“An Hảo! Con đã đỡ hơn chưa? Hôm nay là ngày đầu tiên đến trường đó, nhanh chân xuống ăn sáng nào.” An Hảo nghe thấy tiếng gọi của mẹ, trong lòng khẽ mỉm cười, kể từ lúc ba qua đời, ngôi nhà trở nên vô cùng hiu quạnh, người thân và bạn bè luôn lẩn trốn, mẹ rất hiếm khi nói to như vậy, trong nhà lúc nào cũng tẻ nhạt, có lẽ chỉ là quá khứ nhưng dường như vẫn chưa vượt qua được, nhưng cô hiểu được tất cả mọi chuyện. “Con đến đây ạ.” An Hảo đi xuống lầu, thấy mẹ cô đang ngồi trước bàn ăn nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, trong lòng cảm thấy rất ấm áp: “Mẹ, mẹ ăn cơm trước đi ạ.” Lâm Uyển mỉm cười: “Hôm nay không phải con sẽ báo danh sao? Mẹ chỉ là có chút phấn khích, cho nên đã làm một bữa sáng vô cùng thịnh soạn, con mau đến nếm thử đi.” An Hảo cảm thấy thật buồn cười, mẹ cô Lâm Uyển năm nay rõ ràng đã ngoài ba mươi tuổi rồi, nhưng sao cô thấy mẹ trông giống như một đứa trẻ, luôn được cha cô lúc còn sống hết lòng cưng chiều. Nghĩ đến đây, đôi mắt của An Hảo hơi tối lại. “Mẹ, con đi một mình…

