Xưởng trống trải bỏ hoang bên trong, không ngừng có súng tiếng va chạm truyền tới, địa phương vắng lặng như vậy, vẫn như cũ có thể ngửi được mùi máu tanh nồng nặc, Cố Vân Tịch kéo thân thể đã bị trọng thương, núp ở một cây phía sau cây cột, động tác nhanh chóng trốn đạn! Cảm giác mệt mỏi từng trận ùa tới, nhưng là lúc này Cố Vân Tịch vẫn rõ ràng, mình phải nâng cao tinh thần, nếu không, mạng nhỏ rất có thể liền bỏ ở chỗ này! Bảy năm! Những người đó đuổi giết cô không sai biệt lắm đã bảy năm, nhưng mà buồn cười là, cho tới bây giờ cô cũng không biết, những người đó rốt cuộc tại sao điên cuồng đuổi giết cô như vậy. Cố Vân Tịch bất quá là một người không cha không mẹ khinh thường, một cô nhi thôi, lại có thể chọc ba phương đội ngũ vì cô mà điên cuồng! Cũng coi là một loại bản lãnh đi! A a! Một trong ba người liều mạng muốn giết cô, khác với một trong ba người, hẳn chỉ là muốn bắt cóc cô, còn lại khác với các người kia, Cố Vân Tịch nhíu mày một cái, có một người tồn tại, cô cảm giác được…
Chương 917: Chương 917
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận TrờiTác giả: Nhất Cố Tương NghiTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhXưởng trống trải bỏ hoang bên trong, không ngừng có súng tiếng va chạm truyền tới, địa phương vắng lặng như vậy, vẫn như cũ có thể ngửi được mùi máu tanh nồng nặc, Cố Vân Tịch kéo thân thể đã bị trọng thương, núp ở một cây phía sau cây cột, động tác nhanh chóng trốn đạn! Cảm giác mệt mỏi từng trận ùa tới, nhưng là lúc này Cố Vân Tịch vẫn rõ ràng, mình phải nâng cao tinh thần, nếu không, mạng nhỏ rất có thể liền bỏ ở chỗ này! Bảy năm! Những người đó đuổi giết cô không sai biệt lắm đã bảy năm, nhưng mà buồn cười là, cho tới bây giờ cô cũng không biết, những người đó rốt cuộc tại sao điên cuồng đuổi giết cô như vậy. Cố Vân Tịch bất quá là một người không cha không mẹ khinh thường, một cô nhi thôi, lại có thể chọc ba phương đội ngũ vì cô mà điên cuồng! Cũng coi là một loại bản lãnh đi! A a! Một trong ba người liều mạng muốn giết cô, khác với một trong ba người, hẳn chỉ là muốn bắt cóc cô, còn lại khác với các người kia, Cố Vân Tịch nhíu mày một cái, có một người tồn tại, cô cảm giác được… Gia Cát Nguyệt Hoa bật cười: “Dù sao thì chú nhỏ của cháu và các chú khác chắc chắn đang ghen tỵ với ba cháu rồi. Một người là vợ ba cháu, một người là em gái, cháu nghĩ xem, sao họ không ghen cho được?”Đường Phong nghiêng đầu hỏi: “Ba cháu chắc là giỏi đánh nhau lắm chứ? Không đánh lại mấy chú của cháu sao?”Nhìn gương mặt ngây thơ, vô tội của thằng bé, Gia Cát Nguyệt Hoa cười cười: “Cho dù có đánh lại được… thì cũng không dám đánh đâu!”Đường Phong suy nghĩ rồi hỏi tiếp: “Thế còn mẹ cháu… mẹ chắc cũng lợi hại lắm nhỉ? Sau này mà biết ba bị bắt nạt, liệu có đánh các chú của cháu không?”Gia Cát Nguyệt Hoa: “...”Nhìn đám người đang đánh nhau loạn xạ phía xa, lại nhìn gương mặt "ngây thơ vô số tội" của thằng bé trước mặt, lần này Gia Cát Nguyệt Hoa hoàn toàn không thấy nó ngây thơ nữa rồi.Cái thằng nhóc này, bụng dạ cũng đen tối không kém!