Tại một hầm đậu xe bỏ hoang. Đa Dư không biết trong bóng tối bất tận này đã qua bao nhiêu ngày đêm rồi, bầu bạn với cô chỉ có vô số thi thể. Cô có duy nhất một nguyện vọng, đó là có thể ngủ một giấc thật thoải mái, vĩnh viễn không tỉnh lại. Còn sống thật mệt mỏi, thật sự rất mệt. Một đời này của cô đúng là một trò hề, tận lực vì mọi thử, đổi lại là sống không bằng chết. Đúng vậy, muốn chết cô cũng không thể, tay chân đều đã gãy, muốn cắn lưỡi tự sát cũng không thể, chỉ vì có người muốn nhìn. Trong không gian lặng như tờ, tiếng “cót két” vang lên đặc biệt chói tai. Đa Dư khép lại đôi mắt ảm đạm, khóe môi cong nhẹ, thì ra, cô vẫn khá là khiến người khác nhớ nhung tới. Cùng với tiếng bước chân càng đến gần, toàn bộ bãi đậu xe tối tăm cũng dần dần được ánh sáng chiếu sáng Một nam một nữ cách đứng cách Đa Dư khoảng hai mét. Người nữ tóc dài qua vai, da trắng nõn, vẻ mặt mang đầy vẻ hứng thú, mặc một chiếc váy liền thân màu vàng nhạt, vẻ mặt khả ái kề sát vào người nam bên cạnh, trong tay…
Chương 57: Nóc xe kinh hồn 2
Mạt Thế Trùng Sinh: Nữ Vương Cứu ThếTác giả: Hoan Hỉ Mạt Thế VănTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTại một hầm đậu xe bỏ hoang. Đa Dư không biết trong bóng tối bất tận này đã qua bao nhiêu ngày đêm rồi, bầu bạn với cô chỉ có vô số thi thể. Cô có duy nhất một nguyện vọng, đó là có thể ngủ một giấc thật thoải mái, vĩnh viễn không tỉnh lại. Còn sống thật mệt mỏi, thật sự rất mệt. Một đời này của cô đúng là một trò hề, tận lực vì mọi thử, đổi lại là sống không bằng chết. Đúng vậy, muốn chết cô cũng không thể, tay chân đều đã gãy, muốn cắn lưỡi tự sát cũng không thể, chỉ vì có người muốn nhìn. Trong không gian lặng như tờ, tiếng “cót két” vang lên đặc biệt chói tai. Đa Dư khép lại đôi mắt ảm đạm, khóe môi cong nhẹ, thì ra, cô vẫn khá là khiến người khác nhớ nhung tới. Cùng với tiếng bước chân càng đến gần, toàn bộ bãi đậu xe tối tăm cũng dần dần được ánh sáng chiếu sáng Một nam một nữ cách đứng cách Đa Dư khoảng hai mét. Người nữ tóc dài qua vai, da trắng nõn, vẻ mặt mang đầy vẻ hứng thú, mặc một chiếc váy liền thân màu vàng nhạt, vẻ mặt khả ái kề sát vào người nam bên cạnh, trong tay… Phượng Hâm không có ý dừng lại, từ chiếc xe chở hàng nhảy qua chiếc xe địa hình, cách cô chỉ khoảng hai mét.Đang lúc cô nhảy qua được một nửa, thì từ trong chiếc xe con đã bị vỡ tan tành bên cạnh chiếc xe chở hàng, một tang thi nam mặt đầy vết cào, không có da đầu từ trong xông ra.Tang thi nam nhào về phía Phượng Hâm vẫn đang trong tư thế nhảy trên không trung.Cơ thể Phượng Hâm đang ở trên không, không có một điểm chống đỡ, rút cũng không thể rút lui, càng không thể tránh né.Tang thi nam càng tiến gần, mùi máu tanh tràn vào xoang mũi.Trong chớp mắt, khoảng cách hai người không đầy một nắm tay.Tang thi nam há cái mồm đầy máu muốn cắn vào chân Phượng Hâm.Khóe môi Phượng Hâm nhếch lên, cô là một dị năng giả đa hệ đó, trúng chiêu dễ dàng như vậy thì thật quá mất mặt.