Mười một rưỡi sáng ở đại sảnh khách sạn năm tầng Nhuận Thịnh chật kín khách mời, bầu không khí rộn ràng nhộn nhịp, tiếng cười tiếng nói không ngừng vang lên. Trong phòng nghỉ, Tần Di nắm chặt điện thoại, các đốt ngón tay trắng bệch, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Cô không biết ai là người vừa gửi cho cô những bức ảnh này nhưng cô biết người trong bức ảnh. Qua một hồi lâu, Tần Di mới cười lạnh một tiếng. Chồng sắp cưới của cô Tiêu Hạng vừa nhận được một cuộc điện thoại nói công ty có việc rồi nhanh chóng rời đi, cô cũng không nghi ngờ còn an ủi anh ta đừng lo lắng. Không nghĩ tới căn bản không phải công ty có chuyện gì mà là con của anh sắp chào đời! Nhìn vào mẫu đơn đồng ý phẫu thuật, thấy tên của Vân Hạ và Tiêu Hạng xuất hiện trên cùng một tờ giấy, Tần Di chỉ cảm thấy vô cùng nực cười. Chồng chưa cưới của cô và bạn thân nhất của cô đã sớm cặp với nhau mà cô hoàn toàn không hề hay biết. Cô còn mơ tưởng cùng Tiêu Hạng đi đến đầu bạc răng long mà anh ta giờ đã có con với bạn thân nhất…
Chương 3: Anh đánh lừa cả thế giới
Cưới Nhanh Với Thiếu Gia Ác MaTác giả: Tiểu BạchTruyện Ngôn TìnhMười một rưỡi sáng ở đại sảnh khách sạn năm tầng Nhuận Thịnh chật kín khách mời, bầu không khí rộn ràng nhộn nhịp, tiếng cười tiếng nói không ngừng vang lên. Trong phòng nghỉ, Tần Di nắm chặt điện thoại, các đốt ngón tay trắng bệch, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Cô không biết ai là người vừa gửi cho cô những bức ảnh này nhưng cô biết người trong bức ảnh. Qua một hồi lâu, Tần Di mới cười lạnh một tiếng. Chồng sắp cưới của cô Tiêu Hạng vừa nhận được một cuộc điện thoại nói công ty có việc rồi nhanh chóng rời đi, cô cũng không nghi ngờ còn an ủi anh ta đừng lo lắng. Không nghĩ tới căn bản không phải công ty có chuyện gì mà là con của anh sắp chào đời! Nhìn vào mẫu đơn đồng ý phẫu thuật, thấy tên của Vân Hạ và Tiêu Hạng xuất hiện trên cùng một tờ giấy, Tần Di chỉ cảm thấy vô cùng nực cười. Chồng chưa cưới của cô và bạn thân nhất của cô đã sớm cặp với nhau mà cô hoàn toàn không hề hay biết. Cô còn mơ tưởng cùng Tiêu Hạng đi đến đầu bạc răng long mà anh ta giờ đã có con với bạn thân nhất… “Bà ngoại, con có thể …nói riêng với chị dâu mấy câu được không?”Bà Ngiêm quay đầu thấy Tần Di nhìn chằm chằm vào Tiêu Hạng thì mắt hơi lóe lên cười gật đầu, “Được chứ! Bà lên xe trước!”Nghiêm Dịch Trạch tránh khỏi tay bà gắt gao bám lấy vạt áo của Tần Di bĩu môi lắc đầu.Bà bất đắc dĩ nhìn Nghiêm Dịch Trạch chơi xấu, sắc mặt có chút khó coi.“Bà nội để anh ấy ở đây cũng được! Chúng con chỉ nói mấy câu thôi!”Tần Di cười nói với bà Nghiêm rồi nhẹ nhàng kéo tay của Nghiêm Dịch Trạch vào tay mình rồi chạm vào mặt anh nhẹ nhàng nói, “Dịch Trạch ngoan, chốc nữa đừng nói gì nhé?”“Ừm ừm!”Nghiêm Dịch Trạch gật đầu điên cuồng, cười toe toét với Tần Di.“Ngoan thật đấy!”