Một buổi sáng đẹp trời, tại thành phố S, những dòng xe tấp nập đổ xô về những công ty lớn. Bỗng có tiếng hét thất thanh: " Cướp, cướp giát đồ tôi rồi, ai đó giúp tôi với ". Tên cướp chạy tới đâu, ai nấy đều tránh vì nhìn thấy hắn có vũ khí trên người, bỗng nhiên hắn té. Mọi người đều nhìn về cô gái ấy, người đã đưa chân làm hắn vấp té, mọi người đều đổ xô về càng đông, lòng thầm nghĩ: " Cô gái này thật gan dạ ". Tên cướp lớn tiếng: - Mày làm cái quái gì đấy!! - Ồ, tôi xin lỗi nhé, nhưng ông phải trả túi đồ lại cho dì ấy. - Nếu tao không trả thì sao! - Thế thì tôi phải thất lễ rồi. - Hừ, một đứa con gái như mày thì làm gì được tao, nhìn đôi mắt hai màu của mày thì biết ngay chỉ là một thứ tạp chủng!! Nói rồi hắn rút con dao trong túi ra và tiến về phía cô gái ấy. - Có vẻ đôi mắt hai màu của tôi được ông chú ý nhỉ, nhưng nó chẳng liên quan gì tới việc này đâu. Hắn cầm dao tiến về phía cô gái ấy, cô gái ấy nhanh tay gạt tay hắn, hắn làm rớt dao, cô ấy lại gạt chân khiến hắn ngã về sau,…
Chương 63: Minh oan (2)
TỔNG TÀI LẠNH LÙNG CƯNG CHIỀU CÔ VỢ ĐẶC BIỆTTác giả: Tử HạTruyện Ngôn TìnhMột buổi sáng đẹp trời, tại thành phố S, những dòng xe tấp nập đổ xô về những công ty lớn. Bỗng có tiếng hét thất thanh: " Cướp, cướp giát đồ tôi rồi, ai đó giúp tôi với ". Tên cướp chạy tới đâu, ai nấy đều tránh vì nhìn thấy hắn có vũ khí trên người, bỗng nhiên hắn té. Mọi người đều nhìn về cô gái ấy, người đã đưa chân làm hắn vấp té, mọi người đều đổ xô về càng đông, lòng thầm nghĩ: " Cô gái này thật gan dạ ". Tên cướp lớn tiếng: - Mày làm cái quái gì đấy!! - Ồ, tôi xin lỗi nhé, nhưng ông phải trả túi đồ lại cho dì ấy. - Nếu tao không trả thì sao! - Thế thì tôi phải thất lễ rồi. - Hừ, một đứa con gái như mày thì làm gì được tao, nhìn đôi mắt hai màu của mày thì biết ngay chỉ là một thứ tạp chủng!! Nói rồi hắn rút con dao trong túi ra và tiến về phía cô gái ấy. - Có vẻ đôi mắt hai màu của tôi được ông chú ý nhỉ, nhưng nó chẳng liên quan gì tới việc này đâu. Hắn cầm dao tiến về phía cô gái ấy, cô gái ấy nhanh tay gạt tay hắn, hắn làm rớt dao, cô ấy lại gạt chân khiến hắn ngã về sau,… Khi đã chắc chắn hai người kia đã đi khỏi, cô trở về nhà bà ngủ.1 tiếng sauTại Phàm Gia, Tử Thiên và Thành Duệ cầm lấy đoạn ghi âm đó chạy thẳng vào nhà, tìm Mật Âm và Mật Nhi.- Hai anh làm cái quái gì vậy, khi không xông thẳng vào đây?!- Cô nghe cái này cô sẽ hiểu.Tử Thiên đang cô gắng kìm chế cơn tức giận. Thành Duệ cũng không khác anh là bao, thậm chí có phần tức giận hơn. Anh mở đoạn ghi âm lên, tất cả đều có mặt ở đó. Đoạn ghi âm vang lên, tất cả đều ngỡ ngàng. Mật Âm và Mật Nhi chết lặng.