Tại một hầm đậu xe bỏ hoang. Đa Dư không biết trong bóng tối bất tận này đã qua bao nhiêu ngày đêm rồi, bầu bạn với cô chỉ có vô số thi thể. Cô có duy nhất một nguyện vọng, đó là có thể ngủ một giấc thật thoải mái, vĩnh viễn không tỉnh lại. Còn sống thật mệt mỏi, thật sự rất mệt. Một đời này của cô đúng là một trò hề, tận lực vì mọi thử, đổi lại là sống không bằng chết. Đúng vậy, muốn chết cô cũng không thể, tay chân đều đã gãy, muốn cắn lưỡi tự sát cũng không thể, chỉ vì có người muốn nhìn. Trong không gian lặng như tờ, tiếng “cót két” vang lên đặc biệt chói tai. Đa Dư khép lại đôi mắt ảm đạm, khóe môi cong nhẹ, thì ra, cô vẫn khá là khiến người khác nhớ nhung tới. Cùng với tiếng bước chân càng đến gần, toàn bộ bãi đậu xe tối tăm cũng dần dần được ánh sáng chiếu sáng Một nam một nữ cách đứng cách Đa Dư khoảng hai mét. Người nữ tóc dài qua vai, da trắng nõn, vẻ mặt mang đầy vẻ hứng thú, mặc một chiếc váy liền thân màu vàng nhạt, vẻ mặt khả ái kề sát vào người nam bên cạnh, trong tay…
Chương 27: Sự chuẩn bị cuối cùng
Mạt Thế Trùng Sinh: Nữ Vương Cứu ThếTác giả: Hoan Hỉ Mạt Thế VănTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTại một hầm đậu xe bỏ hoang. Đa Dư không biết trong bóng tối bất tận này đã qua bao nhiêu ngày đêm rồi, bầu bạn với cô chỉ có vô số thi thể. Cô có duy nhất một nguyện vọng, đó là có thể ngủ một giấc thật thoải mái, vĩnh viễn không tỉnh lại. Còn sống thật mệt mỏi, thật sự rất mệt. Một đời này của cô đúng là một trò hề, tận lực vì mọi thử, đổi lại là sống không bằng chết. Đúng vậy, muốn chết cô cũng không thể, tay chân đều đã gãy, muốn cắn lưỡi tự sát cũng không thể, chỉ vì có người muốn nhìn. Trong không gian lặng như tờ, tiếng “cót két” vang lên đặc biệt chói tai. Đa Dư khép lại đôi mắt ảm đạm, khóe môi cong nhẹ, thì ra, cô vẫn khá là khiến người khác nhớ nhung tới. Cùng với tiếng bước chân càng đến gần, toàn bộ bãi đậu xe tối tăm cũng dần dần được ánh sáng chiếu sáng Một nam một nữ cách đứng cách Đa Dư khoảng hai mét. Người nữ tóc dài qua vai, da trắng nõn, vẻ mặt mang đầy vẻ hứng thú, mặc một chiếc váy liền thân màu vàng nhạt, vẻ mặt khả ái kề sát vào người nam bên cạnh, trong tay… Đa Dư cảm giấc bầu trời hôm nay đặc biệt xanh ngắt, cả cơ thể được tắm dưới ánh sáng ấm ấp rất nhẹ nhàng, dễ chịu khó diễn tả thành lời.Bây giờ nên liên lạc với mấy người bạn nhỏ một chút.Môt tiếng “Chị gái” này cô nghe một cách rất hưởng thụ.Nếu như đã hạ quyết định, cô chỉ quan tâm đến hiện tại, không hỏi tương lai.Một người ở mạt thế quá cô độc, ai mà muốn trơ trọi một mình đối mặt với ngoài tang thi thì vẫn là tang thi.Ít nhất cô muốn mình vẫn còn nhớ được bản thân là một người vẫn đang còn sống.Nhưng mà mọi chuyện đều có góc độ, nếu thay đổi rồi thì thật xin lỗi, cô sẽ tự tay chấm dứt tất cả.