“An Hảo! Con đã đỡ hơn chưa? Hôm nay là ngày đầu tiên đến trường đó, nhanh chân xuống ăn sáng nào.” An Hảo nghe thấy tiếng gọi của mẹ, trong lòng khẽ mỉm cười, kể từ lúc ba qua đời, ngôi nhà trở nên vô cùng hiu quạnh, người thân và bạn bè luôn lẩn trốn, mẹ rất hiếm khi nói to như vậy, trong nhà lúc nào cũng tẻ nhạt, có lẽ chỉ là quá khứ nhưng dường như vẫn chưa vượt qua được, nhưng cô hiểu được tất cả mọi chuyện. “Con đến đây ạ.” An Hảo đi xuống lầu, thấy mẹ cô đang ngồi trước bàn ăn nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, trong lòng cảm thấy rất ấm áp: “Mẹ, mẹ ăn cơm trước đi ạ.” Lâm Uyển mỉm cười: “Hôm nay không phải con sẽ báo danh sao? Mẹ chỉ là có chút phấn khích, cho nên đã làm một bữa sáng vô cùng thịnh soạn, con mau đến nếm thử đi.” An Hảo cảm thấy thật buồn cười, mẹ cô Lâm Uyển năm nay rõ ràng đã ngoài ba mươi tuổi rồi, nhưng sao cô thấy mẹ trông giống như một đứa trẻ, luôn được cha cô lúc còn sống hết lòng cưng chiều. Nghĩ đến đây, đôi mắt của An Hảo hơi tối lại. “Mẹ, con đi một mình…
Chương 30: Lần Sau Hãy Đi Cùng Anh
YÊU EM ĐẾN TẬN XƯƠNG TỦYTác giả: Mễ Phạn Não ĐạiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“An Hảo! Con đã đỡ hơn chưa? Hôm nay là ngày đầu tiên đến trường đó, nhanh chân xuống ăn sáng nào.” An Hảo nghe thấy tiếng gọi của mẹ, trong lòng khẽ mỉm cười, kể từ lúc ba qua đời, ngôi nhà trở nên vô cùng hiu quạnh, người thân và bạn bè luôn lẩn trốn, mẹ rất hiếm khi nói to như vậy, trong nhà lúc nào cũng tẻ nhạt, có lẽ chỉ là quá khứ nhưng dường như vẫn chưa vượt qua được, nhưng cô hiểu được tất cả mọi chuyện. “Con đến đây ạ.” An Hảo đi xuống lầu, thấy mẹ cô đang ngồi trước bàn ăn nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, trong lòng cảm thấy rất ấm áp: “Mẹ, mẹ ăn cơm trước đi ạ.” Lâm Uyển mỉm cười: “Hôm nay không phải con sẽ báo danh sao? Mẹ chỉ là có chút phấn khích, cho nên đã làm một bữa sáng vô cùng thịnh soạn, con mau đến nếm thử đi.” An Hảo cảm thấy thật buồn cười, mẹ cô Lâm Uyển năm nay rõ ràng đã ngoài ba mươi tuổi rồi, nhưng sao cô thấy mẹ trông giống như một đứa trẻ, luôn được cha cô lúc còn sống hết lòng cưng chiều. Nghĩ đến đây, đôi mắt của An Hảo hơi tối lại. “Mẹ, con đi một mình… Sau khi mặc xong quần áo, An Hảo nói với Lâm Uyễn: “Con xuống mua nước trái cây nha mẹ.” Lâm Uyễểnchưa kịp nói gì, An Hảo đã ra khỏi cửa rồi. Lâm Uyểnnhìn cánh cửa đóng kín, mỉm cười lắc đầu.An Hảo ra khỏi nhà. Gió vào ban đêm hơi mạnh, trờithì lạnh như vậy, anh ấy đến đây làm gì, tại sao luônkhông nói lời nào liền đến đây.Khi Tống Từ Nhất thấy An Hảo đến, anh hỏi: “Tạisao em mặc ít như vậy?” An Hảo không trả lời mà nói:“Tại sao anh lại ở đây? Bên ngoài lạnh như vậy.”Tống Từ Nhất cong môi nói: “Bình thường.” An Hảohỏi: “Anh có muốn cùng em đi mua nước trái câykhông?” Tống Từ Nhất nhướn mày.Hai người bước đi, An Hảo mím môi hỏi: “Một mìnhsông thế nào?” Toàn thân Tống Từ Nhất trở nên cứngnhắc, anh nhìn An Hảo khẽ nói: “Thì như vậy…”An Hảo nhìn vào ánh mắt của Tống Từ Nhất, liếcTống Từ Nhất một cái: “Em đang hỏi anh đó, nghĩ điđâu vậy.” Tống Từ Nhất nhún vai.Khi hai người đến cửa hàng tiện lợi, An Hảo lấy nướctrái cây, Tống