. Đôi mắt Tần Di cong như trăng lưỡi liềm cưng chiều xoa đầu Nghiêm Dịch Trạch.“Thế cũng được, các con nói chuyện đi!” Sau đó nửa đùa nửa thật nhìn Tiệu Hạng cười nói, “A Hạng con cũng đừng bắt nạt anh họ và chị dâu con nhé!”.“Bà ngoại con sẽ không!”.Tiêu Hạng khẽ cau mày, trong nháy mắt hiểu được ý nói bóng gió của bà Nghiêm.Mắt nhìn thấy bà lão được quản gia đỡ lên xe Tần Di lúc này mới nhìn về phía Tiêu Hạng, lạnh như băng hỏi, “Anh cuối cùng muốn nói gì với tôi?”“Tần Di, cô…” Tiêu Hạng cố ý mắt nhìn Nghiêm Dịch Trạch đang hết sức chuyên chú loay hoay nghịch ngón tay của Tần Di, lúc này mới tiếp tục nói, “Cô biết mình đang làm gì không?”“Tôi biết chứ?”“Biết mà cô còn như thế, cô biết mà còn để nhà họ Tiêu chúng tôi trở thành trò cười cho cả thành phố này à?”“Thì sao?” Tần Di không chút khách khí trả lời một câu, “Anh dựa vào cái gì có thể làm thế mà tôi lại không thể?”“Lời này của cô đến cùng là có ý gì?“, Lông mày Tiêu Hạng gắt gao nhíu lại, con ngươi loé lên vẻ nghi ngờ.“Có ý tứ gì trong lòng anh tự biết!”.“Dịch Trạch chúng ta đi!”Tần Di lạnh lùng nhìn Tiêu Hạng đang muốn kéo Nghiêm Dịch Trạch rời đi nhưng Tiêu Hạng lại cố ý kéo tay cô lại, không nghĩ đến Nghiêm Dịch Trạch đột nhiên đẩy tay anh ta ra khuôn mặt không vui cong môi.“A Hạng, cậu không thể bắt nạt vợ anh!”Tiêu Hạng sắc mặt lạnh lẽo, vừa muốn phát tác, phát hiện bà Nghiêm đang dò xét lại nhanh chóng cười nói, “Dịch Trạch đừng tức giận! Em với Tần Di chỉ đùa thôi!”“A Hạng, cậu còn gọi tên vợ anh nữa là anh tức giận thật đấy!”“Được, được được! Em không gọi, không gọi nữa!”Thấy vẻ mặt khúm núm của Tiêu Hạng khoé miệng Tần Di hơi cong lên, “Dịch Trạch mình đi thôi! Đừng để bà đợi lâu sốt ruột!”Nghiêm Dịch Trạch lập tức đồng ý lộ ra ngây thơ nụ cười xán lạn kéo Tần Di chạy đến đội xe đang đỗ ở lề đường.Nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt của Tiêu Hạng càng trở nên khó coi…Trở về nhà họ Nghiêm, bà lão đưa Tần Di đi xem phòng cưới của Nghiêm Dịch Trạch, ngồi một lúc liền đứng dậy để Tần Di đi nghỉ ngơi, còn nói bữa tối sẽ để người mang đến tận nơi.Tần Di nhìn bà lão hiền lành quay người tập tễnh ra ngoài, nước mắt không kìm được tuôn rơi.Đêm khuya yên tĩnh Tần Di ngồi một mình trên giường nghĩ lung tung, trong đầu đều là chuyện xảy ra ngày hôm nay.“Xoạch”Tiếng mở cửa giòn giã đánh thức cô, thấy là Nghiêm Dịch Trạch thì đứng lên lấy thêm một cái chăn mền trải trên mặt đất cười với Nghiêm Dịch Trạch, “Dịch Trạch, muộn rồi lên giường ngủ đi!”Cô vừa cởi giày, vén chăn lên đang muốn chui vào thì bị một đôi tay hữu lực từ phía sau lấy ôm chặt lấy eo thon của cô. Tần Di thân thể cứng đờ, theo bản năng hỏi một câu, “Dịch Trạch, anh làm gì?”“Cô nói đi?”Giọng nói từ tính vang lên bên tai làm Tần Di giật mình quay đầu nhìn đôi mắt đầy sao sâu thẳm cùng nụ cười xấu xa, cô cảm thấy mình như nhìn thấy quỷ, “Anh…anh… anh không phải đồ ngốc?”