“Xin thứ lỗi, số điện thoại bạn đang gọi hiện đã tắt máy.”“Xin thứ lỗi, số điện thoại bạ đang gọi hiện đã tắt máy.”...Đa Dư lần lượt gọi vào số của cả năm người, kết quả đều đang tắt máy.Xem ra mọi chuyện phải xem ý trời rồi, vốn dĩ cô định nhắc nhở họ vài câu.Đa Dư bỏ ra mời vạn mua một chiếc xe con sản xuất trong nước, phiên bán gì cô không quan tâm, có thể lái là tốt rồi.Không nha không chậm đi ra ngoại thành thành phố A3.Không gian hệ quang đã được lấp đầy thức ăn rồi, cô chuyển toàn bộ hạt giống trong không gian hệ thủy vào không gian hệ tinh thần.Đồ ăn chiếm hơn phân nửa trong không gian hệ thủy, đa số là hoa quả, còn có đồ ăn đã được đóng hợp mua ở cửa hàng.Đồ ăn đã đầy đủ rồi, chỉ còn thiếu quần áo, vật phẩm hàng ngày và một và thứ vụn vặt.Mấy thứ vải gạt, vải băng, i-ốt vào lúc con người còn chưa thức tỉnh dị năng là rất cần thiết, cần phải mua một số lượng lớn.Còn đâu mấy loại thuốc đau đầu, thuốc cảm... lại không cần thiết.Mạt thế con người chỉ cần sống sót là đã tốt, sao có thể sống một cách thoải mái được?Có xe đi rất thuận tiện, nửa tiếng là đã đến nơi rồi.Đa Dư đi lòng vòng ngoại thành không dưới hai lần, cuối cùng cũng tìm ra một ngôi nhà gạch có sân riêng biệt.Cả khu vực thành thị chỉ có vùng ngoại thành mới còn nhà tầng trệt, những nơi khác sớm đã bị san bằng rồi.Nơi này cũng là nơi gần thành phố A2 nhất, mạt thế đến cũng tiện cho cô rời khỏi thành phố A3.Vừa hay có người trong sân.Tiếng gõ cữa “cốc cốc” dẫn người bên trong ra ngoài.“Cháu tìm ai?”“Chào cô, cháu muốn hỏi, ngoài tường có dán cho thuê phòng, bây giờ còn cho thuê không ạ?”“Cháu muốn thuê sao?”Đa Dư gật đầu.Chủ nhà trọ đánh giá Đa Dư một lượt từ đầu tới chân, cau mày, cô bé này thật xinh đẹp quá.“Có vài lời không hay nhưng chúng ta vẫn phải nói, bây giờ bị kiểm tra rất nghiêm ngặt, cháu không thể ở chỗ cô làm chuyện làm ăn bất chính.”Đa Dư đen mặt, suy nghĩ này là suy nghĩ mà nhiều người hay nghĩ tới sao?“Cô ơi, cháu là sinh viên năm bốn, không phải là sắp tới kỳ thi rồi hay sao? Còn vài ngày cuối cháu muốn một nơi yên tĩnh để ôn tập.”Chủ nhà trọ ngay lập tức thay đổi thái độ, mặt mày đều là ý cưới, không tự chủ gật đầu.“Học tập là tốt, trẻ con phải học hành mới làm nên chuyện, cô thích, phòng này cho cháu thuê một tháng 1000 tệ.”“Cháu cảm ơn cô.” Chiếu theo giá trong thành phố, phòng này 2000 tệ thì ai mà cho người thuê chứ.“Cô ở phòng phía trước cách đây không xa, có việc gì thì tìm cô.”“Cháu cảm ơn cô.” Giao tiền phòng xong cô chủ trọ liền vội rời đi dỗ con, đi quanh căn trọ một lượt.Đa Dư cũng rời đi.Chuyến đi mua sắm dài đằng đẵng bắt đầu.