Đời này nàng chỉ nợ hai người, mà nàng rốt cuộc cũng chết trước mặt hai người kia. Edit: Tứ Vũ Beta: Lá Biếc "Sư phụ bảo tôi tới nơi này tìm cô, nàng bảo cô sẽ nói cho tôi biết hết tất cả." Lúc người đàn ông trẻ tuổi nắm chuôi trường kiếm loang lổ vết máu xông vào Vong Xuyên, Lưu Sênh đang tự tay cho chén trà men sứ mới chế lên, thuần sắc trắng, sáng ánh xanh, khiến mùa hè nóng bức này có thêm vài phần mát mẻ. Động tác trên tay của nàng không dừng, tô vẽ như phú từ thoải mái ưu nhã, tiếng nói trước sau như một thanh nhã dịu dàng: "Huynh đến trấn Phượng Tiên này, đã từng nghe người của trấn trên nói qua quy củ tiệm trà Vong Xuyên của tôi hay chưa?" "Kể một câu chuyện, tặng một chén trà, trả lời một vấn đề, từ trên trời dưới đất, bất luận cổ kim. Những thứ này sư phụ đã sớm nói cho tôi biết nên tôi mới tới tìm cô." Hắn bước đến gần, bước chân át đi tiếng ve kêu râm ran ngoài cửa sổ. Lưu Sênh quay người lại lúc hắn cách mình năm bước, khuyên tai tầm nguyệt nhỏ đẹp sáng long lanh phát ra…

Quyển 14 - Chương 2

Tiệm Trà Vong XuyênTác giả: Giản Tiểu PhiếnTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhĐời này nàng chỉ nợ hai người, mà nàng rốt cuộc cũng chết trước mặt hai người kia. Edit: Tứ Vũ Beta: Lá Biếc "Sư phụ bảo tôi tới nơi này tìm cô, nàng bảo cô sẽ nói cho tôi biết hết tất cả." Lúc người đàn ông trẻ tuổi nắm chuôi trường kiếm loang lổ vết máu xông vào Vong Xuyên, Lưu Sênh đang tự tay cho chén trà men sứ mới chế lên, thuần sắc trắng, sáng ánh xanh, khiến mùa hè nóng bức này có thêm vài phần mát mẻ. Động tác trên tay của nàng không dừng, tô vẽ như phú từ thoải mái ưu nhã, tiếng nói trước sau như một thanh nhã dịu dàng: "Huynh đến trấn Phượng Tiên này, đã từng nghe người của trấn trên nói qua quy củ tiệm trà Vong Xuyên của tôi hay chưa?" "Kể một câu chuyện, tặng một chén trà, trả lời một vấn đề, từ trên trời dưới đất, bất luận cổ kim. Những thứ này sư phụ đã sớm nói cho tôi biết nên tôi mới tới tìm cô." Hắn bước đến gần, bước chân át đi tiếng ve kêu râm ran ngoài cửa sổ. Lưu Sênh quay người lại lúc hắn cách mình năm bước, khuyên tai tầm nguyệt nhỏ đẹp sáng long lanh phát ra… Ngày hôm trước lại xảy ra một trận chiến đấu kịch liệt ở biên cương, tử thương vô số. Nàng không quan tâm đến kết quả, chỉ biết là lại có thi thể mới có thể dùng để luyện độc rồi.Sơn cốc cháy khô thây phơi khắp nơi, đây là nghiệt do đám vua chúa gây ra vì lãnh thổ quyền lực. Cô gái mặc váy la tím đeo giỏ trúc, trên đầu mang trang sức bạc hình sừng thú tinh xảo, bên hông vòng một chuỗi chuông bạc, đi trong sơn cốc vắng vẻ tinh tinh tang tang, phía sau còn có một con sói xám uy phong.Nàng xoa đầu con sói xám: “Chỗ này có rất nhiều thi thể mới, lát nữa Tiểu Khôi mày phải chạy thêm mấy lần đấy.” Rồi lại thở dài, “Đáng tiếc nhiều tướng sĩ bỏ mạng ở nơi này như thế mà cũng không có ai tới khâm liệm, đều không có cơ hội thấy người thân lần cuối, thật là đáng thương.”Dứt lời, mắt cá chân đột nhiên bị một bàn tay loang lổ vết máu nắm lấy. Chủ nhân của cái tay bị đè ở dưới mấy cái thi thể. Nàng chỉ huy sói xám chuyển thi thể đi, cuối cùng cũng lộ ra người còn sống bên trong.Nàng không thấy rõ mặt của hắn, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi hắn khẽ nhúc nhích giống như đang nói gì đó. Nàng cúi đầu, nghe giọng nói yếu ớt mà kiên trì của hắn.“Cứu… Cứu tôi…”Nàng quay đầu nhìn con sói xám: “Thật thần kỳ, vậy mà còn có người còn sống được.”Sói xám đi tới, l**m sạch máu đen trên mặt chàng trai, hai mắt nàng tỏa sáng: “Tiểu Khôi, hắn thật là ưa nhìn, ưa nhìn như thế mà chết đi thì rất đáng tiếc.”Nàng ghé vào tai hắn: “Anh muốn tôi cứu anh sao?”“Xin… cô…”Nàng đứng dậy, khóe miệng nở nụ cười: “Đây là anh cầu xin tôi đấy, chớ có hối hận. Tiểu Khôi, mang hắn đi nào.”Nàng vung sáo nhỏ trong tay, xướng một điệu uyển chuyển, càng lúc càng xa.

