Năm 2012, M quốc Bóng đêm nồng đạm, ráng chiều lóe ra như ngọn đèn dầu huy hoàng, ánh sáng hiện lên không rõ rệt, không rực rỡ. Tại một tòa nhà to lớn từ trên ko trung một chiếc trực thăng xoay quanh rồi vững vàng hạ xuống. Cánh cửa mở ra, một nữ tử xuất hiện, khuôn mặt thon dài, mắt phượng, mày liễu, cánh môi hồng đào, chỉ có thể dùng hai chữ “Tuyệt sắc” để hình dung. Dáng người yểu điệu, đường cong lả lướt, mái tóc đen dài quá thắt lưng tung bay trong gió. Con mắt đen trong đêm tối phảng phất hiện ra sự âm u tĩnh mịch. Quanh thân khí chất cuồng ngạo bao bọc khiến cho người ta e ngại ko dám đến gần. Nữ tử từ bên hông tháo xuống một vật tựa như chiếc vòng lớn, cánh tay ngọc tiêu sái vung lên, một sợi dây dài phóng lên cao, “Phập” nó cắm sâu vào tầng cao nhất của tòa nhà thép phía đối diện. Bên này, nhẹ nhàng nhún người theo dây kéo vốn dĩ đã căng, mau lẹ phi thân sang tòa nhà chọc trời kia. “Chính là nơi này. Bạn thân mến, nơi này là YS, chính là cơ quan đầu não” – Truyền vào tai nghe…
Quyển 2 - Chương 80-3
Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu HãnTác giả: Vị Ương Trương DạTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNăm 2012, M quốc Bóng đêm nồng đạm, ráng chiều lóe ra như ngọn đèn dầu huy hoàng, ánh sáng hiện lên không rõ rệt, không rực rỡ. Tại một tòa nhà to lớn từ trên ko trung một chiếc trực thăng xoay quanh rồi vững vàng hạ xuống. Cánh cửa mở ra, một nữ tử xuất hiện, khuôn mặt thon dài, mắt phượng, mày liễu, cánh môi hồng đào, chỉ có thể dùng hai chữ “Tuyệt sắc” để hình dung. Dáng người yểu điệu, đường cong lả lướt, mái tóc đen dài quá thắt lưng tung bay trong gió. Con mắt đen trong đêm tối phảng phất hiện ra sự âm u tĩnh mịch. Quanh thân khí chất cuồng ngạo bao bọc khiến cho người ta e ngại ko dám đến gần. Nữ tử từ bên hông tháo xuống một vật tựa như chiếc vòng lớn, cánh tay ngọc tiêu sái vung lên, một sợi dây dài phóng lên cao, “Phập” nó cắm sâu vào tầng cao nhất của tòa nhà thép phía đối diện. Bên này, nhẹ nhàng nhún người theo dây kéo vốn dĩ đã căng, mau lẹ phi thân sang tòa nhà chọc trời kia. “Chính là nơi này. Bạn thân mến, nơi này là YS, chính là cơ quan đầu não” – Truyền vào tai nghe… Hôm sau, mọi người thu dọn đồ đạc, xuất phát quay về.Trên đường đến bến cảng, thuyền của họ còn đang thả neo ở đây, Đông Phương Nhuận vẫn mặc y phục xanh nhạt đứng trên bờ, khóe môi có ý cười nhợt nhạt, gật đầu với mấy người.Chiến Bắc Liệt bĩu môi: “Bản vương không biết là Hoàng đế một nước lại thanh nhàn như thế đấy.”