“Được rồi! Dừng tay hết lại, mau quay lại đây!” Gia Cát Nguyệt Hoa lên tiếng ra lệnh.Nghe tiếng đại ca, đám người kia đành tức tối dừng tay, ai nấy đều lườm nguýt nhưng cũng thu tay lại....Đường Phong lập tức chạy tới, cười híp mắt, để lộ hai chiếc răng nanh đáng yêu: “Chú cả là tốt nhất! Tiểu Phong thích chú nhất trên đời luôn á! Chụt!” Xong thằng bé hôn “chụt” một cái rõ to lên mặt Gia Cát Nguyệt Hoa.Gia Cát Nguyệt Hoa đơ mặt: “…”Cái thằng nhỏ này đúng là cáo non đội lốt cừu!Thấy Đường Phong thân thiết với Gia Cát Nguyệt Hoa như vậy, mấy người kia lập tức bỏ rơi Đường Dục, đổ xô sang nịnh nọt thằng nhóc.“Nào nào, qua đây hôn chú một cái!”“Còn có chú nữa! Hôn một cái là được tặng quà liền nha!”Tiểu Đường Phong ngoan ngoãn, đối với ai cũng tỏ vẻ đáng yêu, khiến mọi người đều cười rộ lên, ánh mắt nhìn nó như nhìn con ruột mình vậy.Gia Cát Nguyệt Hoa đứng bên cạnh nhìn mà không khỏi ngạc nhiên, đứa nhỏ này đúng là hiếm có khó tìm!…Trong khi Cố Vân Tịch chơi đùa vui vẻ bên các anh trai, thì ở một nơi khác, người khác lại không may mắn như vậy.Cố Băng Nhan vẫn chưa biết chuyện tiền trong tài khoản bị chuyển đi, nên chưa có phản ứng gì. Nhưng bên phía Thẩm Hương Lan thì đã bắt đầu loạn.Bà ta vừa nhận được cuộc gọi từ cháu gái Thẩm Thanh Mai:“Cô ơi! Thẩm gia tiêu rồi! Ba cháu và chú đều bị bắt, xưởng cũng bị phong tỏa, các cửa hàng bị đóng cửa hết! Cả mẹ và cô út cũng bị bắt nữa! Tài khoản ngân hàng bị đóng băng rồi… Cô ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao lại thành ra thế này?”Giọng Thẩm Thanh Mai vang lên đầy hoảng loạn, vừa khóc vừa run, khiến Thẩm Hương Lan sững sờ.Trước kia Thẩm gia có một xưởng dược, nhưng vì đụng chạm đến Cố Vân Tịch, nên bị Lục Hạo Đình "dạy dỗ", nhà máy bị đóng cửa, hai anh em trai thì bị bắt.Nhờ có ông cụ Lục can thiệp, họ mới được thả ra sau hơn hai tháng.Dù vậy, Thẩm gia vẫn còn tài sản, nhà cửa, tiền bạc cũng chưa mất. Dù không giàu có bằng tầng lớp thượng lưu, nhưng cũng dư dả hơn người thường, đủ sức làm ăn buôn bán, đầu tư nhỏ.Gia đình vẫn còn một xưởng nhỏ, ba mặt bằng kinh doanh ở vị trí đắc địa.Vậy mà bây giờ… tất cả đều gặp chuyện?“Cô ơi? Cô vẫn nghe máy chứ? Mau nghĩ cách đi! Sao tự nhiên lại ra nông nỗi này?... Mấy người các anh là ai?! Các người làm gì vậy?!”Ban đầu vẫn còn đang khóc lóc, nhưng giọng nói trong điện thoại bỗng trở nên kinh hoàng, hoảng loạn.“A lô? Thanh Mai? Cháu sao vậy?” Thẩm Hương Lan siết chặt điện thoại, cả người lạnh toát.“Thả tôi ra! Không liên quan đến tôi! Tôi không biết gì cả! Cô ơi cứu cháu… cứu cháu với aaaaa…!”Một tiếng hét thất thanh vang lên từ đầu dây bên kia, khiến Thẩm Hương Lan sợ đến chết lặng.“Các người là ai?! Mau thả cháu tôi ra! Tôi là đại thiếu phu nhân của Lục gia! Các người mà dám động đến người nhà tôi thì liệu hồn!”