‘Phanh’ một tiếng, tang thi nam va vào lá chắn nước vững mạnh.Phượng Hâm nhảy đến lên chiếc địa hình, quay đầu nhìn, lá chăn nước sơ cấp của cô bị tang thi nam đâm vào một vết nứt, càng lúc càng lớn, lá chắn rất nhanh bị phá vỡ rồi.Tiếp theo là một tiếng ‘rào’.Lá chăn sơ cấp bị vỡ liền biến thành nước, đem đến một trận tắm rửa miễn phí cho tang thi nam.Tang thi nam hướng về phía Phượng Hâm nhe nanh, gào rống lên một tiếng to, sau đó không chút chần chờ gì xông đến.Phượng Hâm vừa đứng vững chân, tang thi nam đã đụng được trên đuôi xe.‘Rầm’ một tiếng lớn.Một chiếc xe địa hình nguyên bản đẹp đẽ, phía sau đã bị đụng đến méo mó, kính chắn gió phía sau cũng vỡ tan không còn một mảnh.Thân thể Phượng Hâm cũng rung chuyển theo dao động mãnh liệt của chiếc xe.Lúc cô nhìn sang tang thi nam lần nữa.Dù đã thấy qua vô số tang thi, lại không nhịn được muốn nôn.Trên cơ thể tang thi nam là vô số mảnh thủy tinh to nhỏ cắm đầy.Khuôn mặt đầy vết xước rách, bên trái còn bị mảnh thủy tinh cắt ra, sâu đến mức nhìn thấy xương, mắt phải còn bị môt mảnh thủy tinh c*m v**.Cùng với mỗi lần chuyển động, những mảnh thủy tinh cắm trên người hẳn còn phản quang lại ánh sáng, khiến Phượng Hâm không cách nào nhìn thẳng được.Đương nhiên Phượng Hâm cũng không muốn nhìn.Tiếng gào rống của tang thi nam càng lúc càng to, giống như đang nôn nóng.Nhìn thấy đồ ăn trước mắt mà không thể ăn, đổi lại là ai thì cũng nóng vội.Lúc này, khoảng cách giữa Phượng Hâm với bọn Hàn Tinh Diệu không quá bảy tám mươi mét.Tiếng gào rống của tang thi, mấy người Hàn Tinh Diệu đều nghe rõ nhất thanh nhị sở.“Đội trưởng, tiểu tử đó có phải gặp nguy hiểm rồi hay không?”Ngô Thiên nóng vội nhìn đội trưởng, hắn thực tâm thích tiểu tử đó.Hận không thể xông ra cứu tiểu tử đó ra.Trên mặt Hàn Tinh Diệu không tia tình cảm, đôi mắt trống rỗng của hắn nhìn chiếc xe con chặn đường phía trước, không có chút hành động nào.Bóng lưng bỏ đi một cách quyết tuyệt đó đã để lại trong lòng hắn một làn sóng dao động.Một kẻ mạnh sao có thể bị đánh bại một cách dễ dàng.“Năm mươi mét phía trước, tất cả nghỉ ngơi trong năm tiếng.”Ngô Thiên há há miệng, cuối cùng cũng không nói gì, hắn vĩnh viễn không thể trái lại mệnh lệnh của đội trưởng.Chỉ có thể lo lắng nhìn về phía Phượng Hâm, trong lòng thầm cầu nguyện cho cô, hy vọng bọn họ còn có thể gặp lại lần nữa.“Đã rõ...”Phượng Hâm lúc này không biết rằng, cô trong mắt của một chiến thần là một kẻ mạnh đáng được tôn trọng.Tang thi nam vừa gào rống, vừa không ngừng đâm xô vào chiếc xe Phượng Hâm đang đứng.Thân thể Phượng Hâm không ngừng rung động, cô nhìn bốn phía xung quanh, thật hết cách rồi.Trái phải cô đều không có lấy chiếc xe nào cách cô gần hai mét.