Đi thẳng đến chuỗi cửa hàng quần áo, chỉ cần thấy ổn liền quẹt thẻ, ba tiếng sau sẽ được chuyển đến nhà mới của cô.Đi qua hơn mười cửa hàng, ổn rồi, nên thay mặt hàng.Siêu thị vật phẩm trong đời sống Ngũ Kim.Đồ vật trong đây rất đầy đủ, quan trọng nhất là việc chuyển hàng.Cô chọn mua cốc, đĩa, đũa ăn,... đều là loại không bị gỉ, thanh toán xong trong vòng hai tiếng sau sẽ được chuyển đến nhà mới.Tiếp đó Đa Dư đi rất nhiều tiệm thuốc nhỏ, mua vừa đủ dùng.Nên biết rằng y dụng như băng gạc và i-ốt đều phụ thuộc vào dụng cụ chữa trị.Không nói đến việc mua được số lượng bao nhiêu ở cửa hàng lớn, đến đó còn phải đăng ký, quá phiền phức rồi.Không sai biệt lắm đủ rồi, cuối cùng cô đi đến trạm đổ xăng, đổ đầy xăng cho xe, lại mua thêm vài thùng xăng.Mạt thế đến ô tô bị bỏ ở rất nhiều nơi, nhưng xăng lại vô cùng ít.Cô cũng không cất trữ nhiều, chỉ cần đủ lượng từ thành phố A3 chạy đến thành phố A1 là được.Mua quá nhiều rất dễ thu hút sự chú ý của người khác, vả lại cũng không cần thiết.Trái lại tang thi khá là thích tiếng động cơ xe đó.
Đa Dư cảm giấc bầu trời hôm nay đặc biệt xanh ngắt, cả cơ thể được tắm dưới ánh sáng ấm ấp rất nhẹ nhàng, dễ chịu khó diễn tả thành lời.
Bây giờ nên liên lạc với mấy người bạn nhỏ một chút.
Môt tiếng “Chị gái” này cô nghe một cách rất hưởng thụ.
Nếu như đã hạ quyết định, cô chỉ quan tâm đến hiện tại, không hỏi tương lai.
Một người ở mạt thế quá cô độc, ai mà muốn trơ trọi một mình đối mặt với ngoài tang thi thì vẫn là tang thi.
Ít nhất cô muốn mình vẫn còn nhớ được bản thân là một người vẫn đang còn sống.
Nhưng mà mọi chuyện đều có góc độ, nếu thay đổi rồi thì thật xin lỗi, cô sẽ tự tay chấm dứt tất cả.
“Xin thứ lỗi, số điện thoại bạn đang gọi hiện đã tắt máy.”
“Xin thứ lỗi, số điện thoại bạ đang gọi hiện đã tắt máy.”
...
Đa Dư lần lượt gọi vào số của cả năm người, kết quả đều đang tắt máy.
Xem ra mọi chuyện phải xem ý trời rồi, vốn dĩ cô định nhắc nhở họ vài câu.
Đa Dư bỏ ra mời vạn mua một chiếc xe con sản xuất trong nước, phiên bán gì cô không quan tâm, có thể lái là tốt rồi.
Không nha không chậm đi ra ngoại thành thành phố A3.
Không gian hệ quang đã được lấp đầy thức ăn rồi, cô chuyển toàn bộ hạt giống trong không gian hệ thủy vào không gian hệ tinh thần.
Đồ ăn chiếm hơn phân nửa trong không gian hệ thủy, đa số là hoa quả, còn có đồ ăn đã được đóng hợp mua ở cửa hàng.
Đồ ăn đã đầy đủ rồi, chỉ còn thiếu quần áo, vật phẩm hàng ngày và một và thứ vụn vặt.
Mấy thứ vải gạt, vải băng, i-ốt vào lúc con người còn chưa thức tỉnh dị năng là rất cần thiết, cần phải mua một số lượng lớn.
Còn đâu mấy loại thuốc đau đầu, thuốc cảm... lại không cần thiết.
Mạt thế con người chỉ cần sống sót là đã tốt, sao có thể sống một cách thoải mái được?