Gia Cát Nguyệt Hoa bật cười: “Dù sao thì chú nhỏ của cháu và các chú khác chắc chắn đang ghen tỵ với ba cháu rồi. Một người là vợ ba cháu, một người là em gái, cháu nghĩ xem, sao họ không ghen cho được?”
Đường Phong nghiêng đầu hỏi: “Ba cháu chắc là giỏi đánh nhau lắm chứ? Không đánh lại mấy chú của cháu sao?”
Nhìn gương mặt ngây thơ, vô tội của thằng bé, Gia Cát Nguyệt Hoa cười cười: “Cho dù có đánh lại được… thì cũng không dám đánh đâu!”
Đường Phong suy nghĩ rồi hỏi tiếp: “Thế còn mẹ cháu… mẹ chắc cũng lợi hại lắm nhỉ? Sau này mà biết ba bị bắt nạt, liệu có đánh các chú của cháu không?”
Gia Cát Nguyệt Hoa: “...”
Nhìn đám người đang đánh nhau loạn xạ phía xa, lại nhìn gương mặt "ngây thơ vô số tội" của thằng bé trước mặt, lần này Gia Cát Nguyệt Hoa hoàn toàn không thấy nó ngây thơ nữa rồi.
Cái thằng nhóc này, bụng dạ cũng đen tối không kém!
“Được rồi! Dừng tay hết lại, mau quay lại đây!” Gia Cát Nguyệt Hoa lên tiếng ra lệnh.
Nghe tiếng đại ca, đám người kia đành tức tối dừng tay, ai nấy đều lườm nguýt nhưng cũng thu tay lại.
...
Đường Phong lập tức chạy tới, cười híp mắt, để lộ hai chiếc răng nanh đáng yêu: “Chú cả là tốt nhất! Tiểu Phong thích chú nhất trên đời luôn á! Chụt!” Xong thằng bé hôn “chụt” một cái rõ to lên mặt Gia Cát Nguyệt Hoa.
Gia Cát Nguyệt Hoa đơ mặt: “…”
Cái thằng nhỏ này đúng là cáo non đội lốt cừu!
Thấy Đường Phong thân thiết với Gia Cát Nguyệt Hoa như vậy, mấy người kia lập tức bỏ rơi Đường Dục, đổ xô sang nịnh nọt thằng nhóc.
“Nào nào, qua đây hôn chú một cái!”
“Còn có chú nữa! Hôn một cái là được tặng quà liền nha!”
Tiểu Đường Phong ngoan ngoãn, đối với ai cũng tỏ vẻ đáng yêu, khiến mọi người đều cười rộ lên, ánh mắt nhìn nó như nhìn con ruột mình vậy.
Gia Cát Nguyệt Hoa đứng bên cạnh nhìn mà không khỏi ngạc nhiên, đứa nhỏ này đúng là hiếm có khó tìm!
…
Trong khi Cố Vân Tịch chơi đùa vui vẻ bên các anh trai, thì ở một nơi khác, người khác lại không may mắn như vậy.
Cố Băng Nhan vẫn chưa biết chuyện tiền trong tài khoản bị chuyển đi, nên chưa có phản ứng gì. Nhưng bên phía Thẩm Hương Lan thì đã bắt đầu loạn.
Bà ta vừa nhận được cuộc gọi từ cháu gái Thẩm Thanh Mai:
“Cô ơi! Thẩm gia tiêu rồi! Ba cháu và chú đều bị bắt, xưởng cũng bị phong tỏa, các cửa hàng bị đóng cửa hết! Cả mẹ và cô út cũng bị bắt nữa! Tài khoản ngân hàng bị đóng băng rồi… Cô ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao lại thành ra thế này?”
Giọng Thẩm Thanh Mai vang lên đầy hoảng loạn, vừa khóc vừa run, khiến Thẩm Hương Lan sững sờ.
Trước kia Thẩm gia có một xưởng dược, nhưng vì đụng chạm đến Cố Vân Tịch, nên bị Lục Hạo Đình "dạy dỗ", nhà máy bị đóng cửa, hai anh em trai thì bị bắt.
Nhờ có ông cụ Lục can thiệp, họ mới được thả ra sau hơn hai tháng.
