“An Hảo! Con đã đỡ hơn chưa? Hôm nay là ngày đầu tiên đến trường đó, nhanh chân xuống ăn sáng nào.” An Hảo nghe thấy tiếng gọi của mẹ, trong lòng khẽ mỉm cười, kể từ lúc ba qua đời, ngôi nhà trở nên vô cùng hiu quạnh, người thân và bạn bè luôn lẩn trốn, mẹ rất hiếm khi nói to như vậy, trong nhà lúc nào cũng tẻ nhạt, có lẽ chỉ là quá khứ nhưng dường như vẫn chưa vượt qua được, nhưng cô hiểu được tất cả mọi chuyện. “Con đến đây ạ.” An Hảo đi xuống lầu, thấy mẹ cô đang ngồi trước bàn ăn nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, trong lòng cảm thấy rất ấm áp: “Mẹ, mẹ ăn cơm trước đi ạ.” Lâm Uyển mỉm cười: “Hôm nay không phải con sẽ báo danh sao? Mẹ chỉ là có chút phấn khích, cho nên đã làm một bữa sáng vô cùng thịnh soạn, con mau đến nếm thử đi.” An Hảo cảm thấy thật buồn cười, mẹ cô Lâm Uyển năm nay rõ ràng đã ngoài ba mươi tuổi rồi, nhưng sao cô thấy mẹ trông giống như một đứa trẻ, luôn được cha cô lúc còn sống hết lòng cưng chiều. Nghĩ đến đây, đôi mắt của An Hảo hơi tối lại. “Mẹ, con đi một mình…

