“An Hảo! Con đã đỡ hơn chưa? Hôm nay là ngày đầu tiên đến trường đó, nhanh chân xuống ăn sáng nào.” An Hảo nghe thấy tiếng gọi của mẹ, trong lòng khẽ mỉm cười, kể từ lúc ba qua đời, ngôi nhà trở nên vô cùng hiu quạnh, người thân và bạn bè luôn lẩn trốn, mẹ rất hiếm khi nói to như vậy, trong nhà lúc nào cũng tẻ nhạt, có lẽ chỉ là quá khứ nhưng dường như vẫn chưa vượt qua được, nhưng cô hiểu được tất cả mọi chuyện. “Con đến đây ạ.” An Hảo đi xuống lầu, thấy mẹ cô đang ngồi trước bàn ăn nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, trong lòng cảm thấy rất ấm áp: “Mẹ, mẹ ăn cơm trước đi ạ.” Lâm Uyển mỉm cười: “Hôm nay không phải con sẽ báo danh sao? Mẹ chỉ là có chút phấn khích, cho nên đã làm một bữa sáng vô cùng thịnh soạn, con mau đến nếm thử đi.” An Hảo cảm thấy thật buồn cười, mẹ cô Lâm Uyển năm nay rõ ràng đã ngoài ba mươi tuổi rồi, nhưng sao cô thấy mẹ trông giống như một đứa trẻ, luôn được cha cô lúc còn sống hết lòng cưng chiều. Nghĩ đến đây, đôi mắt của An Hảo hơi tối lại. “Mẹ, con đi một mình…