“Bà ngoại, con có thể …nói riêng với chị dâu mấy câu được không?”
Bà Ngiêm quay đầu thấy Tần Di nhìn chằm chằm vào Tiêu Hạng thì mắt hơi lóe lên cười gật đầu, “Được chứ! Bà lên xe trước!”
Nghiêm Dịch Trạch tránh khỏi tay bà gắt gao bám lấy vạt áo của Tần Di bĩu môi lắc đầu.
Bà bất đắc dĩ nhìn Nghiêm Dịch Trạch chơi xấu, sắc mặt có chút khó coi.
“Bà nội để anh ấy ở đây cũng được! Chúng con chỉ nói mấy câu thôi!”
Tần Di cười nói với bà Nghiêm rồi nhẹ nhàng kéo tay của Nghiêm Dịch Trạch vào tay mình rồi chạm vào mặt anh nhẹ nhàng nói, “Dịch Trạch ngoan, chốc nữa đừng nói gì nhé?”
“Ừm ừm!”
Nghiêm Dịch Trạch gật đầu điên cuồng, cười toe toét với Tần Di.
“Ngoan thật đấy!”. Đôi mắt Tần Di cong như trăng lưỡi liềm cưng chiều xoa đầu Nghiêm Dịch Trạch.
“Thế cũng được, các con nói chuyện đi!” Sau đó nửa đùa nửa thật nhìn Tiệu Hạng cười nói, “A Hạng con cũng đừng bắt nạt anh họ và chị dâu con nhé!”.
“Bà ngoại con sẽ không!”.
Tiêu Hạng khẽ cau mày, trong nháy mắt hiểu được ý nói bóng gió của bà Nghiêm.
Mắt nhìn thấy bà lão được quản gia đỡ lên xe Tần Di lúc này mới nhìn về phía Tiêu Hạng, lạnh như băng hỏi, “Anh cuối cùng muốn nói gì với tôi?”
“Tần Di, cô…” Tiêu Hạng cố ý mắt nhìn Nghiêm Dịch Trạch đang hết sức chuyên chú loay hoay nghịch ngón tay của Tần Di, lúc này mới tiếp tục nói, “Cô biết mình đang làm gì không?”
“Tôi biết chứ?”
“Biết mà cô còn như thế, cô biết mà còn để nhà họ Tiêu chúng tôi trở thành trò cười cho cả thành phố này à?”
“Thì sao?” Tần Di không chút khách khí trả lời một câu, “Anh dựa vào cái gì có thể làm thế mà tôi lại không thể?”
“Lời này của cô đến cùng là có ý gì?“, Lông mày Tiêu Hạng gắt gao nhíu lại, con ngươi loé lên vẻ nghi ngờ.
“Có ý tứ gì trong lòng anh tự biết!”.
“Dịch Trạch chúng ta đi!”
Tần Di lạnh lùng nhìn Tiêu Hạng đang muốn kéo Nghiêm Dịch Trạch rời đi nhưng Tiêu Hạng lại cố ý kéo tay cô lại, không nghĩ đến Nghiêm Dịch Trạch đột nhiên đẩy tay anh ta ra khuôn mặt không vui cong môi.
“A Hạng, cậu không thể bắt nạt vợ anh!”
Tiêu Hạng sắc mặt lạnh lẽo, vừa muốn phát tác, phát hiện bà Nghiêm đang dò xét lại nhanh chóng cười nói, “Dịch Trạch đừng tức giận! Em với Tần Di chỉ đùa thôi!”
“A Hạng, cậu còn gọi tên vợ anh nữa là anh tức giận thật đấy!”
“Được, được được! Em không gọi, không gọi nữa!”
Thấy vẻ mặt khúm núm của Tiêu Hạng khoé miệng Tần Di hơi cong lên, “Dịch Trạch mình đi thôi! Đừng để bà đợi lâu sốt ruột!”
Nghiêm Dịch Trạch lập tức đồng ý lộ ra ngây thơ nụ cười xán lạn kéo Tần Di chạy đến đội xe đang đỗ ở lề đường.
Nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt của Tiêu Hạng càng trở nên khó coi…
Trở về nhà họ Nghiêm, bà lão đưa Tần Di đi xem phòng cưới của Nghiêm Dịch Trạch, ngồi một lúc liền đứng dậy để Tần Di đi nghỉ ngơi, còn nói bữa tối sẽ để người mang đến tận nơi.
Tần Di nhìn bà lão hiền lành quay người tập tễnh ra ngoài, nước mắt không kìm được tuôn rơi.
Đêm khuya yên tĩnh Tần Di ngồi một mình trên giường nghĩ lung tung, trong đầu đều là chuyện xảy ra ngày hôm nay.
“Xoạch”
Tiếng mở cửa giòn giã đánh thức cô, thấy là Nghiêm Dịch Trạch thì đứng lên lấy thêm một cái chăn mền trải trên mặt đất cười với Nghiêm Dịch Trạch, “Dịch Trạch, muộn rồi lên giường ngủ đi!”
Cô vừa cởi giày, vén chăn lên đang muốn chui vào thì bị một đôi tay hữu lực từ phía sau lấy ôm chặt lấy eo thon của cô. Tần Di thân thể cứng đờ, theo bản năng hỏi một câu, “Dịch Trạch, anh làm gì?”
“Cô nói đi?”
Giọng nói từ tính vang lên bên tai làm Tần Di giật mình quay đầu nhìn đôi mắt đầy sao sâu thẳm cùng nụ cười xấu xa, cô cảm thấy mình như nhìn thấy quỷ, “Anh…anh… anh không phải đồ ngốc?”
Cưới Nhanh Với Thiếu Gia Ác MaTác giả: Tiểu BạchTruyện Ngôn TìnhMười một rưỡi sáng ở đại sảnh khách sạn năm tầng Nhuận Thịnh chật kín khách mời, bầu không khí rộn ràng nhộn nhịp, tiếng cười tiếng nói không ngừng vang lên. Trong phòng nghỉ, Tần Di nắm chặt điện thoại, các đốt ngón tay trắng bệch, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Cô không biết ai là người vừa gửi cho cô những bức ảnh này nhưng cô biết người trong bức ảnh. Qua một hồi lâu, Tần Di mới cười lạnh một tiếng. Chồng sắp cưới của cô Tiêu Hạng vừa nhận được một cuộc điện thoại nói công ty có việc rồi nhanh chóng rời đi, cô cũng không nghi ngờ còn an ủi anh ta đừng lo lắng. Không nghĩ tới căn bản không phải công ty có chuyện gì mà là con của anh sắp chào đời! Nhìn vào mẫu đơn đồng ý phẫu thuật, thấy tên của Vân Hạ và Tiêu Hạng xuất hiện trên cùng một tờ giấy, Tần Di chỉ cảm thấy vô cùng nực cười. Chồng chưa cưới của cô và bạn thân nhất của cô đã sớm cặp với nhau mà cô hoàn toàn không hề hay biết. Cô còn mơ tưởng cùng Tiêu Hạng đi đến đầu bạc răng long mà anh ta giờ đã có con với bạn thân nhất… “Bà ngoại, con có thể …nói riêng với chị dâu mấy câu được không?”Bà Ngiêm quay đầu thấy Tần Di nhìn chằm chằm vào Tiêu Hạng thì mắt hơi lóe lên cười gật đầu, “Được chứ! Bà lên xe trước!”Nghiêm Dịch Trạch tránh khỏi tay bà gắt gao bám lấy vạt áo của Tần Di bĩu môi lắc đầu.Bà bất đắc dĩ nhìn Nghiêm Dịch Trạch chơi xấu, sắc mặt có chút khó coi.“Bà nội để anh ấy ở đây cũng được! Chúng con chỉ nói mấy câu thôi!”Tần Di cười nói với bà Nghiêm rồi nhẹ nhàng kéo tay của Nghiêm Dịch Trạch vào tay mình rồi chạm vào mặt anh nhẹ nhàng nói, “Dịch Trạch ngoan, chốc nữa đừng nói gì nhé?”“Ừm ừm!”Nghiêm Dịch Trạch gật đầu điên cuồng, cười toe toét với Tần Di.“Ngoan thật đấy!”