Chương 32: Một Giấc Mơ Đẹp

YÊU EM ĐẾN TẬN XƯƠNG TỦYTác giả: Mễ Phạn Não ĐạiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“An Hảo! Con đã đỡ hơn chưa? Hôm nay là ngày đầu tiên đến trường đó, nhanh chân xuống ăn sáng nào.” An Hảo nghe thấy tiếng gọi của mẹ, trong lòng khẽ mỉm cười, kể từ lúc ba qua đời, ngôi nhà trở nên vô cùng hiu quạnh, người thân và bạn bè luôn lẩn trốn, mẹ rất hiếm khi nói to như vậy, trong nhà lúc nào cũng tẻ nhạt, có lẽ chỉ là quá khứ nhưng dường như vẫn chưa vượt qua được, nhưng cô hiểu được tất cả mọi chuyện. “Con đến đây ạ.” An Hảo đi xuống lầu, thấy mẹ cô đang ngồi trước bàn ăn nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, trong lòng cảm thấy rất ấm áp: “Mẹ, mẹ ăn cơm trước đi ạ.” Lâm Uyển mỉm cười: “Hôm nay không phải con sẽ báo danh sao? Mẹ chỉ là có chút phấn khích, cho nên đã làm một bữa sáng vô cùng thịnh soạn, con mau đến nếm thử đi.” An Hảo cảm thấy thật buồn cười, mẹ cô Lâm Uyển năm nay rõ ràng đã ngoài ba mươi tuổi rồi, nhưng sao cô thấy mẹ trông giống như một đứa trẻ, luôn được cha cô lúc còn sống hết lòng cưng chiều. Nghĩ đến đây, đôi mắt của An Hảo hơi tối lại. “Mẹ, con đi một mình… Mạc Lê đến quán rượu, tìm chỗ ngồi xuống. Trong lòng rối loạn, vừa uống vừa cằm điện thoại, gọi choHà Dịch Dương.“Alo? Hà Dịch Dương à? Nắc, không phải, Tiểu Hà à?”Mạc Lê cười nói.Hà Dịch Dương nhíu mày: “Em uống rượu à? Muộnnhư vậy còn đi uống rượu? Em đang ở bên ngoài à?”Mạc Lê cười một tiếng nói: “Ừ, em đang ở bên ngoài,anh có muốn đến đón em không? Em chỉ đi có mộtmình…”Hà Dịch Dương bất đắc dĩ vuốt lông mày, nhìn xemđồng hồ nói: “Gửi vị trí cho anh, bây giờ anh sẽ qua.”Sau đó cúp điện thoại, đứng dậy mặc quần áo đi rangoài.Mạc Lê nhìn điện thoại đã tắt, cười ngọt ngào, rượuđã ngắm dần, trên mặt nhuộm một tằng màu đỏ.“Ai, mày nhìn bên kia kìa.” Một bàn toàn dạng thanhniên lưu manh đang uống rượu vừa đánh giá Mạc Lê.“Nhìn thấy rồi, nhìn thấy rồi, hình như vẫn còn là họcsinh, nhìn còn rất non.”“Mày đừng đánh chủ ý nữa, vừa nãy tao mới thấy nógọi điện thoại nói không chừng là gọi bạn trai đếnđây.” Tên tóc đen nói xong uống thêm hớp rượu.Tên tóc đỏ nghe như vậy nhéch miệng “Có bạn trai rồimà khuya như vậy vẫn đến đây à?” Nói xong khôngchút kiêng dè đánh giá Mạc Lê, rất lâu rồi chưa thấyqua cô gái đơn thuần như vậy, bây giờ ở ngay trướcmắt, gã làm sao có thể bỏ qua chứ.Mạc Lê vẫn hoàn toàn không biết chuyện gì, tiếp tụcuống rượu, đã uống tới sắp say rồi, tại sao Hà DịchDương còn chưa tới vậy?Mạc Lê vừa muốn lấy bình rượu đổ tiếp thì bình rượuđã bị người khác đoạt lây. Mạc Lê ngắng đầu nhìn lên,là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, một thanh niênnhuộm tóc đỏ. Thấy gã đang cầm rượu của mình, MạcLê nhíu mày hỏi: “Anh có ý gì?”Tóc đỏ nói: “Sao lại có thể uống rượu một mình đượcđúng không? Anh rót cho em.” Nói xong gã cúi xuốngrót rượu cho Mạc Lê. Mạc Lê nhìn gã, ngược lại cóchút tức giận “Anh với tôi đâu có quen biết?”Tóc đỏ vẫn cười: “Uống một chút không phải sẽ quenbiết à?” Không nghĩ tới dáng dấp nhỏ nhắn nhu nhượcmà tính tình cũng khá hung dữ như vậy.Mạc Lê cau mày đứng dậy, có chút choáng, người hơilung lay, vịn cái bàn nói: “Tôi không muốn quen biếtvới anh, có thể rời đi được hay không?”Tóc đỏ nói: “Em nhìn em uống đến mức còn đứngkhông vững rồi này.” Sau đó đứng dậy ôm lấy eo MạcLê.Mạc Lê tránh được, quay người liền tát một cái vàomặt tên tóc đỏ, sau đó có đứng cho vững.Tóc đỏ bị đánh sững sờ, quay đầu cười nói: “Tính tìnhvẫn còn dữ như vậy à?” Sau đó tới gần Mạc Lê nói:“Cho em thể diện rồi mà em còn không cần à?”Mạc Lê trong lòng cũng hơi quýnh lên, nếu gã đánh côthì cô phải làm sao đây, ở nơi này vốn chẳng có ngườiquản, cô nên làm gì bây giờ?