Chương 26: Ngủ Ngon

YÊU EM ĐẾN TẬN XƯƠNG TỦYTác giả: Mễ Phạn Não ĐạiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“An Hảo! Con đã đỡ hơn chưa? Hôm nay là ngày đầu tiên đến trường đó, nhanh chân xuống ăn sáng nào.” An Hảo nghe thấy tiếng gọi của mẹ, trong lòng khẽ mỉm cười, kể từ lúc ba qua đời, ngôi nhà trở nên vô cùng hiu quạnh, người thân và bạn bè luôn lẩn trốn, mẹ rất hiếm khi nói to như vậy, trong nhà lúc nào cũng tẻ nhạt, có lẽ chỉ là quá khứ nhưng dường như vẫn chưa vượt qua được, nhưng cô hiểu được tất cả mọi chuyện. “Con đến đây ạ.” An Hảo đi xuống lầu, thấy mẹ cô đang ngồi trước bàn ăn nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, trong lòng cảm thấy rất ấm áp: “Mẹ, mẹ ăn cơm trước đi ạ.” Lâm Uyển mỉm cười: “Hôm nay không phải con sẽ báo danh sao? Mẹ chỉ là có chút phấn khích, cho nên đã làm một bữa sáng vô cùng thịnh soạn, con mau đến nếm thử đi.” An Hảo cảm thấy thật buồn cười, mẹ cô Lâm Uyển năm nay rõ ràng đã ngoài ba mươi tuổi rồi, nhưng sao cô thấy mẹ trông giống như một đứa trẻ, luôn được cha cô lúc còn sống hết lòng cưng chiều. Nghĩ đến đây, đôi mắt của An Hảo hơi tối lại. “Mẹ, con đi một mình… Mấy người họ lại quay lại nhà hàng nơi họ ăn lần trước, Mạc Lê hỏi: “Này, Hà Dịch Dương, anh nói thậtđi, nhà hàng này có phải của nhà anh không?” HàDịch Dương mỉm cười nói: “Này, anh nói rồi mà, là củabạn anh. ”An Hảo ngồi xuống và nói: “Chắc chắn là của nhàanh ấy.” Mạc Lê mỉm cười và ngồi xuống. Hà DịchDương mỉm cười bắt lực, lắc đầu và ngồi xuống.Khi đang ăn uống vui vẻ, Mạc Lê đột nhiên hỏi:“Chúng ta có nên tham gia đêm giao thừa cùng nhaukhông?” Hà Dịch Dương sững sờ, sau đó liếc nhìn AnHảo và nói: “Được thôi, anh không phản đối.”An Hảo lúc này mới nói: “Hai người cùng nhau đóngiao thừa nhé, em không đi đâu.” Hà Dịch Dương bịbất ngờ, Mạc Lê cũng sững sờ một chút và nói: “Saovậy, mọi người cùng nhau đón vui vẻ biết bao.” AnHảo nhìn Mạc Lê và nói, “Thôi khỏi, hai người đi đi.”Nói xong cô liền tiếp tục ăn.Mạc Lê nghe xong liền đỏ mặt, trong lòng cô ấy bắtgiác mà bắt đầu mong chờ. Vậy thì chỉ có cô ấy và HàDịch Dương hai người bên nhau…Hà Dịch Dương nghe xong và nói: “Tại sao không ởcùng nhau?” An Hảo nói: “Trời lạnh quá, vẫn là ở nhàthì tốt hơn. Anh cùng Mạc Lê đón giao thừa đi.”Hà Dịch Dương vừa định nói điều gì đó, Mạc Lê liềnnói: “Vậy thì, tớ đi với Hà Dịch Dương là được rồi.”Nói xong, cô ấy lại nhìn Hà Dịch Dương.Hà Dịch Dương mím môi, nuốt lại những gì anh muốnnói, khóe miệng kéo lên và gật đầu. Trong lòng MạcLê ngay lập tức nở hoa, hai người họ cùng nhau đónnăm mới, như vậy cũng quá động lòng rồi.Sau khi mọi người ăn xong, Hà Dịch Dương hỏi:“Có muốn đi dạo không?” Mạc Lê mỉm cười và gậtđầu đồng ý. An Hảo nhún vai hờ hững.Sau đó, bọn họ đi trên đường, Mạc Lê dọc đườngcứ tíu ta tíu tít trò chuyện, Hà Dịch Dương mỉm cườivà gật đầu, thỉnh thoảng nhìn An Hảo.Nhìn thấy An Hảo với hai tay trong túi, anh khôngbiết mình đang nghĩ gì, lông mi của cô nhấp nháy vàchóp mũi có chút đỏ lạnh. Đôi môi thì đỏ mọng. dướilông mi lúc này là đôi mắt không thể đoán được, bộ đồmàu đen làm cho làn da của cô trắng như tuyết, lạnhđến thấu xương, có chút khiến người ta không thẻ tiếpcận.Hà Dịch Dương nhìn cô đến mức trông hơi ngớngắn. Mạc Lê nhận thấy Hà Dịch Dương không trả lời,cô ấy hỏi: “Này, Hà Dịch Dương, anh đang nhìn gìvậy?” Hà Dịch Dương hồi phục thần trí và trả lời trongsự bối rồi: “Ha ha, không có gì, em vừa nói gì vậy?”Mạc Lê hơi thất vọng, có phải cô ấy đã nói quánhiều không? Nhất định anh ấy cảm thấy rất phiền,sau đó cô ấy nói: “À, em hỏi sinh nhật của anh là ngàymấy?”Hà Dịch Dương nghe xong liền trả lời: “Anh sinhvào tháng Tư.” Mạc Lê nghe xong liền kích động gật:“Em, em cũng sinh vào tháng Tư!” Hà Dịch Dươngmỉm cười nói: “Trùng hợp thật ghê nha.” Sau đó anhlại hỏi: “Vậy còn An Hảo?”An Hảo nghe xong liền nói: “Ngày 3 tháng 3.” Hà DịchDương nắm chặt tay, nhớ nó trong lòng.