Xưởng trống trải bỏ hoang bên trong, không ngừng có súng tiếng va chạm truyền tới, địa phương vắng lặng như vậy, vẫn như cũ có thể ngửi được mùi máu tanh nồng nặc, Cố Vân Tịch kéo thân thể đã bị trọng thương, núp ở một cây phía sau cây cột, động tác nhanh chóng trốn đạn! Cảm giác mệt mỏi từng trận ùa tới, nhưng là lúc này Cố Vân Tịch vẫn rõ ràng, mình phải nâng cao tinh thần, nếu không, mạng nhỏ rất có thể liền bỏ ở chỗ này! Bảy năm! Những người đó đuổi giết cô không sai biệt lắm đã bảy năm, nhưng mà buồn cười là, cho tới bây giờ cô cũng không biết, những người đó rốt cuộc tại sao điên cuồng đuổi giết cô như vậy. Cố Vân Tịch bất quá là một người không cha không mẹ khinh thường, một cô nhi thôi, lại có thể chọc ba phương đội ngũ vì cô mà điên cuồng! Cũng coi là một loại bản lãnh đi! A a! Một trong ba người liều mạng muốn giết cô, khác với một trong ba người, hẳn chỉ là muốn bắt cóc cô, còn lại khác với các người kia, Cố Vân Tịch nhíu mày một cái, có một người tồn tại, cô cảm giác được…