. Đôi mắt Tần Di cong như trăng lưỡi liềm cưng chiều xoa đầu Nghiêm Dịch Trạch.“Thế cũng được, các con nói chuyện đi!” Sau đó nửa đùa nửa thật nhìn Tiệu Hạng cười nói, “A Hạng con cũng đừng bắt nạt anh họ và chị dâu con nhé!”.“Bà ngoại con sẽ không!”.Tiêu Hạng khẽ cau mày, trong nháy mắt hiểu được ý nói bóng gió của bà Nghiêm.Mắt nhìn thấy bà lão được quản gia đỡ lên xe Tần Di lúc này mới nhìn về phía Tiêu Hạng, lạnh như băng hỏi, “Anh cuối cùng muốn nói gì với tôi?”“Tần Di, cô…” Tiêu Hạng cố ý mắt nhìn Nghiêm Dịch Trạch đang hết sức chuyên chú loay hoay nghịch ngón tay của Tần Di, lúc này mới tiếp tục nói, “Cô biết mình đang làm gì không?”“Tôi biết chứ?”“Biết mà cô còn như thế, cô biết mà còn để nhà họ Tiêu chúng tôi trở thành trò cười cho cả thành phố này à?”“Thì sao?” Tần Di không chút khách khí trả lời một câu, “Anh dựa vào cái gì có thể làm thế mà tôi lại không thể?”“Lời này của cô đến cùng là có ý gì?“, Lông mày Tiêu Hạng gắt gao nhíu lại, con ngươi loé lên vẻ nghi ngờ.“Có ý tứ gì trong lòng anh tự biết!”.“Dịch Trạch chúng ta đi!”Tần Di lạnh lùng nhìn Tiêu Hạng đang muốn kéo Nghiêm Dịch Trạch rời đi nhưng Tiêu Hạng lại cố ý kéo tay cô lại, không nghĩ đến Nghiêm Dịch Trạch đột nhiên đẩy tay anh ta ra khuôn mặt không vui cong môi.“A Hạng, cậu không thể bắt nạt vợ anh!”Tiêu Hạng sắc mặt lạnh lẽo, vừa muốn phát tác, phát hiện bà Nghiêm đang dò xét lại nhanh chóng cười nói, “Dịch Trạch đừng tức giận! Em với Tần Di chỉ đùa thôi!”“A Hạng, cậu còn gọi tên vợ anh nữa là anh tức giận thật đấy!”“Được, được được! Em không gọi, không gọi nữa!”Thấy vẻ mặt khúm núm của Tiêu Hạng khoé miệng Tần Di hơi cong lên, “Dịch Trạch mình đi thôi! Đừng để bà đợi lâu sốt ruột!”Nghiêm Dịch Trạch lập tức đồng ý lộ ra ngây thơ nụ cười xán lạn kéo Tần Di chạy đến đội xe đang đỗ ở lề đường.Nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt của Tiêu Hạng càng trở nên khó coi…Trở về nhà họ Nghiêm, bà lão đưa Tần Di đi xem phòng cưới của Nghiêm Dịch Trạch, ngồi một lúc liền đứng dậy để Tần Di đi nghỉ ngơi, còn nói bữa tối sẽ để người mang đến tận nơi.Tần Di nhìn bà lão hiền lành quay người tập tễnh ra ngoài, nước mắt không kìm được tuôn rơi.Đêm khuya yên tĩnh Tần Di ngồi một mình trên giường nghĩ lung tung, trong đầu đều là chuyện xảy ra ngày hôm nay.“Xoạch”Tiếng mở cửa giòn giã đánh thức cô, thấy là Nghiêm Dịch Trạch thì đứng lên lấy thêm một cái chăn mền trải trên mặt đất cười với Nghiêm Dịch Trạch, “Dịch Trạch, muộn rồi lên giường ngủ đi!”Cô vừa cởi giày, vén chăn lên đang muốn chui vào thì bị một đôi tay hữu lực từ phía sau lấy ôm chặt lấy eo thon của cô. Tần Di thân thể cứng đờ, theo bản năng hỏi một câu, “Dịch Trạch, anh làm gì?”“Cô nói đi?”Giọng nói từ tính vang lên bên tai làm Tần Di giật mình quay đầu nhìn đôi mắt đầy sao sâu thẳm cùng nụ cười xấu xa, cô cảm thấy mình như nhìn thấy quỷ, “Anh…anh… anh không phải đồ ngốc?”