Từ Nhất hỏi: “Em còn muốn ăn gì nữakhông?” An Hảo lắc đầu. Tống Từ Nhất cầm lấy nướctrái cây trong tay An Hảo, đi thanh toán.An Hảo đi đến chỗ ngồi bên cạnh cửa của cửahàng tiện lợi ngồi xuống. Tống Từ Nhất đi tới ngồixuống bên cạnh. An Hảo hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”Khuôn mặt của Tống Từ Nhát trở nên lạnh lùng, đôimắt anh đột nhiên chứa đầy sự thù địch lạnh lùng vàthờ ơ. Anh nhàn nhạt nói: “Bận rộn nghĩ xem kiếm tiềnthế nào.” An Hảo chú ý, cô mím môi, không tiếp tụcđặt câu hỏi.Hai người ngồi trong cửa hàng một lúc, Tống TừNhất nói: “Đi thôi, anh đưa em về.” An Hảo gật đầu.Khi hai người họ sắp đi tới tòa nhà, thấy bóng dángcủa Hà Dịch Dương, An Hảo sững sờ trong giây lát:“Hà Dịch Dương?”Hà Dịch Dương quay đầu lại thấy An Hảo và Tống TừNhất, đôi mắt anh ta xoẹt qua một tia không hài lòng,anh mỉm cười nói: “Thật là trùng hợp, sao em lại ởngoài vậy.”Vẻ mặt Tống Từ Nhất đã tối sầm, trong lòng AnHảo có chút tội lỗi, cô nắm chặt tay lại và nói: “Em cònchưa hỏi anh, anh đến đây làm gì2”Hà Dịch Dương nhìn Tống Từ Nhất nói: “Ừm… Hômnay chúng ta cùng nhau đến khu trò chơi điện tử, dâybuộc tóc của em bị rơi, anh tới đưa lại cho em.” AnHảo cảm thấy thật sự không nói lên lời, không phảichứ? Cái này mà cũng cần phải trả, lại còn trùng hợpnhư vậy?An Hảo co giật khóe miệng và nói với một nụ cườingượng nghịu: “Ha ha… cảm ơn anh.”Khuôn mặt của Tống Từ Nhất đã đen đến mức nhỏra mực, An Hảo ở bên cạnh có thể cảm nhận được sựkìm nén tức giận của anh, cô quay đầu sang nhìnTống Từ Nhất nói: “Chuyện đó…” Mặt Tống Từ Nhấttối sầm, anh lạnh lùng nói: “Hôm nay em rất vui nhỉ?”An Hảo vừa định muốn nói gì đó, Hà Dịch Dươngliền đi đến chen miệng vào: “An Hảo, anh còn cũngmua một ít trái cây, cầm lên cùng ăn với dì đi, lầntrước cùng dì thêm bạn wechat, thấy dì đăng hoa quảlên vòng bạn bè nên anh có mua nhiều thêm mộtchút.”Mỗi lần Hà Dịch Dương nói câu gì, trái tim của AnHảo thình thịch một cái. Đúng như dự đoán, bầukhông khí trở nên lạnh càng lạnh hơn. Bây giờ An Hảokhông cần nhìn cũng có thể tưởng tượng khuôn mặtcủa Tống Từ Nhất đáng sợ như thế nào.An Hảo ho hai tiếng, Tống Từ Nhất nói: “Lầntrước?” Rồi liếc An Hảo một cái.An Hảo từ từ nhìn sang Tống Từ Nhất nói: “Là cáilần em chuyển nhà, Hà Dịch Dương đến giúp em, sauđó thì…” An Hảo càng nói càng nhỏ, Tống Từ Nhấtlạnh lùng liếc nhìn Hà Dịch Dương một cái, rồi lại nhìnsang An Hảo nói: “Anh về đây.”An Hảo muốn nói gì đó, nhìn bóng dáng Tống Từ Nhấtquay người đi, Hà Dịch Dương nói: “An Hảo, nhanhcầm hoa quả lên đi, có muốn anh mang nó lên cho emkhông.”Bóng dáng Tống Từ Nhất đóng băng lại, An Hảonói: “Không cần, em có thể tự mang nó lên, cảm ơnanh nhé.” Tống Từ Nhất nghe xong siết chặt tay rồi rờiđi.An Hảo thở dài một hơi, vẻ mặt của Hà Dịch Dươngcó chút khó coi, anh ta miễn cưỡng mỉm cười hỏi:“Sao vậy, người em khó chịu chỗ nào sao?” An Hảolắc đầu, lấy trái cây và nói: “Em thay mẹ cảm ơn anhvì trái cây, lần sau anh đừng như vậy nữa. ”Nụ cười của Hà Dịch Dương cứng ngắc: “Cái đó,mẹ anh, bây giờ đang giục anh tìm bạn gái. Nếu để bàấy thấy dây buộc tóc, bà ấy nhất định sẽ hỏi cho ranhẽ, sau đó tiện thể anh mua ít trái