Đời này nàng chỉ nợ hai người, mà nàng rốt cuộc cũng chết trước mặt hai người kia. Edit: Tứ Vũ Beta: Lá Biếc "Sư phụ bảo tôi tới nơi này tìm cô, nàng bảo cô sẽ nói cho tôi biết hết tất cả." Lúc người đàn ông trẻ tuổi nắm chuôi trường kiếm loang lổ vết máu xông vào Vong Xuyên, Lưu Sênh đang tự tay cho chén trà men sứ mới chế lên, thuần sắc trắng, sáng ánh xanh, khiến mùa hè nóng bức này có thêm vài phần mát mẻ. Động tác trên tay của nàng không dừng, tô vẽ như phú từ thoải mái ưu nhã, tiếng nói trước sau như một thanh nhã dịu dàng: "Huynh đến trấn Phượng Tiên này, đã từng nghe người của trấn trên nói qua quy củ tiệm trà Vong Xuyên của tôi hay chưa?" "Kể một câu chuyện, tặng một chén trà, trả lời một vấn đề, từ trên trời dưới đất, bất luận cổ kim. Những thứ này sư phụ đã sớm nói cho tôi biết nên tôi mới tới tìm cô." Hắn bước đến gần, bước chân át đi tiếng ve kêu râm ran ngoài cửa sổ. Lưu Sênh quay người lại lúc hắn cách mình năm bước, khuyên tai tầm nguyệt nhỏ đẹp sáng long lanh phát ra…
Quyển 7 - Chương 6: Hồi cuối
Tiệm Trà Vong XuyênTác giả: Giản Tiểu PhiếnTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhĐời này nàng chỉ nợ hai người, mà nàng rốt cuộc cũng chết trước mặt hai người kia. Edit: Tứ Vũ Beta: Lá Biếc "Sư phụ bảo tôi tới nơi này tìm cô, nàng bảo cô sẽ nói cho tôi biết hết tất cả." Lúc người đàn ông trẻ tuổi nắm chuôi trường kiếm loang lổ vết máu xông vào Vong Xuyên, Lưu Sênh đang tự tay cho chén trà men sứ mới chế lên, thuần sắc trắng, sáng ánh xanh, khiến mùa hè nóng bức này có thêm vài phần mát mẻ. Động tác trên tay của nàng không dừng, tô vẽ như phú từ thoải mái ưu nhã, tiếng nói trước sau như một thanh nhã dịu dàng: "Huynh đến trấn Phượng Tiên này, đã từng nghe người của trấn trên nói qua quy củ tiệm trà Vong Xuyên của tôi hay chưa?" "Kể một câu chuyện, tặng một chén trà, trả lời một vấn đề, từ trên trời dưới đất, bất luận cổ kim. Những thứ này sư phụ đã sớm nói cho tôi biết nên tôi mới tới tìm cô." Hắn bước đến gần, bước chân át đi tiếng ve kêu râm ran ngoài cửa sổ. Lưu Sênh quay người lại lúc hắn cách mình năm bước, khuyên tai tầm nguyệt nhỏ đẹp sáng long lanh phát ra… "Ngài nói người kể cho ngài biết câu chuyện này là một cô gái, nhưng cô gái trong câu chuyện của ngài đã chết rồi."Lưu Sênh châm trà nóng cho hắn, ánh mặt trời ngoài phòng đã quá giờ ngọ, bớt khô nóng hơn, thêm phần ý nhị.Hai tay hòa thượng đan vào nhau, nói A di đà phật một tiếng rồi mới nói: "Trời cao có đức hiếu sinh, trong số nhân sĩ Trung Nguyên tấn công Minh giáo thiếu gì thần y diệu thủ hồi xuân, Thẩm thí chủ dẫn Lương Sa cô nương đi, bảo vệ tâm mạch của nàng.""Nhưng vì sao Thẩm Quyết lại chết chứ." Hai tay Lưu Sênh chống cằm, dường như rất mê mẩn câu chuyện này.Hòa thượng cúi đầu nhìn hộp gỗ, ngữ điệu thương xót: "Lệ Phật Đà là dựa vào hấp thụ sức sống của phụ nữ để duy trì vẻ đẹp cho họ, là độc sâu tận xương tủy, không thể bỏ, không thể giải. Nhưng nếu dùng máu người sống để nuôi, công thêm mặt trời chói chang thiêu đốt của sa mạc, là có thể khôi phục được tinh khí, biến thành người bình thường, chỉ là cả đời không thể rời khỏi đại mạc nữa, mà