“Chị An!” Vào lúc này, An Hảo nghe thấy một giọng nóiquen thuộc. Cô nhìn lên thì thấy trước mặt mình là SởHiên, Lục Minh Hạo và Tống Từ Nhát. Cô bắt gặp ánhmắt của Tống Từ Nhất, An Hảo hơi ngạc nhiên mộtlúc. Hôm nay anh cũng mặc đồ đen. Tống Từ Nhấtquay đầu nhìn sang Hà Dịch Dương. Hà Dịch Dươngcũng không ngại ngùng mà nhìn lại ánh mắt của anh.Bọn họ bước gần tới, An Hảo nói với Sở Hiên: “Tạisao mọi người lại ở đây?” Sở Hiên liếc nhìn Hà DịchDương, quay đầu sang vừa cười vừa nói với An Hảo:“À, hôm nay bọn em giúp anh Nhất chuyển nhà, sauđó cùng nhau ra người ăn cơm.” An Hảo nghe xong,liếc nhìn Tống Từ Nhất. Chuyển nhà? Anh ấy muốnchuyền ra sống một mình sao?Sở Hiên hỏi: “Còn chị thì sao?” Mạc Lê mỉm cườinói: “Thật trùng hợp, chúng tôi cũng đã ra ngoài để ănmừng An Hảo chuyền nhà.”Chương 26: Ngủ ngon Ẳ 3 ỷ:Ngay khi Tông Từ Nhât nghe thây điêu này, biêu hiệncủa anh liền thay đổi, Sở Hiên nói: “À, chị An cũngchuyền nhà sao, sao không nói với bọn em một tiếng,bọn em cũng nên giúp một tay chứ.” An Hảo nói: “Đóchỉ là thay đổi nơi sống thôi mà, không có gì đề nói.”Mắt Tống Từ Nhất tối sầm lại và nói: “Không có gìđể nói à2” Sau đó anh liếc nhìn Hà Dịch Dương.Khi An Hảo bị hỏi đến sững sờ, đang định giải thíchthì Hà Dịch Dương mỉm cười nói: “Tôi chỉ đến nhà côấy để tìm cô ấy và vừa hay đúng lúc cô ấy chuyểnnhà, cho nên giúp một chút.”Đôi mắt của Tống Từ Nhất tối sầằm lại, anh lạnhlùng nói: “Tôi hỏi anh à?” Nhiệt độ xung quanh lập tứchạ nhiệt, nhất thời bầu không khí trở nên lạnh lẽo.An Hảo cau mày và nói: “Tôi không nói với ai, anhta chỉ tình cờ đến đúng lúc thôi.” Tống Từ Nhất nghexong không nói gì, anh nhìn chằm chằm vào An Hảo.Hôm nay cô ấy buộc tóc lên và toàn thân mặc đồ màuđen. Cô ấy có biết đôi môi đỏ mọng của mình chói mắtnhư thế nào không? Cổ họng của Tống Từ Nhất thắtchặt.Khi thấy tình hình như vậy, Sở Hiên nhanh chóngnói: “Cái đó, trước tiên hãy đi ăn tối, gặp sau nha chịAn.” An Hảo nghe xong gật gật đầu, sau đó cô bướctiếp, Mạc Lê vẫy tay rồi cũng đi theo.Hà Dịch Dương nhìn Tống Từ Nhất, khóe miệng cogiật, anh ta đi ngang qua Tống Từ Nhất và theo kịp cô.Tống Từ Nhất nắm chặt hai tay.Bọn họ ngồi xuống, Lục Minh Hạo gọi món xong.Sở Hiên thấy khuôn mặt của Tống Từ Nhất vẫn cứngđờ, nhất thời không biết phải nói gì, chắc chắn là vì lúcnãy thấy Hà Dịch Dương đi cùng với chị An.Lúc này Tống Từ Nhất mở miệng nói: “Chút nữauống rượu.” Sở Hiên gật đầu và nói: “Minh Hạo còn cóviệc, tôi sẽ uống cùng cậu.” Tống Từ Nhất không nóigì thêm.An Hảo nghĩ đến giọng điệu vừa nãy của Tống TừNhát, thực sự là phiền chết đi được, cô ấy đã giảithích tất cả rồi anh vẫn còn nhăn mày nhăn mặt.Hà Dịch Dương thấy rằng sắc mặt của An Hảokhông tốt, anh ta mím môi và nói: “Sao vậy? Bận tâmđến những lời anh ta vừa nói sao?” An Hảo sững sờvà nói: “À, không có, làm sao có thể như vậy được.”Mạc Lê nói: “Không còn sớm nữa, vậy chúng ta vềthôi. ”An Hảo nghe xong liền nói: “Tớ trực tiếp bắt xe vềnhà, Hà Dịch Dương, anh đưa Mạc Lê về nhé.” HàDịch Dương vừa định nói gì đó, An Hảo liền bắt xe,lên xe và vẫy tay, sau đó rời đi.Hà Dịch Dương sững người, mở miệng nhưng cuốicùng thở dài một hơi. Mạc Lê ở đằng sau Hà DịchDương, cô ấy cúi đầu và siết chặt tay, sau đó nói: “Vậychúng ta?”Hà Dịch Dương ngây ra một lúc, quay người nhìnMạc Lê và mỉm cười nói: “Vậy chúng ta đi thôi, anh đilấy xe, sau đó đưa em về nhà.” Mạc Lê mỉm cười vàgật đầu.Chương 26: Ngủ ngonAn Hảo về đến nhà, cô chào Lâm Uyễn rồi đi vàophòng và tắm rửa, vừa đặt lưng xuống giường thì điệnthoại reo lên.An Hảo cau mày, cô miễn cưỡng đứng dậy, lấy điệnthoại và ngồi trên giường, cô mở điện thoại ra xemliền sững sờ.Chỉ thấy một tin nhắn từ Tống Từ Nhất vừa gửi tới:Chuyển nhà tới đâu?An Hảo từ từ bình tĩnh lại và trả lời. Ngay sau khigửi nó, Tống Từ Nhất liền trả lời: Biết rồi, nghỉ ngơisớm đi.An Hảo suy nghĩ một lát, gõ một tin, anh cũng nghỉngơi sớm đi, sau đó xóa nó, sau đó lại gõ, rồi lại xóanó một lần nữa, sau một lúc, cô gõ một vài từ và gửinó đi. Đặt điện thoại xuống, chui vào tổ ám của mình.Tống Từ Nhất đang suy nghĩ về việc An Hảo chuyểnnhà, tại sao đột nhiên lại chuyển nhà, có chuyện gì đãxảy ra sao?Sở Hiên thấy Tống Từ Nhất vừa nhìn điện thoại liềnkhông nói gì, anh ta cầm ly rượu lên rót đầy một ly choTống Từ Nhất, rồi nói: “Được rồi, làm một ly nào.”Tống Từ Nhất vừa cầm ly rượu lên, điện thoại anh liềnreo, màn hình phát sáng, tin nhắn gửi tới chỉ vỏn vẹnhai chữ: Ngủ ngon.Tống Từ Nhất sững sờ, anh giật giật khóe miệng rồicười một cái. Cầm ly rượu lên cụng lý với Sở Hiên,sau đó một ngụm cạn sạch.Sở Hiên sững sờ. Tại sao người đàn ông vừa giâytrước cau mày nhăn mặt, một giây sau liền cười rồi?An Hảo cuộn mình trong chăn, đột nhiên nghe thấytiếng chuông điện thoại reo lên, cô lập tức rời khỏigiường và nhắc điện thoại lên, Tống Từ Nhất nhắn:Ừm, ngủ ngon.An Hảo xem xong, sau đó đặt điện thoại xuống và trởlại giường. Trong chăn, An Hảo từ từ nâng khóe môi

