngạo bao bọc khiến cho người ta e ngại ko dám đến gần. Nữ tử từ bên hông tháo xuống một vật tựa như chiếc vòng lớn, cánh tay ngọc tiêu sái vung lên, một sợi dây dài phóng lên cao, “Phập” nó cắm sâu vào tầng cao nhất của tòa nhà thép phía đối diện. Bên này, nhẹ nhàng nhún người theo dây kéo vốn dĩ đã căng, mau lẹ phi thân sang tòa nhà chọc trời kia. “Chính là nơi này. Bạn thân mến, nơi này là YS, chính là cơ quan đầu não” – Truyền vào tai nghe… Đến buổi tối, đám người Chung Thương đã tìm được lão ngoan đồng đang uống bất diệc nhạc hồ ở một quán rượu nhỏ, lôi ông về Hoàng cung.Lão ngoan đồng vốn đang oán giận, sau khi nghe Lãnh Hạ thì thầm vài câu liền vỗ tay nhảy tưng tưng, rồi lập tức rời đi.Còn lại, chỉ là thông báo cho Tây Vệ.Bây giờ Tây Vệ đã dần đi vào quỹ đạo, khoa cử đã kết thúc, thi võ cũng không nhất thiết phải có nàng.Trong lúc Lãnh Hạ ở cữ đã hủy bỏ việc lâm triều, mọi việc đều dâng tấu, hôm nay đột nhiên lâm triều, văn võ bá quan còn có chút lo lắng, nhưng đợi đến lúc nàng thông báo sẽ đi Trường An, cả đám liền nhao nhao lên khuyên, nhưng Lãnh đại Nữ hoàng tâm ý đã quyết, trực tiếp lệnh cho lão Thừa tướng Trịnh Khấu Sư tạm thời quản lý triều đình, Tri phủ Lương Đô Khổng Vân trợ giúp.Theo lý thuyết, chuyện như vậy kiểu gì cũng không đến lượt Khổng Vân, nhưng sự uy nghiêm của Nữ hoàng bọn họ đã được chiêm ngưỡng vài lần, chuyện nào cũng khắc sâu trong trí óc, nên nàng quyết định gì mọi người cũng không dám phản đối, hơn nữa, Khổng Vân không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng làm bọn họ ít bất mãn đi vài phần.Bãi triều xong, Lãnh Hạ quay về Dưỡng Tâm điện thay đổi y phục, mọi người đã chờ ở cửa.Chiến Bắc Liệt bế con ngồi trong xe, đang mắt lớn trừng mắt nhỏ với tiểu bất điểm, Mộ Nhị ngơ ngác đứng ở phía ngoài, và đám người Chung Thương đã chuẩn bị xong.Chiến Bắc Việt nghỉ ngơi một đêm và được Chiến Bắc Liệt giải thích qua nên tâm tình cũng đã ổn định phần nào, lại khôi phục thành Tiểu bá vương tinh quái, cười hì hì liên tục, chỉ là trong mắt thi thoảng lại hiện lên vẻ lo âu.Sắp về Đại Tần, trong lòng mọi người đều lo lắng cho Niên Tiểu Đao, nhưng cùng với đó cũng có vài phần hưng phấn.Chỉ có một người duy nhất ai oán, chính là Chung Ngân, khuôn mặt tuấn mỹ yêu nghiệt cực kỳ tủi thân, hắn phải ở lại Tây Vệ trông coi Cổ Mặc Trai, cũng phải trông coi triều đình, có tin gì cũng phải báo ngay cho Lãnh Hạ.Cuối tháng mười, tiết trời đã có vài phần lạnh, bầu trời trong xanh, cây lá úa vàng, xe ngựa lăn bánh dưới những hàng cây vàng rực một góc trời.Vén nhẹ rèm lên, Lãnh Hạ nhìn về phía đông, khóe môi khẽ cong lên.Trường An, lâu ngày không gặp.