Có xe đi rất thuận tiện, nửa tiếng là đã đến nơi rồi.
Đa Dư đi lòng vòng ngoại thành không dưới hai lần, cuối cùng cũng tìm ra một ngôi nhà gạch có sân riêng biệt.
Cả khu vực thành thị chỉ có vùng ngoại thành mới còn nhà tầng trệt, những nơi khác sớm đã bị san bằng rồi.
Nơi này cũng là nơi gần thành phố A2 nhất, mạt thế đến cũng tiện cho cô rời khỏi thành phố A3.
Vừa hay có người trong sân.
Tiếng gõ cữa “cốc cốc” dẫn người bên trong ra ngoài.
“Cháu tìm ai?”
“Chào cô, cháu muốn hỏi, ngoài tường có dán cho thuê phòng, bây giờ còn cho thuê không ạ?”
“Cháu muốn thuê sao?”
Đa Dư gật đầu.
Chủ nhà trọ đánh giá Đa Dư một lượt từ đầu tới chân, cau mày, cô bé này thật xinh đẹp quá.
“Có vài lời không hay nhưng chúng ta vẫn phải nói, bây giờ bị kiểm tra rất nghiêm ngặt, cháu không thể ở chỗ cô làm chuyện làm ăn bất chính.”
Đa Dư đen mặt, suy nghĩ này là suy nghĩ mà nhiều người hay nghĩ tới sao?
“Cô ơi, cháu là sinh viên năm bốn, không phải là sắp tới kỳ thi rồi hay sao? Còn vài ngày cuối cháu muốn một nơi yên tĩnh để ôn tập.”
Chủ nhà trọ ngay lập tức thay đổi thái độ, mặt mày đều là ý cưới, không tự chủ gật đầu.
“Học tập là tốt, trẻ con phải học hành mới làm nên chuyện, cô thích, phòng này cho cháu thuê một tháng 1000 tệ.”
“Cháu cảm ơn cô.” Chiếu theo giá trong thành phố, phòng này 2000 tệ thì ai mà cho người thuê chứ.
“Cô ở phòng phía trước cách đây không xa, có việc gì thì tìm cô.”
“Cháu cảm ơn cô.” Giao tiền phòng xong cô chủ trọ liền vội rời đi dỗ con, đi quanh căn trọ một lượt.
Đa Dư cũng rời đi.
Chuyến đi mua sắm dài đằng đẵng bắt đầu.
Đi thẳng đến chuỗi cửa hàng quần áo, chỉ cần thấy ổn liền quẹt thẻ, ba tiếng sau sẽ được chuyển đến nhà mới của cô.
Đi qua hơn mười cửa hàng, ổn rồi, nên thay mặt hàng.
Siêu thị vật phẩm trong đời sống Ngũ Kim.
Đồ vật trong đây rất đầy đủ, quan trọng nhất là việc chuyển hàng.
Cô chọn mua cốc, đĩa, đũa ăn,... đều là loại không bị gỉ, thanh toán xong trong vòng hai tiếng sau sẽ được chuyển đến nhà mới.
Tiếp đó Đa Dư đi rất nhiều tiệm thuốc nhỏ, mua vừa đủ dùng.
Nên biết rằng y dụng như băng gạc và i-ốt đều phụ thuộc vào dụng cụ chữa trị.
Không nói đến việc mua được số lượng bao nhiêu ở cửa hàng lớn, đến đó còn phải đăng ký, quá phiền phức rồi.
Không sai biệt lắm đủ rồi, cuối cùng cô đi đến trạm đổ xăng, đổ đầy xăng cho xe, lại mua thêm vài thùng xăng.
Mạt thế đến ô tô bị bỏ ở rất nhiều nơi, nhưng xăng lại vô cùng ít.
Cô cũng không cất trữ nhiều, chỉ cần đủ lượng từ thành phố A3 chạy đến thành phố A1 là được.
Mua quá nhiều rất dễ thu hút sự chú ý của người khác, vả lại cũng không cần thiết.
Trái lại tang thi khá là thích tiếng động cơ xe đó.
