“An Hảo! Con đã đỡ hơn chưa? Hôm nay là ngày đầu tiên đến trường đó, nhanh chân xuống ăn sáng nào.” An Hảo nghe thấy tiếng gọi của mẹ, trong lòng khẽ mỉm cười, kể từ lúc ba qua đời, ngôi nhà trở nên vô cùng hiu quạnh, người thân và bạn bè luôn lẩn trốn, mẹ rất hiếm khi nói to như vậy, trong nhà lúc nào cũng tẻ nhạt, có lẽ chỉ là quá khứ nhưng dường như vẫn chưa vượt qua được, nhưng cô hiểu được tất cả mọi chuyện. “Con đến đây ạ.” An Hảo đi xuống lầu, thấy mẹ cô đang ngồi trước bàn ăn nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, trong lòng cảm thấy rất ấm áp: “Mẹ, mẹ ăn cơm trước đi ạ.” Lâm Uyển mỉm cười: “Hôm nay không phải con sẽ báo danh sao? Mẹ chỉ là có chút phấn khích, cho nên đã làm một bữa sáng vô cùng thịnh soạn, con mau đến nếm thử đi.” An Hảo cảm thấy thật buồn cười, mẹ cô Lâm Uyển năm nay rõ ràng đã ngoài ba mươi tuổi rồi, nhưng sao cô thấy mẹ trông giống như một đứa trẻ, luôn được cha cô lúc còn sống hết lòng cưng chiều. Nghĩ đến đây, đôi mắt của An Hảo hơi tối lại. “Mẹ, con đi một mình…