Chương 13: Vui Buồn Của Mỗi Người Đều Không Liên Quan Đến Bạn

YÊU EM ĐẾN TẬN XƯƠNG TỦYTác giả: Mễ Phạn Não ĐạiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“An Hảo! Con đã đỡ hơn chưa? Hôm nay là ngày đầu tiên đến trường đó, nhanh chân xuống ăn sáng nào.” An Hảo nghe thấy tiếng gọi của mẹ, trong lòng khẽ mỉm cười, kể từ lúc ba qua đời, ngôi nhà trở nên vô cùng hiu quạnh, người thân và bạn bè luôn lẩn trốn, mẹ rất hiếm khi nói to như vậy, trong nhà lúc nào cũng tẻ nhạt, có lẽ chỉ là quá khứ nhưng dường như vẫn chưa vượt qua được, nhưng cô hiểu được tất cả mọi chuyện. “Con đến đây ạ.” An Hảo đi xuống lầu, thấy mẹ cô đang ngồi trước bàn ăn nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, trong lòng cảm thấy rất ấm áp: “Mẹ, mẹ ăn cơm trước đi ạ.” Lâm Uyển mỉm cười: “Hôm nay không phải con sẽ báo danh sao? Mẹ chỉ là có chút phấn khích, cho nên đã làm một bữa sáng vô cùng thịnh soạn, con mau đến nếm thử đi.” An Hảo cảm thấy thật buồn cười, mẹ cô Lâm Uyển năm nay rõ ràng đã ngoài ba mươi tuổi rồi, nhưng sao cô thấy mẹ trông giống như một đứa trẻ, luôn được cha cô lúc còn sống hết lòng cưng chiều. Nghĩ đến đây, đôi mắt của An Hảo hơi tối lại. “Mẹ, con đi một mình… Sở Hiên để Lục Minh Hạo về trước còn mình ở lạibệnh viện cả đêm. Cuối cùng Tống Từ Nhất cũng sótnhẹ hơn. Sở Hiên do dự rất lâu, cuối cùng vẫn quyếtđịnh cầm điện thoại di động lên.Hà Dịch Dương bị đánh sưng hết mặt mũi nhưnghoàn toàn không đề cập đến chuyện ngày đó, ngượclại còn đi dỗ An Hảo vui vẻ. An Hảo thấy anh như vậy,trong lòng càng thêm áy náy. An Hảo vừa bôi thuốccho Hà Dịch Dương vừa hỏi: “Sao anh không đánhlại?” Hà Dịch Dương cười một tiếng, nhún nhún vaikhông tim không phổi đáp: “Không lại đánh được.”An Hảo thấy anh ta như vậy thì không hỏi nữa.Có để ý mới biết được Hà Dịch Dương học tán đả từnhỏ, cầm bao nhiêu giải thưởng, quyền thuật cũngphải ngang với tuyển thủ nhà nghề. Nhưng mà HàDịch Dương nghĩ đến dáng vẻ thất hồn lạc pháchngày đó của An Hảo, cho đến bây giờ, anh chưa từngnhìn thấy An Hảo thát hồn lạc phách như vậy, anh đaulòng, đau lòng cô khổ sở, cũng đau lòng ai bảo cô khổsở như vậy, cho đến khi nhìn thấy Tống Từ Nhất, anhliền biết, nhưng anh thích cô, anh không có cách nàobuông tay.Cho nên, Hà Dịch Dương không đánh trả, chỉ có khingười bị thương là anh thì cô mới có thể nhìn anh lâuhơn. Cho dù chẳng qua chỉ là áy náy, cũng khôngmuốn bản thân không có chút vị trí nào trong lòng cô.thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh.Đô Đô thật sự vô cùng khâm phục Hạ Tử Hy.Cô nương, cậu thật là bình tĩnh a~Mục Cảnh Thiên không hề chú ý đến Đô Đô, nhưngvừa liếc mắt liền nhận ra Hạ Tử Hy đứng bên cạnh,quan sát ánh mắt của cô, có vẻ không muốn nhìn thấyhắn.Nghĩ đến đây, trong lòng của Mục Cảnh Thiên có chútvặn vẹo khó chịu, càng không muốn thấy, hắn càngphải để cô chú ý đến mình.“Đã xảy ra chuyện gì?” Mục Cảnh Thiên quay đầu lạihỏi, rất rõ ràng có thể thấy câu hỏi này là hỏi LăngTiêu Vân.Vừa nghe giọng Mục Cảnh Thiên, Lăng Tiêu Vân liềncó chút không vui, bĩu môi nói, “Cảnh Thiên, anh xemhai người bọn họ đã làm bẩn bộ trang phục này củaem rồi, đây chính là bộ trang phục anh tặng riêng choem, bình thường em cũng không nỡ lấy ra mặc!”. Vừa gặp Mục Cảnh Thiên, Lăng Tiêu Vân cứ như hoàntoàn biến thành một người khác, nói chuyện một cáchVÔ cùng nũng nịu ngọt ngào.Giọng nói ấy khiến Đô Đô không nhịn được mà sởn cảgai ốc.*“Ò, vậy sao?” Nghe đến đây, Mục Cảnh Thiên liềnnghiêng người nhìn hai người bọn họ, ánh mắt hướngvề phía Hạ Tử Hy.Trong mắt Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy vẫn cứ đứngtại nơi nó, nhưng không có một chút cảm xúc tức giậnnào, ngược lại Đô Đô đã lên tiếng.“Lăng tiểu thư, chúng tôi đã xin lỗi cô rồi, bây giờ côcòn muốn như thế nào nữa mới vừa lòng?”Lăng Tiêu Vân không đáp lời, nhưng có thể thấy cô tađang rất không hài lòng.Hạ Tử Hy suy nghĩ một lát liền nói, “Lăng tiểu thư, nhưthế này đi, bộ trang phục của cô bao nhiêu tiền?Chúng tôi có thể đền lại cho cô!” Nghe đên đây, Lăng Tiêu Vân nhêch môi cười lạnh,“Bộ trang phục này do chính tay Cảnh Thiên tặng chotôi, cô nghĩ đền tiền có thể giải quyết được hay sao?”Lời này, vừa nghe liền biết là có ý gây chuyện.Đô Đô nhìn cô ta, “Cô rốt cuộc muốn như thế nào?”Lúc này đây, Mục Cảnh Thiên liếc mắt nhìn Đô Đô,nhưng ánh mắt cuối cùng vẫn dừng lại trên người HạTử Hy.