Mạt Thế Trùng Sinh: Nữ Vương Cứu ThếTác giả: Hoan Hỉ Mạt Thế VănTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTại một hầm đậu xe bỏ hoang. Đa Dư không biết trong bóng tối bất tận này đã qua bao nhiêu ngày đêm rồi, bầu bạn với cô chỉ có vô số thi thể. Cô có duy nhất một nguyện vọng, đó là có thể ngủ một giấc thật thoải mái, vĩnh viễn không tỉnh lại. Còn sống thật mệt mỏi, thật sự rất mệt. Một đời này của cô đúng là một trò hề, tận lực vì mọi thử, đổi lại là sống không bằng chết. Đúng vậy, muốn chết cô cũng không thể, tay chân đều đã gãy, muốn cắn lưỡi tự sát cũng không thể, chỉ vì có người muốn nhìn. Trong không gian lặng như tờ, tiếng “cót két” vang lên đặc biệt chói tai. Đa Dư khép lại đôi mắt ảm đạm, khóe môi cong nhẹ, thì ra, cô vẫn khá là khiến người khác nhớ nhung tới. Cùng với tiếng bước chân càng đến gần, toàn bộ bãi đậu xe tối tăm cũng dần dần được ánh sáng chiếu sáng Một nam một nữ cách đứng cách Đa Dư khoảng hai mét. Người nữ tóc dài qua vai, da trắng nõn, vẻ mặt mang đầy vẻ hứng thú, mặc một chiếc váy liền thân màu vàng nhạt, vẻ mặt khả ái kề sát vào người nam bên cạnh, trong tay… Đa Dư cảm giấc bầu trời hôm nay đặc biệt xanh ngắt, cả cơ thể được tắm dưới ánh sáng ấm ấp rất nhẹ nhàng, dễ chịu khó diễn tả thành lời.Bây giờ nên liên lạc với mấy người bạn nhỏ một chút.Môt tiếng “Chị gái” này cô nghe một cách rất hưởng thụ.Nếu như đã hạ quyết định, cô chỉ quan tâm đến hiện tại, không hỏi tương lai.Một người ở mạt thế quá cô độc, ai mà muốn trơ trọi một mình đối mặt với ngoài tang thi thì vẫn là tang thi.Ít nhất cô muốn mình vẫn còn nhớ được bản thân là một người vẫn đang còn sống.Nhưng mà mọi chuyện đều có góc độ, nếu thay đổi rồi thì thật xin lỗi, cô sẽ tự tay chấm dứt tất cả.“Xin thứ lỗi, số điện thoại bạn đang gọi hiện đã tắt máy.”“Xin thứ lỗi, số điện thoại bạ đang gọi hiện đã tắt máy.”...Đa Dư lần lượt gọi vào số của cả năm người, kết quả đều đang tắt máy.Xem ra mọi chuyện phải xem ý trời rồi, vốn dĩ cô định nhắc nhở họ vài câu.Đa Dư bỏ ra mời vạn mua một chiếc xe con sản xuất trong nước, phiên bán gì cô không quan tâm, có thể lái là tốt rồi.Không nha không chậm đi ra ngoại thành thành phố A3.Không gian hệ quang đã được lấp đầy thức ăn rồi, cô chuyển toàn bộ hạt giống trong không gian hệ thủy vào không gian hệ tinh thần.Đồ ăn chiếm hơn phân nửa trong không gian hệ thủy, đa số là hoa quả, còn có đồ ăn đã được đóng hợp mua ở cửa hàng.Đồ ăn đã đầy đủ rồi, chỉ còn thiếu quần áo, vật phẩm hàng ngày và một và thứ vụn vặt.Mấy thứ vải gạt, vải băng, i-ốt vào lúc con người còn chưa thức tỉnh dị năng là rất cần thiết, cần phải mua một số lượng lớn.Còn đâu mấy loại thuốc đau đầu, thuốc cảm... lại không cần thiết.Mạt thế con người chỉ cần sống sót là đã tốt, sao có thể sống một cách thoải mái được?Có xe đi rất thuận tiện, nửa tiếng là đã đến nơi rồi.