Phượng Hâm không có ý dừng lại, từ chiếc xe chở hàng nhảy qua chiếc xe địa hình, cách cô chỉ khoảng hai mét.
Đang lúc cô nhảy qua được một nửa, thì từ trong chiếc xe con đã bị vỡ tan tành bên cạnh chiếc xe chở hàng, một tang thi nam mặt đầy vết cào, không có da đầu từ trong xông ra.
Tang thi nam nhào về phía Phượng Hâm vẫn đang trong tư thế nhảy trên không trung.
Cơ thể Phượng Hâm đang ở trên không, không có một điểm chống đỡ, rút cũng không thể rút lui, càng không thể tránh né.
Tang thi nam càng tiến gần, mùi máu tanh tràn vào xoang mũi.
Trong chớp mắt, khoảng cách hai người không đầy một nắm tay.
Tang thi nam há cái mồm đầy máu muốn cắn vào chân Phượng Hâm.
Khóe môi Phượng Hâm nhếch lên, cô là một dị năng giả đa hệ đó, trúng chiêu dễ dàng như vậy thì thật quá mất mặt.
‘Phanh’ một tiếng, tang thi nam va vào lá chắn nước vững mạnh.
Phượng Hâm nhảy đến lên chiếc địa hình, quay đầu nhìn, lá chăn nước sơ cấp của cô bị tang thi nam đâm vào một vết nứt, càng lúc càng lớn, lá chắn rất nhanh bị phá vỡ rồi.
Tiếp theo là một tiếng ‘rào’.
Lá chăn sơ cấp bị vỡ liền biến thành nước, đem đến một trận tắm rửa miễn phí cho tang thi nam.
Tang thi nam hướng về phía Phượng Hâm nhe nanh, gào rống lên một tiếng to, sau đó không chút chần chờ gì xông đến.
Phượng Hâm vừa đứng vững chân, tang thi nam đã đụng được trên đuôi xe.
‘Rầm’ một tiếng lớn.
Một chiếc xe địa hình nguyên bản đẹp đẽ, phía sau đã bị đụng đến méo mó, kính chắn gió phía sau cũng vỡ tan không còn một mảnh.
Thân thể Phượng Hâm cũng rung chuyển theo dao động mãnh liệt của chiếc xe.
Lúc cô nhìn sang tang thi nam lần nữa.
Dù đã thấy qua vô số tang thi, lại không nhịn được muốn nôn.
Trên cơ thể tang thi nam là vô số mảnh thủy tinh to nhỏ cắm đầy.
Khuôn mặt đầy vết xước rách, bên trái còn bị mảnh thủy tinh cắt ra, sâu đến mức nhìn thấy xương, mắt phải còn bị môt mảnh thủy tinh c*m v**.
Cùng với mỗi lần chuyển động, những mảnh thủy tinh cắm trên người hẳn còn phản quang lại ánh sáng, khiến Phượng Hâm không cách nào nhìn thẳng được.
Đương nhiên Phượng Hâm cũng không muốn nhìn.
Tiếng gào rống của tang thi nam càng lúc càng to, giống như đang nôn nóng.
Nhìn thấy đồ ăn trước mắt mà không thể ăn, đổi lại là ai thì cũng nóng vội.
Lúc này, khoảng cách giữa Phượng Hâm với bọn Hàn Tinh Diệu không quá bảy tám mươi mét.
Tiếng gào rống của tang thi, mấy người Hàn Tinh Diệu đều nghe rõ nhất thanh nhị sở.
“Đội trưởng, tiểu tử đó có phải gặp nguy hiểm rồi hay không?”
Ngô Thiên nóng vội nhìn đội trưởng, hắn thực tâm thích tiểu tử đó.
Hận không thể xông ra cứu tiểu tử đó ra.