Mấy người họ lại quay lại nhà hàng nơi họ ăn lần trước, Mạc Lê hỏi: “Này, Hà Dịch Dương, anh nói thật

đi, nhà hàng này có phải của nhà anh không?” Hà

Dịch Dương mỉm cười nói: “Này, anh nói rồi mà, là của

bạn anh. ”

An Hảo ngồi xuống và nói: “Chắc chắn là của nhà

anh ấy.” Mạc Lê mỉm cười và ngồi xuống. Hà Dịch

Dương mỉm cười bắt lực, lắc đầu và ngồi xuống.

Khi đang ăn uống vui vẻ, Mạc Lê đột nhiên hỏi:

“Chúng ta có nên tham gia đêm giao thừa cùng nhau

không?” Hà Dịch Dương sững sờ, sau đó liếc nhìn An

Hảo và nói: “Được thôi, anh không phản đối.”

An Hảo lúc này mới nói: “Hai người cùng nhau đón

giao thừa nhé, em không đi đâu.” Hà Dịch Dương bị

bất ngờ, Mạc Lê cũng sững sờ một chút và nói: “Sao

vậy, mọi người cùng nhau đón vui vẻ biết bao.” An

Hảo nhìn Mạc Lê và nói, “Thôi khỏi, hai người đi đi.”

Nói xong cô liền tiếp tục ăn.

Mạc Lê nghe xong liền đỏ mặt, trong lòng cô ấy bắt

giác mà bắt đầu mong chờ. Vậy thì chỉ có cô ấy và Hà

Dịch Dương hai người bên nhau…

Hà Dịch Dương nghe xong và nói: “Tại sao không ở

cùng nhau?” An Hảo nói: “Trời lạnh quá, vẫn là ở nhà

thì tốt hơn. Anh cùng Mạc Lê đón giao thừa đi.”

Hà Dịch Dương vừa định nói điều gì đó, Mạc Lê liền

nói: “Vậy thì, tớ đi với Hà Dịch Dương là được rồi.”

Nói xong, cô ấy lại nhìn Hà Dịch Dương.

Hà Dịch Dương mím môi, nuốt lại những gì anh muốn

nói, khóe miệng kéo lên và gật đầu. Trong lòng Mạc

Lê ngay lập tức nở hoa, hai người họ cùng nhau đón

năm mới, như vậy cũng quá động lòng rồi.

Sau khi mọi người ăn xong, Hà Dịch Dương hỏi:

“Có muốn đi dạo không?” Mạc Lê mỉm cười và gật

đầu đồng ý. An Hảo nhún vai hờ hững.

Sau đó, bọn họ đi trên đường, Mạc Lê dọc đường

cứ tíu ta tíu tít trò chuyện, Hà Dịch Dương mỉm cười

và gật đầu, thỉnh thoảng nhìn An Hảo.

Nhìn thấy An Hảo với hai tay trong túi, anh không

biết mình đang nghĩ gì, lông mi của cô nhấp nháy và

chóp mũi có chút đỏ lạnh. Đôi môi thì đỏ mọng. dưới

lông mi lúc này là đôi mắt không thể đoán được, bộ đồ

màu đen làm cho làn da của cô trắng như tuyết, lạnh

đến thấu xương, có chút khiến người ta không thẻ tiếp

cận.

Hà Dịch Dương nhìn cô đến mức trông hơi ngớ

ngắn. Mạc Lê nhận thấy Hà Dịch Dương không trả lời,

cô ấy hỏi: “Này, Hà Dịch Dương, anh đang nhìn gì

vậy?” Hà Dịch Dương hồi phục thần trí và trả lời trong

sự bối rồi: “Ha ha, không có gì, em vừa nói gì vậy?”

Mạc Lê hơi thất vọng, có phải cô ấy đã nói quá

nhiều không? Nhất định anh ấy cảm thấy rất phiền,

sau đó cô ấy nói: “À, em hỏi sinh nhật của anh là ngày

mấy?”

Hà Dịch Dương nghe xong liền trả lời: “Anh sinh

vào tháng Tư.” Mạc Lê nghe xong liền kích động gật:

“Em, em cũng sinh vào tháng Tư!” Hà Dịch Dương

mỉm cười nói: “Trùng hợp thật ghê nha.” Sau đó anh

lại hỏi: “Vậy còn An Hảo?”

An Hảo nghe xong liền nói: “Ngày 3 tháng 3.” Hà Dịch

Dương nắm chặt tay, nhớ nó trong lòng.

“Chị An!” Vào lúc này, An Hảo nghe thấy một giọng nói

quen thuộc. Cô nhìn lên thì thấy trước mặt mình là Sở

Hiên, Lục Minh Hạo và Tống Từ Nhát. Cô bắt gặp ánh

mắt của Tống Từ Nhất, An Hảo hơi ngạc nhiên một

lúc. Hôm nay anh cũng mặc đồ đen. Tống Từ Nhất

quay đầu nhìn sang Hà Dịch Dương. Hà Dịch Dương

cũng không ngại ngùng mà nhìn lại ánh mắt của anh.

Bọn họ bước gần tới, An Hảo nói với Sở Hiên: “Tại

sao mọi người lại ở đây?” Sở Hiên liếc nhìn Hà Dịch

Dương, quay đầu sang vừa cười vừa nói với An Hảo:

“À, hôm nay bọn em giúp anh Nhất chuyển nhà, sau

đó cùng nhau ra người ăn cơm.” An Hảo nghe xong,

liếc nhìn Tống Từ Nhất. Chuyển nhà? Anh ấy muốn

chuyền ra sống một mình sao?