“Cho nên vị tiên sinh này, anh muốn làm gì?”Mạc Lê nghe được thanh âm đó ngắng đầu, liền nhìnthấy Hà Dịch Dương đứng phía sau tên tóc đỏ, mộtcánh tay gác trên ghé, thản nhiên nói.Mạc Lê có chút kích động, không biết có phải do uốngrượu vào không, vành mắt bỗng đỏ lên “Hà DịchDương sao bây giờ anh mới đến?”Tóc đỏ sững sờ, Hà Dịch Dương nhìn Mạc Lê, caumày, lạnh lùng nói: “Mày còn chưa cút à?”Tóc đỏ nhìn Hà Dịch Dương cao hơn gã cả một cáiđầu, khí chất cũng không giống người thường, gãkhẳng định không phải người có thể trêu vào. Vộivàng nói: “Xin lỗi, tôi không biết cô ấy đã có bạn trai,hiểu lầm hiểu lầm thôi.” Sau đó gật đầu rời đi.Mạc Lê thấy tóc đỏ rời đi, trong nháy mặt ngồi gụcxuống ghé, thở ra một hơi. Hà Dịch Dương tức giậnngồi xuống phía đối diện Mạc Lê: “Biết sợ hãi rồi à?Về sau còn dám một mình ra ngoài uống rượukhông?”Mạc Lê ngẳng đầu, vành mắt đỏ đỏ nhìn Hà DịchDương: “Không đâu không đâu, sau này sẽ khôngdám nữa.”Hà Dịch Dương nhìn ánh mắt Mạc Lê vẫn còn ngậpnước, còn có ngữ điệu run nhẹ nhẹ kia, thở dài “Choem này.” Hà Dịch Dương đưa cho Mạc Lê một tờ giấy.Mạc Lê nhận lấy, Hà Dịch Dương liền nói: “Anh đưaem về nhà, đi thôi.” Mạc Lê nghe vậy gật đầu.Tên tóc đỏ trở lại bàn ngồi xuống, mấy người kia cườinói: “Tôi đã nói rồi, cậu còn không tin.” Tên tóc đỏkhoát tay, uống một ngụm rượu to “Tao cũng đã sờđược đến eo con bé đó rồi, eo cũng thật mảnh, chậcchậc, thật đáng tiếc.” Mấy người còn lại cười ha ha.Hai người lên xe, Mạc Lê tựa vào ghế ngồi, Hà DịchDương ngồi bên cạnh giúp cô thắt dây an toàn. Trênxe tất cả đều là mùi hương của Hà Dịch Dương, trongnháy mắt thần kinh đang căng thẳng của cô lập tứcđược thả lỏng.Hà Dịch Dương thấy người bên cạnh nhắm mắt lại,không nói gì, yên lặng bật điều hòa trong xe lên. Cảmnhận được nhiệt độ trong xe trở nên ám áp, khóemiệng Mạc Lê cong lên.Hà Dịch Dương cũng nhìn sang phía Mạc Lê máy lần,lúc đến nơi, Hà Dịch Dương quay người lại nhìn côthấy vẫn không có phản ứng.Nghe được tiếng hít thở đều của Mạc Lê, bóp bóptrán, phải làm sao bây giờ, nhất định phải đánh thứcdậy, không thủ ngủ ở trên xe được.“Mạc Lê, Mạc Lê? Tỉnh đi, đến nhà rồi.” Hà DịchDương nhẹ giọng kêu lên.Mạc Lê giật bàn tay kia ra còn lắm bẩm vài câu, HàDịch Dương sửng sốt, khẽ cắn môi nhẹ vỗ lên ngườiMạc Lê “Mạc Lê, đến nhà rồi, tỉnh dậy đi.” Mạc Lê hừhai tiếng sau đó mới mở mắt ra, nhìn thấy gương mặtHà Dịch Dương đang phóng đại bên cạnh, rụt cổ lại“Thật ngại quá, em lại ngủ thiếp đi.”Hà Dịch Dương thấy Mạc Lê tỉnh hẳn mới nói: “Anhcòn tưởng hôm nay em muốn ngủ ở trong xe, nhanhvào nhà đi.”Mạc Lê xấu hổ cười, sờ sờ lên mũi: “Ha ha…Vậy emvề đây.” Mạc Lê xuống xe, Hà Dịch Dương vẫy tay nói:“Ừ, nhớ nghỉ ngơi sớm đi.”Mạc Lê cũng vẫy tay chào, quay người đi rồi đột nhiênnhớ tới “Ấy, Hà Dịch Dương, em quên nói cho anhchuyện này.” Hà Dịch Dương đang định đóng cửa xe“Sao vậy?”“Chính là, ngày mai em cùng An Hảo đi chơi trượttuyết, anh có muốn đi không?” Mạc Lê hỏi.Đáy mắt Hà Dịch Dương hiện lên tia sáng, hưng phánnói: “Đương nhiên rồi.” Mạc Lê nhìn vậy sửng sốt.Hà Dịch Dương phản ứng kịp, cười một tiếng: “A, ýanh là, anh đương nhiên muốn đi rồi, anh trượt tuyếngiỏi lắm.”Mạc Lê thấy phản ứng của Hà Dịch Dương như vậy,trong lòng chua xót, giật giật khóe miệng: “Vậy ngàymai gặp.” Nói xong quay người rời đi.Hà Dịch Dương lên xe, cầm tay lái, hưng phấn nghĩđến, ngày mai lại có thể gặp An Hảo, chơi trượttuyết…Nếu là dạy An Hảo trượt tuyết, có khả năng sẽtiếp xúc chân tay, nghĩ đến Hà Dịch Dương không khỏiđỏ mặt lên.Mạc Lê về đến nhà, ngâm mình trong nước nóng, nghĩđến phản ứng của Hà Dịch Dương, cô thật sự khôngcó tiền đồ. Rõ ràng biết kết quả như vậy mà cô vẫnkhông kìm được rung động trong lòng, cô biết Hà DịchDương thích An Hảo, chỉ có nhắc đến An Hảo, anh ấymới để ý. Nhưng cô cũng chỉ có cách gọi An Hảo đicùng, thì mới có thể gặp Hà Dịch Dương.Nhớ tới chuyện Hà Dịch Dương vì mình mà ra mặt,trái tim không khống chế được mà nhảy lên, cô cũngbiết chỉ cần là bạn bè thì sẽ làm như vậy. Thế nhưngcô vẫn không nhịn được tự mình đa tình. Ở tầm tuổinày, thích một người, rất khó mà từ bỏ ngay được.Đến tận rất lâu sau này, Mạc Lê mới phát hiện, thì rasự yêu thích thuở thiếu thời kia chỉ là tạo cho cô mộtgiấc mộng đẹp thôi, vốn dĩ từ đầu đã không có bắt kìkhả năng nào rồi.