Chương 902: Chương 902

Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận TrờiTác giả: Nhất Cố Tương NghiTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhXưởng trống trải bỏ hoang bên trong, không ngừng có súng tiếng va chạm truyền tới, địa phương vắng lặng như vậy, vẫn như cũ có thể ngửi được mùi máu tanh nồng nặc, Cố Vân Tịch kéo thân thể đã bị trọng thương, núp ở một cây phía sau cây cột, động tác nhanh chóng trốn đạn! Cảm giác mệt mỏi từng trận ùa tới, nhưng là lúc này Cố Vân Tịch vẫn rõ ràng, mình phải nâng cao tinh thần, nếu không, mạng nhỏ rất có thể liền bỏ ở chỗ này! Bảy năm! Những người đó đuổi giết cô không sai biệt lắm đã bảy năm, nhưng mà buồn cười là, cho tới bây giờ cô cũng không biết, những người đó rốt cuộc tại sao điên cuồng đuổi giết cô như vậy. Cố Vân Tịch bất quá là một người không cha không mẹ khinh thường, một cô nhi thôi, lại có thể chọc ba phương đội ngũ vì cô mà điên cuồng! Cũng coi là một loại bản lãnh đi! A a! Một trong ba người liều mạng muốn giết cô, khác với một trong ba người, hẳn chỉ là muốn bắt cóc cô, còn lại khác với các người kia, Cố Vân Tịch nhíu mày một cái, có một người tồn tại, cô cảm giác được… Tiếng hét đồng thanh kia khiến Lục Hạo Đình giật cả mình, vội vàng dừng bước. Ngẩng đầu lên, liền thấy mấy ông anh của Cố Vân Tịch đang trợn mắt nhìn anh với vẻ mặt như muốn ăn thịt người.Lục Hạo Đình: "..."Tiểu Bát tuy còn trẻ nhưng tửu lượng không tệ, đã thành công chuốc gục Giang Minh Hàn. Lúc này hắn nhảy dựng lên, hằm hằm trừng mắt nhìn Lục Hạo Đình: “Cậu định đưa em gái tôi đi đâu?!”Lục Hạo Đình cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong lòng: “Cô ấy ngủ rồi, em đưa cô ấy đi nghỉ.”Mấy ông anh có vẻ không hài lòng chút nào.Gia Cát Nguyệt Hoa đứng dậy, đi đến trước mặt Lục Hạo Đình, cúi nhìn cô gái nhỏ đang ngủ ngon lành trong lòng anh. Vì uống rượu nên gò má cô ửng đỏ, đầu tựa vào ngực anh, tay còn nắm chặt lấy áo anh.Trong suốt bữa cơm hôm nay, dù mọi người nói cười ồn ào nhưng Gia Cát Nguyệt Hoa luôn âm thầm quan sát Lục Hạo Đình. Những cử chỉ vô thức giữa anh và Cố Vân Tịch, ánh mắt, sự quan tâm nhẹ nhàng, anh đều thu hết vào mắt.Là một “lão yêu” sống ba đời, hơn trăm năm kinh nghiệm nhân sinh, ánh mắt của anh cực kỳ chuẩn.Em gái thật lòng thích người đàn ông này. Và, trong những năm không có các anh trai bên cạnh, chính người này đã chăm sóc cho cô rất tốt.Gia Cát Nguyệt Hoa nhìn thêm một lát rồi ngẩng đầu lên:“Trời cũng sắp sáng rồi, em ấy say như vậy, cứ để em ấy ngủ ngon một giấc.”Lục Hạo Đình hơi bất ngờ, không nghĩ Gia Cát Nguyệt Hoa lại dễ nói chuyện như vậy, nhưng anh vẫn rất lễ phép. Dù sao vị đại ca này cũng rất có uy tín.“Em biết, em sẽ chăm sóc cô ấy cẩn thận.”Gia Cát Nguyệt Hoa không nói thêm gì, nhìn anh một lúc rồi bất ngờ hỏi: “Hai đứa vẫn sống cùng nhau à?”Lục Hạo Đình cúi nhìn cô gái trong lòng rồi trả lời: “Vâng. Từ lúc cô ấy gả cho em, bọn em đã sống cùng nhau.”“Gả?” Gia Cát Nguyệt Hoa nhíu mày.Lục Hạo Đình gật đầu: “Đúng vậy. Chúng em đã đăng ký kết hôn từ một năm trước rồi. Chỉ là khi đó Vân Tịch muốn phát triển trong giới giải trí nên chưa công bố. Ông bà nội em đều biết, nên cô ấy mới sống ở Lục gia. Sau này vì có Tiểu Phong và tiện chăm sóc ông cụ Đường nên mới chuyển sang bên đó.”Câu này vừa dứt, ngoài Diệp Phồn, cả đám người đều kinh ngạc!