cây.”An Hảo đưa tay ra: “Đưa nó cho em.” Hà DịchDương bị bất ngờ, sau đó anh bỗng nhiên tỉnh ngộ,lấy dây buộc tóc ra đưa cho An Hảo, rồi gãi đầu.An Hảo cầm lấy dây buộc tóc và nói: “Cái đó…” HàDịch Dương ngắt lời: “Hôm nay cũng hơi muộn rồi,anh về đây, nhớ thay anh gửi lời hỏi thăm tới dì, vậyanh không làm phiền nữa.” Hà Dịch Dương nói xongmỉm cười vẫy tay rồi quay người rời đi.An Hảo míim môi, liếc nhìn bóng dáng Hà DịchDương rời đi, cầm lấy trái cây trong tay và quay trở lạitòa nhà.Tống Từ Nhát từ xa thấy An Hảo bước vào tòa nhàrồi mới rời đi.Hà Dịch Dương lên xe, nghĩ tới An Hảo và Tống TừNhất vừa nãy, tại sao họ lại ở cùng nhau? Chỉ haingười với nhau, làm gì vậy chứ? Còn có, anh có ý nóira mấy lời đó, vẻ mặt của Tống Từ Nhất quả nhiên rấtkhó coi, nhưng An Hảo…Hà Dịch Dương ngẳắng đầu lên, dựa vào ghế xe.Anh thực sự rất ghen tị. Anh nên làm gì và phải làm gìmới khiến trong mắt An Hảo chỉ có anh.An Hảo về đến nhà, Lâm Uyễn ngồi trên ghế sofa hỏi:“Mua nước trái cây có cần phải lâu vậy không?”An Hảo mỉm cười không tự nhiên, cô đặt trái cây lênbàn trà rồi nói: “Cái đó, mua xong thì con gặp Hà DịchDương. Anh ấy nói rằng đây là trái cây mua cho mẹ.Thấy mẹ đăng ảnh trái cây nên đặc biệt mua biếu mẹlấy thảo.”Lâm Uyễn nghe xong, nhìn trái cây rồi cười vô cùnglớn nói: “Sao không bảo Tiểu Hà lên đây ngồi một lát,đúng thật là, đứa trẻ này cũng thật có lòng.”An Hảo nghe Lâm Uyển khen Tiểu Hà thế này, TiểuHà thế nọ, cô ngắt lời nói: “Mẹ, để con đi gọt trái cây.”Sau đó, cô mang trái cây vào bếp.Lâm Uyễn thấy An Hảo ngắt lời, bà liếc cô một cái,rồi lại nghĩ đến Hà Dịch Dương, mỉm cười hài lòng.Hai người vừa xem TV vừa ăn trái cây, An Hảo thờơ. Lâm Uyễn chú ý tới cô nên hỏi: “Có chuyện gìvậy?” An Hảo lắc đầu nói: “Không có ạ, con về phòngđây.” Nói xong, cô đứng dậy xoay người trở về phòng.An Hảo quay trở lại phòng, tắm rửa xong liền nằmxuống giường và nhắc điện thoại lên. Cô suy nghĩ mộtlúc lâu, tìm thấy Tống Từ Nhất, gõ một dòng tin, xóa,rồi lại gõ một dòng tin rồi lại xóa. An Hảo túm tóc, ngồidậy, chậc, có gì nói đó, có gì to tát đâu.Điện thoại của Tống Từ Nhất sáng lên, An Hảo gửimột tin nhắn nói rằng: Hôm nay Mạc Lê đã rủ em rangoài cùng cậu ấy đi xem phim. Xem xong phim thì điđến khu trò chơi điện tử, Hà Dịch Dương là do Mạc Lêgọi đến.An Hảo đã gửi tin nhắn được một lúc lâu, nhưngkhông có hồi âm. An Hảo suy nghĩ rồi lại gửi tiếp:Chuyện dây buộc tóc là vì khi em chơi máy nhảy thìbuộc tóc lên, sau đó không biết tại sao lại rơi mát.Sau năm phút, Tống Từ Nhất trả lời: Ừ.An Hảo ngây ngốc, ừ2?!! Chỉ một chữ ừ? Giải thíchnửa ngày trời chỉ một chữ ừ, ý gì đây hả.Khi đang tức giận, Tống Từ Nhất lại gửi một tin nhắnkhác: Lần sau hãy đi cùng anh.An Hảo xem xong, trái tim liền rung lên, khuôn mặttrắng nõn không tự nhiên mà ửng hồng. An Hảo suynghĩ một lát rồi trả lời một câu: Ngủ ngon.Tống Từ Nhất trả lời lại trong một giây: Ngủ ngon.An Hảo nắm chặt điện thoại, gì vậy chứ, lần sau đicùng anh ấy…
Sau khi mặc xong quần áo, An Hảo nói với Lâm Uyễn: “Con xuống mua nước trái cây nha mẹ.” Lâm Uyễển
chưa kịp nói gì, An Hảo đã ra khỏi cửa rồi. Lâm Uyển
nhìn cánh cửa đóng kín, mỉm cười lắc đầu.