Mạc Lê đến quán rượu, tìm chỗ ngồi xuống. Trong lòng rối loạn, vừa uống vừa cằm điện thoại, gọi cho

Hà Dịch Dương.

“Alo? Hà Dịch Dương à? Nắc, không phải, Tiểu Hà à?”

Mạc Lê cười nói.

Hà Dịch Dương nhíu mày: “Em uống rượu à? Muộn

như vậy còn đi uống rượu? Em đang ở bên ngoài à?”

Mạc Lê cười một tiếng nói: “Ừ, em đang ở bên ngoài,

anh có muốn đến đón em không? Em chỉ đi có một

mình…”

Hà Dịch Dương bất đắc dĩ vuốt lông mày, nhìn xem

đồng hồ nói: “Gửi vị trí cho anh, bây giờ anh sẽ qua.”

Sau đó cúp điện thoại, đứng dậy mặc quần áo đi ra

ngoài.

Mạc Lê nhìn điện thoại đã tắt, cười ngọt ngào, rượu

đã ngắm dần, trên mặt nhuộm một tằng màu đỏ.

“Ai, mày nhìn bên kia kìa.” Một bàn toàn dạng thanh

niên lưu manh đang uống rượu vừa đánh giá Mạc Lê.

“Nhìn thấy rồi, nhìn thấy rồi, hình như vẫn còn là học

sinh, nhìn còn rất non.”

“Mày đừng đánh chủ ý nữa, vừa nãy tao mới thấy nó

gọi điện thoại nói không chừng là gọi bạn trai đến

đây.” Tên tóc đen nói xong uống thêm hớp rượu.

Tên tóc đỏ nghe như vậy nhéch miệng “Có bạn trai rồi

mà khuya như vậy vẫn đến đây à?” Nói xong không

chút kiêng dè đánh giá Mạc Lê, rất lâu rồi chưa thấy

qua cô gái đơn thuần như vậy, bây giờ ở ngay trước

mắt, gã làm sao có thể bỏ qua chứ.

Mạc Lê vẫn hoàn toàn không biết chuyện gì, tiếp tục

uống rượu, đã uống tới sắp say rồi, tại sao Hà Dịch

Dương còn chưa tới vậy?

Mạc Lê vừa muốn lấy bình rượu đổ tiếp thì bình rượu

đã bị người khác đoạt lây. Mạc Lê ngắng đầu nhìn lên,

là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, một thanh niên

nhuộm tóc đỏ. Thấy gã đang cầm rượu của mình, Mạc

Lê nhíu mày hỏi: “Anh có ý gì?”

Tóc đỏ nói: “Sao lại có thể uống rượu một mình được

đúng không? Anh rót cho em.” Nói xong gã cúi xuống

rót rượu cho Mạc Lê. Mạc Lê nhìn gã, ngược lại có

chút tức giận “Anh với tôi đâu có quen biết?”

Tóc đỏ vẫn cười: “Uống một chút không phải sẽ quen

biết à?” Không nghĩ tới dáng dấp nhỏ nhắn nhu nhược

mà tính tình cũng khá hung dữ như vậy.

Mạc Lê cau mày đứng dậy, có chút choáng, người hơi

lung lay, vịn cái bàn nói: “Tôi không muốn quen biết

với anh, có thể rời đi được hay không?”

Tóc đỏ nói: “Em nhìn em uống đến mức còn đứng

không vững rồi này.” Sau đó đứng dậy ôm lấy eo Mạc

Lê.

Mạc Lê tránh được, quay người liền tát một cái vào

mặt tên tóc đỏ, sau đó có đứng cho vững.

Tóc đỏ bị đánh sững sờ, quay đầu cười nói: “Tính tình

vẫn còn dữ như vậy à?” Sau đó tới gần Mạc Lê nói:

“Cho em thể diện rồi mà em còn không cần à?”

Mạc Lê trong lòng cũng hơi quýnh lên, nếu gã đánh cô

thì cô phải làm sao đây, ở nơi này vốn chẳng có người

quản, cô nên làm gì bây giờ?

“Cho nên vị tiên sinh này, anh muốn làm gì?”

Mạc Lê nghe được thanh âm đó ngắng đầu, liền nhìn

thấy Hà Dịch Dương đứng phía sau tên tóc đỏ, một

cánh tay gác trên ghé, thản nhiên nói.

Mạc Lê có chút kích động, không biết có phải do uống

rượu vào không, vành mắt bỗng đỏ lên “Hà Dịch

Dương sao bây giờ anh mới đến?”

Tóc đỏ sững sờ, Hà Dịch Dương nhìn Mạc Lê, cau

mày, lạnh lùng nói: “Mày còn chưa cút à?”