Sở Hiên hỏi: “Còn chị thì sao?” Mạc Lê mỉm cười

nói: “Thật trùng hợp, chúng tôi cũng đã ra ngoài để ăn

mừng An Hảo chuyền nhà.”

Chương 26: Ngủ ngon Ẳ 3 ỷ:

Ngay khi Tông Từ Nhât nghe thây điêu này, biêu hiện

của anh liền thay đổi, Sở Hiên nói: “À, chị An cũng

chuyền nhà sao, sao không nói với bọn em một tiếng,

bọn em cũng nên giúp một tay chứ.” An Hảo nói: “Đó

chỉ là thay đổi nơi sống thôi mà, không có gì đề nói.”

Mắt Tống Từ Nhất tối sầm lại và nói: “Không có gì

để nói à2” Sau đó anh liếc nhìn Hà Dịch Dương.

Khi An Hảo bị hỏi đến sững sờ, đang định giải thích

thì Hà Dịch Dương mỉm cười nói: “Tôi chỉ đến nhà cô

ấy để tìm cô ấy và vừa hay đúng lúc cô ấy chuyển

nhà, cho nên giúp một chút.”

Đôi mắt của Tống Từ Nhất tối sầằm lại, anh lạnh

lùng nói: “Tôi hỏi anh à?” Nhiệt độ xung quanh lập tức

hạ nhiệt, nhất thời bầu không khí trở nên lạnh lẽo.

An Hảo cau mày và nói: “Tôi không nói với ai, anh

ta chỉ tình cờ đến đúng lúc thôi.” Tống Từ Nhất nghe

xong không nói gì, anh nhìn chằm chằm vào An Hảo.

Hôm nay cô ấy buộc tóc lên và toàn thân mặc đồ màu

đen. Cô ấy có biết đôi môi đỏ mọng của mình chói mắt

như thế nào không? Cổ họng của Tống Từ Nhất thắt

chặt.

Khi thấy tình hình như vậy, Sở Hiên nhanh chóng

nói: “Cái đó, trước tiên hãy đi ăn tối, gặp sau nha chị

An.” An Hảo nghe xong gật gật đầu, sau đó cô bước

tiếp, Mạc Lê vẫy tay rồi cũng đi theo.

Hà Dịch Dương nhìn Tống Từ Nhất, khóe miệng co

giật, anh ta đi ngang qua Tống Từ Nhất và theo kịp cô.

Tống Từ Nhất nắm chặt hai tay.

Bọn họ ngồi xuống, Lục Minh Hạo gọi món xong.

Sở Hiên thấy khuôn mặt của Tống Từ Nhất vẫn cứng

đờ, nhất thời không biết phải nói gì, chắc chắn là vì lúc

nãy thấy Hà Dịch Dương đi cùng với chị An.

Lúc này Tống Từ Nhất mở miệng nói: “Chút nữa

uống rượu.” Sở Hiên gật đầu và nói: “Minh Hạo còn có

việc, tôi sẽ uống cùng cậu.” Tống Từ Nhất không nói

gì thêm.

An Hảo nghĩ đến giọng điệu vừa nãy của Tống Từ

Nhát, thực sự là phiền chết đi được, cô ấy đã giải

thích tất cả rồi anh vẫn còn nhăn mày nhăn mặt.

Hà Dịch Dương thấy rằng sắc mặt của An Hảo

không tốt, anh ta mím môi và nói: “Sao vậy? Bận tâm

đến những lời anh ta vừa nói sao?” An Hảo sững sờ

và nói: “À, không có, làm sao có thể như vậy được.”

Mạc Lê nói: “Không còn sớm nữa, vậy chúng ta về

thôi. ”

An Hảo nghe xong liền nói: “Tớ trực tiếp bắt xe về

nhà, Hà Dịch Dương, anh đưa Mạc Lê về nhé.” Hà

Dịch Dương vừa định nói gì đó, An Hảo liền bắt xe,

lên xe và vẫy tay, sau đó rời đi.

Hà Dịch Dương sững người, mở miệng nhưng cuối

cùng thở dài một hơi. Mạc Lê ở đằng sau Hà Dịch

Dương, cô ấy cúi đầu và siết chặt tay, sau đó nói: “Vậy

chúng ta?”

Hà Dịch Dương ngây ra một lúc, quay người nhìn

Mạc Lê và mỉm cười nói: “Vậy chúng ta đi thôi, anh đi

lấy xe, sau đó đưa em về nhà.” Mạc Lê mỉm cười và

gật đầu.

Chương 26: Ngủ ngon

An Hảo về đến nhà, cô chào Lâm Uyễn rồi đi vào

phòng và tắm rửa, vừa đặt lưng xuống giường thì điện

thoại reo lên.

An Hảo cau mày, cô miễn cưỡng đứng dậy, lấy điện

thoại và ngồi trên giường, cô mở điện thoại ra xem

liền sững sờ.

Chỉ thấy một tin nhắn từ Tống Từ Nhất vừa gửi tới:

Chuyển nhà tới đâu?

An Hảo từ từ bình tĩnh lại và trả lời. Ngay sau khi

gửi nó, Tống Từ Nhất liền trả lời: Biết rồi, nghỉ ngơi

sớm đi.