Trung Nguyên thường có mùa mưa liên miên."Lưu Sênh sáng tỏ gật đầu, xem ra là Thẩm Quyết làm khô máu tươi của mình, giúp nàng xua tan độc trong người. Nàng cười cười: "Hắn dụng tâm như vậy cứu sống nàng, nhưng lại không đến gặp nàng, thực sự là dằn vặt lẫn nhau mà.""Lời của cô nương là ý gì?"Lưu Sênh đứng dậy cầm hộp gỗ lên, buông tiếng thở dài bất đắc dĩ: "Thứ đựng trong hộp chẳng qua là bụi của cây cỏ mà thôi. Nhưng hắn cho là nàng sẽ hận hắn, không muốn gặp lại hắn, cho nên để người khác nói cho nàng hay hắn đã chết rồi. Nhưng mà trong trận đấu trí này, ai nói chỉ có hắn mới bỏ ra chân tình chứ."Nàng nhìn nhà sư, cười nhẹ nhàng: "Câu chuyện ngài kể này tôi rất thích. Cho nên, còn phải làm phiền đại sư đến đại mạc một chuyến nữa, mang tin tức này đến cho vị cô nương kia, nói cho nàng biết, ở dưới tàng cây tam sinh, nàng sẽ gặp được hắn."Sắc trời chập chờn tối, nhà sư đã đứng dậy tiếp tục lên đường. Hắn nói, mỗi một giây đối với vị cô nương ấy mà nói đều là dày vò. Lưu Sênh nghĩ, thì ra hòa thượng không chỉ biết niệm kinh mà còn biết độ tình.
"Ngài nói người kể cho ngài biết câu chuyện này là một cô gái, nhưng cô gái trong câu chuyện của ngài đã chết rồi."
Lưu Sênh châm trà nóng cho hắn, ánh mặt trời ngoài phòng đã quá giờ ngọ, bớt khô nóng hơn, thêm phần ý nhị.
Hai tay hòa thượng đan vào nhau, nói A di đà phật một tiếng rồi mới nói: "Trời cao có đức hiếu sinh, trong số nhân sĩ Trung Nguyên tấn công Minh giáo thiếu gì thần y diệu thủ hồi xuân, Thẩm thí chủ dẫn Lương Sa cô nương đi, bảo vệ tâm mạch của nàng."
"Nhưng vì sao Thẩm Quyết lại chết chứ." Hai tay Lưu Sênh chống cằm, dường như rất mê mẩn câu chuyện này.
Hòa thượng cúi đầu nhìn hộp gỗ, ngữ điệu thương xót: "Lệ Phật Đà là dựa vào hấp thụ sức sống của phụ nữ để duy trì vẻ đẹp cho họ, là độc sâu tận xương tủy, không thể bỏ, không thể giải. Nhưng nếu dùng máu người sống để nuôi, công thêm mặt trời chói chang thiêu đốt của sa mạc, là có thể khôi phục được tinh khí, biến thành người bình thường, chỉ là cả đời không thể rời khỏi đại mạc nữa, mà Trung Nguyên thường có mùa mưa liên miên."
Lưu Sênh sáng tỏ gật đầu, xem ra là Thẩm Quyết làm khô máu tươi của mình, giúp nàng xua tan độc trong người. Nàng cười cười: "Hắn dụng tâm như vậy cứu sống nàng, nhưng lại không đến gặp nàng, thực sự là dằn vặt lẫn nhau mà."
"Lời của cô nương là ý gì?"
Lưu Sênh đứng dậy cầm hộp gỗ lên, buông tiếng thở dài bất đắc dĩ: "Thứ đựng trong hộp chẳng qua là bụi của cây cỏ mà thôi. Nhưng hắn cho là nàng sẽ hận hắn, không muốn gặp lại hắn, cho nên để người khác nói cho nàng hay hắn đã chết rồi. Nhưng mà trong trận đấu trí này, ai nói chỉ có hắn mới bỏ ra chân tình chứ."
Nàng nhìn nhà sư, cười nhẹ nhàng: "Câu chuyện ngài kể này tôi rất thích. Cho nên, còn phải làm phiền đại sư đến đại mạc một chuyến nữa, mang tin tức này đến cho vị cô nương kia, nói cho nàng biết, ở dưới tàng cây tam sinh, nàng sẽ gặp được hắn."
Sắc trời chập chờn tối, nhà sư đã đứng dậy tiếp tục lên đường. Hắn nói, mỗi một giây đối với vị cô nương ấy mà nói đều là dày vò. Lưu Sênh nghĩ, thì ra hòa thượng không chỉ biết niệm kinh mà còn biết độ tình.