Tóc đỏ nhìn Hà Dịch Dương cao hơn gã cả một cái

đầu, khí chất cũng không giống người thường, gã

khẳng định không phải người có thể trêu vào. Vội

vàng nói: “Xin lỗi, tôi không biết cô ấy đã có bạn trai,

hiểu lầm hiểu lầm thôi.” Sau đó gật đầu rời đi.

Mạc Lê thấy tóc đỏ rời đi, trong nháy mặt ngồi gục

xuống ghé, thở ra một hơi. Hà Dịch Dương tức giận

ngồi xuống phía đối diện Mạc Lê: “Biết sợ hãi rồi à?

Về sau còn dám một mình ra ngoài uống rượu

không?”

Mạc Lê ngẳng đầu, vành mắt đỏ đỏ nhìn Hà Dịch

Dương: “Không đâu không đâu, sau này sẽ không

dám nữa.”

Hà Dịch Dương nhìn ánh mắt Mạc Lê vẫn còn ngập

nước, còn có ngữ điệu run nhẹ nhẹ kia, thở dài “Cho

em này.” Hà Dịch Dương đưa cho Mạc Lê một tờ giấy.

Mạc Lê nhận lấy, Hà Dịch Dương liền nói: “Anh đưa

em về nhà, đi thôi.” Mạc Lê nghe vậy gật đầu.

Tên tóc đỏ trở lại bàn ngồi xuống, mấy người kia cười

nói: “Tôi đã nói rồi, cậu còn không tin.” Tên tóc đỏ

khoát tay, uống một ngụm rượu to “Tao cũng đã sờ

được đến eo con bé đó rồi, eo cũng thật mảnh, chậc

chậc, thật đáng tiếc.” Mấy người còn lại cười ha ha.

Hai người lên xe, Mạc Lê tựa vào ghế ngồi, Hà Dịch

Dương ngồi bên cạnh giúp cô thắt dây an toàn. Trên

xe tất cả đều là mùi hương của Hà Dịch Dương, trong

nháy mắt thần kinh đang căng thẳng của cô lập tức

được thả lỏng.

Hà Dịch Dương thấy người bên cạnh nhắm mắt lại,

không nói gì, yên lặng bật điều hòa trong xe lên. Cảm

nhận được nhiệt độ trong xe trở nên ám áp, khóe

miệng Mạc Lê cong lên.

Hà Dịch Dương cũng nhìn sang phía Mạc Lê máy lần,

lúc đến nơi, Hà Dịch Dương quay người lại nhìn cô

thấy vẫn không có phản ứng.

Nghe được tiếng hít thở đều của Mạc Lê, bóp bóp

trán, phải làm sao bây giờ, nhất định phải đánh thức

dậy, không thủ ngủ ở trên xe được.

“Mạc Lê, Mạc Lê? Tỉnh đi, đến nhà rồi.” Hà Dịch

Dương nhẹ giọng kêu lên.

Mạc Lê giật bàn tay kia ra còn lắm bẩm vài câu, Hà

Dịch Dương sửng sốt, khẽ cắn môi nhẹ vỗ lên người

Mạc Lê “Mạc Lê, đến nhà rồi, tỉnh dậy đi.” Mạc Lê hừ

hai tiếng sau đó mới mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt

Hà Dịch Dương đang phóng đại bên cạnh, rụt cổ lại

“Thật ngại quá, em lại ngủ thiếp đi.”

Hà Dịch Dương thấy Mạc Lê tỉnh hẳn mới nói: “Anh

còn tưởng hôm nay em muốn ngủ ở trong xe, nhanh

vào nhà đi.”

Mạc Lê xấu hổ cười, sờ sờ lên mũi: “Ha ha…Vậy em

về đây.” Mạc Lê xuống xe, Hà Dịch Dương vẫy tay nói:

“Ừ, nhớ nghỉ ngơi sớm đi.”

Mạc Lê cũng vẫy tay chào, quay người đi rồi đột nhiên

nhớ tới “Ấy, Hà Dịch Dương, em quên nói cho anh

chuyện này.” Hà Dịch Dương đang định đóng cửa xe

“Sao vậy?”

“Chính là, ngày mai em cùng An Hảo đi chơi trượt

tuyết, anh có muốn đi không?” Mạc Lê hỏi.

Đáy mắt Hà Dịch Dương hiện lên tia sáng, hưng phán

nói: “Đương nhiên rồi.” Mạc Lê nhìn vậy sửng sốt.

Hà Dịch Dương phản ứng kịp, cười một tiếng: “A, ý

anh là, anh đương nhiên muốn đi rồi, anh trượt tuyến

giỏi lắm.”

Mạc Lê thấy phản ứng của Hà Dịch Dương như vậy,

trong lòng chua xót, giật giật khóe miệng: “Vậy ngày

mai gặp.” Nói xong quay người rời đi.

