Tác giả:

Một buổi sáng đẹp trời, tại thành phố S, những dòng xe tấp nập đổ xô về những công ty lớn. Bỗng có tiếng hét thất thanh: " Cướp, cướp giát đồ tôi rồi, ai đó giúp tôi với ". Tên cướp chạy tới đâu, ai nấy đều tránh vì nhìn thấy hắn có vũ khí trên người, bỗng nhiên hắn té. Mọi người đều nhìn về cô gái ấy, người đã đưa chân làm hắn vấp té, mọi người đều đổ xô về càng đông, lòng thầm nghĩ: " Cô gái này thật gan dạ ". Tên cướp lớn tiếng: - Mày làm cái quái gì đấy!! - Ồ, tôi xin lỗi nhé, nhưng ông phải trả túi đồ lại cho dì ấy. - Nếu tao không trả thì sao! - Thế thì tôi phải thất lễ rồi. - Hừ, một đứa con gái như mày thì làm gì được tao, nhìn đôi mắt hai màu của mày thì biết ngay chỉ là một thứ tạp chủng!! Nói rồi hắn rút con dao trong túi ra và tiến về phía cô gái ấy. - Có vẻ đôi mắt hai màu của tôi được ông chú ý nhỉ, nhưng nó chẳng liên quan gì tới việc này đâu. Hắn cầm dao tiến về phía cô gái ấy, cô gái ấy nhanh tay gạt tay hắn, hắn làm rớt dao, cô ấy lại gạt chân khiến hắn ngã về sau,…