Chương 18: Yêu Đến Mức Thảm Thương

YÊU EM ĐẾN TẬN XƯƠNG TỦYTác giả: Mễ Phạn Não ĐạiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“An Hảo! Con đã đỡ hơn chưa? Hôm nay là ngày đầu tiên đến trường đó, nhanh chân xuống ăn sáng nào.” An Hảo nghe thấy tiếng gọi của mẹ, trong lòng khẽ mỉm cười, kể từ lúc ba qua đời, ngôi nhà trở nên vô cùng hiu quạnh, người thân và bạn bè luôn lẩn trốn, mẹ rất hiếm khi nói to như vậy, trong nhà lúc nào cũng tẻ nhạt, có lẽ chỉ là quá khứ nhưng dường như vẫn chưa vượt qua được, nhưng cô hiểu được tất cả mọi chuyện. “Con đến đây ạ.” An Hảo đi xuống lầu, thấy mẹ cô đang ngồi trước bàn ăn nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, trong lòng cảm thấy rất ấm áp: “Mẹ, mẹ ăn cơm trước đi ạ.” Lâm Uyển mỉm cười: “Hôm nay không phải con sẽ báo danh sao? Mẹ chỉ là có chút phấn khích, cho nên đã làm một bữa sáng vô cùng thịnh soạn, con mau đến nếm thử đi.” An Hảo cảm thấy thật buồn cười, mẹ cô Lâm Uyển năm nay rõ ràng đã ngoài ba mươi tuổi rồi, nhưng sao cô thấy mẹ trông giống như một đứa trẻ, luôn được cha cô lúc còn sống hết lòng cưng chiều. Nghĩ đến đây, đôi mắt của An Hảo hơi tối lại. “Mẹ, con đi một mình… Mạc Lê tỉnh dậy trên giường, cô ấy nheo mắt và xoaxoa tóc. Nghĩ đến chuyện uống rượu tối qua, dườngnhư đã uống hơi nhiều, ừm… còn có… còn có Hà DịchDương đưa cô ấy về nhà. ÁI Trời ơi! Hôm qua mìnhđã nói gì?Mạc Lê nhớ lại mọi chuyện tối qua, cô quỳ trêngiường, vùi mình dưới gối và than khóc. Chắc chắnbây giờ trong mắt Hà Dịch Dương, mình giống nhưmột tên lưu manh vậy, xong rồi xong rồi.Mạc Lê cuối cùng đã chấp nhận sự thật. Sau khi tắmrửa xong, cô ấy vào bếp nấu bữa sáng một cáchthuần thục, rồi một mình tự ăn. Sau khi ăn xong, MạcLê dọn dẹp nhà cửa một chút.Ngôi nhà không lớn cũng không nhỏ, nhưng Mạc Lêchỉ có một mình nên trông có vẻ hơi trống trải, Mạc Lêtừ lâu cũng đã quen với nó.Sau khi dọn dẹp xong, Mạc Lê ngồi trên ghế sofa vànhìn vào điện thoại. Tết Nguyên Đán sắp đến, bố cônên gửi chỉ phí sinh hoạt rồi…Lúc Mạc Lê học lớp 5, bố mẹ cô mỗi ngày đều cãinhau, chỉ có cô bé Mạc Lê tự nhốt mình trong phòng,bịt tai lại nằm trên giường, nhưng cô bé vẫn có thểnghe tháy tiếng mắng chửi và đồ đạc bị quăng quật ởbên ngoài.Sau này, bố và mẹ của Mạc Lê ly dị, bố cô giành đượcquyền nuôi con. bố của Mạc Lê không mắt nhiều thờigian để tổ chức lại gia đình, mẹ của cô cũng đã ranước ngoài.Từ đó trở đi, Mạc Lê bắt đâu tự quản lý những chuyệnlớn nhỏ của riêng mình. Không ai quản lý Mạc Lê, bốcô sẽ chỉ đưa tiền cho cô, cũng chỉ xuất hiện trongb*** họp phụ huynh.Mạc Lê đã từng gặp người dì đó, người dì đó và bố côđã sinh ra một đứa con, là một cậu bé, bố cô rất vui.Ông càng không bao giờ hỏi Mạc Lê gì nữa, do đó chỉcòn Mạc Lê sống trong ngôi nhà này.Khi Mạc Lê học tiểu học, một mình cô tự học nấu ăn,một mình cô vụng về làm việc nhà,và một mình cô ăncơm. Ngoại trừ cô đơn, cô cũng không buồn lắm, điềucô buồn là bố cô không còn là của riêng mình cô nữa.Và mẹ cô cũng không liên lạc với cô, như thể chưabao giờ sinh ra cô vậy. Có lẽ trong mắt mẹ cô, khôngsinh ra cô thì tốt hơn…Sau một thời gian dài, Mạc Lê đã hồi phục thần trí vàtìm thấy số của Hà Dịch Dương rồi gọi. “Cái đóm, tốiqua em uống hơi nhiều, có chút thất lễ mong anhđừng bận tâm.” Mạc Lê đỏ mặt và nói.Hà Dịch Dương mỉm cười trả lời: “A, anh quên hếtFÖI.Mạc Lê mỉm cười, nói tiếp: “Cảm ơn anh tối qua đãđưa em về nhà.”Hà Dịch Dương nói: “Không có gì to tát, chúng ta làbạn bè mà.”Mắt Mạc Lê sáng lên, cô nắm chặt điện thoại và mỉmcười nói, “Ha ha, đúng vậy…” Hà Dịch Dương nói cóviệc bận và cúp điện thoại.Mạc Lê ngây người nhìn vào điện thoại, cô thở dài.Hôm nay ở nhà làm bài tập vậy…Sau khi An Hảo thức dậy, bắt đầu làm bài tập. Maymắn thay, cô đã không để lại nhiều, vì vậy có thểnhanh chóng viết xong. An Hảo đang viết thì điệnthoại reo lên.An Hảo nhìn người gọi tới rồi trả lời điện thoại: “Cóchuyện gì vậy?” Trong điện thoại, Hà Dịch Dương mỉmcười và nói: “Cái đó, tối qua anh để quên đồng hồ ởnhà em rồi, chiều nay anh đến lấy có tiện không?”An Hảo nghe xong, he he, thật sự bị có đoán trúngrồi? Thật sự là có đồ để quên. An Hảo hỏi: “Anh để ởđâu? Em tìm nó giúp anh.” Hà Dịch Dương mỉm cườivà nói, “Nó ở trên tủ trong bếp nhà em.” An Hảo đứngdậy và đi vào bếp, quả nhiên sờ trên tủ bếp thấy mộtchiếc đồng hồ. Cô nói: “Em tìm thấy rồi, chiều nay anhtới lấy đi.”Hà Dịch Dương mỉm cười và nói: “Được rồi, hẹn gặplại vào chiều nay.” Sau khi cúp điện thoại, An Hảo nhìnchiếc đồng hồ đeo tay nam. Mặc dù cô không có hiểubiết về đồng hồ, nhưng vừa nhìn là biết cái này rất cógiá trị. Rốt cuộc thì thân phận của Hà Dịch Dương làqÌ:5An Hảo suy nghĩ một lúc, đặt chiếc đồng hồ lên bàntrà rồi đi vào phòng tiếp tục làm bài tập. Sau khi viếtđược hai tiếng, An Hảo buồn ngủ đến nỗi không thểmở mắt, vì vậy cô đặt bút xuống, rúc vào chăn và ngủmột giấc thật ngon.An Hảo bị đánh thức bởi điện thoại di động, cô trả lờiđiện thoại. Trong điện thoại, Hà Dịch Dương nó: “Saolại không mở cửa, anh đang đứng ở cửa nhà em, emra ngoài rồi sao?”An Hảo nghe xong nói một câu: “Em xuống mở cửangay đây.” Cúp điện thoại, An Hảo từ từ ngồi dậy, mặcmột bộ quần áo và đi xuống mở cửa. Tại sao cô ấy lạibuồn ngủ như vậy. Có phải do viết bài tập không? AnHảo ngáp rồi mở cửa.Hà Dịch Dương nhìn mái tóc của An Hảo hơi lộn xộn,lại còn đang ngáp, anh cười lớn: “Thì ra là em đang ngủ.An Hảo không quan tâm, để anh đi vào, cô chỉ vàobàn trà và nói, “Đồ của anh ở đó. Em không được rồi,em buồn ngủ quá. Em đi ngủ tiếp đây. Anh về nhớđóng cửa giúp em.” Nói xong, cô trở về phòng và tiếptục ngủ.Hà Dịch Dương cầm một túi đồ trong tay, anh đứngtrước bàn trà và sững sờ. Sau một lúc, anh bật cười.Anh ta có tình để đồng hồ ở nhà cô vì muốn có cớ đểgặp cô, kết quả là cô không cả nhìn anh lấy một