Đời này nàng chỉ nợ hai người, mà nàng rốt cuộc cũng chết trước mặt hai người kia. Edit: Tứ Vũ Beta: Lá Biếc "Sư phụ bảo tôi tới nơi này tìm cô, nàng bảo cô sẽ nói cho tôi biết hết tất cả." Lúc người đàn ông trẻ tuổi nắm chuôi trường kiếm loang lổ vết máu xông vào Vong Xuyên, Lưu Sênh đang tự tay cho chén trà men sứ mới chế lên, thuần sắc trắng, sáng ánh xanh, khiến mùa hè nóng bức này có thêm vài phần mát mẻ. Động tác trên tay của nàng không dừng, tô vẽ như phú từ thoải mái ưu nhã, tiếng nói trước sau như một thanh nhã dịu dàng: "Huynh đến trấn Phượng Tiên này, đã từng nghe người của trấn trên nói qua quy củ tiệm trà Vong Xuyên của tôi hay chưa?" "Kể một câu chuyện, tặng một chén trà, trả lời một vấn đề, từ trên trời dưới đất, bất luận cổ kim. Những thứ này sư phụ đã sớm nói cho tôi biết nên tôi mới tới tìm cô." Hắn bước đến gần, bước chân át đi tiếng ve kêu râm ran ngoài cửa sổ. Lưu Sênh quay người lại lúc hắn cách mình năm bước, khuyên tai tầm nguyệt nhỏ đẹp sáng long lanh phát ra…
Quyển 16 - Chương 1: Vong Xuyên - Đàm Y
Tiệm Trà Vong XuyênTác giả: Giản Tiểu PhiếnTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhĐời này nàng chỉ nợ hai người, mà nàng rốt cuộc cũng chết trước mặt hai người kia. Edit: Tứ Vũ Beta: Lá Biếc "Sư phụ bảo tôi tới nơi này tìm cô, nàng bảo cô sẽ nói cho tôi biết hết tất cả." Lúc người đàn ông trẻ tuổi nắm chuôi trường kiếm loang lổ vết máu xông vào Vong Xuyên, Lưu Sênh đang tự tay cho chén trà men sứ mới chế lên, thuần sắc trắng, sáng ánh xanh, khiến mùa hè nóng bức này có thêm vài phần mát mẻ. Động tác trên tay của nàng không dừng, tô vẽ như phú từ thoải mái ưu nhã, tiếng nói trước sau như một thanh nhã dịu dàng: "Huynh đến trấn Phượng Tiên này, đã từng nghe người của trấn trên nói qua quy củ tiệm trà Vong Xuyên của tôi hay chưa?" "Kể một câu chuyện, tặng một chén trà, trả lời một vấn đề, từ trên trời dưới đất, bất luận cổ kim. Những thứ này sư phụ đã sớm nói cho tôi biết nên tôi mới tới tìm cô." Hắn bước đến gần, bước chân át đi tiếng ve kêu râm ran ngoài cửa sổ. Lưu Sênh quay người lại lúc hắn cách mình năm bước, khuyên tai tầm nguyệt nhỏ đẹp sáng long lanh phát ra… Quyển thứ mười sáu: Vong Xuyên – Đàm YChàng nói tôi thay đổi nhưng bất kể Hứa Đàm Y có biến thành thế nào đi nữa thì trái tim yêu chàng của nàng vẫn thủy chung như một.Chương 1Nàng ấy trang điểm rất nhẹ, dùng than vẽ ra đường cong xinh đẹp của cặp mắt đào hoa kia, khóe mắt ửng hồng, mặc một chiếc áo xanh váy dài, cổ áo thêu những hoa văn màu trắng, tay áo đầy hoa sen rải rác. Nàng giống như vừa con hát mới hát một màn kịch xong, vẻ mặt mơ màng và lúng túng, ôm một chiếc gương đồng có hình loan phượng trong lòng thật chặt.Nàng bước qua trúc biếc hoa rơi, cất những bước uyển chuyển nhẹ nhàng trên đôi giày thêu màu vàng nhạt, mỗi một bước đi đều lộ ra dáng người mềm mại đầy quyến rũ khiến người ta nhìn thấy mà như đang thưởng thức một buổi độc tấu không tiếng động của vai đào trong hí khúc.Lưu Sênh mở cửa, trong dáng vẻ lãnh đạm quanh năm có sự dịu dàng hiếm gặp: “Tôi đã đợi cô rất lâu rồi.”Nàng ấy hơi nghi ngờ ngẩng đầu lên, khẽ nhíu mày: “Cô là ai?”