Hà Dịch Dương lên xe, cầm tay lái, hưng phấn nghĩ

đến, ngày mai lại có thể gặp An Hảo, chơi trượt

tuyết…Nếu là dạy An Hảo trượt tuyết, có khả năng sẽ

tiếp xúc chân tay, nghĩ đến Hà Dịch Dương không khỏi

đỏ mặt lên.

Mạc Lê về đến nhà, ngâm mình trong nước nóng, nghĩ

đến phản ứng của Hà Dịch Dương, cô thật sự không

có tiền đồ. Rõ ràng biết kết quả như vậy mà cô vẫn

không kìm được rung động trong lòng, cô biết Hà Dịch

Dương thích An Hảo, chỉ có nhắc đến An Hảo, anh ấy

mới để ý. Nhưng cô cũng chỉ có cách gọi An Hảo đi

cùng, thì mới có thể gặp Hà Dịch Dương.

Nhớ tới chuyện Hà Dịch Dương vì mình mà ra mặt,

trái tim không khống chế được mà nhảy lên, cô cũng

biết chỉ cần là bạn bè thì sẽ làm như vậy. Thế nhưng

cô vẫn không nhịn được tự mình đa tình. Ở tầm tuổi

này, thích một người, rất khó mà từ bỏ ngay được.

Đến tận rất lâu sau này, Mạc Lê mới phát hiện, thì ra

sự yêu thích thuở thiếu thời kia chỉ là tạo cho cô một

giấc mộng đẹp thôi, vốn dĩ từ đầu đã không có bắt kì

khả năng nào rồi.