Đã kết hôn rồi?!Thông tin này khiến ngay cả Gia Cát Nguyệt Hoa cũng có phần bất ngờ.Nhưng...“Không định tổ chức đám cưới sao?”“Không phải đâu!” Lục Hạo Đình vội đáp: “Đã bắt đầu lên kế hoạch tổ chức đám cưới rồi. Theo dự định ban đầu, là phải giải quyết xong Cố Băng Nhan, hết hậu hoạn mới làm hôn lễ. Nhưng sau này, em thay đổi suy nghĩ.”“Bà ta luôn nhằm vào Vân Tịch, dùng đủ mọi thủ đoạn để chà đạp, bôi nhọ em ấy. Em không nhẫn tâm, nên mới đứng ra bảo vệ em ấy.”Gia Cát Nguyệt Hoa không nói gì thêm, sau một lúc mới gật đầu tránh sang một bên, để Lục Hạo Đình bế Cố Vân Tịch lên lầu.Đợi Lục Hạo Đình vừa đi khỏi, cả đám anh trai nổ tung!“Không đúng, đại ca, sao anh lại để cậu ta đưa em gái đi?! Nó say rồi mà...!”Lúc này, em gái là một con cừu nhỏ, bị con sói xám lớn bế đi, liệu có chuyện tốt gì xảy ra được không?!Gia Cát Nguyệt Hoa nhìn đống bừa bộn trên bàn ăn, lạnh nhạt nói: “Dọn bàn đi, mấy đứa say thì đưa vào phòng khách nghỉ tạm. Trời sắp sáng rồi, nhanh ngủ đi.”Mọi người: “…”Giang Minh Hàn say mèm, còn Diệp Phồn và Lưu Tinh Trì vẫn tỉnh táo, vội vàng dọn bàn, sắp xếp chỗ nghỉ cho mọi người.Mấy người này đều quá quen thuộc với nơi đây, không cần Lục Hạo Đình đích thân lo.Trong phòng, Gia Cát Nguyệt Hoa vừa tắm xong, không lâu sau thì Nhị ca, Tiểu Bát và Cố Vân Hàn đi vào. Gia Cát Nguyệt Hoa biết rõ vì sao họ đến, nên cũng không ngăn.“Vào đi.”Ba người nhìn nhau, nhị ca lên tiếng trước: “Đại ca, vừa nãy anh làm vậy là có ý gì?”Trước kia, bọn họ không biết gì, em gái ở bên Lục Hạo Đình thì thôi cũng được. Nhưng giờ, bọn họ đã tìm được em gái, mà còn để cô ấy tiếp tục ở với người đàn ông kia thì không thể chấp nhận được.Cửu công chúa của hoàng tộc Gia Cát, không thể gả đi tùy tiện như thế!Gia Cát Nguyệt Hoa nhìn họ, xoay người đứng trước cửa sổ.Bên ngoài, trời đã dần hửng sáng, chỉ còn vài ngôi sao lẻ loi lấp lánh. Anh nhìn bầu trời rồi nhẹ giọng nói: “Các cậu muốn đưa Tiểu Cửu về không?”Ba người sửng sốt.“Đương nhiên rồi! Nó là em gái chúng ta! Chúng ta tìm nó bao năm nay, tất nhiên phải đưa về. Nó không phải trẻ mồ côi, nó có nhà!”“Đúng thế đại ca, sao anh lại nói vậy? Chẳng lẽ anh định để nó ở lại đây? Em không đồng ý!”Gia Cát Nguyệt Hoa cười khẽ:“Đưa về thì chắc chắn sẽ đưa về, nhưng anh nghĩ... Tiểu Cửu sẽ không ở bên kia lâu đâu. Cuối cùng, nó vẫn sẽ quay về đây.”“Tại sao chứ?!” Ba người gần như tức phát điên!Gia Cát Nguyệt Hoa liếc nhìn chiếc laptop trên bàn, đó là máy anh tự mang theo, trong đó có tư liệu anh điều tra được về Cố Vân Tịch trong suốt thời gian qua.“Thời gian qua, các cậu đều lo lắng cuống lên, nhưng lại chưa từng thật sự tìm hiểu cuộc sống của Tiểu Cửu những năm qua. Nếu các cậu chịu tìm hiểu, sẽ biết được... Lục Hạo Đình chính là thần hộ mệnh của nó. Không có cậu ta, em gái của chúng ta... chưa chắc đã sống đến hôm nay.”Ba người sững sờ, gần như không tin nổi.Họ chỉ biết em gái lúc nhỏ sống không tốt, nhưng... không đến mức đó chứ?