An Hảo suy nghĩ một lát, gõ một tin, anh cũng nghỉ

ngơi sớm đi, sau đó xóa nó, sau đó lại gõ, rồi lại xóa

nó một lần nữa, sau một lúc, cô gõ một vài từ và gửi

nó đi. Đặt điện thoại xuống, chui vào tổ ám của mình.

Tống Từ Nhất đang suy nghĩ về việc An Hảo chuyển

nhà, tại sao đột nhiên lại chuyển nhà, có chuyện gì đã

xảy ra sao?

Sở Hiên thấy Tống Từ Nhất vừa nhìn điện thoại liền

không nói gì, anh ta cầm ly rượu lên rót đầy một ly cho

Tống Từ Nhất, rồi nói: “Được rồi, làm một ly nào.”

Tống Từ Nhất vừa cầm ly rượu lên, điện thoại anh liền

reo, màn hình phát sáng, tin nhắn gửi tới chỉ vỏn vẹn

hai chữ: Ngủ ngon.

Tống Từ Nhất sững sờ, anh giật giật khóe miệng rồi

cười một cái. Cầm ly rượu lên cụng lý với Sở Hiên,

sau đó một ngụm cạn sạch.

Sở Hiên sững sờ. Tại sao người đàn ông vừa giây

trước cau mày nhăn mặt, một giây sau liền cười rồi?

An Hảo cuộn mình trong chăn, đột nhiên nghe thấy

tiếng chuông điện thoại reo lên, cô lập tức rời khỏi

giường và nhắc điện thoại lên, Tống Từ Nhất nhắn:

Ừm, ngủ ngon.

An Hảo xem xong, sau đó đặt điện thoại xuống và trở

lại giường. Trong chăn, An Hảo từ từ nâng khóe môi

YÊU EM ĐẾN TẬN XƯƠNG TỦYTác giả: Mễ Phạn Não ĐạiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“An Hảo! Con đã đỡ hơn chưa? Hôm nay là ngày đầu tiên đến trường đó, nhanh chân xuống ăn sáng nào.” An Hảo nghe thấy tiếng gọi của mẹ, trong lòng khẽ mỉm cười, kể từ lúc ba qua đời, ngôi nhà trở nên vô cùng hiu quạnh, người thân và bạn bè luôn lẩn trốn, mẹ rất hiếm khi nói to như vậy, trong nhà lúc nào cũng tẻ nhạt, có lẽ chỉ là quá khứ nhưng dường như vẫn chưa vượt qua được, nhưng cô hiểu được tất cả mọi chuyện. “Con đến đây ạ.” An Hảo đi xuống lầu, thấy mẹ cô đang ngồi trước bàn ăn nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, trong lòng cảm thấy rất ấm áp: “Mẹ, mẹ ăn cơm trước đi ạ.” Lâm Uyển mỉm cười: “Hôm nay không phải con sẽ báo danh sao? Mẹ chỉ là có chút phấn khích, cho nên đã làm một bữa sáng vô cùng thịnh soạn, con mau đến nếm thử đi.” An Hảo cảm thấy thật buồn cười, mẹ cô Lâm Uyển năm nay rõ ràng đã ngoài ba mươi tuổi rồi, nhưng sao cô thấy mẹ trông giống như một đứa trẻ, luôn được cha cô lúc còn sống hết lòng cưng chiều. Nghĩ đến đây, đôi mắt của An Hảo hơi tối lại. “Mẹ, con đi một mình… Mấy người họ lại quay lại nhà hàng nơi họ ăn lần trước, Mạc Lê hỏi: “Này, Hà Dịch Dương, anh nói thậtđi, nhà hàng này có phải của nhà anh không?” HàDịch Dương mỉm cười nói: “Này, anh nói rồi mà, là củabạn anh. ”An Hảo ngồi xuống và nói: “Chắc chắn là của nhàanh ấy.” Mạc Lê mỉm cười và ngồi xuống. Hà DịchDương mỉm cười bắt lực, lắc đầu và ngồi xuống.Khi đang ăn uống vui vẻ, Mạc Lê đột nhiên hỏi:“Chúng ta có nên tham gia đêm giao thừa cùng nhaukhông?” Hà Dịch Dương sững sờ, sau đó liếc nhìn AnHảo và nói: “Được thôi, anh không phản đối.”An Hảo lúc này mới nói: “Hai người cùng nhau đóngiao thừa nhé, em không đi đâu.” Hà Dịch Dương bịbất ngờ, Mạc Lê cũng sững sờ một chút và nói: “Saovậy, mọi người cùng nhau đón vui vẻ biết bao.” AnHảo nhìn Mạc Lê và nói, “Thôi khỏi, hai người đi đi.”Nói xong cô liền tiếp tục ăn.Mạc Lê nghe xong liền đỏ mặt, trong lòng cô ấy bắtgiác mà bắt đầu mong chờ. Vậy thì chỉ có cô ấy và HàDịch Dương hai người bên nhau…Hà Dịch Dương nghe xong và nói: “Tại sao không ởcùng nhau?” An Hảo nói: “Trời lạnh quá, vẫn là ở nhàthì tốt hơn. Anh cùng Mạc Lê đón giao thừa đi.”Hà Dịch Dương vừa định nói điều gì đó, Mạc Lê liềnnói: “Vậy thì, tớ đi với Hà Dịch Dương là được rồi.”Nói xong, cô ấy lại nhìn Hà Dịch Dương.Hà Dịch Dương mím môi, nuốt lại những gì anh muốnnói, khóe miệng kéo lên và gật đầu. Trong lòng MạcLê ngay lập tức nở hoa, hai người họ cùng nhau đónnăm mới, như vậy cũng quá động lòng rồi.Sau khi mọi người ăn xong, Hà Dịch Dương hỏi:“Có muốn đi dạo không?” Mạc Lê mỉm cười và gậtđầu đồng ý. An Hảo nhún vai hờ hững.Sau đó, bọn họ đi trên đường, Mạc Lê dọc đườngcứ tíu ta tíu tít trò chuyện, Hà Dịch Dương mỉm cườivà gật đầu, thỉnh thoảng nhìn An Hảo.Nhìn thấy An Hảo với hai tay trong túi, anh khôngbiết mình đang nghĩ gì, lông mi của cô nhấp nháy vàchóp mũi có chút đỏ lạnh. Đôi môi thì đỏ mọng. dướilông mi lúc này là đôi mắt không thể đoán được, bộ đồmàu đen làm cho làn da của cô trắng như tuyết, lạnhđến thấu xương, có chút khiến người ta không thẻ tiếpcận.Hà Dịch Dương nhìn cô đến mức trông hơi ngớngắn. Mạc Lê nhận thấy Hà Dịch Dương không trả lời,cô ấy hỏi: “Này, Hà Dịch Dương, anh đang nhìn gìvậy?” Hà Dịch Dương hồi phục thần trí và trả lời trongsự bối rồi: “Ha ha, không có gì, em vừa nói gì vậy?”Mạc Lê hơi thất vọng, có phải cô ấy đã nói quánhiều không? Nhất định anh ấy cảm thấy rất phiền,sau đó cô ấy nói: “À, em hỏi sinh nhật của anh là ngàymấy?”Hà Dịch Dương nghe xong liền trả lời: “Anh sinhvào tháng Tư.” Mạc Lê nghe xong liền kích động gật:“Em, em cũng sinh vào tháng Tư!” Hà Dịch Dươngmỉm cười nói: “Trùng hợp thật ghê nha.” Sau đó anhlại hỏi: “Vậy còn An Hảo?”An Hảo nghe xong liền nói: “Ngày 3 tháng 3.” Hà DịchDương nắm chặt tay, nhớ nó trong lòng.