Đời này nàng chỉ nợ hai người, mà nàng rốt cuộc cũng chết trước mặt hai người kia. Edit: Tứ Vũ Beta: Lá Biếc "Sư phụ bảo tôi tới nơi này tìm cô, nàng bảo cô sẽ nói cho tôi biết hết tất cả." Lúc người đàn ông trẻ tuổi nắm chuôi trường kiếm loang lổ vết máu xông vào Vong Xuyên, Lưu Sênh đang tự tay cho chén trà men sứ mới chế lên, thuần sắc trắng, sáng ánh xanh, khiến mùa hè nóng bức này có thêm vài phần mát mẻ. Động tác trên tay của nàng không dừng, tô vẽ như phú từ thoải mái ưu nhã, tiếng nói trước sau như một thanh nhã dịu dàng: "Huynh đến trấn Phượng Tiên này, đã từng nghe người của trấn trên nói qua quy củ tiệm trà Vong Xuyên của tôi hay chưa?" "Kể một câu chuyện, tặng một chén trà, trả lời một vấn đề, từ trên trời dưới đất, bất luận cổ kim. Những thứ này sư phụ đã sớm nói cho tôi biết nên tôi mới tới tìm cô." Hắn bước đến gần, bước chân át đi tiếng ve kêu râm ran ngoài cửa sổ. Lưu Sênh quay người lại lúc hắn cách mình năm bước, khuyên tai tầm nguyệt nhỏ đẹp sáng long lanh phát ra…

Quyển 8 - Chương 6: Hồi cuối

Tiệm Trà Vong XuyênTác giả: Giản Tiểu PhiếnTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhĐời này nàng chỉ nợ hai người, mà nàng rốt cuộc cũng chết trước mặt hai người kia. Edit: Tứ Vũ Beta: Lá Biếc "Sư phụ bảo tôi tới nơi này tìm cô, nàng bảo cô sẽ nói cho tôi biết hết tất cả." Lúc người đàn ông trẻ tuổi nắm chuôi trường kiếm loang lổ vết máu xông vào Vong Xuyên, Lưu Sênh đang tự tay cho chén trà men sứ mới chế lên, thuần sắc trắng, sáng ánh xanh, khiến mùa hè nóng bức này có thêm vài phần mát mẻ. Động tác trên tay của nàng không dừng, tô vẽ như phú từ thoải mái ưu nhã, tiếng nói trước sau như một thanh nhã dịu dàng: "Huynh đến trấn Phượng Tiên này, đã từng nghe người của trấn trên nói qua quy củ tiệm trà Vong Xuyên của tôi hay chưa?" "Kể một câu chuyện, tặng một chén trà, trả lời một vấn đề, từ trên trời dưới đất, bất luận cổ kim. Những thứ này sư phụ đã sớm nói cho tôi biết nên tôi mới tới tìm cô." Hắn bước đến gần, bước chân át đi tiếng ve kêu râm ran ngoài cửa sổ. Lưu Sênh quay người lại lúc hắn cách mình năm bước, khuyên tai tầm nguyệt nhỏ đẹp sáng long lanh phát ra… "Sau đó ấy à, ta làm Quân Dục trọng thương, cõng Nghiễn Kim giết mà ra khỏi Thuần Dương, chôn nàng ở rừng hoa đào, sau đó bị chính đạo vùng Trung Nguyên truy sát."Kể chuyện thảm thiết như máu đã qua này, con ngươi của hắn đã không còn vướng bận, chỉ là khi nhắc tới người phụ nữ như tuyết ấy, vẫn có thể tìm được vẻ thống khổ.Lưu Sênh than nhẹ một tiếng: "Về sau nữa, ngài tụ tập giáo đồ Bái Hỏa, chỉnh lại giáo lý Bái Hỏa, sáng lập Minh giáo ở phía tây đại mạc, danh chấn vùng Trung Nguyên."Hắn cũng không thấy lạ khi nàng biết, chỉ cười nhạt: "Nhưng vẫn bị thất bại, Minh giáo đã tán, ta cũng sắp chết."Lưu Sênh chống đầu suy nghĩ: "Tôi có thể trị hết thương thế của ngài, ngài có muốn hay không?"Hắn lắc đầu, đem bức họa cuộn tròn trong bọc chậm rãi mở ra, là hình ảnh quá khứ hắn không trở về được nữa: "Những ngày qua, ta cuối cùng cũng mơ thấy nàng đứng ở dưới cây hoa đào đưa tay vẫy với ta, gọi tên của ta từng lần một. Ta nghĩ, chắc là nàng chờ đến sốt ruột rồi, ta phải đi theo nàng ấy thôi."Hắn từng là người kế nhiệm chưởng môn của Thuần Dương, là hiệp sĩ được kính ngưỡng của chính đạo vùng Trung Nguyên, hắn đã đạt được mong muốn nổi danh thiên hạ của mình, nhưng cuối cùng vì vận mệnh đi đến con đường của một kẻ bị người trong thiên hạ phỉ nhổ.Mấy năm nay hắn thay đổi rất nhiều, nhưng điều duy nhất không thay đổi, là trái tim yêu nàng sâu đậm của hắn.

"Sau đó ấy à, ta làm Quân Dục trọng thương, cõng Nghiễn Kim giết mà ra khỏi Thuần Dương, chôn nàng ở rừng hoa đào, sau đó bị chính đạo vùng Trung Nguyên truy sát."