Chương 110: Em thích anh

TỔNG TÀI LẠNH LÙNG CƯNG CHIỀU CÔ VỢ ĐẶC BIỆTTác giả: Tử HạTruyện Ngôn TìnhMột buổi sáng đẹp trời, tại thành phố S, những dòng xe tấp nập đổ xô về những công ty lớn. Bỗng có tiếng hét thất thanh: " Cướp, cướp giát đồ tôi rồi, ai đó giúp tôi với ". Tên cướp chạy tới đâu, ai nấy đều tránh vì nhìn thấy hắn có vũ khí trên người, bỗng nhiên hắn té. Mọi người đều nhìn về cô gái ấy, người đã đưa chân làm hắn vấp té, mọi người đều đổ xô về càng đông, lòng thầm nghĩ: " Cô gái này thật gan dạ ". Tên cướp lớn tiếng: - Mày làm cái quái gì đấy!! - Ồ, tôi xin lỗi nhé, nhưng ông phải trả túi đồ lại cho dì ấy. - Nếu tao không trả thì sao! - Thế thì tôi phải thất lễ rồi. - Hừ, một đứa con gái như mày thì làm gì được tao, nhìn đôi mắt hai màu của mày thì biết ngay chỉ là một thứ tạp chủng!! Nói rồi hắn rút con dao trong túi ra và tiến về phía cô gái ấy. - Có vẻ đôi mắt hai màu của tôi được ông chú ý nhỉ, nhưng nó chẳng liên quan gì tới việc này đâu. Hắn cầm dao tiến về phía cô gái ấy, cô gái ấy nhanh tay gạt tay hắn, hắn làm rớt dao, cô ấy lại gạt chân khiến hắn ngã về sau,… - Cậu có cần đến bệnh viên không?- Không đâu, tớ chỉ bị xây xát nhẹ thôi.Thành Duệ đứng cạnh Minh Thành nhìn hai cô nàng kia thân thiết cứ ngõ như mình chỉ là không khỉ, không khỏi bực tức. Tử Thiên đứng bên cạnh chỉ biết cười.- Tiểu Hạ, làm sao mà tai nạn lại xảy ra? Xe đứt phanh sao?- Vâng ạ. Em không nghĩ là phanh tự nhiên trùng hợp mà đứt, chắc chắn đã có kể cố tình cắt phanh. Vì em hỏi trên đường đi thì bác tài có rời xe một lát, vị khách vẫn ở trên xe. Không lâu sau người ấy liền đòi xuống xe.- Anh sẽ xem lại camera đường đi xem người đó là ai. Em bảo Thành Duệ đưa em đến bệnh viện kiểm tra cho chắc đi.- Từ sau vụ xét nghiệm kia em sợ bệnh viện lắm rồi. Em không đi đâu.- Không đi anh phạtChỉ 4 chữ đủ làm Tử Hạ hiểu Thành Duệ lại muốn gì. Cô liếc mắt nhìn anh bế mình lên xe, chở cô đến bệnh viện.- Cô ấy chỉ bị xây xát nhẹ thôi, chân bị bong gân, chỉ cần ít vận động và xoa bóp sẽ nhanh chóng khỏi.- Tôi cảm ơn.Thành Duệ nói rồi nhận lọ dầu thuốc kia của vị bác sĩ, rồi tiến lại phía Tử Hạ đang nằm ở kia. Mải mê suy nghĩ thì bị anh chụp nhẹ chân làm cô suýt đá vào mặt anh.- Em thích đá thế à?- Không có, em thích thứ khác cơ.- Đó là gì?- Em thích anh.Thành Duệ nghe thấy liền ngước lên nhìn cô gái nhỏ kia đang trêu chọc mình. Bất giác gương mặt anh đỏ bừng lên. Anh cúi xuống thực hiện tiếp công việc của mình.Tử Hạ đưa tay bẹo má Thành Duệ.- Anh cũng dễ ngại thật đấy.- Bộ mặt này chỉ có mình em thấy thôi, không có ai nữa đâu.- Thật sao?Thành Duệ khẽ gật đầu. Bôi thuốc xong thì anh đứng dậy, rồi ngồi trước Tử Hạ.- Anh cõng về.- Em tự đi vẫn được mà, không sao đâu.- Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt?Tử Hạ bĩu môi rồi leo lên lưng của Thành Duệ, anh đứng dậy, bước chân vững vàng.- Anh nghĩ xem là hại em?- Anh không biết, nhưng nếu để biết em thường đi xe của bác tài ấy thì phải là người quen của em, hoặc là đã chuẩn bị rất kỹ. Hôm nay em có gặp ai không?- Gặp sao?Tử Hạ ngẫm nghĩ một lát, lòng hướng đến người cô của mình.- Hôm nay cô của em đến công ty gây sự với em.- Gây sự? Có chuyện gì sao?- Bà ấy bảo anh làm Mật Nhi có thai, đến đòi em trả chồng cho cô ta. Nhưng cái thai được một tháng tuổi, mà lúc đó ta lại đi làm nhiệm vụ rồi. Dù sao thời gian chúng ta ở nơi đó cũng khoảng hơn hai tuần mà.- Được em tin anh cũng vui lắm.- Em tin anh sẽ không làm điều xấu xa sau lưng em, nhưng em muốn lòng tin đó được trụ vững, được chứ?- Được, anh hứa.Ra tới xe, hai người về Hàn Gia chờ kết quả điều tra của Tử Thiên. Vừa vào nhà thì có một số học sinh chạy ra vây quanh Tử Hạ. Cô nhanh chóng nhận ra đây là những học sinh đã kiếm chuyện ở trường lần trước.- Chị ơi, tụi em xin lỗi vì xúc phạm chị.Tử Hạ nhìn những học sinh rồi lại nhìn Khả Du đang đứng cùng Thành Ngọc ở kia.- Bọn họ bảo muốn xin lỗi chị nên theo hai em về đây.Hiểu được vấn đề thì Tử Hạ cúi xuống nhìn những nữ sinh kia.- Được, không sao cả. Mấy đứa về đi.- Vâng ạ.Khả Du tiễn những học sinh kia về rồi cùng Thành Ngọc lên phòng học bài. Tử Hạ cùng Thành Duệ trở về phòng. Vừa vào thì Thành Duệ đã đè Tử Hạ lên tường mà ngấu nghiến hôn.- Không được, hôm qua đã làm rồi.- Đó là chuyện của hôm qua, bây giờ là bây giờ.- Anh cẩn thận giống như hồi sáng đấy.Thành Duệ nhận được lời đe dọa thì bật cười. Nhạc chuông điện thoại cất lên trong căn phòng ấy. Tử Hạ quay sang lấy và nghe.- Alo, anh hai?- Anh biết ai cắt phanh xe rồi.- Là ai?- Là cô năm.