Trên mặt Hàn Tinh Diệu không tia tình cảm, đôi mắt trống rỗng của hắn nhìn chiếc xe con chặn đường phía trước, không có chút hành động nào.
Bóng lưng bỏ đi một cách quyết tuyệt đó đã để lại trong lòng hắn một làn sóng dao động.
Một kẻ mạnh sao có thể bị đánh bại một cách dễ dàng.
“Năm mươi mét phía trước, tất cả nghỉ ngơi trong năm tiếng.”
Ngô Thiên há há miệng, cuối cùng cũng không nói gì, hắn vĩnh viễn không thể trái lại mệnh lệnh của đội trưởng.
Chỉ có thể lo lắng nhìn về phía Phượng Hâm, trong lòng thầm cầu nguyện cho cô, hy vọng bọn họ còn có thể gặp lại lần nữa.
“Đã rõ...”
Phượng Hâm lúc này không biết rằng, cô trong mắt của một chiến thần là một kẻ mạnh đáng được tôn trọng.
Tang thi nam vừa gào rống, vừa không ngừng đâm xô vào chiếc xe Phượng Hâm đang đứng.
Thân thể Phượng Hâm không ngừng rung động, cô nhìn bốn phía xung quanh, thật hết cách rồi.
Trái phải cô đều không có lấy chiếc xe nào cách cô gần hai mét.
Mạt Thế Trùng Sinh: Nữ Vương Cứu ThếTác giả: Hoan Hỉ Mạt Thế VănTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTại một hầm đậu xe bỏ hoang. Đa Dư không biết trong bóng tối bất tận này đã qua bao nhiêu ngày đêm rồi, bầu bạn với cô chỉ có vô số thi thể. Cô có duy nhất một nguyện vọng, đó là có thể ngủ một giấc thật thoải mái, vĩnh viễn không tỉnh lại. Còn sống thật mệt mỏi, thật sự rất mệt. Một đời này của cô đúng là một trò hề, tận lực vì mọi thử, đổi lại là sống không bằng chết. Đúng vậy, muốn chết cô cũng không thể, tay chân đều đã gãy, muốn cắn lưỡi tự sát cũng không thể, chỉ vì có người muốn nhìn. Trong không gian lặng như tờ, tiếng “cót két” vang lên đặc biệt chói tai. Đa Dư khép lại đôi mắt ảm đạm, khóe môi cong nhẹ, thì ra, cô vẫn khá là khiến người khác nhớ nhung tới. Cùng với tiếng bước chân càng đến gần, toàn bộ bãi đậu xe tối tăm cũng dần dần được ánh sáng chiếu sáng Một nam một nữ cách đứng cách Đa Dư khoảng hai mét. Người nữ tóc dài qua vai, da trắng nõn, vẻ mặt mang đầy vẻ hứng thú, mặc một chiếc váy liền thân màu vàng nhạt, vẻ mặt khả ái kề sát vào người nam bên cạnh, trong tay… Phượng Hâm không có ý dừng lại, từ chiếc xe chở hàng nhảy qua chiếc xe địa hình, cách cô chỉ khoảng hai mét.Đang lúc cô nhảy qua được một nửa, thì từ trong chiếc xe con đã bị vỡ tan tành bên cạnh chiếc xe chở hàng, một tang thi nam mặt đầy vết cào, không có da đầu từ trong xông ra.Tang thi nam nhào về phía Phượng Hâm vẫn đang trong tư thế nhảy trên không trung.Cơ thể Phượng Hâm đang ở trên không, không có một điểm chống đỡ, rút cũng không thể rút lui, càng không thể tránh né.Tang thi nam càng tiến gần, mùi máu tanh tràn vào xoang mũi.Trong chớp mắt, khoảng cách hai người không đầy một nắm tay.Tang thi nam há cái mồm đầy máu muốn cắn vào chân Phượng Hâm.Khóe môi Phượng Hâm nhếch lên, cô là một dị năng giả đa hệ đó, trúng chiêu dễ dàng như vậy thì thật quá mất mặt.