An Hảo ra khỏi nhà. Gió vào ban đêm hơi mạnh, trời
thì lạnh như vậy, anh ấy đến đây làm gì, tại sao luôn
không nói lời nào liền đến đây.
Khi Tống Từ Nhất thấy An Hảo đến, anh hỏi: “Tại
sao em mặc ít như vậy?” An Hảo không trả lời mà nói:
“Tại sao anh lại ở đây? Bên ngoài lạnh như vậy.”
Tống Từ Nhất cong môi nói: “Bình thường.” An Hảo
hỏi: “Anh có muốn cùng em đi mua nước trái cây
không?” Tống Từ Nhất nhướn mày.
Hai người bước đi, An Hảo mím môi hỏi: “Một mình
sông thế nào?” Toàn thân Tống Từ Nhất trở nên cứng
nhắc, anh nhìn An Hảo khẽ nói: “Thì như vậy…”
An Hảo nhìn vào ánh mắt của Tống Từ Nhất, liếc
Tống Từ Nhất một cái: “Em đang hỏi anh đó, nghĩ đi
đâu vậy.” Tống Từ Nhất nhún vai.
Khi hai người đến cửa hàng tiện lợi, An Hảo lấy nước
trái cây, Tống Từ Nhất hỏi: “Em còn muốn ăn gì nữa
không?” An Hảo lắc đầu. Tống Từ Nhất cầm lấy nước
trái cây trong tay An Hảo, đi thanh toán.
An Hảo đi đến chỗ ngồi bên cạnh cửa của cửa
hàng tiện lợi ngồi xuống. Tống Từ Nhất đi tới ngồi
xuống bên cạnh. An Hảo hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”
Khuôn mặt của Tống Từ Nhát trở nên lạnh lùng, đôi
mắt anh đột nhiên chứa đầy sự thù địch lạnh lùng và
thờ ơ. Anh nhàn nhạt nói: “Bận rộn nghĩ xem kiếm tiền
thế nào.” An Hảo chú ý, cô mím môi, không tiếp tục
đặt câu hỏi.
Hai người ngồi trong cửa hàng một lúc, Tống Từ
Nhất nói: “Đi thôi, anh đưa em về.” An Hảo gật đầu.
Khi hai người họ sắp đi tới tòa nhà, thấy bóng dáng
của Hà Dịch Dương, An Hảo sững sờ trong giây lát:
“Hà Dịch Dương?”
Hà Dịch Dương quay đầu lại thấy An Hảo và Tống Từ
Nhất, đôi mắt anh ta xoẹt qua một tia không hài lòng,
anh mỉm cười nói: “Thật là trùng hợp, sao em lại ở
ngoài vậy.”
Vẻ mặt Tống Từ Nhất đã tối sầm, trong lòng An
Hảo có chút tội lỗi, cô nắm chặt tay lại và nói: “Em còn
chưa hỏi anh, anh đến đây làm gì2”
Hà Dịch Dương nhìn Tống Từ Nhất nói: “Ừm… Hôm
nay chúng ta cùng nhau đến khu trò chơi điện tử, dây
buộc tóc của em bị rơi, anh tới đưa lại cho em.” An
Hảo cảm thấy thật sự không nói lên lời, không phải
chứ? Cái này mà cũng cần phải trả, lại còn trùng hợp
như vậy?
An Hảo co giật khóe miệng và nói với một nụ cười
ngượng nghịu: “Ha ha… cảm ơn anh.”
Khuôn mặt của Tống Từ Nhất đã đen đến mức nhỏ
ra mực, An Hảo ở bên cạnh có thể cảm nhận được sự
kìm nén tức giận của anh, cô quay đầu sang nhìn
Tống Từ Nhất nói: “Chuyện đó…” Mặt Tống Từ Nhất
tối sầm, anh lạnh lùng nói: “Hôm nay em rất vui nhỉ?”
An Hảo vừa định muốn nói gì đó, Hà Dịch Dương
liền đi đến chen miệng vào: “An Hảo, anh còn cũng
mua một ít trái cây, cầm lên cùng ăn với dì đi, lần
trước cùng dì thêm bạn wechat, thấy dì đăng hoa quả
lên vòng bạn bè nên anh có mua nhiều thêm một
chút.”
Mỗi lần Hà Dịch Dương nói câu gì, trái tim của An
Hảo thình thịch một cái. Đúng như dự đoán, bầu
không khí trở nên lạnh càng lạnh hơn. Bây giờ An Hảo
không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng khuôn mặt
của Tống Từ Nhất đáng sợ như thế nào.
An Hảo ho hai tiếng, Tống Từ Nhất nói: “Lần
trước?” Rồi liếc An Hảo một cái.