cái.Hày, thì ra cô ấy thật sự coi mình như người nhà luônrồi…An Hảo mơ một giắc mơ, cô mơ thấy mình đang đuổitheo một miếng bít tết lớn, mùi thơm xộc vào mũi cô.An Hảo tỉnh dậy với tiếng càu nhàu, bụng cô cũng kêu ọc ọc, thì ra là cô đói nên mới tỉnh giấc. An Hảo ngồidậy, đột nhiên cô giật mình, cần thận ngửi lại thì pháthiện thật sự có mùi thơm. Nghe thấy tầng dưới cótiếng động, không lẽ là mẹ cô đã về?An Hảo đứng dậy, đi xuống cầu thang, cô thấy HàDịch Dương bước ra khỏi bếp, anh đã xắn tay áo lên.An Hảo sững sờ, cô nói: “Hà Dịch Dương? Tại saoanh vẫn chưa đi?”Hà Dịch Dương thấy An Hảo đi xuống cầu thang, anhcười và nói: “Dậy rồi? Vậy thì rửa tay ăn cơm đi.” Nóixong, anh mang thức ăn ra bàn rồi lại đi vào bếp.An Hảo đi đến bàn ăn và ngồi xuống, cô sững sờ khithấy một bàn đầy thức ăn. Sau khi Hà Dịch Dươngmang những món ăn cuối cùng ra, anh cũng ngồixuống và mỉm cười với An Hảo.An Hảo nhìn một bàn đầy thức ăn, cô thực sự đói rồi,vội vàng rửa tay, sau đó ngồi xuống và gắp một miếngthịt vào miệng. Mắt cô sáng lên, “Không ngờ món Tâyhay món Trung Quốc anh làm đều ngon.” Hà DịchDương mỉm cười và nói, “Ha ha ha, em thích thì ănnhiều chút nha.”An Hảo gật đầu, ăn được một lúc, cô cảm thấy có gìsai sai, sau đó nhìn Hà Dịch Dương và hỏi: “Này, anhchưa nói với em tại sao anh chưa rời đi.” Hà DịchDương uống một ngụm nước rồi chậm rãi nói: “À, vốndĩ hôm nay anh muốn tới nhà một người bạn, sau đóanh bị cho leo cây rồi, nhưng những đồ anh muakhông thể để lãng phí được, cho nên…” Hà DịchDương nói dối mà mặt không đỏ tim không đập nhanh.An Hảo không suy nghĩ nhiều, gật đầu và tiếp tục ăn.Hà Dịch Dương nhìn An Hảo ăn ngon miệng, anh mỉmcười và nói: “Hôm nay em đã làm gì mà mệt như vậy.”An Hảo vừa ăn vừa nói, “Thì là làm bài tập, có thể bàitập đã đánh bại em rồi.”Hà Dịch Dương nghe xong, mỉm cười và không nói gì.Đợi An Hảo ăn xong, Hà Dịch Dương đứng dậy mangbát đũa vào bếp. An Hảo có chút bối rồi: “Cái đó, đểem rửa bát cho, anh ngồi đây đi.”Hà Dịch Dương mỉm cười và nói: “Trên sofa còn có đồăn vặt anh mua, em đi ăn đi.” Sau đó anh đi vào bếpvà rửa bát. An Hảo không nói gì thêm. Vừa ngồi vàoghế sofa, thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, AnHảo vội vàng đứng dậy mở cửa.Vừa mở cửa cô liền thấy Tống Từ Nhất, An Hảo sữngSờ và nói: “Anh, tại sao anh lại tới đây?”Tống Từ Nhất mang theo một túi thuốc ho. Mặc dùhôm qua anh đã đưa thuốc cho cô rồi, nhưng anhmuốn mượn cớ để tới gặp An Hảo. Tống Từ Nhất vẫnchưa nghĩ ra nên nói thế nào: “Anh… anh đến…”Lúc này, Hà Dịch Dương gọi cô: “An Hảo, món này…”Anh ta vừa nói vừa đi tới.Tống Từ Nhất và Hà Dịch Dương vừa hay nhìn vàomắt nhau. Khi Tống Từ Nhất nhìn thấy Hà DịchDương, người anh ngay lập tức cứng đờ, xung quanhanh ngay lập tức bị bao phủ bởi bóng tối.Không biết tại sao An Hảo có chút sợ hãi, cô muốngiải thích. Tống Từ Nhát lạnh lùng nhìn An Hảo, khóemiệng nhếch lên và nói, “Thật cmn làm tốt lắm.” Sauđó anh xoay người vứt túi thuốc vào thùng rác, khôngngoảnh đầu lại mà rời đi.An Hảo cử động cơ thể, nhưng không thể nào cửđộng được đôi chân của mình. Cô nghĩ tới ánh mắtlạnh lùng mang một tia bị tổn thương cùng giọng điệuchế giễu của Tống Từ Nhất. Trái tim cô đau xót nhưmuốn chết.Hà Dịch Dương mở miệng và nói: “Em không đuổitheo à?” An Hảo nhếch khóe miệng lên một cách cayđắng: “Đuổi theo làm gì…”Khi Hà Dịch Dương nghe tiếng chuông cửa reo, anhta chú ý nghe, anh ta biết rằng Tống Từ Nhất đã đến,anh ta có tình để Tống Từ Nhất nhìn thấy. Nhìn thấyphản ứng của An Hảo, Hà Dịch Dương nắm chặt taylại.An Hảo đóng cửa, ngồi xuống ghế sofa, cô nhắm mắtlại, không biết mình đang nghĩ gì.Hà Dịch Dương mặc áo khoác vào và nói với An Hảođang ngồi trên ghế sofa: “Anh về đây, liên lạc saunhé.” Tạm dừng một lúc, anh lại nói: “Anh để các mónăn còn sót lại trong tủ lạnh. Khi nào ăn nhớ hâm nónglại.An Hảo nghe xong, trả lời: “Cảm ơn.” Thấy phản ứngcủa An Hảo như vậy, Hà Dịch Dương không nói gì nữa mà xoay người rồi đi.An Hảo nằm trên giường, tay cầm điện thoại di động,trên màn hình là số của Tống Từ Nhất. An Hảo nhìnnó, tâm trạng vô cùng khó chịu. Cô do dự gọi haykhông gọi, có lẽ anh ấy sẽ không không trả lời…Cuối cùng, An Hảo bám số điện thoại gọi cho anh,điện thoại đổ chuông một hồi lâu rồi cũng bắt máy, bênkia điện thoại hơi ồn ào, An Hảo thăm dò nói một câu:“Alo?”“Sao vậy? Một người không thỏa mãn nổi cô sao?Muốn gọi tôi cùng đến nhà cô à? Con mẹ nó, chỉ cầnlà nam thì cô đều chấp nhận, đúng không?” Tống TừNhất nói với giọng mỉa mai và giận dữ.An Hảo sững sờ, cô nắm chặt điện thoại và nói: “TốngTừ Nhất, anh có biết anh đang nói gì không?”Tống Từ Nhất trả lời một cách chế giễu: “Hai ngườingủ với nhau rồi?” An Hảo nghe xong, không thể chịuđựng được nữa mà chửi một câu: “Khốn kiếp.” Rồi côcúp điện thoại.An Hảo cuộn tròn cơ thể lại, hai tay vòng quanh đầugối, vùi đầu thật sâu. Thật sự rất khó chịu, khó chịuđến mức ngột ngạt.Bên này, Tống Từ Nhất nghe thấy điện thoại đã cúpmáy thì mắng một câu rồi ném điện thoại ra xa. SởHiên và Lục Minh Hạo bị Tống Từ Nhất gọi đi uốngrượu thì liền nhìn thấy cảnh này.Sở Hiên không cần suy nghĩ cũng biết cuộc gọi vừanhận là do ai gọi tới. Quen biết Tống Từ Nhất lâu nhưvậy, thứ duy nhất có thể khiến anh mất kiểm soát chỉcó An Hảo.Hai người thấy mắt Tống Từ Nhất đỏ lừ, tức giậnuống rượu, bọn họ biết rằng có khuyên cậu ấy thìcũng không có tác dụng gì, chỉ có thể trông chừng cậuấy không gây chuyện.Tống Từ Nhất ngắng đầu lên và uống hét cốc này đếncốc khác, rượu vốn đã cay nay lại trở nên càng chuachát hơn. Anh muốn phát điên rồi, trái tim như bị xétoạc ra, đau đến mức không thể thở được.Mãi cho đến khi Tống Từ Nhất đắm chìm vào đốngrượu không ngóc lên nổi, anh mới cảm thấy được, thìra dù thế nào đi chăng nữa, anh sớm đã yêu cô đếnmức thảm thương…