“Tôi là Lưu Sênh, chủ nhân của Vong Xuyên. Chỉ cần cô kể cho tôi một câu chuyện thì tôi sẽ cho cô một chén trà, trả lời một câu hỏi của cô bất kể trên trời dưới đất, từ cổ chí kim.”“Vong Xuyên, Lưu Sênh.” Nàng ấy mơ màng lẩm bẩm, đột nhiên vươn tay nắm lấy tay áo nàng, rõ ràng vẻ mặt vội vã như thế nhưng giọng điệu vẫn từ tốn, nhỏ nhẹ mà kéo dài, mang theo âm điệu khi hát hí khúc quanh năm.“Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, tôi không còn là tôi nữa.”Ngón tay nàng ấy kết thành hình hoa lan và lướt nhẹ trong không khí. Lưu Sênh nắm lấy tay dắt nàng ấy vào nhà, đưa cho nàng chén trà xanh đã pha sẵn từ lâu.“Đừng vội, cứ nói từ từ, tôi có thể giúp cô.”
Quyển thứ mười sáu: Vong Xuyên – Đàm Y
Chàng nói tôi thay đổi nhưng bất kể Hứa Đàm Y có biến thành thế nào đi nữa thì trái tim yêu chàng của nàng vẫn thủy chung như một.
Chương 1
Nàng ấy trang điểm rất nhẹ, dùng than vẽ ra đường cong xinh đẹp của cặp mắt đào hoa kia, khóe mắt ửng hồng, mặc một chiếc áo xanh váy dài, cổ áo thêu những hoa văn màu trắng, tay áo đầy hoa sen rải rác. Nàng giống như vừa con hát mới hát một màn kịch xong, vẻ mặt mơ màng và lúng túng, ôm một chiếc gương đồng có hình loan phượng trong lòng thật chặt.
Nàng bước qua trúc biếc hoa rơi, cất những bước uyển chuyển nhẹ nhàng trên đôi giày thêu màu vàng nhạt, mỗi một bước đi đều lộ ra dáng người mềm mại đầy quyến rũ khiến người ta nhìn thấy mà như đang thưởng thức một buổi độc tấu không tiếng động của vai đào trong hí khúc.
Lưu Sênh mở cửa, trong dáng vẻ lãnh đạm quanh năm có sự dịu dàng hiếm gặp: “Tôi đã đợi cô rất lâu rồi.”
Nàng ấy hơi nghi ngờ ngẩng đầu lên, khẽ nhíu mày: “Cô là ai?”
“Tôi là Lưu Sênh, chủ nhân của Vong Xuyên. Chỉ cần cô kể cho tôi một câu chuyện thì tôi sẽ cho cô một chén trà, trả lời một câu hỏi của cô bất kể trên trời dưới đất, từ cổ chí kim.”
“Vong Xuyên, Lưu Sênh.” Nàng ấy mơ màng lẩm bẩm, đột nhiên vươn tay nắm lấy tay áo nàng, rõ ràng vẻ mặt vội vã như thế nhưng giọng điệu vẫn từ tốn, nhỏ nhẹ mà kéo dài, mang theo âm điệu khi hát hí khúc quanh năm.
“Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, tôi không còn là tôi nữa.”
Ngón tay nàng ấy kết thành hình hoa lan và lướt nhẹ trong không khí. Lưu Sênh nắm lấy tay dắt nàng ấy vào nhà, đưa cho nàng chén trà xanh đã pha sẵn từ lâu.
“Đừng vội, cứ nói từ từ, tôi có thể giúp cô.”