Kể chuyện thảm thiết như máu đã qua này, con ngươi của hắn đã không còn vướng bận, chỉ là khi nhắc tới người phụ nữ như tuyết ấy, vẫn có thể tìm được vẻ thống khổ.

Lưu Sênh than nhẹ một tiếng: "Về sau nữa, ngài tụ tập giáo đồ Bái Hỏa, chỉnh lại giáo lý Bái Hỏa, sáng lập Minh giáo ở phía tây đại mạc, danh chấn vùng Trung Nguyên."

Hắn cũng không thấy lạ khi nàng biết, chỉ cười nhạt: "Nhưng vẫn bị thất bại, Minh giáo đã tán, ta cũng sắp chết."

Lưu Sênh chống đầu suy nghĩ: "Tôi có thể trị hết thương thế của ngài, ngài có muốn hay không?"

Hắn lắc đầu, đem bức họa cuộn tròn trong bọc chậm rãi mở ra, là hình ảnh quá khứ hắn không trở về được nữa: "Những ngày qua, ta cuối cùng cũng mơ thấy nàng đứng ở dưới cây hoa đào đưa tay vẫy với ta, gọi tên của ta từng lần một. Ta nghĩ, chắc là nàng chờ đến sốt ruột rồi, ta phải đi theo nàng ấy thôi."

Hắn từng là người kế nhiệm chưởng môn của Thuần Dương, là hiệp sĩ được kính ngưỡng của chính đạo vùng Trung Nguyên, hắn đã đạt được mong muốn nổi danh thiên hạ của mình, nhưng cuối cùng vì vận mệnh đi đến con đường của một kẻ bị người trong thiên hạ phỉ nhổ.

Mấy năm nay hắn thay đổi rất nhiều, nhưng điều duy nhất không thay đổi, là trái tim yêu nàng sâu đậm của hắn.

Tiệm Trà Vong XuyênTác giả: Giản Tiểu PhiếnTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhĐời này nàng chỉ nợ hai người, mà nàng rốt cuộc cũng chết trước mặt hai người kia. Edit: Tứ Vũ Beta: Lá Biếc "Sư phụ bảo tôi tới nơi này tìm cô, nàng bảo cô sẽ nói cho tôi biết hết tất cả." Lúc người đàn ông trẻ tuổi nắm chuôi trường kiếm loang lổ vết máu xông vào Vong Xuyên, Lưu Sênh đang tự tay cho chén trà men sứ mới chế lên, thuần sắc trắng, sáng ánh xanh, khiến mùa hè nóng bức này có thêm vài phần mát mẻ. Động tác trên tay của nàng không dừng, tô vẽ như phú từ thoải mái ưu nhã, tiếng nói trước sau như một thanh nhã dịu dàng: "Huynh đến trấn Phượng Tiên này, đã từng nghe người của trấn trên nói qua quy củ tiệm trà Vong Xuyên của tôi hay chưa?" "Kể một câu chuyện, tặng một chén trà, trả lời một vấn đề, từ trên trời dưới đất, bất luận cổ kim. Những thứ này sư phụ đã sớm nói cho tôi biết nên tôi mới tới tìm cô." Hắn bước đến gần, bước chân át đi tiếng ve kêu râm ran ngoài cửa sổ. Lưu Sênh quay người lại lúc hắn cách mình năm bước, khuyên tai tầm nguyệt nhỏ đẹp sáng long lanh phát ra… "Sau đó ấy à, ta làm Quân Dục trọng thương, cõng Nghiễn Kim giết mà ra khỏi Thuần Dương, chôn nàng ở rừng hoa đào, sau đó bị chính đạo vùng Trung Nguyên truy sát."Kể chuyện thảm thiết như máu đã qua này, con ngươi của hắn đã không còn vướng bận, chỉ là khi nhắc tới người phụ nữ như tuyết ấy, vẫn có thể tìm được vẻ thống khổ.Lưu Sênh than nhẹ một tiếng: "Về sau nữa, ngài tụ tập giáo đồ Bái Hỏa, chỉnh lại giáo lý Bái Hỏa, sáng lập Minh giáo ở phía tây đại mạc, danh chấn vùng Trung Nguyên."Hắn cũng không thấy lạ khi nàng biết, chỉ cười nhạt: "Nhưng vẫn bị thất bại, Minh giáo đã tán, ta cũng sắp chết."Lưu Sênh chống đầu suy nghĩ: "Tôi có thể trị hết thương thế của ngài, ngài có muốn hay không?"Hắn lắc đầu, đem bức họa cuộn tròn trong bọc chậm rãi mở ra, là hình ảnh quá khứ hắn không trở về được nữa: "Những ngày qua, ta cuối cùng cũng mơ thấy nàng đứng ở dưới cây hoa đào đưa tay vẫy với ta, gọi tên của ta từng lần một. Ta nghĩ, chắc là nàng chờ đến sốt ruột rồi, ta phải đi theo nàng ấy thôi."Hắn từng là người kế nhiệm chưởng môn của Thuần Dương, là hiệp sĩ được kính ngưỡng của chính đạo vùng Trung Nguyên, hắn đã đạt được mong muốn nổi danh thiên hạ của mình, nhưng cuối cùng vì vận mệnh đi đến con đường của một kẻ bị người trong thiên hạ phỉ nhổ.Mấy năm nay hắn thay đổi rất nhiều, nhưng điều duy nhất không thay đổi, là trái tim yêu nàng sâu đậm của hắn.

Quyển 8 - Chương 6: Hồi cuối