Mạc Lê tỉnh dậy trên giường, cô ấy nheo mắt và xoa

xoa tóc. Nghĩ đến chuyện uống rượu tối qua, dường

như đã uống hơi nhiều, ừm… còn có… còn có Hà Dịch

Dương đưa cô ấy về nhà. ÁI Trời ơi! Hôm qua mình

đã nói gì?

Mạc Lê nhớ lại mọi chuyện tối qua, cô quỳ trên

giường, vùi mình dưới gối và than khóc. Chắc chắn

bây giờ trong mắt Hà Dịch Dương, mình giống như

một tên lưu manh vậy, xong rồi xong rồi.

Mạc Lê cuối cùng đã chấp nhận sự thật. Sau khi tắm

rửa xong, cô ấy vào bếp nấu bữa sáng một cách

thuần thục, rồi một mình tự ăn. Sau khi ăn xong, Mạc

Lê dọn dẹp nhà cửa một chút.

Ngôi nhà không lớn cũng không nhỏ, nhưng Mạc Lê

chỉ có một mình nên trông có vẻ hơi trống trải, Mạc Lê

từ lâu cũng đã quen với nó.

Sau khi dọn dẹp xong, Mạc Lê ngồi trên ghế sofa và

nhìn vào điện thoại. Tết Nguyên Đán sắp đến, bố cô

nên gửi chỉ phí sinh hoạt rồi…

Lúc Mạc Lê học lớp 5, bố mẹ cô mỗi ngày đều cãi

nhau, chỉ có cô bé Mạc Lê tự nhốt mình trong phòng,

bịt tai lại nằm trên giường, nhưng cô bé vẫn có thể

nghe tháy tiếng mắng chửi và đồ đạc bị quăng quật ở

bên ngoài.

Sau này, bố và mẹ của Mạc Lê ly dị, bố cô giành được

quyền nuôi con. bố của Mạc Lê không mắt nhiều thời

gian để tổ chức lại gia đình, mẹ của cô cũng đã ra

nước ngoài.

Từ đó trở đi, Mạc Lê bắt đâu tự quản lý những chuyện

lớn nhỏ của riêng mình. Không ai quản lý Mạc Lê, bố

cô sẽ chỉ đưa tiền cho cô, cũng chỉ xuất hiện trong

b*** họp phụ huynh.

Mạc Lê đã từng gặp người dì đó, người dì đó và bố cô

đã sinh ra một đứa con, là một cậu bé, bố cô rất vui.

Ông càng không bao giờ hỏi Mạc Lê gì nữa, do đó chỉ

còn Mạc Lê sống trong ngôi nhà này.

Khi Mạc Lê học tiểu học, một mình cô tự học nấu ăn,

một mình cô vụng về làm việc nhà,và một mình cô ăn

cơm. Ngoại trừ cô đơn, cô cũng không buồn lắm, điều

cô buồn là bố cô không còn là của riêng mình cô nữa.

Và mẹ cô cũng không liên lạc với cô, như thể chưa

bao giờ sinh ra cô vậy. Có lẽ trong mắt mẹ cô, không

sinh ra cô thì tốt hơn…

Sau một thời gian dài, Mạc Lê đã hồi phục thần trí và

tìm thấy số của Hà Dịch Dương rồi gọi. “Cái đóm, tối

qua em uống hơi nhiều, có chút thất lễ mong anh

đừng bận tâm.” Mạc Lê đỏ mặt và nói.

Hà Dịch Dương mỉm cười trả lời: “A, anh quên hết

FÖI.

Mạc Lê mỉm cười, nói tiếp: “Cảm ơn anh tối qua đã

đưa em về nhà.”

Hà Dịch Dương nói: “Không có gì to tát, chúng ta là

bạn bè mà.”

Mắt Mạc Lê sáng lên, cô nắm chặt điện thoại và mỉm

cười nói, “Ha ha, đúng vậy…” Hà Dịch Dương nói có

việc bận và cúp điện thoại.

Mạc Lê ngây người nhìn vào điện thoại, cô thở dài.

Hôm nay ở nhà làm bài tập vậy…

Sau khi An Hảo thức dậy, bắt đầu làm bài tập. May

mắn thay, cô đã không để lại nhiều, vì vậy có thể

nhanh chóng viết xong. An Hảo đang viết thì điện

thoại reo lên.

An Hảo nhìn người gọi tới rồi trả lời điện thoại: “Có

chuyện gì vậy?” Trong điện thoại, Hà Dịch Dương mỉm

cười và nói: “Cái đó, tối qua anh để quên đồng hồ ở

nhà em rồi, chiều nay anh đến lấy có tiện không?”

An Hảo nghe xong, he he, thật sự bị có đoán trúng

rồi? Thật sự là có đồ để quên. An Hảo hỏi: “Anh để ở

đâu? Em tìm nó giúp anh.” Hà Dịch Dương mỉm cười

và nói, “Nó ở trên tủ trong bếp nhà em.” An Hảo đứng

dậy và đi vào bếp, quả nhiên sờ trên tủ bếp thấy một

chiếc đồng hồ. Cô nói: “Em tìm thấy rồi, chiều nay anh

tới lấy đi.”

Hà Dịch Dương mỉm cười và nói: “Được rồi, hẹn gặp

lại vào chiều nay.” Sau khi cúp điện thoại, An Hảo nhìn

chiếc đồng hồ đeo tay nam. Mặc dù cô không có hiểu

biết về đồng hồ, nhưng vừa nhìn là biết cái này rất có

giá trị. Rốt cuộc thì thân phận của Hà Dịch Dương là

qÌ:5

An Hảo suy nghĩ một lúc, đặt chiếc đồng hồ lên bàn

trà rồi đi vào phòng tiếp tục làm bài tập. Sau khi viết

được hai tiếng, An Hảo buồn ngủ đến nỗi không thể

mở mắt, vì vậy cô đặt bút xuống, rúc vào chăn và ngủ

một giấc thật ngon.

An Hảo bị đánh thức bởi điện thoại di động, cô trả lời

điện thoại. Trong điện thoại, Hà Dịch Dương nó: “Sao

lại không mở cửa, anh đang đứng ở cửa nhà em, em

ra ngoài rồi sao?”

An Hảo nghe xong nói một câu: “Em xuống mở cửa

ngay đây.” Cúp điện thoại, An Hảo từ từ ngồi dậy, mặc

một bộ quần áo và đi xuống mở cửa. Tại sao cô ấy lại

buồn ngủ như vậy. Có phải do viết bài tập không? An

Hảo ngáp rồi mở cửa.

Hà Dịch Dương nhìn mái tóc của An Hảo hơi lộn xộn,

lại còn đang ngáp, anh cười lớn: “Thì ra là em đang ngủ.

An Hảo không quan tâm, để anh đi vào, cô chỉ vào

bàn trà và nói, “Đồ của anh ở đó. Em không được rồi,

em buồn ngủ quá. Em đi ngủ tiếp đây. Anh về nhớ

đóng cửa giúp em.” Nói xong, cô trở về phòng và tiếp

tục ngủ.

Hà Dịch Dương cầm một túi đồ trong tay, anh đứng

trước bàn trà và sững sờ. Sau một lúc, anh bật cười.

Anh ta có tình để đồng hồ ở nhà cô vì muốn có cớ để

gặp cô, kết quả là cô không cả nhìn anh lấy một cái.