Tiếng hét đồng thanh kia khiến Lục Hạo Đình giật cả mình, vội vàng dừng bước. Ngẩng đầu lên, liền thấy mấy ông anh của Cố Vân Tịch đang trợn mắt nhìn anh với vẻ mặt như muốn ăn thịt người.

Lục Hạo Đình: "..."

Tiểu Bát tuy còn trẻ nhưng tửu lượng không tệ, đã thành công chuốc gục Giang Minh Hàn. Lúc này hắn nhảy dựng lên, hằm hằm trừng mắt nhìn Lục Hạo Đình: “Cậu định đưa em gái tôi đi đâu?!”

Lục Hạo Đình cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong lòng: “Cô ấy ngủ rồi, em đưa cô ấy đi nghỉ.”

Mấy ông anh có vẻ không hài lòng chút nào.

Gia Cát Nguyệt Hoa đứng dậy, đi đến trước mặt Lục Hạo Đình, cúi nhìn cô gái nhỏ đang ngủ ngon lành trong lòng anh. Vì uống rượu nên gò má cô ửng đỏ, đầu tựa vào ngực anh, tay còn nắm chặt lấy áo anh.

Trong suốt bữa cơm hôm nay, dù mọi người nói cười ồn ào nhưng Gia Cát Nguyệt Hoa luôn âm thầm quan sát Lục Hạo Đình. Những cử chỉ vô thức giữa anh và Cố Vân Tịch, ánh mắt, sự quan tâm nhẹ nhàng, anh đều thu hết vào mắt.

Là một “lão yêu” sống ba đời, hơn trăm năm kinh nghiệm nhân sinh, ánh mắt của anh cực kỳ chuẩn.

Em gái thật lòng thích người đàn ông này. Và, trong những năm không có các anh trai bên cạnh, chính người này đã chăm sóc cho cô rất tốt.

Gia Cát Nguyệt Hoa nhìn thêm một lát rồi ngẩng đầu lên:

“Trời cũng sắp sáng rồi, em ấy say như vậy, cứ để em ấy ngủ ngon một giấc.”

Lục Hạo Đình hơi bất ngờ, không nghĩ Gia Cát Nguyệt Hoa lại dễ nói chuyện như vậy, nhưng anh vẫn rất lễ phép. Dù sao vị đại ca này cũng rất có uy tín.

“Em biết, em sẽ chăm sóc cô ấy cẩn thận.”

Gia Cát Nguyệt Hoa không nói thêm gì, nhìn anh một lúc rồi bất ngờ hỏi: “Hai đứa vẫn sống cùng nhau à?”

Lục Hạo Đình cúi nhìn cô gái trong lòng rồi trả lời: “Vâng. Từ lúc cô ấy gả cho em, bọn em đã sống cùng nhau.”

“Gả?” Gia Cát Nguyệt Hoa nhíu mày.

Lục Hạo Đình gật đầu: “Đúng vậy. Chúng em đã đăng ký kết hôn từ một năm trước rồi. Chỉ là khi đó Vân Tịch muốn phát triển trong giới giải trí nên chưa công bố. Ông bà nội em đều biết, nên cô ấy mới sống ở Lục gia. Sau này vì có Tiểu Phong và tiện chăm sóc ông cụ Đường nên mới chuyển sang bên đó.”

Câu này vừa dứt, ngoài Diệp Phồn, cả đám người đều kinh ngạc!

Đã kết hôn rồi?!

Thông tin này khiến ngay cả Gia Cát Nguyệt Hoa cũng có phần bất ngờ.

Nhưng...

“Không định tổ chức đám cưới sao?”

“Không phải đâu!” Lục Hạo Đình vội đáp: “Đã bắt đầu lên kế hoạch tổ chức đám cưới rồi. Theo dự định ban đầu, là phải giải quyết xong Cố Băng Nhan, hết hậu hoạn mới làm hôn lễ. Nhưng sau này, em thay đổi suy nghĩ.”

“Bà ta luôn nhằm vào Vân Tịch, dùng đủ mọi thủ đoạn để chà đạp, bôi nhọ em ấy. Em không nhẫn tâm, nên mới đứng ra bảo vệ em ấy.”

Gia Cát Nguyệt Hoa không nói gì thêm, sau một lúc mới gật đầu tránh sang một bên, để Lục Hạo Đình bế Cố Vân Tịch lên lầu.

Đợi Lục Hạo Đình vừa đi khỏi, cả đám anh trai nổ tung!

“Không đúng, đại ca, sao anh lại để cậu ta đưa em gái đi?! Nó say rồi mà...!”

Lúc này, em gái là một con cừu nhỏ, bị con sói xám lớn bế đi, liệu có chuyện tốt gì xảy ra được không?!

Gia Cát Nguyệt Hoa nhìn đống bừa bộn trên bàn ăn, lạnh nhạt nói: “Dọn bàn đi, mấy đứa say thì đưa vào phòng khách nghỉ tạm. Trời sắp sáng rồi, nhanh ngủ đi.”

Mọi người: “…”

Giang Minh Hàn say mèm, còn Diệp Phồn và Lưu Tinh Trì vẫn tỉnh táo, vội vàng dọn bàn, sắp xếp chỗ nghỉ cho mọi người.

Mấy người này đều quá quen thuộc với nơi đây, không cần Lục Hạo Đình đích thân lo.