Ngày hôm trước lại xảy ra một trận chiến đấu kịch liệt ở biên cương, tử thương vô số. Nàng không quan tâm đến kết quả, chỉ biết là lại có thi thể mới có thể dùng để luyện độc rồi.

Sơn cốc cháy khô thây phơi khắp nơi, đây là nghiệt do đám vua chúa gây ra vì lãnh thổ quyền lực. Cô gái mặc váy la tím đeo giỏ trúc, trên đầu mang trang sức bạc hình sừng thú tinh xảo, bên hông vòng một chuỗi chuông bạc, đi trong sơn cốc vắng vẻ tinh tinh tang tang, phía sau còn có một con sói xám uy phong.

Nàng xoa đầu con sói xám: “Chỗ này có rất nhiều thi thể mới, lát nữa Tiểu Khôi mày phải chạy thêm mấy lần đấy.” Rồi lại thở dài, “Đáng tiếc nhiều tướng sĩ bỏ mạng ở nơi này như thế mà cũng không có ai tới khâm liệm, đều không có cơ hội thấy người thân lần cuối, thật là đáng thương.”

Dứt lời, mắt cá chân đột nhiên bị một bàn tay loang lổ vết máu nắm lấy. Chủ nhân của cái tay bị đè ở dưới mấy cái thi thể. Nàng chỉ huy sói xám chuyển thi thể đi, cuối cùng cũng lộ ra người còn sống bên trong.

Nàng không thấy rõ mặt của hắn, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi hắn khẽ nhúc nhích giống như đang nói gì đó. Nàng cúi đầu, nghe giọng nói yếu ớt mà kiên trì của hắn.

“Cứu… Cứu tôi…”

Nàng quay đầu nhìn con sói xám: “Thật thần kỳ, vậy mà còn có người còn sống được.”

Sói xám đi tới, l**m sạch máu đen trên mặt chàng trai, hai mắt nàng tỏa sáng: “Tiểu Khôi, hắn thật là ưa nhìn, ưa nhìn như thế mà chết đi thì rất đáng tiếc.”

Nàng ghé vào tai hắn: “Anh muốn tôi cứu anh sao?”

“Xin… cô…”

Nàng đứng dậy, khóe miệng nở nụ cười: “Đây là anh cầu xin tôi đấy, chớ có hối hận. Tiểu Khôi, mang hắn đi nào.”

Nàng vung sáo nhỏ trong tay, xướng một điệu uyển chuyển, càng lúc càng xa.