“Chị An!” Vào lúc này, An Hảo nghe thấy một giọng nóiquen thuộc. Cô nhìn lên thì thấy trước mặt mình là SởHiên, Lục Minh Hạo và Tống Từ Nhát. Cô bắt gặp ánhmắt của Tống Từ Nhất, An Hảo hơi ngạc nhiên mộtlúc. Hôm nay anh cũng mặc đồ đen. Tống Từ Nhấtquay đầu nhìn sang Hà Dịch Dương. Hà Dịch Dươngcũng không ngại ngùng mà nhìn lại ánh mắt của anh.Bọn họ bước gần tới, An Hảo nói với Sở Hiên: “Tạisao mọi người lại ở đây?” Sở Hiên liếc nhìn Hà DịchDương, quay đầu sang vừa cười vừa nói với An Hảo:“À, hôm nay bọn em giúp anh Nhất chuyển nhà, sauđó cùng nhau ra người ăn cơm.” An Hảo nghe xong,liếc nhìn Tống Từ Nhất. Chuyển nhà? Anh ấy muốnchuyền ra sống một mình sao?Sở Hiên hỏi: “Còn chị thì sao?” Mạc Lê mỉm cườinói: “Thật trùng hợp, chúng tôi cũng đã ra ngoài để ănmừng An Hảo chuyền nhà.”Chương 26: Ngủ ngon Ẳ 3 ỷ:Ngay khi Tông Từ Nhât nghe thây điêu này, biêu hiệncủa anh liền thay đổi, Sở Hiên nói: “À, chị An cũngchuyền nhà sao, sao không nói với bọn em một tiếng,bọn em cũng nên giúp một tay chứ.” An Hảo nói: “Đóchỉ là thay đổi nơi sống thôi mà, không có gì đề nói.”Mắt Tống Từ Nhất tối sầm lại và nói: “Không có gìđể nói à2” Sau đó anh liếc nhìn Hà Dịch Dương.Khi An Hảo bị hỏi đến sững sờ, đang định giải thíchthì Hà Dịch Dương mỉm cười nói: “Tôi chỉ đến nhà côấy để tìm cô ấy và vừa hay đúng lúc cô ấy chuyểnnhà, cho nên giúp một chút.”Đôi mắt của Tống Từ Nhất tối sầằm lại, anh lạnhlùng nói: “Tôi hỏi anh à?” Nhiệt độ xung quanh lập tứchạ nhiệt, nhất thời bầu không khí trở nên lạnh lẽo.An Hảo cau mày và nói: “Tôi không nói với ai, anhta chỉ tình cờ đến đúng lúc thôi.” Tống Từ Nhất nghexong không nói gì, anh nhìn chằm chằm vào An Hảo.Hôm nay cô ấy buộc tóc lên và toàn thân mặc đồ màuđen. Cô ấy có biết đôi môi đỏ mọng của mình chói mắtnhư thế nào không? Cổ họng của Tống Từ Nhất thắtchặt.Khi thấy tình hình như vậy, Sở Hiên nhanh chóngnói: “Cái đó, trước tiên hãy đi ăn tối, gặp sau nha chịAn.” An Hảo nghe xong gật gật đầu, sau đó cô bướctiếp, Mạc Lê vẫy tay rồi cũng đi theo.Hà Dịch Dương nhìn Tống Từ Nhất, khóe miệng cogiật, anh ta đi ngang qua Tống Từ Nhất và theo kịp cô.Tống Từ Nhất nắm chặt hai tay.Bọn họ ngồi xuống, Lục Minh Hạo gọi món xong.Sở Hiên thấy khuôn mặt của Tống Từ Nhất vẫn cứngđờ, nhất thời không biết phải nói gì, chắc chắn là vì lúcnãy thấy Hà Dịch Dương đi cùng với chị An.Lúc này Tống Từ Nhất mở miệng nói: “Chút nữauống rượu.” Sở Hiên gật đầu và nói: “Minh Hạo còn cóviệc, tôi sẽ uống cùng cậu.” Tống Từ Nhất không nóigì thêm.An Hảo nghĩ đến giọng điệu vừa nãy của Tống TừNhát, thực sự là phiền chết đi được, cô ấy đã giảithích tất cả rồi anh vẫn còn nhăn mày nhăn mặt.Hà Dịch Dương thấy rằng sắc mặt của An Hảokhông tốt, anh ta mím môi và nói: “Sao vậy? Bận tâmđến những lời anh ta vừa nói sao?” An Hảo sững sờvà nói: “À, không có, làm sao có thể như vậy được.”Mạc Lê nói: “Không còn sớm nữa, vậy chúng ta vềthôi. ”An Hảo nghe xong liền nói: “Tớ trực tiếp bắt xe vềnhà, Hà Dịch Dương, anh đưa Mạc Lê về nhé.” HàDịch Dương vừa định nói gì đó, An Hảo liền bắt xe,lên xe và vẫy tay, sau đó rời đi.Hà Dịch Dương sững người, mở miệng nhưng cuốicùng thở dài một hơi. Mạc Lê ở đằng sau Hà DịchDương, cô ấy cúi đầu và siết chặt tay, sau đó nói: “Vậychúng ta?”Hà Dịch Dương ngây ra một lúc, quay người nhìnMạc Lê và mỉm cười nói: “Vậy chúng ta đi thôi, anh đilấy xe, sau đó đưa em về nhà.” Mạc Lê mỉm cười vàgật đầu.Chương 26: Ngủ ngonAn Hảo về đến nhà, cô chào Lâm Uyễn rồi đi vàophòng và tắm rửa, vừa đặt lưng xuống giường thì điệnthoại reo lên.An Hảo cau mày, cô miễn cưỡng đứng dậy, lấy điệnthoại và ngồi trên giường, cô mở điện thoại ra xemliền sững sờ.Chỉ thấy một tin nhắn từ Tống Từ Nhất vừa gửi tới:Chuyển nhà tới đâu?An Hảo từ từ bình tĩnh lại và trả lời. Ngay sau khigửi nó, Tống Từ Nhất liền trả lời: Biết rồi, nghỉ ngơisớm đi.An Hảo suy nghĩ một lát, gõ một tin, anh cũng nghỉngơi sớm đi, sau đó xóa nó, sau đó lại gõ, rồi lại xóanó một lần nữa, sau một lúc, cô gõ một vài từ và gửinó đi. Đặt điện thoại xuống, chui vào tổ ám của mình.Tống Từ Nhất đang suy nghĩ về việc An Hảo chuyểnnhà, tại sao đột nhiên lại chuyển nhà, có chuyện gì đãxảy ra sao?Sở Hiên thấy Tống Từ Nhất vừa nhìn điện thoại liềnkhông nói gì, anh ta cầm ly rượu lên rót đầy một ly choTống Từ Nhất, rồi nói: “Được rồi, làm một ly nào.”Tống Từ Nhất vừa cầm ly rượu lên, điện thoại anh liềnreo, màn hình phát sáng, tin nhắn gửi tới chỉ vỏn vẹnhai chữ: Ngủ ngon.Tống Từ Nhất sững sờ, anh giật giật khóe miệng rồicười một cái. Cầm ly rượu lên cụng lý với Sở Hiên,sau đó một ngụm cạn sạch.Sở Hiên sững sờ. Tại sao người đàn ông vừa giâytrước cau mày nhăn mặt, một giây sau liền cười rồi?An Hảo cuộn mình trong chăn, đột nhiên nghe thấytiếng chuông điện thoại reo lên, cô lập tức rời khỏigiường và nhắc điện thoại lên, Tống Từ Nhất nhắn:Ừm, ngủ ngon.An Hảo xem xong, sau đó đặt điện thoại xuống và trởlại giường. Trong chăn, An Hảo từ từ nâng khóe môi

Chương 26: Ngủ Ngon