An Hảo từ từ nhìn sang Tống Từ Nhất nói: “Là cái
lần em chuyển nhà, Hà Dịch Dương đến giúp em, sau
đó thì…” An Hảo càng nói càng nhỏ, Tống Từ Nhất
lạnh lùng liếc nhìn Hà Dịch Dương một cái, rồi lại nhìn
sang An Hảo nói: “Anh về đây.”
An Hảo muốn nói gì đó, nhìn bóng dáng Tống Từ Nhất
quay người đi, Hà Dịch Dương nói: “An Hảo, nhanh
cầm hoa quả lên đi, có muốn anh mang nó lên cho em
không.”
Bóng dáng Tống Từ Nhất đóng băng lại, An Hảo
nói: “Không cần, em có thể tự mang nó lên, cảm ơn
anh nhé.” Tống Từ Nhất nghe xong siết chặt tay rồi rời
đi.
An Hảo thở dài một hơi, vẻ mặt của Hà Dịch Dương
có chút khó coi, anh ta miễn cưỡng mỉm cười hỏi:
“Sao vậy, người em khó chịu chỗ nào sao?” An Hảo
lắc đầu, lấy trái cây và nói: “Em thay mẹ cảm ơn anh
vì trái cây, lần sau anh đừng như vậy nữa. ”
Nụ cười của Hà Dịch Dương cứng ngắc: “Cái đó,
mẹ anh, bây giờ đang giục anh tìm bạn gái. Nếu để bà
ấy thấy dây buộc tóc, bà ấy nhất định sẽ hỏi cho ra
nhẽ, sau đó tiện thể anh mua ít trái cây.”
An Hảo đưa tay ra: “Đưa nó cho em.” Hà Dịch
Dương bị bất ngờ, sau đó anh bỗng nhiên tỉnh ngộ,
lấy dây buộc tóc ra đưa cho An Hảo, rồi gãi đầu.
An Hảo cầm lấy dây buộc tóc và nói: “Cái đó…” Hà
Dịch Dương ngắt lời: “Hôm nay cũng hơi muộn rồi,
anh về đây, nhớ thay anh gửi lời hỏi thăm tới dì, vậy
anh không làm phiền nữa.” Hà Dịch Dương nói xong
mỉm cười vẫy tay rồi quay người rời đi.
An Hảo míim môi, liếc nhìn bóng dáng Hà Dịch
Dương rời đi, cầm lấy trái cây trong tay và quay trở lại
tòa nhà.
Tống Từ Nhát từ xa thấy An Hảo bước vào tòa nhà
rồi mới rời đi.
Hà Dịch Dương lên xe, nghĩ tới An Hảo và Tống Từ
Nhất vừa nãy, tại sao họ lại ở cùng nhau? Chỉ hai
người với nhau, làm gì vậy chứ? Còn có, anh có ý nói
ra mấy lời đó, vẻ mặt của Tống Từ Nhất quả nhiên rất
khó coi, nhưng An Hảo…
Hà Dịch Dương ngẳắng đầu lên, dựa vào ghế xe.
Anh thực sự rất ghen tị. Anh nên làm gì và phải làm gì
mới khiến trong mắt An Hảo chỉ có anh.
An Hảo về đến nhà, Lâm Uyễn ngồi trên ghế sofa hỏi:
“Mua nước trái cây có cần phải lâu vậy không?”
An Hảo mỉm cười không tự nhiên, cô đặt trái cây lên
bàn trà rồi nói: “Cái đó, mua xong thì con gặp Hà Dịch
Dương. Anh ấy nói rằng đây là trái cây mua cho mẹ.
Thấy mẹ đăng ảnh trái cây nên đặc biệt mua biếu mẹ
lấy thảo.”
Lâm Uyễn nghe xong, nhìn trái cây rồi cười vô cùng
lớn nói: “Sao không bảo Tiểu Hà lên đây ngồi một lát,
đúng thật là, đứa trẻ này cũng thật có lòng.”
An Hảo nghe Lâm Uyển khen Tiểu Hà thế này, Tiểu
Hà thế nọ, cô ngắt lời nói: “Mẹ, để con đi gọt trái cây.”
Sau đó, cô mang trái cây vào bếp.
Lâm Uyễn thấy An Hảo ngắt lời, bà liếc cô một cái,
rồi lại nghĩ đến Hà Dịch Dương, mỉm cười hài lòng.
Hai người vừa xem TV vừa ăn trái cây, An Hảo thờ
ơ. Lâm Uyễn chú ý tới cô nên hỏi: “Có chuyện gì
vậy?” An Hảo lắc đầu nói: “Không có ạ, con về phòng
đây.” Nói xong, cô đứng dậy xoay người trở về phòng.