- Cậu có cần đến bệnh viên không?

- Không đâu, tớ chỉ bị xây xát nhẹ thôi.

Thành Duệ đứng cạnh Minh Thành nhìn hai cô nàng kia thân thiết cứ ngõ như mình chỉ là không khỉ, không khỏi bực tức. Tử Thiên đứng bên cạnh chỉ biết cười.

- Tiểu Hạ, làm sao mà tai nạn lại xảy ra? Xe đứt phanh sao?

- Vâng ạ. Em không nghĩ là phanh tự nhiên trùng hợp mà đứt, chắc chắn đã có kể cố tình cắt phanh. Vì em hỏi trên đường đi thì bác tài có rời xe một lát, vị khách vẫn ở trên xe. Không lâu sau người ấy liền đòi xuống xe.

- Anh sẽ xem lại camera đường đi xem người đó là ai. Em bảo Thành Duệ đưa em đến bệnh viện kiểm tra cho chắc đi.

- Từ sau vụ xét nghiệm kia em sợ bệnh viện lắm rồi. Em không đi đâu.

- Không đi anh phạt

Chỉ 4 chữ đủ làm Tử Hạ hiểu Thành Duệ lại muốn gì. Cô liếc mắt nhìn anh bế mình lên xe, chở cô đến bệnh viện.

- Cô ấy chỉ bị xây xát nhẹ thôi, chân bị bong gân, chỉ cần ít vận động và xoa bóp sẽ nhanh chóng khỏi.

- Tôi cảm ơn.

Thành Duệ nói rồi nhận lọ dầu thuốc kia của vị bác sĩ, rồi tiến lại phía Tử Hạ đang nằm ở kia. Mải mê suy nghĩ thì bị anh chụp nhẹ chân làm cô suýt đá vào mặt anh.

- Em thích đá thế à?

- Không có, em thích thứ khác cơ.

- Đó là gì?

- Em thích anh.

Thành Duệ nghe thấy liền ngước lên nhìn cô gái nhỏ kia đang trêu chọc mình. Bất giác gương mặt anh đỏ bừng lên. Anh cúi xuống thực hiện tiếp công việc của mình.

Tử Hạ đưa tay bẹo má Thành Duệ.

- Anh cũng dễ ngại thật đấy.

- Bộ mặt này chỉ có mình em thấy thôi, không có ai nữa đâu.

- Thật sao?

Thành Duệ khẽ gật đầu. Bôi thuốc xong thì anh đứng dậy, rồi ngồi trước Tử Hạ.

- Anh cõng về.

- Em tự đi vẫn được mà, không sao đâu.

- Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt?

Tử Hạ bĩu môi rồi leo lên lưng của Thành Duệ, anh đứng dậy, bước chân vững vàng.

- Anh nghĩ xem là hại em?

- Anh không biết, nhưng nếu để biết em thường đi xe của bác tài ấy thì phải là người quen của em, hoặc là đã chuẩn bị rất kỹ. Hôm nay em có gặp ai không?

- Gặp sao?

Tử Hạ ngẫm nghĩ một lát, lòng hướng đến người cô của mình.

- Hôm nay cô của em đến công ty gây sự với em.

- Gây sự? Có chuyện gì sao?

- Bà ấy bảo anh làm Mật Nhi có thai, đến đòi em trả chồng cho cô ta. Nhưng cái thai được một tháng tuổi, mà lúc đó ta lại đi làm nhiệm vụ rồi. Dù sao thời gian chúng ta ở nơi đó cũng khoảng hơn hai tuần mà.

- Được em tin anh cũng vui lắm.

- Em tin anh sẽ không làm điều xấu xa sau lưng em, nhưng em muốn lòng tin đó được trụ vững, được chứ?

- Được, anh hứa.

Ra tới xe, hai người về Hàn Gia chờ kết quả điều tra của Tử Thiên. Vừa vào nhà thì có một số học sinh chạy ra vây quanh Tử Hạ. Cô nhanh chóng nhận ra đây là những học sinh đã kiếm chuyện ở trường lần trước.