- Hai đứa bây làm cái quái gì vậy!! - Ông nội Tử Thiên bực tức đập chiếc bình về hướng Mật Nhi đang đứng.- Ông... ông nội... mọi chuyện không... phải như vậy... tại sao anh ta có đoạn ghi âm đó...Bây giờ Mật Nhi mới nhớ lại người mặt đồ đen hôm đó. Cô ta là ai?- Là đã có người trao cho tôi!!- Mày còn dám gọi tao là ông nội?! Mày vốn không phải cháu của ta!!Phải, năm xưa bà nội của Tử Thiên đã bị hại chết, sau đó bà nội hiện tại của anh đã gài bẫy, bảo rằng ông anh làm bà có thai. Nhưng sau khi sinh đứa bé là cô 5 của anh thì mới phát hiện là không phải. Ông lại lương thiện nên đã không làm hại cô. Vì thế mà ông không có thiện cảm mấy với Mật Nhi.- Mật Âm, con mau dẫn nó đi về Bạch Gia đi!!Nói rồi ông bỗng ôm ngực mình rồi ngã xuống. Mọi người hốt hoảng gọi cấp cứu.- Ông nội!!!Sau khi đưa ông vào bệnh viện cấp cứu, Tử Thiên vẫn ngồi đó. Anh vừa muốn tìm em gái anh, vừa muốn ở lại bệnh viện. Thấy anh như vậy, ba anh cũng không vui. Tất cả đều ở ngoài phòng cấp cứu.1 giờ sau, đèn phẫu thuật tắt, anh cùng mọi người tiến lại hỏi vị bác sĩ.- Thưa bác sĩ, ông ấy sao rồi ạ?- Tình hình đã ổn, cũng may đưa ông ấy vào bệnh viện kịp lúc. Người nhà có thể vào thăm, nhưng đừng làm kinh động ông ấy.- Vâng ạ, cảm ơn bác sĩ.Tử Thiên cùng ba anh vào thăm, mọi người khác đi về Phàm Gia.- A Thiên...- Con đây ông nội...- Con mau đi tìm con bé... nó đã bị oan rồi...- Vâng, con đi ngay ạ.Tử Thiên liền rời khỏi phòng. Nhưng liệu anh có biết tìm ở đâu? Anh bỗng nhớ lại giấc mơ kì lạ của anh và Thành Duệ, cả việc người hầu kể lúc đó có một người mặc đồ đen đi vào Phàm Gia, sau đóm anh liền có chiếc USB... Không lẽ...Anh liền chạy nhanh ra khỏi bệnh viện, tay cầm điện thoại.- Alo, A Duệ?- Tôi đây.- Tôi nghĩ chúng ta nên tới làng Mây kiểm tra 1 lần nữa, nhanh lên, trên đường tôi sẽ giải thích cho cậu.- Được, anh mau tới Hàn Sát đi.Rồi hai người lần nữa leo xuống núi. Vào làng Mây, để có thông tin chính xác, hai người đã xông vào bất ngờ, nhưng vẫn không thấy cô đâu...Tử Thiên ngã quỵ xuống, hai tay nắm lấy đầu mà vò." Chết tiệt, thật sự em không còn sống sao... ".- A Thiên, mau đi thôi...Thành Duệ cũng đau lòng không kém Tử Thiên, chỉ có điều anh không thể hiện ra. Anh đỡ Tử Thiên dậy rồi quay về.Hai người không hề biết, có người luôn theo dõi hai người. Tử Hạ đứng ở chỗ gác, nhìn thấy cảnh đó liền bật khóc. Lệnh truy sát vẫn chưa được rút lại, cô vẫn chưa thể quay về được.Tối hôm ấy là một đêm dài thật sự, cô ngồi trên cây, mắt hướng lên bầu trời. Tại đó, cô luôn nghĩ về hình