Hày, thì ra cô ấy thật sự coi mình như người nhà luôn

rồi…

An Hảo mơ một giắc mơ, cô mơ thấy mình đang đuổi

theo một miếng bít tết lớn, mùi thơm xộc vào mũi cô.

An Hảo tỉnh dậy với tiếng càu nhàu, bụng cô cũng kêu ọc ọc, thì ra là cô đói nên mới tỉnh giấc. An Hảo ngồi

dậy, đột nhiên cô giật mình, cần thận ngửi lại thì phát

hiện thật sự có mùi thơm. Nghe thấy tầng dưới có

tiếng động, không lẽ là mẹ cô đã về?

An Hảo đứng dậy, đi xuống cầu thang, cô thấy Hà

Dịch Dương bước ra khỏi bếp, anh đã xắn tay áo lên.

An Hảo sững sờ, cô nói: “Hà Dịch Dương? Tại sao

anh vẫn chưa đi?”

Hà Dịch Dương thấy An Hảo đi xuống cầu thang, anh

cười và nói: “Dậy rồi? Vậy thì rửa tay ăn cơm đi.” Nói

xong, anh mang thức ăn ra bàn rồi lại đi vào bếp.

An Hảo đi đến bàn ăn và ngồi xuống, cô sững sờ khi

thấy một bàn đầy thức ăn. Sau khi Hà Dịch Dương

mang những món ăn cuối cùng ra, anh cũng ngồi

xuống và mỉm cười với An Hảo.

An Hảo nhìn một bàn đầy thức ăn, cô thực sự đói rồi,

vội vàng rửa tay, sau đó ngồi xuống và gắp một miếng

thịt vào miệng. Mắt cô sáng lên, “Không ngờ món Tây

hay món Trung Quốc anh làm đều ngon.” Hà Dịch

Dương mỉm cười và nói, “Ha ha ha, em thích thì ăn

nhiều chút nha.”

An Hảo gật đầu, ăn được một lúc, cô cảm thấy có gì

sai sai, sau đó nhìn Hà Dịch Dương và hỏi: “Này, anh

chưa nói với em tại sao anh chưa rời đi.” Hà Dịch

Dương uống một ngụm nước rồi chậm rãi nói: “À, vốn

dĩ hôm nay anh muốn tới nhà một người bạn, sau đó

anh bị cho leo cây rồi, nhưng những đồ anh mua

không thể để lãng phí được, cho nên…” Hà Dịch

Dương nói dối mà mặt không đỏ tim không đập nhanh.

An Hảo không suy nghĩ nhiều, gật đầu và tiếp tục ăn.

Hà Dịch Dương nhìn An Hảo ăn ngon miệng, anh mỉm

cười và nói: “Hôm nay em đã làm gì mà mệt như vậy.”

An Hảo vừa ăn vừa nói, “Thì là làm bài tập, có thể bài

tập đã đánh bại em rồi.”

Hà Dịch Dương nghe xong, mỉm cười và không nói gì.

Đợi An Hảo ăn xong, Hà Dịch Dương đứng dậy mang

bát đũa vào bếp. An Hảo có chút bối rồi: “Cái đó, để

em rửa bát cho, anh ngồi đây đi.”

Hà Dịch Dương mỉm cười và nói: “Trên sofa còn có đồ

ăn vặt anh mua, em đi ăn đi.” Sau đó anh đi vào bếp

và rửa bát. An Hảo không nói gì thêm. Vừa ngồi vào

ghế sofa, thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, An

Hảo vội vàng đứng dậy mở cửa.

Vừa mở cửa cô liền thấy Tống Từ Nhất, An Hảo sững

Sờ và nói: “Anh, tại sao anh lại tới đây?”

Tống Từ Nhất mang theo một túi thuốc ho. Mặc dù

hôm qua anh đã đưa thuốc cho cô rồi, nhưng anh

muốn mượn cớ để tới gặp An Hảo. Tống Từ Nhất vẫn

chưa nghĩ ra nên nói thế nào: “Anh… anh đến…”

Lúc này, Hà Dịch Dương gọi cô: “An Hảo, món này…”

Anh ta vừa nói vừa đi tới.

Tống Từ Nhất và Hà Dịch Dương vừa hay nhìn vào

mắt nhau. Khi Tống Từ Nhất nhìn thấy Hà Dịch

Dương, người anh ngay lập tức cứng đờ, xung quanh

anh ngay lập tức bị bao phủ bởi bóng tối.

Không biết tại sao An Hảo có chút sợ hãi, cô muốn

giải thích. Tống Từ Nhát lạnh lùng nhìn An Hảo, khóe

miệng nhếch lên và nói, “Thật cmn làm tốt lắm.” Sau

đó anh xoay người vứt túi thuốc vào thùng rác, không

ngoảnh đầu lại mà rời đi.

An Hảo cử động cơ thể, nhưng không thể nào cử

động được đôi chân của mình. Cô nghĩ tới ánh mắt

lạnh lùng mang một tia bị tổn thương cùng giọng điệu

chế giễu của Tống Từ Nhất. Trái tim cô đau xót như

muốn chết.

Hà Dịch Dương mở miệng và nói: “Em không đuổi

theo à?” An Hảo nhếch khóe miệng lên một cách cay

đắng: “Đuổi theo làm gì…”

Khi Hà Dịch Dương nghe tiếng chuông cửa reo, anh

ta chú ý nghe, anh ta biết rằng Tống Từ Nhất đã đến,

anh ta có tình để Tống Từ Nhất nhìn thấy. Nhìn thấy

phản ứng của An Hảo, Hà Dịch Dương nắm chặt tay

lại.

An Hảo đóng cửa, ngồi xuống ghế sofa, cô nhắm mắt

lại, không biết mình đang nghĩ gì.

Hà Dịch Dương mặc áo khoác vào và nói với An Hảo

đang ngồi trên ghế sofa: “Anh về đây, liên lạc sau

nhé.” Tạm dừng một lúc, anh lại nói: “Anh để các món

ăn còn sót lại trong tủ lạnh. Khi nào ăn nhớ hâm nóng

lại.

An Hảo nghe xong, trả lời: “Cảm ơn.” Thấy phản ứng

của An Hảo như vậy, Hà Dịch Dương không nói gì nữa mà xoay người rồi đi.

An Hảo nằm trên giường, tay cầm điện thoại di động,

trên màn hình là số của Tống Từ Nhất. An Hảo nhìn

nó, tâm trạng vô cùng khó chịu. Cô do dự gọi hay

không gọi, có lẽ anh ấy sẽ không không trả lời…

Cuối cùng, An Hảo bám số điện thoại gọi cho anh,

điện thoại đổ chuông một hồi lâu rồi cũng bắt máy, bên

kia điện thoại hơi ồn ào, An Hảo thăm dò nói một câu:

“Alo?”