Sở Hiên để Lục Minh Hạo về trước còn mình ở lại

bệnh viện cả đêm. Cuối cùng Tống Từ Nhất cũng sót

nhẹ hơn. Sở Hiên do dự rất lâu, cuối cùng vẫn quyết

định cầm điện thoại di động lên.

Hà Dịch Dương bị đánh sưng hết mặt mũi nhưng

hoàn toàn không đề cập đến chuyện ngày đó, ngược

lại còn đi dỗ An Hảo vui vẻ. An Hảo thấy anh như vậy,

trong lòng càng thêm áy náy. An Hảo vừa bôi thuốc

cho Hà Dịch Dương vừa hỏi: “Sao anh không đánh

lại?” Hà Dịch Dương cười một tiếng, nhún nhún vai

không tim không phổi đáp: “Không lại đánh được.”

An Hảo thấy anh ta như vậy thì không hỏi nữa.

Có để ý mới biết được Hà Dịch Dương học tán đả từ

nhỏ, cầm bao nhiêu giải thưởng, quyền thuật cũng

phải ngang với tuyển thủ nhà nghề. Nhưng mà Hà

Dịch Dương nghĩ đến dáng vẻ thất hồn lạc phách

ngày đó của An Hảo, cho đến bây giờ, anh chưa từng

nhìn thấy An Hảo thát hồn lạc phách như vậy, anh đau

lòng, đau lòng cô khổ sở, cũng đau lòng ai bảo cô khổ

sở như vậy, cho đến khi nhìn thấy Tống Từ Nhất, anh

liền biết, nhưng anh thích cô, anh không có cách nào

buông tay.

Cho nên, Hà Dịch Dương không đánh trả, chỉ có khi

người bị thương là anh thì cô mới có thể nhìn anh lâu

hơn. Cho dù chẳng qua chỉ là áy náy, cũng không

muốn bản thân không có chút vị trí nào trong lòng cô.

thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh.

Đô Đô thật sự vô cùng khâm phục Hạ Tử Hy.

Cô nương, cậu thật là bình tĩnh a~

Mục Cảnh Thiên không hề chú ý đến Đô Đô, nhưng

vừa liếc mắt liền nhận ra Hạ Tử Hy đứng bên cạnh,

quan sát ánh mắt của cô, có vẻ không muốn nhìn thấy

hắn.

Nghĩ đến đây, trong lòng của Mục Cảnh Thiên có chút

vặn vẹo khó chịu, càng không muốn thấy, hắn càng

phải để cô chú ý đến mình.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Mục Cảnh Thiên quay đầu lại

hỏi, rất rõ ràng có thể thấy câu hỏi này là hỏi Lăng

Tiêu Vân.

Vừa nghe giọng Mục Cảnh Thiên, Lăng Tiêu Vân liền

có chút không vui, bĩu môi nói, “Cảnh Thiên, anh xem

hai người bọn họ đã làm bẩn bộ trang phục này của

em rồi, đây chính là bộ trang phục anh tặng riêng cho

em, bình thường em cũng không nỡ lấy ra mặc!”. Vừa gặp Mục Cảnh Thiên, Lăng Tiêu Vân cứ như hoàn

toàn biến thành một người khác, nói chuyện một cách

VÔ cùng nũng nịu ngọt ngào.

Giọng nói ấy khiến Đô Đô không nhịn được mà sởn cả

gai ốc.

*“Ò, vậy sao?” Nghe đến đây, Mục Cảnh Thiên liền

nghiêng người nhìn hai người bọn họ, ánh mắt hướng

về phía Hạ Tử Hy.