- Chị ơi, tụi em xin lỗi vì xúc phạm chị.

Tử Hạ nhìn những học sinh rồi lại nhìn Khả Du đang đứng cùng Thành Ngọc ở kia.

- Bọn họ bảo muốn xin lỗi chị nên theo hai em về đây.

Hiểu được vấn đề thì Tử Hạ cúi xuống nhìn những nữ sinh kia.

- Được, không sao cả. Mấy đứa về đi.

- Vâng ạ.

Khả Du tiễn những học sinh kia về rồi cùng Thành Ngọc lên phòng học bài. Tử Hạ cùng Thành Duệ trở về phòng. Vừa vào thì Thành Duệ đã đè Tử Hạ lên tường mà ngấu nghiến hôn.

- Không được, hôm qua đã làm rồi.

- Đó là chuyện của hôm qua, bây giờ là bây giờ.

- Anh cẩn thận giống như hồi sáng đấy.

Thành Duệ nhận được lời đe dọa thì bật cười. Nhạc chuông điện thoại cất lên trong căn phòng ấy. Tử Hạ quay sang lấy và nghe.

- Alo, anh hai?

- Anh biết ai cắt phanh xe rồi.

- Là ai?

- Là cô năm.

TỔNG TÀI LẠNH LÙNG CƯNG CHIỀU CÔ VỢ ĐẶC BIỆTTác giả: Tử HạTruyện Ngôn TìnhMột buổi sáng đẹp trời, tại thành phố S, những dòng xe tấp nập đổ xô về những công ty lớn. Bỗng có tiếng hét thất thanh: " Cướp, cướp giát đồ tôi rồi, ai đó giúp tôi với ". Tên cướp chạy tới đâu, ai nấy đều tránh vì nhìn thấy hắn có vũ khí trên người, bỗng nhiên hắn té. Mọi người đều nhìn về cô gái ấy, người đã đưa chân làm hắn vấp té, mọi người đều đổ xô về càng đông, lòng thầm nghĩ: " Cô gái này thật gan dạ ". Tên cướp lớn tiếng: - Mày làm cái quái gì đấy!! - Ồ, tôi xin lỗi nhé, nhưng ông phải trả túi đồ lại cho dì ấy. - Nếu tao không trả thì sao! - Thế thì tôi phải thất lễ rồi. - Hừ, một đứa con gái như mày thì làm gì được tao, nhìn đôi mắt hai màu của mày thì biết ngay chỉ là một thứ tạp chủng!! Nói rồi hắn rút con dao trong túi ra và tiến về phía cô gái ấy. - Có vẻ đôi mắt hai màu của tôi được ông chú ý nhỉ, nhưng nó chẳng liên quan gì tới việc này đâu. Hắn cầm dao tiến về phía cô gái ấy, cô gái ấy nhanh tay gạt tay hắn, hắn làm rớt dao, cô ấy lại gạt chân khiến hắn ngã về sau,… - Cậu có cần đến bệnh viên không?- Không đâu, tớ chỉ bị xây xát nhẹ thôi.Thành Duệ đứng cạnh Minh Thành nhìn hai cô nàng kia thân thiết cứ ngõ như mình chỉ là không khỉ, không khỏi bực tức. Tử Thiên đứng bên cạnh chỉ biết cười.- Tiểu Hạ, làm sao mà tai nạn lại xảy ra? Xe đứt phanh sao?- Vâng ạ. Em không nghĩ là phanh tự nhiên trùng hợp mà đứt, chắc chắn đã có kể cố tình cắt phanh. Vì em hỏi trên đường đi thì bác tài có rời xe một lát, vị khách vẫn ở trên xe. Không lâu sau người ấy liền đòi xuống xe.- Anh sẽ xem lại camera đường đi xem người đó là ai. Em bảo Thành Duệ đưa em đến bệnh viện kiểm tra cho chắc đi.- Từ sau vụ xét nghiệm kia em sợ bệnh viện lắm rồi. Em không đi đâu.- Không đi anh phạtChỉ 4 chữ đủ làm Tử Hạ hiểu Thành Duệ lại muốn gì. Cô liếc mắt nhìn anh bế mình lên xe, chở cô đến bệnh viện.