Trong phòng, Gia Cát Nguyệt Hoa vừa tắm xong, không lâu sau thì Nhị ca, Tiểu Bát và Cố Vân Hàn đi vào. Gia Cát Nguyệt Hoa biết rõ vì sao họ đến, nên cũng không ngăn.

“Vào đi.”

Ba người nhìn nhau, nhị ca lên tiếng trước: “Đại ca, vừa nãy anh làm vậy là có ý gì?”

Trước kia, bọn họ không biết gì, em gái ở bên Lục Hạo Đình thì thôi cũng được. Nhưng giờ, bọn họ đã tìm được em gái, mà còn để cô ấy tiếp tục ở với người đàn ông kia thì không thể chấp nhận được.

Cửu công chúa của hoàng tộc Gia Cát, không thể gả đi tùy tiện như thế!

Gia Cát Nguyệt Hoa nhìn họ, xoay người đứng trước cửa sổ.

Bên ngoài, trời đã dần hửng sáng, chỉ còn vài ngôi sao lẻ loi lấp lánh. Anh nhìn bầu trời rồi nhẹ giọng nói: “Các cậu muốn đưa Tiểu Cửu về không?”

Ba người sửng sốt.

“Đương nhiên rồi! Nó là em gái chúng ta! Chúng ta tìm nó bao năm nay, tất nhiên phải đưa về. Nó không phải trẻ mồ côi, nó có nhà!”

“Đúng thế đại ca, sao anh lại nói vậy? Chẳng lẽ anh định để nó ở lại đây? Em không đồng ý!”

Gia Cát Nguyệt Hoa cười khẽ:

“Đưa về thì chắc chắn sẽ đưa về, nhưng anh nghĩ... Tiểu Cửu sẽ không ở bên kia lâu đâu. Cuối cùng, nó vẫn sẽ quay về đây.”

“Tại sao chứ?!” Ba người gần như tức phát điên!

Gia Cát Nguyệt Hoa liếc nhìn chiếc laptop trên bàn, đó là máy anh tự mang theo, trong đó có tư liệu anh điều tra được về Cố Vân Tịch trong suốt thời gian qua.

“Thời gian qua, các cậu đều lo lắng cuống lên, nhưng lại chưa từng thật sự tìm hiểu cuộc sống của Tiểu Cửu những năm qua. Nếu các cậu chịu tìm hiểu, sẽ biết được... Lục Hạo Đình chính là thần hộ mệnh của nó. Không có cậu ta, em gái của chúng ta... chưa chắc đã sống đến hôm nay.”

Ba người sững sờ, gần như không tin nổi.

Họ chỉ biết em gái lúc nhỏ sống không tốt, nhưng... không đến mức đó chứ?

Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận TrờiTác giả: Nhất Cố Tương NghiTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhXưởng trống trải bỏ hoang bên trong, không ngừng có súng tiếng va chạm truyền tới, địa phương vắng lặng như vậy, vẫn như cũ có thể ngửi được mùi máu tanh nồng nặc, Cố Vân Tịch kéo thân thể đã bị trọng thương, núp ở một cây phía sau cây cột, động tác nhanh chóng trốn đạn! Cảm giác mệt mỏi từng trận ùa tới, nhưng là lúc này Cố Vân Tịch vẫn rõ ràng, mình phải nâng cao tinh thần, nếu không, mạng nhỏ rất có thể liền bỏ ở chỗ này! Bảy năm! Những người đó đuổi giết cô không sai biệt lắm đã bảy năm, nhưng mà buồn cười là, cho tới bây giờ cô cũng không biết, những người đó rốt cuộc tại sao điên cuồng đuổi giết cô như vậy. Cố Vân Tịch bất quá là một người không cha không mẹ khinh thường, một cô nhi thôi, lại có thể chọc ba phương đội ngũ vì cô mà điên cuồng! Cũng coi là một loại bản lãnh đi! A a! Một trong ba người liều mạng muốn giết cô, khác với một trong ba người, hẳn chỉ là muốn bắt cóc cô, còn lại khác với các người kia, Cố Vân Tịch nhíu mày một cái, có một người tồn tại, cô cảm giác được… Tiếng hét đồng thanh kia khiến Lục Hạo Đình giật cả mình, vội vàng dừng bước. Ngẩng đầu lên, liền thấy mấy ông anh của Cố Vân Tịch đang trợn mắt nhìn anh với vẻ mặt như muốn ăn thịt người.Lục Hạo Đình: "..."Tiểu Bát tuy còn trẻ nhưng tửu lượng không tệ, đã thành công chuốc gục Giang Minh Hàn. Lúc này hắn nhảy dựng lên, hằm hằm trừng mắt nhìn Lục Hạo Đình: “Cậu định đưa em gái tôi đi đâu?!”Lục Hạo Đình cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong lòng: “Cô ấy ngủ rồi, em đưa cô ấy đi nghỉ.”Mấy ông anh có vẻ không hài lòng chút nào.Gia Cát Nguyệt Hoa đứng dậy, đi đến trước mặt Lục Hạo Đình, cúi nhìn cô gái nhỏ đang ngủ ngon lành trong lòng anh. Vì uống rượu nên gò má cô ửng đỏ, đầu tựa vào ngực anh, tay còn nắm chặt lấy áo anh.Trong suốt bữa cơm hôm nay, dù mọi người nói cười ồn ào nhưng Gia Cát Nguyệt Hoa luôn âm thầm quan sát Lục Hạo Đình. Những cử chỉ vô thức giữa anh và Cố Vân Tịch, ánh mắt, sự quan tâm nhẹ nhàng, anh đều thu hết vào mắt.Là một “lão yêu” sống ba đời, hơn trăm năm kinh nghiệm nhân sinh, ánh mắt của anh cực kỳ chuẩn.Em gái thật lòng thích người đàn ông này. Và, trong những năm không có các anh trai bên cạnh, chính người này đã chăm sóc cho cô rất tốt.Gia Cát Nguyệt Hoa nhìn thêm một lát rồi ngẩng đầu lên:“Trời cũng sắp sáng rồi, em ấy say như vậy, cứ để em ấy ngủ ngon một giấc.”Lục Hạo Đình hơi bất ngờ, không nghĩ Gia Cát Nguyệt Hoa lại dễ nói chuyện như vậy, nhưng anh vẫn rất lễ phép. Dù sao vị đại ca này cũng rất có uy tín.“Em biết, em sẽ chăm sóc cô ấy cẩn thận.”Gia Cát Nguyệt Hoa không nói thêm gì, nhìn anh một lúc rồi bất ngờ hỏi: “Hai đứa vẫn sống cùng nhau à?”Lục Hạo Đình cúi nhìn cô gái trong lòng rồi trả lời: “Vâng. Từ lúc cô ấy gả cho em, bọn em đã sống cùng nhau.”“Gả?” Gia Cát Nguyệt Hoa nhíu mày.Lục Hạo Đình gật đầu: “Đúng vậy. Chúng em đã đăng ký kết hôn từ một năm trước rồi. Chỉ là khi đó Vân Tịch muốn phát triển trong giới giải trí nên chưa công bố. Ông bà nội em đều biết, nên cô ấy mới sống ở Lục gia. Sau này vì có Tiểu Phong và tiện chăm sóc ông cụ Đường nên mới chuyển sang bên đó.”Câu này vừa dứt, ngoài Diệp Phồn, cả đám người đều kinh ngạc!