An Hảo quay trở lại phòng, tắm rửa xong liền nằm
xuống giường và nhắc điện thoại lên. Cô suy nghĩ một
lúc lâu, tìm thấy Tống Từ Nhất, gõ một dòng tin, xóa,
rồi lại gõ một dòng tin rồi lại xóa. An Hảo túm tóc, ngồi
dậy, chậc, có gì nói đó, có gì to tát đâu.
Điện thoại của Tống Từ Nhất sáng lên, An Hảo gửi
một tin nhắn nói rằng: Hôm nay Mạc Lê đã rủ em ra
ngoài cùng cậu ấy đi xem phim. Xem xong phim thì đi
đến khu trò chơi điện tử, Hà Dịch Dương là do Mạc Lê
gọi đến.
An Hảo đã gửi tin nhắn được một lúc lâu, nhưng
không có hồi âm. An Hảo suy nghĩ rồi lại gửi tiếp:
Chuyện dây buộc tóc là vì khi em chơi máy nhảy thì
buộc tóc lên, sau đó không biết tại sao lại rơi mát.
Sau năm phút, Tống Từ Nhất trả lời: Ừ.
An Hảo ngây ngốc, ừ2?!! Chỉ một chữ ừ? Giải thích
nửa ngày trời chỉ một chữ ừ, ý gì đây hả.
Khi đang tức giận, Tống Từ Nhất lại gửi một tin nhắn
khác: Lần sau hãy đi cùng anh.
An Hảo xem xong, trái tim liền rung lên, khuôn mặt
trắng nõn không tự nhiên mà ửng hồng. An Hảo suy
nghĩ một lát rồi trả lời một câu: Ngủ ngon.
Tống Từ Nhất trả lời lại trong một giây: Ngủ ngon.
An Hảo nắm chặt điện thoại, gì vậy chứ, lần sau đi
cùng anh ấy…
YÊU EM ĐẾN TẬN XƯƠNG TỦYTác giả: Mễ Phạn Não ĐạiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“An Hảo! Con đã đỡ hơn chưa? Hôm nay là ngày đầu tiên đến trường đó, nhanh chân xuống ăn sáng nào.” An Hảo nghe thấy tiếng gọi của mẹ, trong lòng khẽ mỉm cười, kể từ lúc ba qua đời, ngôi nhà trở nên vô cùng hiu quạnh, người thân và bạn bè luôn lẩn trốn, mẹ rất hiếm khi nói to như vậy, trong nhà lúc nào cũng tẻ nhạt, có lẽ chỉ là quá khứ nhưng dường như vẫn chưa vượt qua được, nhưng cô hiểu được tất cả mọi chuyện. “Con đến đây ạ.” An Hảo đi xuống lầu, thấy mẹ cô đang ngồi trước bàn ăn nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, trong lòng cảm thấy rất ấm áp: “Mẹ, mẹ ăn cơm trước đi ạ.” Lâm Uyển mỉm cười: “Hôm nay không phải con sẽ báo danh sao? Mẹ chỉ là có chút phấn khích, cho nên đã làm một bữa sáng vô cùng thịnh soạn, con mau đến nếm thử đi.” An Hảo cảm thấy thật buồn cười, mẹ cô Lâm Uyển năm nay rõ ràng đã ngoài ba mươi tuổi rồi, nhưng sao cô thấy mẹ trông giống như một đứa trẻ, luôn được cha cô lúc còn sống hết lòng cưng chiều. Nghĩ đến đây, đôi mắt của An Hảo hơi tối lại. “Mẹ, con đi một mình… Sau khi mặc xong quần áo, An Hảo nói với Lâm Uyễn: “Con xuống mua nước trái cây nha mẹ.” Lâm Uyễểnchưa kịp nói gì, An Hảo đã ra khỏi cửa rồi. Lâm Uyểnnhìn cánh cửa đóng kín, mỉm cười lắc đầu.An Hảo ra khỏi nhà. Gió vào ban đêm hơi mạnh, trờithì lạnh như vậy, anh ấy đến đây làm gì, tại sao luônkhông nói lời nào liền đến đây.Khi Tống Từ Nhất thấy An Hảo đến, anh hỏi: “Tạisao em mặc ít như vậy?” An Hảo không trả lời mà nói:“Tại sao anh lại ở đây? Bên ngoài lạnh như vậy.”Tống Từ Nhất cong môi nói: “Bình thường.” An Hảohỏi: “Anh có muốn cùng em đi mua nước trái câykhông?” Tống Từ Nhất nhướn mày.Hai người bước đi, An Hảo mím môi hỏi: “Một mìnhsông thế nào?” Toàn thân Tống Từ Nhất trở nên cứngnhắc, anh nhìn An Hảo khẽ nói: “Thì như vậy…”An Hảo nhìn vào ánh mắt của Tống Từ Nhất, liếcTống Từ Nhất một cái: “Em