Dù vậy, Thẩm gia vẫn còn tài sản, nhà cửa, tiền bạc cũng chưa mất. Dù không giàu có bằng tầng lớp thượng lưu, nhưng cũng dư dả hơn người thường, đủ sức làm ăn buôn bán, đầu tư nhỏ.
Gia đình vẫn còn một xưởng nhỏ, ba mặt bằng kinh doanh ở vị trí đắc địa.
Vậy mà bây giờ… tất cả đều gặp chuyện?
“Cô ơi? Cô vẫn nghe máy chứ? Mau nghĩ cách đi! Sao tự nhiên lại ra nông nỗi này?... Mấy người các anh là ai?! Các người làm gì vậy?!”
Ban đầu vẫn còn đang khóc lóc, nhưng giọng nói trong điện thoại bỗng trở nên kinh hoàng, hoảng loạn.
“A lô? Thanh Mai? Cháu sao vậy?” Thẩm Hương Lan siết chặt điện thoại, cả người lạnh toát.
“Thả tôi ra! Không liên quan đến tôi! Tôi không biết gì cả! Cô ơi cứu cháu… cứu cháu với aaaaa…!”
Một tiếng hét thất thanh vang lên từ đầu dây bên kia, khiến Thẩm Hương Lan sợ đến chết lặng.
“Các người là ai?! Mau thả cháu tôi ra! Tôi là đại thiếu phu nhân của Lục gia! Các người mà dám động đến người nhà tôi thì liệu hồn!”
Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận TrờiTác giả: Nhất Cố Tương NghiTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhXưởng trống trải bỏ hoang bên trong, không ngừng có súng tiếng va chạm truyền tới, địa phương vắng lặng như vậy, vẫn như cũ có thể ngửi được mùi máu tanh nồng nặc, Cố Vân Tịch kéo thân thể đã bị trọng thương, núp ở một cây phía sau cây cột, động tác nhanh chóng trốn đạn! Cảm giác mệt mỏi từng trận ùa tới, nhưng là lúc này Cố Vân Tịch vẫn rõ ràng, mình phải nâng cao tinh thần, nếu không, mạng nhỏ rất có thể liền bỏ ở chỗ này! Bảy năm! Những người đó đuổi giết cô không sai biệt lắm đã bảy năm, nhưng mà buồn cười là, cho tới bây giờ cô cũng không biết, những người đó rốt cuộc tại sao điên cuồng đuổi giết cô như vậy. Cố Vân Tịch bất quá là một người không cha không mẹ khinh thường, một cô nhi thôi, lại có thể chọc ba phương đội ngũ vì cô mà điên cuồng! Cũng coi là một loại bản lãnh đi! A a! Một trong ba người liều mạng muốn giết cô, khác với một trong ba người, hẳn chỉ là muốn bắt cóc cô, còn lại khác với các người kia, Cố Vân Tịch nhíu mày một cái, có một người tồn tại, cô cảm giác được… Gia Cát Nguyệt Hoa bật cười: “Dù sao thì chú nhỏ của cháu và các chú khác chắc chắn đang ghen tỵ với ba cháu rồi. Một người là vợ ba cháu, một người là em gái, cháu nghĩ xem, sao họ không ghen cho được?”Đường Phong nghiêng đầu hỏi: “Ba cháu chắc là giỏi đánh nhau lắm chứ? Không đánh lại mấy chú của cháu sao?”Nhìn gương mặt ngây thơ, vô tội của thằng bé, Gia Cát Nguyệt Hoa cười cười: “Cho dù có đánh lại được… thì cũng không dám đánh đâu!”Đường Phong suy nghĩ rồi hỏi tiếp: “Thế còn mẹ cháu… mẹ chắc cũng lợi hại lắm nhỉ? Sau này mà biết ba bị bắt nạt, liệu có đánh các chú của cháu không?”Gia Cát Nguyệt Hoa: “...”Nhìn đám người đang đánh nhau loạn xạ phía xa, lại nhìn gương mặt "ngây thơ vô số tội" của thằng bé trước mặt, lần này Gia Cát Nguyệt Hoa hoàn toàn không thấy nó ngây thơ nữa rồi.Cái thằng nhóc này, bụng dạ cũng đen tối không kém!