YÊU EM ĐẾN TẬN XƯƠNG TỦYTác giả: Mễ Phạn Não ĐạiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“An Hảo! Con đã đỡ hơn chưa? Hôm nay là ngày đầu tiên đến trường đó, nhanh chân xuống ăn sáng nào.” An Hảo nghe thấy tiếng gọi của mẹ, trong lòng khẽ mỉm cười, kể từ lúc ba qua đời, ngôi nhà trở nên vô cùng hiu quạnh, người thân và bạn bè luôn lẩn trốn, mẹ rất hiếm khi nói to như vậy, trong nhà lúc nào cũng tẻ nhạt, có lẽ chỉ là quá khứ nhưng dường như vẫn chưa vượt qua được, nhưng cô hiểu được tất cả mọi chuyện. “Con đến đây ạ.” An Hảo đi xuống lầu, thấy mẹ cô đang ngồi trước bàn ăn nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, trong lòng cảm thấy rất ấm áp: “Mẹ, mẹ ăn cơm trước đi ạ.” Lâm Uyển mỉm cười: “Hôm nay không phải con sẽ báo danh sao? Mẹ chỉ là có chút phấn khích, cho nên đã làm một bữa sáng vô cùng thịnh soạn, con mau đến nếm thử đi.” An Hảo cảm thấy thật buồn cười, mẹ cô Lâm Uyển năm nay rõ ràng đã ngoài ba mươi tuổi rồi, nhưng sao cô thấy mẹ trông giống như một đứa trẻ, luôn được cha cô lúc còn sống hết lòng cưng chiều. Nghĩ đến đây, đôi mắt của An Hảo hơi tối lại. “Mẹ, con đi một mình… Mạc Lê đến quán rượu, tìm chỗ ngồi xuống. Trong lòng rối loạn, vừa uống vừa cằm điện thoại, gọi choHà Dịch Dương.“Alo? Hà Dịch Dương à? Nắc, không phải, Tiểu Hà à?”Mạc Lê cười nói.Hà Dịch Dương nhíu mày: “Em uống rượu à? Muộnnhư vậy còn đi uống rượu? Em đang ở bên ngoài à?”Mạc Lê cười một tiếng nói: “Ừ, em đang ở bên ngoài,anh có muốn đến đón em không? Em chỉ đi có mộtmình…”Hà Dịch Dương bất đắc dĩ vuốt lông mày, nhìn xemđồng hồ nói: “Gửi vị trí cho anh, bây giờ anh sẽ qua.”Sau đó cúp điện thoại, đứng dậy mặc quần áo đi rangoài.Mạc Lê nhìn điện thoại đã tắt, cười ngọt ngào, rượuđã ngắm dần, trên mặt nhuộm một tằng màu đỏ.“Ai, mày nhìn bên kia kìa.” Một bàn toàn dạng thanhniên lưu manh đang uống rượu vừa đánh giá Mạc Lê.“Nhìn thấy rồi, nhìn thấy rồi, hình như vẫn còn là họcsinh, nhìn còn rất non.”“Mày đừng đánh chủ ý nữa, vừa nãy tao mới thấy nógọi điện thoại nói không chừng là gọi bạn trai đếnđây.” Tên tóc đen nói xong uống thêm hớp rượu.Tên tóc đỏ nghe như vậy nhéch miệng “Có bạn trai rồimà khuya như vậy vẫn đến đây à?” Nói xong khôngchút kiêng dè đánh giá Mạc Lê, rất lâu rồi chưa thấyqua cô gái đơn thuần như vậy, bây giờ ở ngay trướcmắt, gã làm sao có thể bỏ qua chứ.Mạc Lê vẫn hoàn toàn không biết chuyện gì, tiếp tụcuống rượu, đã uống tới sắp say rồi, tại sao Hà DịchDương còn chưa tới vậy?Mạc Lê vừa muốn lấy bình rượu đổ tiếp thì bình rượuđã bị người khác đoạt lây. Mạc Lê ngắng đầu nhìn lên,là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, một thanh niênnhuộm tóc đỏ. Thấy gã đang cầm rượu của mình, MạcLê nhíu mày hỏi: “Anh có ý gì?”Tóc đỏ nói: “Sao lại có thể uống rượu một mình đượcđúng không? Anh rót cho em.” Nói xong gã cúi xuốngrót rượu cho Mạc Lê. Mạc Lê nhìn gã, ngược lại cóchút tức giận “Anh với tôi đâu có quen biết?”Tóc đỏ vẫn cười: “Uống một chút không phải sẽ quenbiết à?” Không nghĩ tới dáng dấp nhỏ nhắn nhu nhượcmà tính tình cũng khá hung dữ như vậy.Mạc Lê cau mày đứng dậy, có chút choáng, người hơilung lay, vịn cái bàn nói: “Tôi không muốn quen biếtvới anh, có thể rời đi được hay không?”Tóc đỏ nói: “Em nhìn em uống đến mức còn đứngkhông vững rồi này.” Sau đó đứng dậy ôm lấy eo MạcLê.Mạc Lê tránh được, quay người liền tát một cái vàomặt tên tóc đỏ, sau đó có đứng cho vững.Tóc đỏ bị đánh sững sờ, quay đầu cười nói: “Tính tìnhvẫn còn dữ như vậy à?” Sau đó tới gần Mạc Lê nói:“Cho em thể diện rồi mà em còn không cần à?”Mạc Lê trong lòng cũng hơi quýnh lên, nếu gã đánh côthì cô phải làm sao đây, ở nơi này vốn chẳng có ngườiquản, cô nên làm gì bây giờ?