Đa Dư đi lòng vòng ngoại thành không dưới hai lần, cuối cùng cũng tìm ra một ngôi nhà gạch có sân riêng biệt.Cả khu vực thành thị chỉ có vùng ngoại thành mới còn nhà tầng trệt, những nơi khác sớm đã bị san bằng rồi.Nơi này cũng là nơi gần thành phố A2 nhất, mạt thế đến cũng tiện cho cô rời khỏi thành phố A3.Vừa hay có người trong sân.Tiếng gõ cữa “cốc cốc” dẫn người bên trong ra ngoài.“Cháu tìm ai?”“Chào cô, cháu muốn hỏi, ngoài tường có dán cho thuê phòng, bây giờ còn cho thuê không ạ?”“Cháu muốn thuê sao?”Đa Dư gật đầu.Chủ nhà trọ đánh giá Đa Dư một lượt từ đầu tới chân, cau mày, cô bé này thật xinh đẹp quá.“Có vài lời không hay nhưng chúng ta vẫn phải nói, bây giờ bị kiểm tra rất nghiêm ngặt, cháu không thể ở chỗ cô làm chuyện làm ăn bất chính.”Đa Dư đen mặt, suy nghĩ này là suy nghĩ mà nhiều người hay nghĩ tới sao?“Cô ơi, cháu là sinh viên năm bốn, không phải là sắp tới kỳ thi rồi hay sao? Còn vài ngày cuối cháu muốn một nơi yên tĩnh để ôn tập.”Chủ nhà trọ ngay lập tức thay đổi thái độ, mặt mày đều là ý cưới, không tự chủ gật đầu.“Học tập là tốt, trẻ con phải học hành mới làm nên chuyện, cô thích, phòng này cho cháu thuê một tháng 1000 tệ.”“Cháu cảm ơn cô.” Chiếu theo giá trong thành phố, phòng này 2000 tệ thì ai mà cho người thuê chứ.“Cô ở phòng phía trước cách đây không xa, có việc gì thì tìm cô.”“Cháu cảm ơn cô.” Giao tiền phòng xong cô chủ trọ liền vội rời đi dỗ con, đi quanh căn trọ một lượt.Đa Dư cũng rời đi.Chuyến đi mua sắm dài đằng đẵng bắt đầu.Đi thẳng đến chuỗi cửa hàng quần áo, chỉ cần thấy ổn liền quẹt thẻ, ba tiếng sau sẽ được chuyển đến nhà mới của cô.Đi qua hơn mười cửa hàng, ổn rồi, nên thay mặt hàng.Siêu thị vật phẩm trong đời sống Ngũ Kim.Đồ vật trong đây rất đầy đủ, quan trọng nhất là việc chuyển hàng.Cô chọn mua cốc, đĩa, đũa ăn,... đều là loại không bị gỉ, thanh toán xong trong vòng hai tiếng sau sẽ được chuyển đến nhà mới.Tiếp đó Đa Dư đi rất nhiều tiệm thuốc nhỏ, mua vừa đủ dùng.Nên biết rằng y dụng như băng gạc và i-ốt đều phụ thuộc vào dụng cụ chữa trị.Không nói đến việc mua được số lượng bao nhiêu ở cửa hàng lớn, đến đó còn phải đăng ký, quá phiền phức rồi.Không sai biệt lắm đủ rồi, cuối cùng cô đi đến trạm đổ xăng, đổ đầy xăng cho xe, lại mua thêm vài thùng xăng.Mạt thế đến ô tô bị bỏ ở rất nhiều nơi, nhưng xăng lại vô cùng ít.Cô cũng không cất trữ nhiều, chỉ cần đủ lượng từ thành phố A3 chạy đến thành phố A1 là được.Mua quá nhiều rất dễ thu hút sự chú ý của người khác, vả lại cũng không cần thiết.Trái lại tang thi khá là thích tiếng động cơ xe đó.