đang hỏi anh đó, nghĩ điđâu vậy.” Tống Từ Nhất nhún vai.Khi hai người đến cửa hàng tiện lợi, An Hảo lấy nướctrái cây, Tống Từ Nhất hỏi: “Em còn muốn ăn gì nữakhông?” An Hảo lắc đầu. Tống Từ Nhất cầm lấy nướctrái cây trong tay An Hảo, đi thanh toán.An Hảo đi đến chỗ ngồi bên cạnh cửa của cửahàng tiện lợi ngồi xuống. Tống Từ Nhất đi tới ngồixuống bên cạnh. An Hảo hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”Khuôn mặt của Tống Từ Nhát trở nên lạnh lùng, đôimắt anh đột nhiên chứa đầy sự thù địch lạnh lùng vàthờ ơ. Anh nhàn nhạt nói: “Bận rộn nghĩ xem kiếm tiềnthế nào.” An Hảo chú ý, cô mím môi, không tiếp tụcđặt câu hỏi.Hai người ngồi trong cửa hàng một lúc, Tống TừNhất nói: “Đi thôi, anh đưa em về.” An Hảo gật đầu.Khi hai người họ sắp đi tới tòa nhà, thấy bóng dángcủa Hà Dịch Dương, An Hảo sững sờ trong giây lát:“Hà Dịch Dương?”Hà Dịch Dương quay đầu lại thấy An Hảo và Tống TừNhất, đôi mắt anh ta xoẹt qua một tia không hài lòng,anh mỉm cười nói: “Thật là trùng hợp, sao em lại ởngoài vậy.”Vẻ mặt Tống Từ Nhất đã tối sầm, trong lòng AnHảo có chút tội lỗi, cô nắm chặt tay lại và nói: “Em cònchưa hỏi anh, anh đến đây làm gì2”Hà Dịch Dương nhìn Tống Từ Nhất nói: “Ừm… Hômnay chúng ta cùng nhau đến khu trò chơi điện tử, dâybuộc tóc của em bị rơi, anh tới đưa lại cho em.” AnHảo cảm thấy thật sự không nói lên lời, không phảichứ? Cái này mà cũng cần phải trả, lại còn trùng hợpnhư vậy?An Hảo co giật khóe miệng và nói với một nụ cườingượng nghịu: “Ha ha… cảm ơn anh.”Khuôn mặt của Tống Từ Nhất đã đen đến mức nhỏra mực, An Hảo ở bên cạnh có thể cảm nhận được sựkìm nén tức giận của anh, cô quay đầu sang nhìnTống Từ Nhất nói: “Chuyện đó…” Mặt Tống Từ Nhấttối sầm, anh lạnh lùng nói: “Hôm nay em rất vui nhỉ?”An Hảo vừa định muốn nói gì đó, Hà Dịch Dươngliền đi đến chen miệng vào: “An Hảo, anh còn cũngmua một ít trái cây, cầm lên cùng ăn với dì đi, lầntrước cùng dì thêm bạn wechat, thấy dì đăng hoa quảlên vòng bạn bè nên anh có mua nhiều thêm mộtchút.”Mỗi lần Hà Dịch Dương nói câu gì, trái tim của AnHảo thình thịch một cái. Đúng như dự đoán, bầukhông khí trở nên lạnh càng lạnh hơn. Bây giờ An Hảokhông cần nhìn cũng có thể tưởng tượng khuôn mặtcủa Tống Từ Nhất đáng sợ như thế nào.An Hảo ho hai tiếng, Tống Từ Nhất nói: “Lầntrước?” Rồi liếc An Hảo một cái.An Hảo từ từ nhìn sang Tống Từ Nhất nói: “Là cáilần em chuyển nhà, Hà Dịch Dương đến giúp em, sauđó thì…” An Hảo càng nói càng nhỏ, Tống Từ Nhấtlạnh lùng liếc nhìn Hà Dịch Dương một cái, rồi lại nhìnsang An Hảo nói: “Anh về đây.”An Hảo muốn nói gì đó, nhìn bóng dáng Tống Từ Nhấtquay người đi, Hà Dịch Dương nói: “An Hảo, nhanhcầm hoa quả lên đi, có muốn anh mang nó lên cho emkhông.”Bóng dáng Tống Từ Nhất đóng băng lại, An Hảonói: “Không cần, em có thể tự mang nó lên, cảm ơnanh nhé.” Tống Từ Nhất nghe xong siết chặt tay rồi rờiđi.An Hảo thở dài một hơi, vẻ mặt của Hà Dịch Dươngcó chút khó coi, anh ta miễn cưỡng mỉm cười hỏi:“Sao vậy, người em khó chịu chỗ nào sao?” An Hảolắc đầu, lấy trái cây và nói: “Em thay mẹ cảm ơn anhvì trái cây, lần sau anh đừng như vậy nữa. ”Nụ cười của Hà Dịch Dương