“Sao vậy? Một người không thỏa mãn nổi cô sao?

Muốn gọi tôi cùng đến nhà cô à? Con mẹ nó, chỉ cần

là nam thì cô đều chấp nhận, đúng không?” Tống Từ

Nhất nói với giọng mỉa mai và giận dữ.

An Hảo sững sờ, cô nắm chặt điện thoại và nói: “Tống

Từ Nhất, anh có biết anh đang nói gì không?”

Tống Từ Nhất trả lời một cách chế giễu: “Hai người

ngủ với nhau rồi?” An Hảo nghe xong, không thể chịu

đựng được nữa mà chửi một câu: “Khốn kiếp.” Rồi cô

cúp điện thoại.

An Hảo cuộn tròn cơ thể lại, hai tay vòng quanh đầu

gối, vùi đầu thật sâu. Thật sự rất khó chịu, khó chịu

đến mức ngột ngạt.

Bên này, Tống Từ Nhất nghe thấy điện thoại đã cúp

máy thì mắng một câu rồi ném điện thoại ra xa. Sở

Hiên và Lục Minh Hạo bị Tống Từ Nhất gọi đi uống

rượu thì liền nhìn thấy cảnh này.

Sở Hiên không cần suy nghĩ cũng biết cuộc gọi vừa

nhận là do ai gọi tới. Quen biết Tống Từ Nhất lâu như

vậy, thứ duy nhất có thể khiến anh mất kiểm soát chỉ

có An Hảo.

Hai người thấy mắt Tống Từ Nhất đỏ lừ, tức giận

uống rượu, bọn họ biết rằng có khuyên cậu ấy thì

cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể trông chừng cậu

ấy không gây chuyện.

Tống Từ Nhất ngắng đầu lên và uống hét cốc này đến

cốc khác, rượu vốn đã cay nay lại trở nên càng chua

chát hơn. Anh muốn phát điên rồi, trái tim như bị xé

toạc ra, đau đến mức không thể thở được.