- Cô ấy chỉ bị xây xát nhẹ thôi, chân bị bong gân, chỉ cần ít vận động và xoa bóp sẽ nhanh chóng khỏi.- Tôi cảm ơn.Thành Duệ nói rồi nhận lọ dầu thuốc kia của vị bác sĩ, rồi tiến lại phía Tử Hạ đang nằm ở kia. Mải mê suy nghĩ thì bị anh chụp nhẹ chân làm cô suýt đá vào mặt anh.- Em thích đá thế à?- Không có, em thích thứ khác cơ.- Đó là gì?- Em thích anh.Thành Duệ nghe thấy liền ngước lên nhìn cô gái nhỏ kia đang trêu chọc mình. Bất giác gương mặt anh đỏ bừng lên. Anh cúi xuống thực hiện tiếp công việc của mình.Tử Hạ đưa tay bẹo má Thành Duệ.- Anh cũng dễ ngại thật đấy.- Bộ mặt này chỉ có mình em thấy thôi, không có ai nữa đâu.- Thật sao?Thành Duệ khẽ gật đầu. Bôi thuốc xong thì anh đứng dậy, rồi ngồi trước Tử Hạ.- Anh cõng về.- Em tự đi vẫn được mà, không sao đâu.- Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt?Tử Hạ bĩu môi rồi leo lên lưng của Thành Duệ, anh đứng dậy, bước chân vững vàng.- Anh nghĩ xem là hại em?- Anh không biết, nhưng nếu để biết em thường đi xe của bác tài ấy thì phải là người quen của em, hoặc là đã chuẩn bị rất kỹ. Hôm nay em có gặp ai không?- Gặp sao?Tử Hạ ngẫm nghĩ một lát, lòng hướng đến người cô của mình.- Hôm nay cô của em đến công ty gây sự với em.- Gây sự? Có chuyện gì sao?- Bà ấy bảo anh làm Mật Nhi có thai, đến đòi em trả chồng cho cô ta. Nhưng cái thai được một tháng tuổi, mà lúc đó ta lại đi làm nhiệm vụ rồi. Dù sao thời gian chúng ta ở nơi đó cũng khoảng hơn hai tuần mà.- Được em tin anh cũng vui lắm.- Em tin anh sẽ không làm điều xấu xa sau lưng em, nhưng em muốn lòng tin đó được trụ vững, được chứ?- Được, anh hứa.Ra tới xe, hai người về Hàn Gia chờ kết quả điều tra của Tử Thiên. Vừa vào nhà thì có một số học sinh chạy ra vây quanh Tử Hạ. Cô nhanh chóng nhận ra đây là những học sinh đã kiếm chuyện ở trường lần trước.- Chị ơi, tụi em xin lỗi vì xúc phạm chị.Tử Hạ nhìn những học sinh rồi lại nhìn Khả Du đang đứng cùng Thành Ngọc ở kia.- Bọn họ bảo muốn xin lỗi chị nên theo hai em về đây.Hiểu được vấn đề thì Tử Hạ cúi xuống nhìn những nữ sinh kia.- Được, không sao cả. Mấy đứa về đi.- Vâng ạ.Khả Du tiễn những học sinh kia về rồi cùng Thành Ngọc lên phòng học bài. Tử Hạ cùng Thành Duệ trở về phòng. Vừa vào thì Thành Duệ đã đè Tử Hạ lên tường mà ngấu nghiến hôn.- Không được, hôm qua đã làm rồi.- Đó là chuyện của hôm qua, bây giờ là bây giờ.- Anh cẩn thận giống như hồi sáng đấy.Thành Duệ nhận được lời đe dọa thì bật cười. Nhạc chuông điện thoại cất lên trong căn phòng ấy. Tử Hạ quay sang lấy và nghe.- Alo, anh hai?- Anh biết ai cắt phanh xe rồi.- Là ai?- Là cô năm.

Chương 110: Em thích anh