“Cho nên vị tiên sinh này, anh muốn làm gì?”Mạc Lê nghe được thanh âm đó ngắng đầu, liền nhìnthấy Hà Dịch Dương đứng phía sau tên tóc đỏ, mộtcánh tay gác trên ghé, thản nhiên nói.Mạc Lê có chút kích động, không biết có phải do uốngrượu vào không, vành mắt bỗng đỏ lên “Hà DịchDương sao bây giờ anh mới đến?”Tóc đỏ sững sờ, Hà Dịch Dương nhìn Mạc Lê, caumày, lạnh lùng nói: “Mày còn chưa cút à?”Tóc đỏ nhìn Hà Dịch Dương cao hơn gã cả một cáiđầu, khí chất cũng không giống người thường, gãkhẳng định không phải người có thể trêu vào. Vộivàng nói: “Xin lỗi, tôi không biết cô ấy đã có bạn trai,hiểu lầm hiểu lầm thôi.” Sau đó gật đầu rời đi.Mạc Lê thấy tóc đỏ rời đi, trong nháy mặt ngồi gụcxuống ghé, thở ra một hơi. Hà Dịch Dương tức giậnngồi xuống phía đối diện Mạc Lê: “Biết sợ hãi rồi à?Về sau còn dám một mình ra ngoài uống rượukhông?”Mạc Lê ngẳng đầu, vành mắt đỏ đỏ nhìn Hà DịchDương: “Không đâu không đâu, sau này sẽ khôngdám nữa.”Hà Dịch Dương nhìn ánh mắt Mạc Lê vẫn còn ngậpnước, còn có ngữ điệu run nhẹ nhẹ kia, thở dài “Choem này.” Hà Dịch Dương đưa cho Mạc Lê một tờ giấy.Mạc Lê nhận lấy, Hà Dịch Dương liền nói: “Anh đưaem về nhà, đi thôi.” Mạc Lê nghe vậy gật đầu.Tên tóc đỏ trở lại bàn ngồi xuống, mấy người kia cườinói: “Tôi đã nói rồi, cậu còn không tin.” Tên tóc đỏkhoát tay, uống một ngụm rượu to “Tao cũng đã sờđược đến eo con bé đó rồi, eo cũng thật mảnh, chậcchậc, thật đáng tiếc.” Mấy người còn lại cười ha ha.Hai người lên xe, Mạc Lê tựa vào ghế ngồi, Hà DịchDương ngồi bên cạnh giúp cô thắt dây an toàn. Trênxe tất cả đều là mùi hương của Hà Dịch Dương, trongnháy mắt thần kinh đang căng thẳng của cô lập tứcđược thả lỏng.Hà Dịch Dương thấy người bên cạnh nhắm mắt lại,không nói gì, yên lặng bật điều hòa trong xe lên. Cảmnhận được nhiệt độ trong xe trở nên ám áp, khóemiệng Mạc Lê cong lên.Hà Dịch Dương cũng nhìn sang phía Mạc Lê máy lần,lúc đến nơi, Hà Dịch Dương quay người lại nhìn côthấy vẫn không có phản ứng.Nghe được tiếng hít thở đều của Mạc Lê, bóp bóptrán, phải làm sao bây giờ, nhất định phải đánh thứcdậy, không thủ ngủ ở trên xe được.“Mạc Lê, Mạc Lê? Tỉnh đi, đến nhà rồi.” Hà DịchDương nhẹ giọng kêu lên.Mạc Lê giật bàn tay kia ra còn lắm bẩm vài câu, HàDịch Dương sửng sốt, khẽ cắn môi nhẹ vỗ lên ngườiMạc Lê “Mạc Lê, đến nhà rồi, tỉnh dậy đi.” Mạc Lê hừhai tiếng sau đó mới mở mắt ra, nhìn thấy gương mặtHà Dịch Dương đang phóng đại bên cạnh, rụt cổ lại“Thật ngại quá, em lại ngủ thiếp đi.”Hà Dịch Dương thấy Mạc Lê tỉnh hẳn mới nói: “Anhcòn tưởng hôm nay em muốn ngủ ở trong xe, nhanhvào nhà đi.”Mạc Lê xấu hổ cười, sờ sờ lên mũi: “Ha ha…Vậy emvề đây.” Mạc Lê xuống xe, Hà Dịch Dương vẫy tay nói:“Ừ, nhớ nghỉ ngơi sớm đi.”Mạc Lê cũng vẫy tay chào, quay người đi rồi đột nhiênnhớ tới “Ấy, Hà Dịch Dương, em quên nói cho anhchuyện này.” Hà Dịch Dương đang định đóng cửa xe“Sao vậy?”“Chính là, ngày mai em cùng An Hảo đi chơi trượttuyết, anh có muốn đi không?” Mạc Lê hỏi.Đáy mắt Hà Dịch Dương hiện lên tia sáng, hưng phánnói: “Đương nhiên rồi.” Mạc Lê nhìn vậy sửng sốt.Hà Dịch Dương phản ứng kịp, cười một tiếng: “A, ýanh là, anh đương nhiên muốn đi rồi, anh trượt tuyếngiỏi lắm.”Mạc Lê thấy phản ứng của Hà Dịch Dương như vậy,trong lòng chua xót, giật giật khóe miệng: “Vậy ngàymai gặp.” Nói xong quay người rời đi.Hà Dịch Dương lên xe, cầm tay lái, hưng phấn nghĩđến, ngày mai lại có thể gặp An Hảo, chơi trượttuyết…Nếu là dạy An Hảo trượt tuyết, có khả năng sẽtiếp xúc chân tay, nghĩ đến Hà Dịch Dương không khỏiđỏ mặt lên.Mạc Lê về đến nhà, ngâm mình trong nước nóng, nghĩđến phản ứng của Hà Dịch Dương, cô thật sự khôngcó tiền đồ. Rõ ràng biết kết quả như vậy mà cô vẫnkhông kìm được rung động trong lòng, cô biết Hà DịchDương thích An Hảo, chỉ có nhắc đến An Hảo, anh ấymới để ý. Nhưng cô cũng chỉ có cách gọi An Hảo đicùng, thì mới có thể gặp Hà Dịch Dương.Nhớ tới chuyện Hà Dịch Dương vì mình mà ra mặt,trái tim không khống chế được mà nhảy lên, cô cũngbiết chỉ cần là bạn bè thì sẽ làm như vậy. Thế nhưngcô vẫn không nhịn được tự mình đa tình. Ở tầm tuổinày, thích một người, rất khó mà từ bỏ ngay được.Đến tận rất lâu sau này, Mạc Lê mới phát hiện, thì rasự yêu thích thuở thiếu thời kia chỉ là tạo cho cô mộtgiấc mộng đẹp thôi, vốn dĩ từ đầu đã không có bắt kìkhả năng nào rồi.

Chương 32: Một Giấc Mơ Đẹp