ảnh của Tử Thiên, Thành Duệ và Kha Nguyệt...Bỗng có tiếng bước chân và dao găm bay tới chỗ cô. Người đó không che mặt nhưng do mây che mờ ánh trăng nên cô không biết là ai, đành phải động thủ.Giao chiến xảy ra, thân thủ hai người ngang nhau, cô thiên về tốc độ, còn người kia thiên về sức mạnh. Cứ như thế cuộc chiến diễn ra trong êm đềm, không một tiếng động.Không hiểu sao mà cô thấy đối phương có cách chiến đấu rất quen. Cô không có lợi về mặt sức mạnh và độ bền không cao nên đã xuống sức trước, có lẽ 1 phần vì những vết thương trên người cô bị hở ra.Cô nhìn người bên cạnh, mùi máu tanh nồng nặc, mà máu không phải của cô, cô chưa hề trúng đòn nặng đến mức mùi máu nặng như vậy. Không hiểu sao tim cô lại nhói đau.Mây dần trôi đi, ánh trăng trở lại, chiếu sáng nơi hai người đang đứng. Cả hai từ ánh mắt sắc bén chuyển sang ngỡ ngàng... Con dao trên tay cũng rơi xuống đất.- Anh... / em....Giải thích: Mấy chap sau bữa tiệc Hoàng Gia, mình cho các nhân vật gọi cô là Tiểu Băng ( Khả Băng) vì cô bị đoạn tuyệt nên không gọi là Tiểu Hạ ( Phàm Tử Hạ)
Khi đã chắc chắn hai người kia đã đi khỏi, cô trở về nhà bà ngủ.
1 tiếng sau
Tại Phàm Gia, Tử Thiên và Thành Duệ cầm lấy đoạn ghi âm đó chạy thẳng vào nhà, tìm Mật Âm và Mật Nhi.
- Hai anh làm cái quái gì vậy, khi không xông thẳng vào đây?!
- Cô nghe cái này cô sẽ hiểu.
Tử Thiên đang cô gắng kìm chế cơn tức giận. Thành Duệ cũng không khác anh là bao, thậm chí có phần tức giận hơn. Anh mở đoạn ghi âm lên, tất cả đều có mặt ở đó. Đoạn ghi âm vang lên, tất cả đều ngỡ ngàng. Mật Âm và Mật Nhi chết lặng.
- Hai đứa bây làm cái quái gì vậy!! - Ông nội Tử Thiên bực tức đập chiếc bình về hướng Mật Nhi đang đứng.
- Ông... ông nội... mọi chuyện không... phải như vậy... tại sao anh ta có đoạn ghi âm đó...
Bây giờ Mật Nhi mới nhớ lại người mặt đồ đen hôm đó. Cô ta là ai?
- Là đã có người trao cho tôi!!
- Mày còn dám gọi tao là ông nội?! Mày vốn không phải cháu của ta!!
Phải, năm xưa bà nội của Tử Thiên đã bị hại chết, sau đó bà nội hiện tại của anh đã gài bẫy, bảo rằng ông anh làm bà có thai. Nhưng sau khi sinh đứa bé là cô 5 của anh thì mới phát hiện là không phải. Ông lại lương thiện nên đã không làm hại cô. Vì thế mà ông không có thiện cảm mấy với Mật Nhi.
- Mật Âm, con mau dẫn nó đi về Bạch Gia đi!!
Nói rồi ông bỗng ôm ngực mình rồi ngã xuống. Mọi người hốt hoảng gọi cấp cứu.
- Ông nội!!!
Sau khi đưa ông vào bệnh viện cấp cứu, Tử Thiên vẫn ngồi đó. Anh vừa muốn tìm em gái anh, vừa muốn ở lại bệnh viện. Thấy anh như vậy, ba anh cũng không vui. Tất cả đều ở ngoài phòng cấp cứu.