cứng ngắc: “Cái đó,mẹ anh, bây giờ đang giục anh tìm bạn gái. Nếu để bàấy thấy dây buộc tóc, bà ấy nhất định sẽ hỏi cho ranhẽ, sau đó tiện thể anh mua ít trái cây.”An Hảo đưa tay ra: “Đưa nó cho em.” Hà DịchDương bị bất ngờ, sau đó anh bỗng nhiên tỉnh ngộ,lấy dây buộc tóc ra đưa cho An Hảo, rồi gãi đầu.An Hảo cầm lấy dây buộc tóc và nói: “Cái đó…” HàDịch Dương ngắt lời: “Hôm nay cũng hơi muộn rồi,anh về đây, nhớ thay anh gửi lời hỏi thăm tới dì, vậyanh không làm phiền nữa.” Hà Dịch Dương nói xongmỉm cười vẫy tay rồi quay người rời đi.An Hảo míim môi, liếc nhìn bóng dáng Hà DịchDương rời đi, cầm lấy trái cây trong tay và quay trở lạitòa nhà.Tống Từ Nhát từ xa thấy An Hảo bước vào tòa nhàrồi mới rời đi.Hà Dịch Dương lên xe, nghĩ tới An Hảo và Tống TừNhất vừa nãy, tại sao họ lại ở cùng nhau? Chỉ haingười với nhau, làm gì vậy chứ? Còn có, anh có ý nóira mấy lời đó, vẻ mặt của Tống Từ Nhất quả nhiên rấtkhó coi, nhưng An Hảo…Hà Dịch Dương ngẳắng đầu lên, dựa vào ghế xe.Anh thực sự rất ghen tị. Anh nên làm gì và phải làm gìmới khiến trong mắt An Hảo chỉ có anh.An Hảo về đến nhà, Lâm Uyễn ngồi trên ghế sofa hỏi:“Mua nước trái cây có cần phải lâu vậy không?”An Hảo mỉm cười không tự nhiên, cô đặt trái cây lênbàn trà rồi nói: “Cái đó, mua xong thì con gặp Hà DịchDương. Anh ấy nói rằng đây là trái cây mua cho mẹ.Thấy mẹ đăng ảnh trái cây nên đặc biệt mua biếu mẹlấy thảo.”Lâm Uyễn nghe xong, nhìn trái cây rồi cười vô cùnglớn nói: “Sao không bảo Tiểu Hà lên đây ngồi một lát,đúng thật là, đứa trẻ này cũng thật có lòng.”An Hảo nghe Lâm Uyển khen Tiểu Hà thế này, TiểuHà thế nọ, cô ngắt lời nói: “Mẹ, để con đi gọt trái cây.”Sau đó, cô mang trái cây vào bếp.Lâm Uyễn thấy An Hảo ngắt lời, bà liếc cô một cái,rồi lại nghĩ đến Hà Dịch Dương, mỉm cười hài lòng.Hai người vừa xem TV vừa ăn trái cây, An Hảo thờơ. Lâm Uyễn chú ý tới cô nên hỏi: “Có chuyện gìvậy?” An Hảo lắc đầu nói: “Không có ạ, con về phòngđây.” Nói xong, cô đứng dậy xoay người trở về phòng.An Hảo quay trở lại phòng, tắm rửa xong liền nằmxuống giường và nhắc điện thoại lên. Cô suy nghĩ mộtlúc lâu, tìm thấy Tống Từ Nhất, gõ một dòng tin, xóa,rồi lại gõ một dòng tin rồi lại xóa. An Hảo túm tóc, ngồidậy, chậc, có gì nói đó, có gì to tát đâu.Điện thoại của Tống Từ Nhất sáng lên, An Hảo gửimột tin nhắn nói rằng: Hôm nay Mạc Lê đã rủ em rangoài cùng cậu ấy đi xem phim. Xem xong phim thì điđến khu trò chơi điện tử, Hà Dịch Dương là do Mạc Lêgọi đến.An Hảo đã gửi tin nhắn được một lúc lâu, nhưngkhông có hồi âm. An Hảo suy nghĩ rồi lại gửi tiếp:Chuyện dây buộc tóc là vì khi em chơi máy nhảy thìbuộc tóc lên, sau đó không biết tại sao lại rơi mát.Sau năm phút, Tống Từ Nhất trả lời: Ừ.An Hảo ngây ngốc, ừ2?!! Chỉ một chữ ừ? Giải thíchnửa ngày trời chỉ một chữ ừ, ý gì đây hả.Khi đang tức giận, Tống Từ Nhất lại gửi một tin nhắnkhác: Lần sau hãy đi cùng anh.An Hảo xem xong, trái tim liền rung lên, khuôn mặttrắng nõn không tự nhiên mà ửng hồng. An Hảo suynghĩ một lát rồi trả lời một câu: Ngủ ngon.Tống Từ Nhất trả lời lại trong một giây: Ngủ ngon.An Hảo nắm chặt điện thoại, gì vậy chứ, lần sau đicùng anh ấy…