Đã kết hôn rồi?!Thông tin này khiến ngay cả Gia Cát Nguyệt Hoa cũng có phần bất ngờ.Nhưng...“Không định tổ chức đám cưới sao?”“Không phải đâu!” Lục Hạo Đình vội đáp: “Đã bắt đầu lên kế hoạch tổ chức đám cưới rồi. Theo dự định ban đầu, là phải giải quyết xong Cố Băng Nhan, hết hậu hoạn mới làm hôn lễ. Nhưng sau này, em thay đổi suy nghĩ.”“Bà ta luôn nhằm vào Vân Tịch, dùng đủ mọi thủ đoạn để chà đạp, bôi nhọ em ấy. Em không nhẫn tâm, nên mới đứng ra bảo vệ em ấy.”Gia Cát Nguyệt Hoa không nói gì thêm, sau một lúc mới gật đầu tránh sang một bên, để Lục Hạo Đình bế Cố Vân Tịch lên lầu.Đợi Lục Hạo Đình vừa đi khỏi, cả đám anh trai nổ tung!“Không đúng, đại ca, sao anh lại để cậu ta đưa em gái đi?! Nó say rồi mà...!”Lúc này, em gái là một con cừu nhỏ, bị con sói xám lớn bế đi, liệu có chuyện tốt gì xảy ra được không?!Gia Cát Nguyệt Hoa nhìn đống bừa bộn trên bàn ăn, lạnh nhạt nói: “Dọn bàn đi, mấy đứa say thì đưa vào phòng khách nghỉ tạm. Trời sắp sáng rồi, nhanh ngủ đi.”Mọi người: “…”Giang Minh Hàn say mèm, còn Diệp Phồn và Lưu Tinh Trì vẫn tỉnh táo, vội vàng dọn bàn, sắp xếp chỗ nghỉ cho mọi người.Mấy người này đều quá quen thuộc với nơi đây, không cần Lục Hạo Đình đích thân lo.Trong phòng, Gia Cát Nguyệt Hoa vừa tắm xong, không lâu sau thì Nhị ca, Tiểu Bát và Cố Vân Hàn đi vào. Gia Cát Nguyệt Hoa biết rõ vì sao họ đến, nên cũng không ngăn.“Vào đi.”Ba người nhìn nhau, nhị ca lên tiếng trước: “Đại ca, vừa nãy anh làm vậy là có ý gì?”Trước kia, bọn họ không biết gì, em gái ở bên Lục Hạo Đình thì thôi cũng được. Nhưng giờ, bọn họ đã tìm được em gái, mà còn để cô ấy tiếp tục ở với người đàn ông kia thì không thể chấp nhận được.Cửu công chúa của hoàng tộc Gia Cát, không thể gả đi tùy tiện như thế!Gia Cát Nguyệt Hoa nhìn họ, xoay người đứng trước cửa sổ.Bên ngoài, trời đã dần hửng sáng, chỉ còn vài ngôi sao lẻ loi lấp lánh. Anh nhìn bầu trời rồi nhẹ giọng nói: “Các cậu muốn đưa Tiểu Cửu về không?”Ba người sửng sốt.“Đương nhiên rồi! Nó là em gái chúng ta! Chúng ta tìm nó bao năm nay, tất nhiên phải đưa về. Nó không phải trẻ mồ côi, nó có nhà!”“Đúng thế đại ca, sao anh lại nói vậy? Chẳng lẽ anh định để nó ở lại đây? Em không đồng ý!”Gia Cát Nguyệt Hoa cười khẽ:“Đưa về thì chắc chắn sẽ đưa về, nhưng anh nghĩ... Tiểu Cửu sẽ không ở bên kia lâu đâu. Cuối cùng, nó vẫn sẽ quay về đây.”“Tại sao chứ?!” Ba người gần như tức phát điên!Gia Cát Nguyệt Hoa liếc nhìn chiếc laptop trên bàn, đó là máy anh tự mang theo, trong đó có tư liệu anh điều tra được về Cố Vân Tịch trong suốt thời gian qua.“Thời gian qua, các cậu đều lo lắng cuống lên, nhưng lại chưa từng thật sự tìm hiểu cuộc sống của Tiểu Cửu những năm qua. Nếu các cậu chịu tìm hiểu, sẽ biết được... Lục Hạo Đình chính là thần hộ mệnh của nó. Không có cậu ta, em gái của chúng ta... chưa chắc đã sống đến hôm nay.”Ba người sững sờ, gần như không tin nổi.Họ chỉ biết em gái lúc nhỏ sống không tốt, nhưng... không đến mức đó chứ?

Chương 902: Chương 902