1 giờ sau, đèn phẫu thuật tắt, anh cùng mọi người tiến lại hỏi vị bác sĩ.
- Thưa bác sĩ, ông ấy sao rồi ạ?
- Tình hình đã ổn, cũng may đưa ông ấy vào bệnh viện kịp lúc. Người nhà có thể vào thăm, nhưng đừng làm kinh động ông ấy.
- Vâng ạ, cảm ơn bác sĩ.
Tử Thiên cùng ba anh vào thăm, mọi người khác đi về Phàm Gia.
- A Thiên...
- Con đây ông nội...
- Con mau đi tìm con bé... nó đã bị oan rồi...
- Vâng, con đi ngay ạ.
Tử Thiên liền rời khỏi phòng. Nhưng liệu anh có biết tìm ở đâu? Anh bỗng nhớ lại giấc mơ kì lạ của anh và Thành Duệ, cả việc người hầu kể lúc đó có một người mặc đồ đen đi vào Phàm Gia, sau đóm anh liền có chiếc USB... Không lẽ...
Anh liền chạy nhanh ra khỏi bệnh viện, tay cầm điện thoại.
- Alo, A Duệ?
- Tôi đây.
- Tôi nghĩ chúng ta nên tới làng Mây kiểm tra 1 lần nữa, nhanh lên, trên đường tôi sẽ giải thích cho cậu.
- Được, anh mau tới Hàn Sát đi.
Rồi hai người lần nữa leo xuống núi. Vào làng Mây, để có thông tin chính xác, hai người đã xông vào bất ngờ, nhưng vẫn không thấy cô đâu...
Tử Thiên ngã quỵ xuống, hai tay nắm lấy đầu mà vò.
" Chết tiệt, thật sự em không còn sống sao... ".
- A Thiên, mau đi thôi...
Thành Duệ cũng đau lòng không kém Tử Thiên, chỉ có điều anh không thể hiện ra. Anh đỡ Tử Thiên dậy rồi quay về.
Hai người không hề biết, có người luôn theo dõi hai người. Tử Hạ đứng ở chỗ gác, nhìn thấy cảnh đó liền bật khóc. Lệnh truy sát vẫn chưa được rút lại, cô vẫn chưa thể quay về được.
Tối hôm ấy là một đêm dài thật sự, cô ngồi trên cây, mắt hướng lên bầu trời. Tại đó, cô luôn nghĩ về hình ảnh của Tử Thiên, Thành Duệ và Kha Nguyệt...
Bỗng có tiếng bước chân và dao găm bay tới chỗ cô. Người đó không che mặt nhưng do mây che mờ ánh trăng nên cô không biết là ai, đành phải động thủ.
Giao chiến xảy ra, thân thủ hai người ngang nhau, cô thiên về tốc độ, còn người kia thiên về sức mạnh. Cứ như thế cuộc chiến diễn ra trong êm đềm, không một tiếng động.
Không hiểu sao mà cô thấy đối phương có cách chiến đấu rất quen. Cô không có lợi về mặt sức mạnh và độ bền không cao nên đã xuống sức trước, có lẽ 1 phần vì những vết thương trên người cô bị hở ra.
Cô nhìn người bên cạnh, mùi máu tanh nồng nặc, mà máu không phải của cô, cô chưa hề trúng đòn nặng đến mức mùi máu nặng như vậy. Không hiểu sao tim cô lại nhói đau.
Mây dần trôi đi, ánh trăng trở lại, chiếu sáng nơi hai người đang đứng. Cả hai từ ánh mắt sắc bén chuyển sang ngỡ ngàng... Con dao trên tay cũng rơi xuống đất.
- Anh... / em....