‘Phanh’ một tiếng, tang thi nam va vào lá chắn nước vững mạnh.Phượng Hâm nhảy đến lên chiếc địa hình, quay đầu nhìn, lá chăn nước sơ cấp của cô bị tang thi nam đâm vào một vết nứt, càng lúc càng lớn, lá chắn rất nhanh bị phá vỡ rồi.Tiếp theo là một tiếng ‘rào’.Lá chăn sơ cấp bị vỡ liền biến thành nước, đem đến một trận tắm rửa miễn phí cho tang thi nam.Tang thi nam hướng về phía Phượng Hâm nhe nanh, gào rống lên một tiếng to, sau đó không chút chần chờ gì xông đến.Phượng Hâm vừa đứng vững chân, tang thi nam đã đụng được trên đuôi xe.‘Rầm’ một tiếng lớn.Một chiếc xe địa hình nguyên bản đẹp đẽ, phía sau đã bị đụng đến méo mó, kính chắn gió phía sau cũng vỡ tan không còn một mảnh.Thân thể Phượng Hâm cũng rung chuyển theo dao động mãnh liệt của chiếc xe.Lúc cô nhìn sang tang thi nam lần nữa.Dù đã thấy qua vô số tang thi, lại không nhịn được muốn nôn.Trên cơ thể tang thi nam là vô số mảnh thủy tinh to nhỏ cắm đầy.Khuôn mặt đầy vết xước rách, bên trái còn bị mảnh thủy tinh cắt ra, sâu đến mức nhìn thấy xương, mắt phải còn bị môt mảnh thủy tinh c*m v**.Cùng với mỗi lần chuyển động, những mảnh thủy tinh cắm trên người hẳn còn phản quang lại ánh sáng, khiến Phượng Hâm không cách nào nhìn thẳng được.Đương nhiên Phượng Hâm cũng không muốn nhìn.Tiếng gào rống của tang thi nam càng lúc càng to, giống như đang nôn nóng.Nhìn thấy đồ ăn trước mắt mà không thể ăn, đổi lại là ai thì cũng nóng vội.Lúc này, khoảng cách giữa Phượng Hâm với bọn Hàn Tinh Diệu không quá bảy tám mươi mét.Tiếng gào rống của tang thi, mấy người Hàn Tinh Diệu đều nghe rõ nhất thanh nhị sở.“Đội trưởng, tiểu tử đó có phải gặp nguy hiểm rồi hay không?”Ngô Thiên nóng vội nhìn đội trưởng, hắn thực tâm thích tiểu tử đó.Hận không thể xông ra cứu tiểu tử đó ra.Trên mặt Hàn Tinh Diệu không tia tình cảm, đôi mắt trống rỗng của hắn nhìn chiếc xe con chặn đường phía trước, không có chút hành động nào.Bóng lưng bỏ đi một cách quyết tuyệt đó đã để lại trong lòng hắn một làn sóng dao động.Một kẻ mạnh sao có thể bị đánh bại một cách dễ dàng.“Năm mươi mét phía trước, tất cả nghỉ ngơi trong năm tiếng.”Ngô Thiên há há miệng, cuối cùng cũng không nói gì, hắn vĩnh viễn không thể trái lại mệnh lệnh của đội trưởng.Chỉ có thể lo lắng nhìn về phía Phượng Hâm, trong lòng thầm cầu nguyện cho cô, hy vọng bọn họ còn có thể gặp lại lần nữa.“Đã rõ...”Phượng Hâm lúc này không biết rằng, cô trong mắt của một chiến thần là một kẻ mạnh đáng được tôn trọng.Tang thi nam vừa gào rống, vừa không ngừng đâm xô vào chiếc xe Phượng Hâm đang đứng.Thân thể Phượng Hâm không ngừng rung động, cô nhìn bốn phía xung quanh, thật hết cách rồi.Trái phải cô đều không có lấy chiếc xe nào cách cô gần hai mét.