“Được rồi! Dừng tay hết lại, mau quay lại đây!” Gia Cát Nguyệt Hoa lên tiếng ra lệnh.Nghe tiếng đại ca, đám người kia đành tức tối dừng tay, ai nấy đều lườm nguýt nhưng cũng thu tay lại....Đường Phong lập tức chạy tới, cười híp mắt, để lộ hai chiếc răng nanh đáng yêu: “Chú cả là tốt nhất! Tiểu Phong thích chú nhất trên đời luôn á! Chụt!” Xong thằng bé hôn “chụt” một cái rõ to lên mặt Gia Cát Nguyệt Hoa.Gia Cát Nguyệt Hoa đơ mặt: “…”Cái thằng nhỏ này đúng là cáo non đội lốt cừu!Thấy Đường Phong thân thiết với Gia Cát Nguyệt Hoa như vậy, mấy người kia lập tức bỏ rơi Đường Dục, đổ xô sang nịnh nọt thằng nhóc.“Nào nào, qua đây hôn chú một cái!”“Còn có chú nữa! Hôn một cái là được tặng quà liền nha!”Tiểu Đường Phong ngoan ngoãn, đối với ai cũng tỏ vẻ đáng yêu, khiến mọi người đều cười rộ lên, ánh mắt nhìn nó như nhìn con ruột mình vậy.Gia Cát Nguyệt Hoa đứng bên cạnh nhìn mà không khỏi ngạc nhiên, đứa nhỏ này đúng là hiếm có khó tìm!…Trong khi Cố Vân Tịch chơi đùa vui vẻ bên các anh trai, thì ở một nơi khác, người khác lại không may mắn như vậy.Cố Băng Nhan vẫn chưa biết chuyện tiền trong tài khoản bị chuyển đi, nên chưa có phản ứng gì. Nhưng bên phía Thẩm Hương Lan thì đã bắt đầu loạn.Bà ta vừa nhận được cuộc gọi từ cháu gái Thẩm Thanh Mai:“Cô ơi! Thẩm gia tiêu rồi! Ba cháu và chú đều bị bắt, xưởng cũng bị phong tỏa, các cửa hàng bị đóng cửa hết! Cả mẹ và cô út cũng bị bắt nữa! Tài khoản ngân hàng bị đóng băng rồi… Cô ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao lại thành ra thế này?”Giọng Thẩm Thanh Mai vang lên đầy hoảng loạn, vừa khóc vừa run, khiến Thẩm Hương Lan sững sờ.Trước kia Thẩm gia có một xưởng dược, nhưng vì đụng chạm đến Cố Vân Tịch, nên bị Lục Hạo Đình "dạy dỗ", nhà máy bị đóng cửa, hai anh em trai thì bị bắt.Nhờ có ông cụ Lục can thiệp, họ mới được thả ra sau hơn hai tháng.Dù vậy, Thẩm gia vẫn còn tài sản, nhà cửa, tiền bạc cũng chưa mất. Dù không giàu có bằng tầng lớp thượng lưu, nhưng cũng dư dả hơn người thường, đủ sức làm ăn buôn bán, đầu tư nhỏ.Gia đình vẫn còn một xưởng nhỏ, ba mặt bằng kinh doanh ở vị trí đắc địa.Vậy mà bây giờ… tất cả đều gặp chuyện?“Cô ơi? Cô vẫn nghe máy chứ? Mau nghĩ cách đi! Sao tự nhiên lại ra nông nỗi này?... Mấy người các anh là ai?! Các người làm gì vậy?!”Ban đầu vẫn còn đang khóc lóc, nhưng giọng nói trong điện thoại bỗng trở nên kinh hoàng, hoảng loạn.“A lô? Thanh Mai? Cháu sao vậy?” Thẩm Hương Lan siết chặt điện thoại, cả người lạnh toát.“Thả tôi ra! Không liên quan đến tôi! Tôi không biết gì cả! Cô ơi cứu cháu… cứu cháu với aaaaa…!”Một tiếng hét thất thanh vang lên từ đầu dây bên kia, khiến Thẩm Hương Lan sợ đến chết lặng.“Các người là ai?! Mau thả cháu tôi ra! Tôi là đại thiếu phu nhân của Lục gia! Các người mà dám động đến người nhà tôi thì liệu hồn!”