Đông Phương Nhuận nhún nhún vai, trong mắt hiện lên một tia khiêu khích, thoải mái cười: “Dù bận rộn thế nào Nhuận cũng phải tự tiễn Vệ Hoàng.”Lãnh Hạ cười nhạo một tiếng, nhướn mày lên.Nàng vốn cho là những chuyện người này làm sẽ truyền khắp Biện Vinh, thậm chí là khắp Đông Sở, dù sao những chuyện kia là hắn cố ý làm, muốn để mọi người cho rằng, Đông Sở Tân hoàng ngưỡng mộ Tây Vệ Nữ hoàng, nhưng chuyện này lại giống như bị Đông Phương Nhuận phong tỏa, hoàn toàn không có bất kỳ tin tức nào bị truyền ra.Hôm nay, con hát này lại tới.Nàng gật đầu, thản nhiên nói: “Vậy thì đa tạ Sở hoàng.”Thái độ không mặn không nhạt, rõ ràng là miễn cưỡng, thế nhương Đông Phương Nhuận lại không xấu hổ chút nào, ánh mắt di chuyển, không ngờ lại dừng lại ở Mộ Nhị, trong lòng lập tức bùng lên một ngọn lửa nhỏ.Nhìn Mộ Nhị mãi mãi vẫn có bộ dạng ngây ngô, Đông Phương Nhuận lập tức dời ngay ánh mắt đi, vươn tay, làm một tư thế mời: “Chư vị, hẹn ngày gặp lại.”Bọt nước trắng xóa văng tung tóe khắp nơi, thuyền lớn chậm rãi ra khơi……..Phía sau là đại dương mênh mông vô bờ, ánh mặt trời lóng lánh trên làn nước xanh thăm thẳm, gió biển nhẹ nhàng thổi tới mang hơi ẩm và mùi vị riêng của biển, cực kỳ mát mẻ.Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt đứng ở đầu thuyền, tầm mắt hai người chạm ánh mắt của Đông Phương Nhuận vẫn đứng chắp tay như trước.Ánh mắt của hắn yên ắng và xa xôi, dùng khẩu hình miệng nói: “Bốn năm sau gặp lại.”
Hôm sau, mọi người thu dọn đồ đạc, xuất phát quay về.
Trên đường đến bến cảng, thuyền của họ còn đang thả neo ở đây, Đông Phương Nhuận vẫn mặc y phục xanh nhạt đứng trên bờ, khóe môi có ý cười nhợt nhạt, gật đầu với mấy người.
Chiến Bắc Liệt bĩu môi: “Bản vương không biết là Hoàng đế một nước lại thanh nhàn như thế đấy.”
Đông Phương Nhuận nhún nhún vai, trong mắt hiện lên một tia khiêu khích, thoải mái cười: “Dù bận rộn thế nào Nhuận cũng phải tự tiễn Vệ Hoàng.”
Lãnh Hạ cười nhạo một tiếng, nhướn mày lên.
Nàng vốn cho là những chuyện người này làm sẽ truyền khắp Biện Vinh, thậm chí là khắp Đông Sở, dù sao những chuyện kia là hắn cố ý làm, muốn để mọi người cho rằng, Đông Sở Tân hoàng ngưỡng mộ Tây Vệ Nữ hoàng, nhưng chuyện này lại giống như bị Đông Phương Nhuận phong tỏa, hoàn toàn không có bất kỳ tin tức nào bị truyền ra.
Hôm nay, con hát này lại tới.
Nàng gật đầu, thản nhiên nói: “Vậy thì đa tạ Sở hoàng.”
Thái độ không mặn không nhạt, rõ ràng là miễn cưỡng, thế nhương Đông Phương Nhuận lại không xấu hổ chút nào, ánh mắt di chuyển, không ngờ lại dừng lại ở Mộ Nhị, trong lòng lập tức bùng lên một ngọn lửa nhỏ.
Nhìn Mộ Nhị mãi mãi vẫn có bộ dạng ngây ngô, Đông Phương Nhuận lập tức dời ngay ánh mắt đi, vươn tay, làm một tư thế mời: “Chư vị, hẹn ngày gặp lại.”
Bọt nước trắng xóa văng tung tóe khắp nơi, thuyền lớn chậm rãi ra khơi……..
Phía sau là đại dương mênh mông vô bờ, ánh mặt trời lóng lánh trên làn nước xanh thăm thẳm, gió biển nhẹ nhàng thổi tới mang hơi ẩm và mùi vị riêng của biển, cực kỳ mát mẻ.
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt đứng ở đầu thuyền, tầm mắt hai người chạm ánh mắt của Đông Phương Nhuận vẫn đứng chắp tay như trước.
Ánh mắt của hắn yên ắng và xa xôi, dùng khẩu hình miệng nói: “Bốn năm sau gặp lại.”
Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu HãnTác giả: Vị Ương Trương DạTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNăm 2012, M quốc Bóng đêm nồng đạm, ráng chiều lóe ra như ngọn đèn dầu huy hoàng, ánh sáng hiện lên không rõ rệt, không rực rỡ. Tại một tòa nhà to lớn từ trên ko trung một chiếc trực thăng xoay quanh rồi vững vàng hạ xuống. Cánh cửa mở ra, một nữ tử xuất hiện, khuôn mặt thon dài, mắt phượng, mày liễu, cánh môi hồng đào, chỉ có thể dùng hai chữ “Tuyệt sắc” để hình dung. Dáng người yểu điệu, đường cong lả lướt, mái tóc đen dài quá thắt lưng tung bay trong gió. Con mắt đen trong đêm tối phảng phất hiện ra sự âm u tĩnh mịch. Quanh thân khí chất cuồng ngạo bao bọc khiến cho người ta e ngại ko dám đến gần. Nữ tử từ bên hông tháo xuống một vật tựa như chiếc vòng lớn, cánh tay ngọc tiêu sái vung lên, một sợi dây dài phóng lên cao, “Phập” nó cắm sâu vào tầng cao nhất của tòa nhà thép phía đối diện. Bên này, nhẹ nhàng nhún người theo dây kéo vốn dĩ đã căng, mau lẹ phi thân sang tòa nhà chọc trời kia. “Chính là nơi này. Bạn thân mến, nơi này là YS, chính là cơ quan đầu não” – Truyền vào tai nghe… Hôm sau, mọi người thu dọn đồ đạc, xuất phát quay về.Trên đường đến bến cảng, thuyền của họ còn đang thả neo ở đây, Đông Phương Nhuận vẫn mặc y phục xanh nhạt đứng trên bờ, khóe môi có ý cười nhợt nhạt, gật đầu với mấy người.Chiến Bắc Liệt bĩu môi: “Bản vương không biết là Hoàng đế một nước lại thanh nhàn như thế đấy.”Đông Phương Nhuận nhún nhún vai, trong mắt hiện lên một tia khiêu khích, thoải mái cười: “Dù bận rộn thế nào Nhuận cũng phải tự tiễn Vệ Hoàng.”Lãnh Hạ cười nhạo một tiếng, nhướn mày lên.Nàng vốn cho là những chuyện người này làm sẽ truyền khắp Biện Vinh, thậm chí là khắp Đông Sở, dù sao những chuyện kia là hắn cố ý làm, muốn để mọi người cho rằng, Đông Sở Tân hoàng ngưỡng mộ Tây Vệ Nữ hoàng, nhưng chuyện này lại giống như bị Đông Phương Nhuận phong tỏa, hoàn toàn không có bất kỳ tin tức nào bị truyền ra.Hôm nay, con hát này lại tới.Nàng gật đầu, thản nhiên nói: “Vậy thì đa tạ Sở hoàng.”Thái độ không mặn không nhạt, rõ ràng là miễn cưỡng, thế nhương Đông Phương Nhuận lại không xấu hổ chút nào, ánh mắt di chuyển, không ngờ lại dừng lại ở Mộ Nhị, trong lòng lập tức bùng lên một ngọn lửa nhỏ.Nhìn Mộ Nhị mãi mãi vẫn có bộ dạng ngây ngô, Đông Phương Nhuận lập tức dời ngay ánh mắt đi, vươn tay, làm một tư thế mời: “Chư vị, hẹn ngày gặp lại.”Bọt nước trắng xóa văng tung tóe khắp nơi, thuyền lớn chậm rãi ra khơi……..Phía sau là đại dương mênh mông vô bờ, ánh mặt trời lóng lánh trên làn nước xanh thăm thẳm, gió biển nhẹ nhàng thổi tới mang hơi ẩm và mùi vị riêng của biển, cực kỳ mát mẻ.Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt đứng ở đầu thuyền, tầm mắt hai người chạm ánh mắt của Đông Phương Nhuận vẫn đứng chắp tay như trước.Ánh mắt của hắn yên ắng và xa xôi, dùng khẩu hình miệng nói: “Bốn năm sau gặp lại.”