Mãi cho đến khi Tống Từ Nhất đắm chìm vào đống

rượu không ngóc lên nổi, anh mới cảm thấy được, thì

ra dù thế nào đi chăng nữa, anh sớm đã yêu cô đến

mức thảm thương…

YÊU EM ĐẾN TẬN XƯƠNG TỦYTác giả: Mễ Phạn Não ĐạiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“An Hảo! Con đã đỡ hơn chưa? Hôm nay là ngày đầu tiên đến trường đó, nhanh chân xuống ăn sáng nào.” An Hảo nghe thấy tiếng gọi của mẹ, trong lòng khẽ mỉm cười, kể từ lúc ba qua đời, ngôi nhà trở nên vô cùng hiu quạnh, người thân và bạn bè luôn lẩn trốn, mẹ rất hiếm khi nói to như vậy, trong nhà lúc nào cũng tẻ nhạt, có lẽ chỉ là quá khứ nhưng dường như vẫn chưa vượt qua được, nhưng cô hiểu được tất cả mọi chuyện. “Con đến đây ạ.” An Hảo đi xuống lầu, thấy mẹ cô đang ngồi trước bàn ăn nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, trong lòng cảm thấy rất ấm áp: “Mẹ, mẹ ăn cơm trước đi ạ.” Lâm Uyển mỉm cười: “Hôm nay không phải con sẽ báo danh sao? Mẹ chỉ là có chút phấn khích, cho nên đã làm một bữa sáng vô cùng thịnh soạn, con mau đến nếm thử đi.” An Hảo cảm thấy thật buồn cười, mẹ cô Lâm Uyển năm nay rõ ràng đã ngoài ba mươi tuổi rồi, nhưng sao cô thấy mẹ trông giống như một đứa trẻ, luôn được cha cô lúc còn sống hết lòng cưng chiều. Nghĩ đến đây, đôi mắt của An Hảo hơi tối lại. “Mẹ, con đi một mình… Mạc Lê tỉnh dậy trên giường, cô ấy nheo mắt và xoaxoa tóc. Nghĩ đến chuyện uống rượu tối qua, dườngnhư đã uống hơi nhiều, ừm… còn có… còn có Hà DịchDương đưa cô ấy về nhà. ÁI Trời ơi! Hôm qua mìnhđã nói gì?Mạc Lê nhớ lại mọi chuyện tối qua, cô quỳ trêngiường, vùi mình dưới gối và than khóc. Chắc chắnbây giờ trong mắt Hà Dịch Dương, mình giống nhưmột tên lưu manh vậy, xong rồi xong rồi.Mạc Lê cuối cùng đã chấp nhận sự thật. Sau khi tắmrửa xong, cô ấy vào bếp nấu bữa sáng một cáchthuần thục, rồi một mình tự ăn. Sau khi ăn xong, MạcLê dọn dẹp nhà cửa một chút.Ngôi nhà không lớn cũng không nhỏ, nhưng Mạc Lêchỉ có một mình nên trông có vẻ hơi trống trải, Mạc Lêtừ lâu cũng đã quen với nó.Sau khi dọn dẹp xong, Mạc Lê ngồi trên ghế sofa vànhìn vào điện thoại. Tết Nguyên Đán sắp đến, bố cônên gửi chỉ phí sinh hoạt rồi…Lúc Mạc Lê học lớp 5, bố mẹ cô mỗi ngày đều cãinhau, chỉ có cô bé Mạc Lê tự nhốt mình trong phòng,bịt tai lại nằm trên giường, nhưng cô bé vẫn có thểnghe tháy tiếng mắng chửi và đồ đạc bị quăng quật ởbên ngoài.Sau này, bố và mẹ của Mạc Lê ly dị, bố cô giành đượcquyền nuôi con. bố của Mạc Lê không mắt nhiều thờigian để tổ chức lại gia đình, mẹ của cô cũng đã ranước ngoài.Từ đó trở đi, Mạc Lê bắt đâu tự quản lý những chuyệnlớn nhỏ của riêng mình. Không ai quản lý Mạc Lê, bốcô sẽ chỉ đưa tiền cho cô, cũng chỉ xuất hiện trongb*** họp phụ huynh.Mạc Lê đã từng gặp người dì đó, người dì đó và bố côđã sinh ra một đứa con, là một cậu bé, bố cô rất vui.Ông càng không bao giờ hỏi Mạc Lê gì nữa, do đó chỉcòn Mạc Lê sống trong ngôi nhà này.Khi Mạc Lê học tiểu học, một mình cô tự học nấu ăn,một mình cô vụng về làm việc nhà,và một mình cô ăncơm. Ngoại trừ cô đơn, cô cũng không buồn lắm, điềucô buồn là bố cô không còn là của riêng mình cô nữa.Và mẹ cô cũng không liên lạc với cô, như thể chưabao giờ sinh ra cô vậy. Có lẽ trong mắt mẹ cô, khôngsinh ra cô thì tốt hơn…Sau một thời gian dài, Mạc Lê đã hồi phục thần trí vàtìm thấy số của Hà Dịch Dương rồi gọi. “Cái đóm, tốiqua em uống hơi nhiều, có chút thất lễ mong anhđừng bận tâm.” Mạc Lê đỏ mặt và nói.Hà Dịch Dương mỉm cười trả lời: “A, anh quên hếtFÖI.Mạc Lê mỉm cười, nói tiếp: “Cảm ơn anh tối qua đãđưa em về nhà.”Hà Dịch Dương nói: “Không có gì to tát, chúng ta làbạn bè mà.”Mắt Mạc Lê sáng lên, cô nắm chặt điện thoại và mỉmcười nói, “Ha ha, đúng vậy…” Hà Dịch Dương nói cóviệc bận và cúp điện thoại.Mạc Lê ngây người nhìn vào điện thoại, cô thở dài.Hôm nay ở nhà làm bài tập vậy…Sau khi An Hảo thức dậy, bắt đầu làm bài tập. Maymắn thay, cô đã không để lại nhiều, vì vậy có thểnhanh chóng viết xong. An Hảo đang viết thì điệnthoại reo lên.An Hảo nhìn người gọi tới rồi trả lời điện thoại: “Cóchuyện gì vậy?” Trong điện thoại, Hà Dịch Dương mỉmcười và nói: “Cái đó, tối qua anh để quên đồng hồ ởnhà em rồi, chiều nay anh đến lấy có tiện không?”An Hảo nghe xong, he he, thật sự bị có đoán trúngrồi? Thật sự là có đồ để quên. An Hảo hỏi: “Anh để ởđâu? Em tìm nó giúp anh.” Hà Dịch Dương mỉm cườivà nói, “Nó ở trên tủ trong bếp nhà em.” An Hảo đứngdậy và đi vào bếp, quả nhiên sờ trên tủ bếp thấy mộtchiếc đồng hồ. Cô nói: “Em tìm thấy rồi, chiều nay anhtới lấy đi.”Hà Dịch Dương mỉm cười và nói: “Được rồi, hẹn gặplại vào chiều nay.” Sau khi cúp điện thoại, An Hảo nhìnchiếc đồng hồ đeo tay nam. Mặc dù cô không có hiểubiết về đồng hồ, nhưng vừa nhìn là biết cái này rất cógiá trị. Rốt cuộc thì thân phận của Hà Dịch Dương làqÌ:5An Hảo suy nghĩ một lúc, đặt chiếc đồng hồ lên bàntrà rồi đi vào phòng tiếp tục làm bài tập. Sau khi viếtđược hai tiếng, An Hảo buồn ngủ đến nỗi không thểmở mắt, vì vậy cô đặt bút xuống, rúc vào chăn và ngủmột giấc thật ngon.An Hảo bị đánh thức bởi điện thoại di động, cô trả lờiđiện thoại. Trong điện thoại, Hà Dịch Dương nó: “Saolại không mở cửa, anh đang đứng ở cửa nhà em, emra ngoài rồi sao?”An Hảo nghe xong nói một câu: “Em xuống mở cửangay đây.” Cúp điện thoại, An Hảo từ từ ngồi dậy, mặcmột bộ quần áo và đi xuống mở cửa. Tại sao cô ấy lạibuồn ngủ như vậy. Có phải do viết bài tập không? AnHảo ngáp rồi mở cửa.Hà Dịch Dương nhìn mái tóc của An Hảo hơi lộn xộn,lại còn đang ngáp, anh cười lớn: “Thì ra là em đang ngủ.An Hảo không quan tâm, để anh đi vào, cô chỉ vàobàn trà và nói, “Đồ của anh ở đó. Em không được rồi,em buồn ngủ quá. Em đi ngủ tiếp đây. Anh về nhớđóng cửa giúp em.” Nói xong, cô trở về phòng và tiếptục ngủ.Hà Dịch Dương cầm một túi đồ trong tay, anh đứngtrước bàn trà và sững sờ. Sau một lúc, anh bật cười.Anh ta có tình để đồng hồ ở nhà cô vì muốn có cớ đểgặp cô, kết quả là cô không cả nhìn anh lấy một cái.Hày, thì ra cô ấy thật sự coi mình như người nhà luônrồi…An Hảo mơ một giắc mơ, cô mơ thấy mình đang đuổitheo một miếng bít tết lớn, mùi thơm xộc vào mũi cô.An Hảo tỉnh dậy với tiếng càu nhàu, bụng cô cũng kêu ọc ọc, thì ra là cô đói nên mới tỉnh giấc. An Hảo ngồidậy, đột nhiên cô giật mình, cần thận ngửi lại thì pháthiện thật sự có mùi thơm. Nghe thấy tầng dưới cótiếng động, không lẽ là mẹ cô đã về?An Hảo đứng dậy, đi xuống cầu thang, cô thấy HàDịch Dương bước ra khỏi bếp, anh đã xắn tay áo lên.An Hảo sững sờ, cô nói: “Hà Dịch Dương? Tại saoanh vẫn chưa đi?”Hà Dịch Dương thấy An Hảo đi xuống cầu thang, anhcười và nói: “Dậy rồi? Vậy thì rửa tay ăn cơm đi.” Nóixong, anh mang thức ăn ra bàn rồi lại đi vào bếp.An Hảo đi đến bàn ăn và ngồi xuống, cô sững sờ khithấy một bàn đầy thức ăn. Sau khi Hà Dịch Dươngmang những món ăn cuối cùng ra, anh cũng ngồixuống và mỉm cười với An Hảo.An Hảo nhìn một bàn đầy thức ăn, cô thực sự đói rồi,vội vàng rửa tay, sau đó ngồi xuống và gắp một miếngthịt vào miệng. Mắt cô sáng lên, “Không ngờ món Tâyhay món Trung Quốc anh làm đều ngon.” Hà DịchDương mỉm cười và nói, “Ha ha ha, em thích thì ănnhiều chút nha.”An Hảo gật đầu, ăn được một lúc, cô cảm thấy có gìsai sai, sau đó nhìn Hà Dịch Dương và hỏi: “Này, anhchưa nói với em tại sao anh chưa rời đi.” Hà DịchDương uống một ngụm nước rồi chậm rãi nói: “À, vốndĩ hôm nay anh muốn tới nhà một người bạn, sau đóanh bị cho leo cây rồi, nhưng những đồ anh muakhông thể để lãng phí được, cho nên…” Hà DịchDương nói dối mà mặt không đỏ tim không đập nhanh.An Hảo không suy nghĩ nhiều, gật đầu và tiếp tục ăn.Hà Dịch Dương nhìn An Hảo ăn ngon miệng, anh mỉmcười và nói: “Hôm nay em đã làm gì mà mệt như vậy.”An Hảo vừa ăn vừa nói, “Thì là làm bài tập, có thể bàitập đã đánh bại em rồi.”Hà Dịch Dương nghe xong, mỉm cười và không nói gì.Đợi An Hảo ăn xong, Hà Dịch Dương đứng dậy mangbát đũa vào bếp. An Hảo có chút bối rồi: “Cái đó, đểem rửa bát cho, anh ngồi đây đi.”Hà Dịch Dương mỉm cười và nói: “Trên sofa còn có đồăn vặt anh mua, em đi ăn đi.” Sau đó anh đi vào bếpvà rửa bát. An Hảo không nói gì thêm. Vừa ngồi vàoghế sofa, thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, AnHảo vội vàng đứng dậy mở cửa.Vừa mở cửa cô liền thấy Tống Từ Nhất, An Hảo sữngSờ và nói: “Anh, tại sao anh lại tới đây?”Tống Từ Nhất mang theo một túi thuốc ho. Mặc dùhôm qua anh đã đưa thuốc cho cô rồi, nhưng anhmuốn mượn cớ để tới gặp An Hảo. Tống Từ Nhất vẫnchưa nghĩ ra nên nói thế nào: “Anh… anh đến…”Lúc này, Hà Dịch Dương gọi cô: “An Hảo, món này…”Anh ta vừa nói vừa đi tới.Tống Từ Nhất và Hà Dịch Dương vừa hay nhìn vàomắt nhau. Khi Tống Từ Nhất nhìn thấy Hà DịchDương, người anh ngay lập tức cứng đờ, xung quanhanh ngay lập tức bị bao phủ bởi bóng tối.Không biết tại sao An Hảo có chút sợ hãi, cô muốngiải thích. Tống Từ Nhát lạnh lùng nhìn An Hảo, khóemiệng nhếch lên và nói, “Thật cmn làm tốt lắm.” Sauđó anh xoay người vứt túi thuốc vào thùng rác, khôngngoảnh đầu lại mà rời đi.An Hảo cử động cơ thể, nhưng không thể nào cửđộng được đôi chân của mình. Cô nghĩ tới ánh mắtlạnh lùng mang một tia bị tổn thương cùng giọng điệuchế giễu của Tống Từ Nhất. Trái tim cô đau xót nhưmuốn chết.Hà Dịch Dương mở miệng và nói: “Em không đuổitheo à?” An Hảo nhếch khóe miệng lên một cách cayđắng: “Đuổi theo làm gì…”Khi Hà Dịch Dương nghe tiếng chuông cửa reo, anhta chú ý nghe, anh ta biết rằng Tống Từ Nhất đã đến,anh ta có tình để Tống Từ Nhất nhìn thấy. Nhìn thấyphản ứng của An Hảo, Hà Dịch Dương nắm chặt taylại.An Hảo đóng cửa, ngồi xuống ghế sofa, cô nhắm mắtlại, không biết mình đang nghĩ gì.Hà Dịch Dương mặc áo khoác vào và nói với An Hảođang ngồi trên ghế sofa: “Anh về đây, liên lạc saunhé.” Tạm dừng một lúc, anh lại nói: “Anh để các mónăn còn sót lại trong tủ lạnh. Khi nào ăn nhớ hâm nónglại.An Hảo nghe xong, trả lời: “Cảm ơn.” Thấy phản ứngcủa An Hảo như vậy, Hà Dịch Dương không nói gì nữa mà xoay người rồi đi.An Hảo nằm trên giường, tay cầm điện thoại di động,trên màn hình là số của Tống Từ Nhất. An Hảo nhìnnó, tâm trạng vô cùng khó chịu. Cô do dự gọi haykhông gọi, có lẽ anh ấy sẽ không không trả lời…Cuối cùng, An Hảo bám số điện thoại gọi cho anh,điện thoại đổ chuông một hồi lâu rồi cũng bắt máy, bênkia điện thoại hơi ồn ào, An Hảo thăm dò nói một câu:“Alo?”“Sao vậy? Một người không thỏa mãn nổi cô sao?Muốn gọi tôi cùng đến nhà cô à? Con mẹ nó, chỉ cầnlà nam thì cô đều chấp nhận, đúng không?” Tống TừNhất nói với giọng mỉa mai và giận dữ.An Hảo sững sờ, cô nắm chặt điện thoại và nói: “TốngTừ Nhất, anh có biết anh đang nói gì không?”Tống Từ Nhất trả lời một cách chế giễu: “Hai ngườingủ với nhau rồi?” An Hảo nghe xong, không thể chịuđựng được nữa mà chửi một câu: “Khốn kiếp.” Rồi côcúp điện thoại.An Hảo cuộn tròn cơ thể lại, hai tay vòng quanh đầugối, vùi đầu thật sâu. Thật sự rất khó chịu, khó chịuđến mức ngột ngạt.Bên này, Tống Từ Nhất nghe thấy điện thoại đã cúpmáy thì mắng một câu rồi ném điện thoại ra xa. SởHiên và Lục Minh Hạo bị Tống Từ Nhất gọi đi uốngrượu thì liền nhìn thấy cảnh này.Sở Hiên không cần suy nghĩ cũng biết cuộc gọi vừanhận là do ai gọi tới. Quen biết Tống Từ Nhất lâu nhưvậy, thứ duy nhất có thể khiến anh mất kiểm soát chỉcó An Hảo.Hai người thấy mắt Tống Từ Nhất đỏ lừ, tức giậnuống rượu, bọn họ biết rằng có khuyên cậu ấy thìcũng không có tác dụng gì, chỉ có thể trông chừng cậuấy không gây chuyện.Tống Từ Nhất ngắng đầu lên và uống hét cốc này đếncốc khác, rượu vốn đã cay nay lại trở nên càng chuachát hơn. Anh muốn phát điên rồi, trái tim như bị xétoạc ra, đau đến mức không thể thở được.Mãi cho đến khi Tống Từ Nhất đắm chìm vào đốngrượu không ngóc lên nổi, anh mới cảm thấy được, thìra dù thế nào đi chăng nữa, anh sớm đã yêu cô đếnmức thảm thương…

Chương 18: Yêu Đến Mức Thảm Thương