Tiệm Trà Vong XuyênTác giả: Giản Tiểu PhiếnTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhĐời này nàng chỉ nợ hai người, mà nàng rốt cuộc cũng chết trước mặt hai người kia. Edit: Tứ Vũ Beta: Lá Biếc "Sư phụ bảo tôi tới nơi này tìm cô, nàng bảo cô sẽ nói cho tôi biết hết tất cả." Lúc người đàn ông trẻ tuổi nắm chuôi trường kiếm loang lổ vết máu xông vào Vong Xuyên, Lưu Sênh đang tự tay cho chén trà men sứ mới chế lên, thuần sắc trắng, sáng ánh xanh, khiến mùa hè nóng bức này có thêm vài phần mát mẻ. Động tác trên tay của nàng không dừng, tô vẽ như phú từ thoải mái ưu nhã, tiếng nói trước sau như một thanh nhã dịu dàng: "Huynh đến trấn Phượng Tiên này, đã từng nghe người của trấn trên nói qua quy củ tiệm trà Vong Xuyên của tôi hay chưa?" "Kể một câu chuyện, tặng một chén trà, trả lời một vấn đề, từ trên trời dưới đất, bất luận cổ kim. Những thứ này sư phụ đã sớm nói cho tôi biết nên tôi mới tới tìm cô." Hắn bước đến gần, bước chân át đi tiếng ve kêu râm ran ngoài cửa sổ. Lưu Sênh quay người lại lúc hắn cách mình năm bước, khuyên tai tầm nguyệt nhỏ đẹp sáng long lanh phát ra… Ngày hôm trước lại xảy ra một trận chiến đấu kịch liệt ở biên cương, tử thương vô số. Nàng không quan tâm đến kết quả, chỉ biết là lại có thi thể mới có thể dùng để luyện độc rồi.Sơn cốc cháy khô thây phơi khắp nơi, đây là nghiệt do đám vua chúa gây ra vì lãnh thổ quyền lực. Cô gái mặc váy la tím đeo giỏ trúc, trên đầu mang trang sức bạc hình sừng thú tinh xảo, bên hông vòng một chuỗi chuông bạc, đi trong sơn cốc vắng vẻ tinh tinh tang tang, phía sau còn có một con sói xám uy phong.Nàng xoa đầu con sói xám: “Chỗ này có rất nhiều thi thể mới, lát nữa Tiểu Khôi mày phải chạy thêm mấy lần đấy.” Rồi lại thở dài, “Đáng tiếc nhiều tướng sĩ bỏ mạng ở nơi này như thế mà cũng không có ai tới khâm liệm, đều không có cơ hội thấy người thân lần cuối, thật là đáng thương.”Dứt lời, mắt cá chân đột nhiên bị một bàn tay loang lổ vết máu nắm lấy. Chủ nhân của cái tay bị đè ở dưới mấy cái thi thể. Nàng chỉ huy sói xám chuyển thi thể đi, cuối cùng cũng lộ ra người còn sống bên trong.Nàng không thấy rõ mặt của hắn, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi hắn khẽ nhúc nhích giống như đang nói gì đó. Nàng cúi đầu, nghe giọng nói yếu ớt mà kiên trì của hắn.“Cứu… Cứu tôi…”Nàng quay đầu nhìn con sói xám: “Thật thần kỳ, vậy mà còn có người còn sống được.”Sói xám đi tới, l**m sạch máu đen trên mặt chàng trai, hai mắt nàng tỏa sáng: “Tiểu Khôi, hắn thật là ưa nhìn, ưa nhìn như thế mà chết đi thì rất đáng tiếc.”Nàng ghé vào tai hắn: “Anh muốn tôi cứu anh sao?”“Xin… cô…”Nàng đứng dậy, khóe miệng nở nụ cười: “Đây là anh cầu xin tôi đấy, chớ có hối hận. Tiểu Khôi, mang hắn đi nào.”Nàng vung sáo nhỏ trong tay, xướng một điệu uyển chuyển, càng lúc càng xa.

Quyển 14 - Chương 2