Giải thích: Mấy chap sau bữa tiệc Hoàng Gia, mình cho các nhân vật gọi cô là Tiểu Băng ( Khả Băng) vì cô bị đoạn tuyệt nên không gọi là Tiểu Hạ ( Phàm Tử Hạ)
TỔNG TÀI LẠNH LÙNG CƯNG CHIỀU CÔ VỢ ĐẶC BIỆTTác giả: Tử HạTruyện Ngôn TìnhMột buổi sáng đẹp trời, tại thành phố S, những dòng xe tấp nập đổ xô về những công ty lớn. Bỗng có tiếng hét thất thanh: " Cướp, cướp giát đồ tôi rồi, ai đó giúp tôi với ". Tên cướp chạy tới đâu, ai nấy đều tránh vì nhìn thấy hắn có vũ khí trên người, bỗng nhiên hắn té. Mọi người đều nhìn về cô gái ấy, người đã đưa chân làm hắn vấp té, mọi người đều đổ xô về càng đông, lòng thầm nghĩ: " Cô gái này thật gan dạ ". Tên cướp lớn tiếng: - Mày làm cái quái gì đấy!! - Ồ, tôi xin lỗi nhé, nhưng ông phải trả túi đồ lại cho dì ấy. - Nếu tao không trả thì sao! - Thế thì tôi phải thất lễ rồi. - Hừ, một đứa con gái như mày thì làm gì được tao, nhìn đôi mắt hai màu của mày thì biết ngay chỉ là một thứ tạp chủng!! Nói rồi hắn rút con dao trong túi ra và tiến về phía cô gái ấy. - Có vẻ đôi mắt hai màu của tôi được ông chú ý nhỉ, nhưng nó chẳng liên quan gì tới việc này đâu. Hắn cầm dao tiến về phía cô gái ấy, cô gái ấy nhanh tay gạt tay hắn, hắn làm rớt dao, cô ấy lại gạt chân khiến hắn ngã về sau,… Khi đã chắc chắn hai người kia đã đi khỏi, cô trở về nhà bà ngủ.1 tiếng sauTại Phàm Gia, Tử Thiên và Thành Duệ cầm lấy đoạn ghi âm đó chạy thẳng vào nhà, tìm Mật Âm và Mật Nhi.- Hai anh làm cái quái gì vậy, khi không xông thẳng vào đây?!- Cô nghe cái này cô sẽ hiểu.Tử Thiên đang cô gắng kìm chế cơn tức giận. Thành Duệ cũng không khác anh là bao, thậm chí có phần tức giận hơn. Anh mở đoạn ghi âm lên, tất cả đều có mặt ở đó. Đoạn ghi âm vang lên, tất cả đều ngỡ ngàng. Mật Âm và Mật Nhi chết lặng.- Hai đứa bây làm cái quái gì vậy!! - Ông nội Tử Thiên bực tức đập chiếc bình về hướng Mật Nhi đang đứng.- Ông... ông nội... mọi chuyện không... phải như vậy... tại sao anh ta có đoạn ghi âm đó...Bây giờ Mật Nhi mới nhớ lại người mặt đồ đen hôm đó. Cô ta là ai?- Là đã có người trao cho tôi!!- Mày còn dám gọi tao là ông nội?! Mày vốn không phải cháu của ta!!Phải, năm xưa bà nội của Tử Thiên đã bị hại chết, sau đó bà nội hiện tại của anh đã gài bẫy, bảo rằng ông anh làm bà có thai. Nhưng sau khi sinh đứa bé là cô 5 của anh thì mới phát hiện là không phải. Ông lại lương thiện nên đã không làm hại cô. Vì thế mà ông không có thiện cảm mấy với Mật Nhi.- Mật Âm, con mau dẫn nó đi về Bạch Gia đi!!Nói rồi ông bỗng ôm ngực mình rồi ngã xuống. Mọi người hốt hoảng gọi cấp cứu.