Trong mắt Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy vẫn cứ đứng

tại nơi nó, nhưng không có một chút cảm xúc tức giận

nào, ngược lại Đô Đô đã lên tiếng.

“Lăng tiểu thư, chúng tôi đã xin lỗi cô rồi, bây giờ cô

còn muốn như thế nào nữa mới vừa lòng?”

Lăng Tiêu Vân không đáp lời, nhưng có thể thấy cô ta

đang rất không hài lòng.

Hạ Tử Hy suy nghĩ một lát liền nói, “Lăng tiểu thư, như

thế này đi, bộ trang phục của cô bao nhiêu tiền?

Chúng tôi có thể đền lại cho cô!” Nghe đên đây, Lăng Tiêu Vân nhêch môi cười lạnh,

“Bộ trang phục này do chính tay Cảnh Thiên tặng cho

tôi, cô nghĩ đền tiền có thể giải quyết được hay sao?”

Lời này, vừa nghe liền biết là có ý gây chuyện.

Đô Đô nhìn cô ta, “Cô rốt cuộc muốn như thế nào?”

Lúc này đây, Mục Cảnh Thiên liếc mắt nhìn Đô Đô,

nhưng ánh mắt cuối cùng vẫn dừng lại trên người Hạ

Tử Hy.

YÊU EM ĐẾN TẬN XƯƠNG TỦYTác giả: Mễ Phạn Não ĐạiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“An Hảo! Con đã đỡ hơn chưa? Hôm nay là ngày đầu tiên đến trường đó, nhanh chân xuống ăn sáng nào.” An Hảo nghe thấy tiếng gọi của mẹ, trong lòng khẽ mỉm cười, kể từ lúc ba qua đời, ngôi nhà trở nên vô cùng hiu quạnh, người thân và bạn bè luôn lẩn trốn, mẹ rất hiếm khi nói to như vậy, trong nhà lúc nào cũng tẻ nhạt, có lẽ chỉ là quá khứ nhưng dường như vẫn chưa vượt qua được, nhưng cô hiểu được tất cả mọi chuyện. “Con đến đây ạ.” An Hảo đi xuống lầu, thấy mẹ cô đang ngồi trước bàn ăn nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, trong lòng cảm thấy rất ấm áp: “Mẹ, mẹ ăn cơm trước đi ạ.” Lâm Uyển mỉm cười: “Hôm nay không phải con sẽ báo danh sao? Mẹ chỉ là có chút phấn khích, cho nên đã làm một bữa sáng vô cùng thịnh soạn, con mau đến nếm thử đi.” An Hảo cảm thấy thật buồn cười, mẹ cô Lâm Uyển năm nay rõ ràng đã ngoài ba mươi tuổi rồi, nhưng sao cô thấy mẹ trông giống như một đứa trẻ, luôn được cha cô lúc còn sống hết lòng cưng chiều. Nghĩ đến đây, đôi mắt của An Hảo hơi tối lại. “Mẹ, con đi một mình… Sở Hiên để Lục Minh Hạo về trước còn mình ở lạibệnh viện cả đêm. Cuối cùng Tống Từ Nhất cũng sótnhẹ hơn. Sở Hiên do dự rất lâu, cuối cùng vẫn quyếtđịnh cầm điện thoại di động lên.Hà Dịch Dương bị đánh sưng hết mặt mũi nhưnghoàn toàn không đề cập đến chuyện ngày đó, ngượclại còn đi dỗ An Hảo vui vẻ. An Hảo thấy anh như vậy,trong lòng càng thêm áy náy. An Hảo vừa bôi thuốccho Hà Dịch Dương vừa hỏi: “Sao anh không đánhlại?” Hà Dịch Dương cười một tiếng, nhún nhún vaikhông tim không phổi đáp: “Không lại đánh được.”An Hảo thấy anh ta như vậy thì không hỏi nữa.Có để ý mới biết được Hà Dịch Dương