Tiệm Trà Vong XuyênTác giả: Giản Tiểu PhiếnTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhĐời này nàng chỉ nợ hai người, mà nàng rốt cuộc cũng chết trước mặt hai người kia. Edit: Tứ Vũ Beta: Lá Biếc "Sư phụ bảo tôi tới nơi này tìm cô, nàng bảo cô sẽ nói cho tôi biết hết tất cả." Lúc người đàn ông trẻ tuổi nắm chuôi trường kiếm loang lổ vết máu xông vào Vong Xuyên, Lưu Sênh đang tự tay cho chén trà men sứ mới chế lên, thuần sắc trắng, sáng ánh xanh, khiến mùa hè nóng bức này có thêm vài phần mát mẻ. Động tác trên tay của nàng không dừng, tô vẽ như phú từ thoải mái ưu nhã, tiếng nói trước sau như một thanh nhã dịu dàng: "Huynh đến trấn Phượng Tiên này, đã từng nghe người của trấn trên nói qua quy củ tiệm trà Vong Xuyên của tôi hay chưa?" "Kể một câu chuyện, tặng một chén trà, trả lời một vấn đề, từ trên trời dưới đất, bất luận cổ kim. Những thứ này sư phụ đã sớm nói cho tôi biết nên tôi mới tới tìm cô." Hắn bước đến gần, bước chân át đi tiếng ve kêu râm ran ngoài cửa sổ. Lưu Sênh quay người lại lúc hắn cách mình năm bước, khuyên tai tầm nguyệt nhỏ đẹp sáng long lanh phát ra… Quyển thứ mười sáu: Vong Xuyên – Đàm YChàng nói tôi thay đổi nhưng bất kể Hứa Đàm Y có biến thành thế nào đi nữa thì trái tim yêu chàng của nàng vẫn thủy chung như một.Chương 1Nàng ấy trang điểm rất nhẹ, dùng than vẽ ra đường cong xinh đẹp của cặp mắt đào hoa kia, khóe mắt ửng hồng, mặc một chiếc áo xanh váy dài, cổ áo thêu những hoa văn màu trắng, tay áo đầy hoa sen rải rác. Nàng giống như vừa con hát mới hát một màn kịch xong, vẻ mặt mơ màng và lúng túng, ôm một chiếc gương đồng có hình loan phượng trong lòng thật chặt.Nàng bước qua trúc biếc hoa rơi, cất những bước uyển chuyển nhẹ nhàng trên đôi giày thêu màu vàng nhạt, mỗi một bước đi đều lộ ra dáng người mềm mại đầy quyến rũ khiến người ta nhìn thấy mà như đang thưởng thức một buổi độc tấu không tiếng động của vai đào trong hí khúc.Lưu Sênh mở cửa, trong dáng vẻ lãnh đạm quanh năm có sự dịu dàng hiếm gặp: “Tôi đã đợi cô rất lâu rồi.”Nàng ấy hơi nghi ngờ ngẩng đầu lên, khẽ nhíu mày: “Cô là ai?”“Tôi là Lưu Sênh, chủ nhân của Vong Xuyên. Chỉ cần cô kể cho tôi một câu chuyện thì tôi sẽ cho cô một chén trà, trả lời một câu hỏi của cô bất kể trên trời dưới đất, từ cổ chí kim.”“Vong Xuyên, Lưu Sênh.” Nàng ấy mơ màng lẩm bẩm, đột nhiên vươn tay nắm lấy tay áo nàng, rõ ràng vẻ mặt vội vã như thế nhưng giọng điệu vẫn từ tốn, nhỏ nhẹ mà kéo dài, mang theo âm điệu khi hát hí khúc quanh năm.“Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, tôi không còn là tôi nữa.”Ngón tay nàng ấy kết thành hình hoa lan và lướt nhẹ trong không khí. Lưu Sênh nắm lấy tay dắt nàng ấy vào nhà, đưa cho nàng chén trà xanh đã pha sẵn từ lâu.“Đừng vội, cứ nói từ từ, tôi có thể giúp cô.”