- Ông nội!!!Sau khi đưa ông vào bệnh viện cấp cứu, Tử Thiên vẫn ngồi đó. Anh vừa muốn tìm em gái anh, vừa muốn ở lại bệnh viện. Thấy anh như vậy, ba anh cũng không vui. Tất cả đều ở ngoài phòng cấp cứu.1 giờ sau, đèn phẫu thuật tắt, anh cùng mọi người tiến lại hỏi vị bác sĩ.- Thưa bác sĩ, ông ấy sao rồi ạ?- Tình hình đã ổn, cũng may đưa ông ấy vào bệnh viện kịp lúc. Người nhà có thể vào thăm, nhưng đừng làm kinh động ông ấy.- Vâng ạ, cảm ơn bác sĩ.Tử Thiên cùng ba anh vào thăm, mọi người khác đi về Phàm Gia.- A Thiên...- Con đây ông nội...- Con mau đi tìm con bé... nó đã bị oan rồi...- Vâng, con đi ngay ạ.Tử Thiên liền rời khỏi phòng. Nhưng liệu anh có biết tìm ở đâu? Anh bỗng nhớ lại giấc mơ kì lạ của anh và Thành Duệ, cả việc người hầu kể lúc đó có một người mặc đồ đen đi vào Phàm Gia, sau đóm anh liền có chiếc USB... Không lẽ...Anh liền chạy nhanh ra khỏi bệnh viện, tay cầm điện thoại.- Alo, A Duệ?- Tôi đây.- Tôi nghĩ chúng ta nên tới làng Mây kiểm tra 1 lần nữa, nhanh lên, trên đường tôi sẽ giải thích cho cậu.- Được, anh mau tới Hàn Sát đi.Rồi hai người lần nữa leo xuống núi. Vào làng Mây, để có thông tin chính xác, hai người đã xông vào bất ngờ, nhưng vẫn không thấy cô đâu...Tử Thiên ngã quỵ xuống, hai tay nắm lấy đầu mà vò." Chết tiệt, thật sự em không còn sống sao... ".- A Thiên, mau đi thôi...Thành Duệ cũng đau lòng không kém Tử Thiên, chỉ có điều anh không thể hiện ra. Anh đỡ Tử Thiên dậy rồi quay về.Hai người không hề biết, có người luôn theo dõi hai người. Tử Hạ đứng ở chỗ gác, nhìn thấy cảnh đó liền bật khóc. Lệnh truy sát vẫn chưa được rút lại, cô vẫn chưa thể quay về được.Tối hôm ấy là một đêm dài thật sự, cô ngồi trên cây, mắt hướng lên bầu trời. Tại đó, cô luôn nghĩ về hình ảnh của Tử Thiên, Thành Duệ và Kha Nguyệt...Bỗng có tiếng bước chân và dao găm bay tới chỗ cô. Người đó không che mặt nhưng do mây che mờ ánh trăng nên cô không biết là ai, đành phải động thủ.Giao chiến xảy ra, thân thủ hai người ngang nhau, cô thiên về tốc độ, còn người kia thiên về sức mạnh. Cứ như thế cuộc chiến diễn ra trong êm đềm, không một tiếng động.Không hiểu sao mà cô thấy đối phương có cách chiến đấu rất quen. Cô không có lợi về mặt sức mạnh và độ bền không cao nên đã xuống sức trước, có lẽ 1 phần vì những vết thương trên người cô bị hở ra.Cô nhìn người bên cạnh, mùi máu tanh nồng nặc, mà máu không phải của cô, cô chưa hề trúng đòn nặng đến mức mùi máu nặng như vậy. Không hiểu sao tim cô lại nhói đau.Mây dần trôi đi, ánh trăng trở lại, chiếu sáng nơi hai người đang đứng. Cả hai từ ánh mắt sắc bén chuyển sang ngỡ ngàng... Con dao trên tay cũng rơi xuống đất.- Anh... / em....Giải thích: Mấy chap sau bữa tiệc Hoàng Gia, mình cho các nhân vật gọi cô là Tiểu Băng ( Khả Băng) vì cô bị đoạn tuyệt nên không gọi là Tiểu Hạ ( Phàm Tử Hạ)