Tiệm Trà Vong XuyênTác giả: Giản Tiểu PhiếnTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhĐời này nàng chỉ nợ hai người, mà nàng rốt cuộc cũng chết trước mặt hai người kia. Edit: Tứ Vũ Beta: Lá Biếc "Sư phụ bảo tôi tới nơi này tìm cô, nàng bảo cô sẽ nói cho tôi biết hết tất cả." Lúc người đàn ông trẻ tuổi nắm chuôi trường kiếm loang lổ vết máu xông vào Vong Xuyên, Lưu Sênh đang tự tay cho chén trà men sứ mới chế lên, thuần sắc trắng, sáng ánh xanh, khiến mùa hè nóng bức này có thêm vài phần mát mẻ. Động tác trên tay của nàng không dừng, tô vẽ như phú từ thoải mái ưu nhã, tiếng nói trước sau như một thanh nhã dịu dàng: "Huynh đến trấn Phượng Tiên này, đã từng nghe người của trấn trên nói qua quy củ tiệm trà Vong Xuyên của tôi hay chưa?" "Kể một câu chuyện, tặng một chén trà, trả lời một vấn đề, từ trên trời dưới đất, bất luận cổ kim. Những thứ này sư phụ đã sớm nói cho tôi biết nên tôi mới tới tìm cô." Hắn bước đến gần, bước chân át đi tiếng ve kêu râm ran ngoài cửa sổ. Lưu Sênh quay người lại lúc hắn cách mình năm bước, khuyên tai tầm nguyệt nhỏ đẹp sáng long lanh phát ra… "Ngài nói người kể cho ngài biết câu chuyện này là một cô gái, nhưng cô gái trong câu chuyện của ngài đã chết rồi."Lưu Sênh châm trà nóng cho hắn, ánh mặt trời ngoài phòng đã quá giờ ngọ, bớt khô nóng hơn, thêm phần ý nhị.Hai tay hòa thượng đan vào nhau, nói A di đà phật một tiếng rồi mới nói: "Trời cao có đức hiếu sinh, trong số nhân sĩ Trung Nguyên tấn công Minh giáo thiếu gì thần y diệu thủ hồi xuân, Thẩm thí chủ dẫn Lương Sa cô nương đi, bảo vệ tâm mạch của nàng.""Nhưng vì sao Thẩm Quyết lại chết chứ." Hai tay Lưu Sênh chống cằm, dường như rất mê mẩn câu chuyện này.Hòa thượng cúi đầu nhìn hộp gỗ, ngữ điệu thương xót: "Lệ Phật Đà là dựa vào hấp thụ sức sống của phụ nữ để duy trì vẻ đẹp cho họ, là độc sâu tận xương tủy, không thể bỏ, không thể giải. Nhưng nếu dùng máu người sống để nuôi, công thêm mặt trời chói chang thiêu đốt của sa mạc, là có thể khôi phục được tinh khí, biến thành người bình thường, chỉ là cả đời không thể rời khỏi đại mạc nữa, mà Trung Nguyên thường có mùa mưa liên miên."Lưu Sênh sáng tỏ gật đầu, xem ra là Thẩm Quyết làm khô máu tươi của mình, giúp nàng xua tan độc trong người. Nàng cười cười: "Hắn dụng tâm như vậy cứu sống nàng, nhưng lại không đến gặp nàng, thực sự là dằn vặt lẫn nhau mà.""Lời của cô nương là ý gì?"Lưu Sênh đứng dậy cầm hộp gỗ lên, buông tiếng thở dài bất đắc dĩ: "Thứ đựng trong hộp chẳng qua là bụi của cây cỏ mà thôi. Nhưng hắn cho là nàng sẽ hận hắn, không muốn gặp lại hắn, cho nên để người khác nói cho nàng hay hắn đã chết rồi. Nhưng mà trong trận đấu trí này, ai nói chỉ có hắn mới bỏ ra chân tình chứ."Nàng nhìn nhà sư, cười nhẹ nhàng: "Câu chuyện ngài kể này tôi rất thích. Cho nên, còn phải làm phiền đại sư đến đại mạc một chuyến nữa, mang tin tức này đến cho vị cô nương kia, nói cho nàng biết, ở dưới tàng cây tam sinh, nàng sẽ gặp được hắn."Sắc trời chập chờn tối, nhà sư đã đứng dậy tiếp tục lên đường. Hắn nói, mỗi một giây đối với vị cô nương ấy mà nói đều là dày vò. Lưu Sênh nghĩ, thì ra hòa thượng không chỉ biết niệm kinh mà còn biết độ tình.