học tán đả từnhỏ, cầm bao nhiêu giải thưởng, quyền thuật cũngphải ngang với tuyển thủ nhà nghề. Nhưng mà HàDịch Dương nghĩ đến dáng vẻ thất hồn lạc pháchngày đó của An Hảo, cho đến bây giờ, anh chưa từngnhìn thấy An Hảo thát hồn lạc phách như vậy, anh đaulòng, đau lòng cô khổ sở, cũng đau lòng ai bảo cô khổsở như vậy, cho đến khi nhìn thấy Tống Từ Nhất, anhliền biết, nhưng anh thích cô, anh không có cách nàobuông tay.Cho nên, Hà Dịch Dương không đánh trả, chỉ có khingười bị thương là anh thì cô mới có thể nhìn anh lâuhơn. Cho dù chẳng qua chỉ là áy náy, cũng khôngmuốn bản thân không có chút vị trí nào trong lòng cô.thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh.Đô Đô thật sự vô cùng khâm phục Hạ Tử Hy.Cô nương, cậu thật là bình tĩnh a~Mục Cảnh Thiên không hề chú ý đến Đô Đô, nhưngvừa liếc mắt liền nhận ra Hạ Tử Hy đứng bên cạnh,quan sát ánh mắt của cô, có vẻ không muốn nhìn thấyhắn.Nghĩ đến đây, trong lòng của Mục Cảnh Thiên có chútvặn vẹo khó chịu, càng không muốn thấy, hắn càngphải để cô chú ý đến mình.“Đã xảy ra chuyện gì?” Mục Cảnh Thiên quay đầu lạihỏi, rất rõ ràng có thể thấy câu hỏi này là hỏi LăngTiêu Vân.Vừa nghe giọng Mục Cảnh Thiên, Lăng Tiêu Vân liềncó chút không vui, bĩu môi nói, “Cảnh Thiên, anh xemhai người bọn họ đã làm bẩn bộ trang phục này củaem rồi, đây chính là bộ trang phục anh tặng riêng choem, bình thường em cũng không nỡ lấy ra mặc!”. Vừa gặp Mục Cảnh Thiên, Lăng Tiêu Vân cứ như hoàntoàn biến thành một người khác, nói chuyện một cáchVÔ cùng nũng nịu ngọt ngào.Giọng nói ấy khiến Đô Đô không nhịn được mà sởn cảgai ốc.*“Ò, vậy sao?” Nghe đến đây, Mục Cảnh Thiên liềnnghiêng người nhìn hai người bọn họ, ánh mắt hướngvề phía Hạ Tử Hy.Trong mắt Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy vẫn cứ đứngtại nơi nó, nhưng không có một chút cảm xúc tức giậnnào, ngược lại Đô Đô đã lên tiếng.“Lăng tiểu thư, chúng tôi đã xin lỗi cô rồi, bây giờ côcòn muốn như thế nào nữa mới vừa lòng?”Lăng Tiêu Vân không đáp lời, nhưng có thể thấy cô tađang rất không hài lòng.Hạ Tử Hy suy nghĩ một lát liền nói, “Lăng tiểu thư, nhưthế này đi, bộ trang phục của cô bao nhiêu tiền?Chúng tôi có thể đền lại cho cô!” Nghe đên đây, Lăng Tiêu Vân nhêch môi cười lạnh,“Bộ trang phục này do chính tay Cảnh Thiên tặng chotôi, cô nghĩ đền tiền có thể giải quyết được hay sao?”Lời này, vừa nghe liền biết là có ý gây chuyện.Đô Đô nhìn cô ta, “Cô rốt cuộc muốn như thế nào?”Lúc này đây, Mục Cảnh Thiên liếc mắt nhìn Đô Đô,nhưng ánh mắt cuối cùng vẫn dừng lại trên người HạTử Hy.

Chương 13: Vui Buồn Của Mỗi Người Đều Không Liên Quan Đến Bạn